Nhà Có Bốn Công Chúa

Chương 11: Đưa Hạ Vi Về Nhà

Cố Tiểu Hà

18/01/2021

Hôm sau, Vương Thiên Quân dậy từ sớm, hắn đã hẹn Liễu Hạ Vi sẽ đón cô đến đây sống từ hôm nay.

Dù đã có hai cô bạn gái, chính xác là một phu nhân và một cô bạn gái, thế nhưng Vương Thiên Quân vẫn là có chút hồi hộp.

Đến đón Liễu Hạ Vi, cô vẫn là không trang điểm, thế nhưng cái vẻ đẹp thuần khiết này càng làm cho cô đặc biệt.

Liễu Hạ Vi mặc một chiếc váy liền màu trắng, làm tôn vẻ dịu dàng của cô.

Gặp hắn tới, cô cười tươi chào hỏi.

Trước khi hắn cô cũng có chút hồi hộp, thế nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy hắn thì chỉ thấy vui mừng, bao nhiều phiền muộn gì cũng tan biến không còn tăm hơi.

"Chào ... cậu" Vương Thiên Quân lúng túng lên tiếng.

Hiển nhiên có chút lúng túng trong việc xưng hô.

Là một cô gái khá nghiêm túc, thế nhưng khi nghe hắn chào, Liễu Hạ Vi cũng là đứng hình mấy vài giây, sau đó phì cười.

"Gì mà chào cậu chào tớ chứ, chúng ta không phải vợ chồng sắp cưới sao?"

"Có lẽ là như vậy, nhưng dù sao chúng ta cũng chỉ mới biết nhau được vài ngày, ừm, tôi vẫn có chút chưa thích nghi được" Vương Thiên Quân ngại ngùng.

Thấy thế, Liễu Hạ Vi liền tới khoác tay hắn, đây là lần đầu tiên cô khoác tay một người đàn ông.

Trước đây cô chưa từng yêu, nhưng không phải là chưa từng thích ai, nhưng ngay cả như thế thì cô cũng chưa bao giờ thực hiện hành động này, vì cô cảm thấy hành động như thế này khá ... yếu đuối.

Cô cười tươi, nụ cười thuần khiết không lẫn chút tạp niệm.

"Không sao, chưa quen thì làm quen dần, em giúp anh."

Lòng Vương Thiên Quân nhẹ nhàng không ít, thế nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Sao lại thế được chứ, là con trai, lý dĩ nhiên là anh giúp em mới phải."

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Liễu Hạ Vi, cô dí sát mặt vào mặt hắn: "Môi em hơi khô, anh có thể giúp em làm ướt nó không?"

Ặc ặc, có gì đó trong lòng Thiên Quân rơi lộp bộp, hắn nhìn cô, hơi phân vân, rồi cũng nói: "Được."

Thế nhưng ngay khi hắn định tiến tới hôn cô thì cô ngạc nhiên chặn môi hắn lại hỏi: "Anh làm gì vậy?"

"Không phải em nhờ anh giúp em làm ướt môi sao?"

"Đúng vậy, ý em là anh có thể cho em uống nước không đó."

Sau đó Liễu Hạ Vi ôm bụng cười phá lên, còn Vương Thiên Quân thì mặt đen như đít nồi.

Vậy mà cô dám chọc anh...

"Đúng rồi, anh mua đồ ăn sáng cho em này."



Từ khi Liễu Hạ Vi được nhà họ Liễu nhận nuôi thì cô chưa từng ăn lại những thứ này, vì cô muốn trốn tránh quá khứ, trước khi bị cha mẹ ruột bỏ rơi, đây là món ăn cô thích nhất- bánh nhất tâm.

Bánh nhất tâm là tên gọi chung của một loại bánh rẻ tiền bán trên đường phố, vị của nó thường không ngon, nhưng ăn lại no rất lâu nên vẫn được nhiều người đón nhận

Ngày xưa nhà cô rất nghèo, chính xác hơn là bố mẹ ruột của cô rất nghèo, vì thế bánh nhất tâm này là một thứ gắn liền với cô một khoảng thời gian ngắn, đến mức một loại bánh vô vị lại có thể trở thành món ăn cô thích nhất.

Nhìn vật nhớ người, lòng Hạ Vi hơi trùng xuống, thế nhưng rất nhanh cô phục hồi lại tinh thần, cầm bánh lên ăn.

Loại bánh của Vương Thiên Quân mua là bánh nhất tâm của cửa hàng lớn, hương vị không giống đa số loại bánh được bán trên đường phố, chính xác là ngon hơn nhiều.

Đúng vậy, hiện giờ mình đã có Thiên Quân rồi, không còn gì phải sợ nữa.

Liễu Hạ Vi ăn bánh, mắt không quên liếc về Vương Thiên Quân, thầm nghĩ.

Về đến nhà, Thiên Quân liền sắp xếp cho Hạ Vi một phòng.

Tuyết Y và Cẩm Vân không giống Thiên Quân, cả hai vẫn là phải đi học, thành ra ngôi nhà chỉ có hai người, không khí có chút lúng túng.

"Anh đi rót nước cho em."- Vương Thiên Quân tạo ra chuyện để nói cho không khí bớt lúng túng.

"Bốn ngày nữa là đại hội thể thao mùa đông diễn ra rồi, em thấy anh có đăng ký vài môn, hay là anh với em tập luôn đi." Liễu Hạ Vi nói.

Lần đại hội này Vương Thiên Quân chỉ đăng ký chạy một trăm mét, kiếp trước hắn không có năng khiếu gì với thể thao nên đành chịu vậy.

Hơn nữa theo quy định thì trong các phần thi thể thao các võ giả không được dùng nội công, chỉ được dùng thể lực như người thường, sẽ có giám khảo giám sát chặt chẽ, chỉ cần ai vi phạm một lần sẽ bị tước tư cách tham gia toàn bộ các môn thể thao ở toàn bộ các giải đấu trên toàn thế giới vĩnh viễn.

Đây là quy định đặt ra để đem đến sự công bằng trong các cuộc thi thể thao, khi người bình thường vốn dĩ sẽ không có cơ hội nào trước các võ giả khi họ sử dụng nội công, hội liên hiệp cũng rất tán thành với quy định này, thậm chí trong các cuộc thi lớn còn cử nhiều người uy tín trong hội đến làm giám khảo.

Nghe Hạ Vi nói, Thiên Quân gật đầu hỏi:

"Được, vậy em đăng ký tham gia những nội dung nào?"

"Bơi, bắn cung, đấu kiếm, cưỡi ngựa, đấu võ tự do." Liễu Hạ Vi giơ ngón tay lên đếm đếm, trả lời

"Hả, nhiều vậy sao?" Vương Thiên Quân tỏ ra bất ngờ.

"Không chỉ có vậy đâu, tất cả các môn này em đều là đương kim vô địch đó." Liễu Hạ Vi nhe răng ra cười, trả lời đầy tự hào.

Lần này thì Vương Thiên Quân đơ luôn rồi.

"Được rồi, vậy anh giúp em tập đấu kiếm và đấu võ tự do được không?"

Liễu Hạ Vi hơi khoanh tay, một ngón tay để dưới cằm ra chiều suy nghĩ.

"Có được không vậy, em nhớ không nhầm ai đó từng bị mấy tên côn đồ đánh cho bò lăn ra, thực là giúp em được sao?"

Nhắc đến chuyện này Vương Thiên Quân triệt để sụp đổ luôn.

Này này, em đùa thôi, đừng tuyệt vọng như vậy chứ…



Hạ Vi cũng nghẹn lời, không nghĩ Thiên Quân lại nhạy cảm như thế.

Trong số đồ Liễu Hạ Vi mang tới cũng có cả hai thanh kiếm gỗ nữa, hai người liền mang ra sân bắt đầu luyện tập.

Vương Thiên Quân không biết kiếm thuật, bất đắc dĩ đành đẩy nội công lên nhất tinh sơ cấp để tăng cường tốc độ và khả năng phản ứng.

Thế nhưng Liễu Hạ Vi thật sự là một cao thủ kiếm thuật, cô ấy không phải là một võ giả, thể chất, tốc độ là thua kém Vương Thiên Quân toàn diện thế nhưng vẫn là đánh cho Vương Thiên Quân đến lúng túng cả tay chân.

Trao đổi qua chục chiêu, Vương Thiên Quân bắt đầu dính đòn.

Đầu tiên phải sáu, bảy chiêu Vương Thiên Quân mới dính một đòn, nhưng sau thì càng lúc càng dính đòn nhiều, có những lúc Liễu Hạ Vi ra một chiêu là Vương Thiên Quân dính một đòn.

Chênh lệch về kiếm thuật là cực kỳ rõ ràng, thể chất Vương Thiên Quân có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi đành đẩy nội công lên nhất tinh trung cấp.

Ở đẳng cấp này thì tốc độ của Vương Thiên Quân được tăng cường rõ rệt so với vừa rồi, Liễu Hạ Vi hoàn toàn không thể theo kịp.

Dù Vương Thiên Quân chỉ cần dựa vào tốc độ mà đánh bừa thì cũng làm Liễu Hạ Vi chống đỡ vô cùng vất vả.

Ưu thế về mặt kiếm thuật không còn giúp ích được gì Liễu Hạ Vi, cô hoàn toàn thất thế, mỗi đòn của Vương Thiên Quân đều cực kỳ nặng, dù đã cố gắng gạt kiếm ra để chỉ nhận một phần lực đòn đành thì tay cô vẫn run bần bật, cuối cùng thì rơi kiếm

Từ lúc Vương Thiên Quân đẩy nội công lên nhất tinh trung cấp thì chỉ trong chục chiêu đã đánh cho Liễu Hạ Vi rơi kiếm.

Thế nhưng hắn cũng rất khâm phục cô vợ này của mình, phải biết là trong cuộc thi chính thức không cho dùng nội công, cô lại có thể chiếm ưu thế khi hắn dùng nội công nhất tinh sơ cấp, nếu không phải có nội công trợ giúp thì hắn đã gục lâu rồi. Rõ ràng với khả năng này của Liễu Hạ Vi ngoài các võ giả ra thì không nhiều người có thể đánh bại được cô.

Liễu Hạ Vi cũng biết Vương Thiên Quân sử dụng nội công, mặc dù cô không hề cảm nhận được nội công.

Từ sau khi Vương gia đến nhà hỏi cưới thì cha nuôi của cô cũng đã nói sơ qua cho cô về giang hồ và các võ giả.

Dù vậy cô vẫn lên tiếng khen Vương Thiên Quân:

"Haha, không ngờ kiếm thuật của anh giỏi vậy, phải chỉ dạy em nhiều hơn nữa đấy biết chưa?"

Kiếm thuật giỏi cái khỉ gì chứ? Rõ ràng là cậy mạnh đánh bừa.

Vương Thiên Quân ngại ngùng nghĩ.

Tập thêm một lúc thì hai người nghỉ ngơi, Liễu Hạ Vi liền đi tắm, trong lúc đó thì Vương Thiên Quân nấu cơm.

Kiếp trước hắn cũng thường xuyên phải tự nấu cơm nên không có gì xa lạ, chỉ là từ khi xuyên tới đây vẫn chưa được thể hiện tay nghề do việc nấu nướng vẫn do Tuyết Y với Cẩm Vân đảm nhiệm.

Hắn không rõ Liễu Hạ Vi thích ăn gì nên chỉ làm vài món đơn giản, giàu dinh dưỡng

Cũng may là Liễu Hạ Vi có vẻ rất thích các món ăn do hắn làm, hai người ăn hết sạch không chừa lại gì.

Ăn xong hai người liền lên phòng hắn ngủ trưa, ban đầu thì Liễu Hạ Vi cũng có chút lo lắng, nhưng thấy Vương Thiên Quân dường như không có ý định làm gì mình nên cô cũng an lòng, cuộn tròn vào trong lòng hắn ngủ ngon lành.

Cũng không phải là cô sợ hắn làm gì, chỉ là cô vẫn chưa bị tinh thần, cái lần kia là dính thuốc không kiểm soát được bản thân nên tất nhiên là không tính rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nhà Có Bốn Công Chúa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook