Người Vợ Khủng Bố

Chương 4

Dạ Thính Xuân Vũ

12/01/2018

Editor: Hương Cỏ

Phần 4

Có lẽ trên thế giới các nhà ga đều có chung một kiểu, người người đông đúc, không khí ồn ào. Người đến người đi, vội vàng đến, vội vàng đi.

Ra nhà ga, chúng tôi lại bắt taxi đi đến bến xe khác. Sau đó, ở bến xe khách chọn được một chiếc xe khách cũ kỹ dơ bẩn, lắc lư chạy đến nơi chúng tôi đang đến - thôn Trẻ.

Sau khi xe ra khỏi thành phố, càng chạy đường càng hẻo lánh. Hai bên đường dần dần không nhìn thấy nhà cửa mà chỉ nhìn thấy núi đồi và đồng ruộng. Giữa mùa thu núi rừng tràn ngập màu sắc. Vàng óng ánh, đỏ lửa, đối lập sáng rõ. Đối với cảnh đẹp như vậy, tôi lại không có tâm trạng thưởng thức, chỉ nghĩ nhanh một chút tới nơi. Cuối cùng, lúc tôi bị xóc nảy thất điên bát đảo tới sắp nôn mửa, xe khách chậm rãi ngừng lại trước một trấn nhỏ yên lặng.

Xem ra, nơi này cũng chẳng phải là điểm đến cuối cùng. Chờ chúng tôi xuống xe, nó lại xóc nảy chạy đi, để lại một đám khói bụi sau lưng. Còn tôi đứng ở ven đường trấn tĩnh một hồi mới lấy lại được tinh thần. Nhờ người vệ sỹ Đoạn Thụy Thành đẩy tôi đi về phía nhà bố mẹ vợ.

Bởi vì chưa từng tới đây nên tôi cũng không biết nhà họ ở chỗ nào, chúng tôi chỉ có thể vừa đi tới vừa hỏi thăm. Thôn nhỏ xem ra cũng khá lâu đời, nhà cửa phòng ốc đều có cảm giác cổ kính cũ kỹ. Mỗi nhà đều là cửa gỗ hai cánh màu nâu nặng nề, bồn trồng hoa làm bằng gốm sứ. Phía dưới mái hiên treo những dãy đèn lồng màu đỏ cũ nát, nhẹ nhàng lay động trong gió. Một chú chó vàng lớn lười biếng nằm trên thềm đá, thỉnh thoảng khẽ khàng vẫy đuôi.

Đi qua hơn nửa con đường thì tới cuối thôn. Từ rất xa tôi đã thấy cha vợ ngồi trước cửa đang xoạch xoạch hút thuốc lá. Chung quanh tràn ngập vỏ thuốc màu trắng phau phau, như thể nhấn chìm cơ thể nhỏ bé của ông ta trong đó. Đoạn Thụy Thành đẩy xe lăn tôi lọc cọc lọc cọc đi trên con đường lát đá tới trước mặt ông ta. Có lẽ là nghe được động tĩnh, ông ta lấy thuốc trên miệng ra, ngẩng đầu lên nheo mắt nhìn về phía tôi. Trong phút chốc, sắc mặt của ông ta thay đổi, căng thẳng hỏi: "Sao con lại tới đây?"

Nghe thấy câu hỏi không chút khách khí này, tôi cũng nhịn không được phát cáu lên: "Tại sao con không thể tới?"

Bố vợ không nói gì nữa nhưng nét mặt vẫn rất khó coi, cũng không mời tôi vào nhà, lại tiếp tục đưa thuốc lên miệng hút. Qua một tầng sương khói, nét mặt ông ta không biểu lộ cảm xúc gì. Hai chúng tôi, cứ thế đứng đó trước cửa trong không khí căng thẳng.

Thời gian trôi qua từng giây, vẻ mặt tôi cũng càng ngày càng khó coi. Tới lúc sự nhẫn nại của tôi sắp sửa khô cạn thì thấy trên đường mẹ vợ tay cầm một giỏ trúc đựng đầy rau xanh đang đi tới. Nhìn thấy tôi bà sững sờ một lúc rồi lập tức cố gượng cười đi đến: "Con tới rồi ư, trên đường vất vả không?"



Không khí cứng ngắc cuối cùng cũng hài hòa hơn một chút. Chúng tôi đi theo mẹ vợ vào nhà, uống ly trà nóng. Sau khi uống một ly trà, tôi mở miệng hỏi mẹ vợ: "Mẹ, về Tuệ Xuân —— "

Tôi lời nói còn chưa nói xong đã bị mẹ vợ ngắt lời: "Ôi, xem tôi chỉ lo uống trà, các con hẳn là đói bụng rồi? Mẹ đi nấu cơm ngay." Nói xong, bà không đợi tôi trả lời liền vội vàng đứng dậy rời khỏi, đi vào phòng bếp. Nhìn bóng lưng hoảng hốt của bà, tôi đặt chén trà xuống. Tâm trạng vốn đã không thoải mái càng thêm nặng nề hơn. Rốt cục bọn họ che giấu điều gì?

Mẹ vợ nấu cơm rất nhanh. Chẳng bao lâu, đồ ăn nóng hổi bưng lên bàn liên tục. Món ăn rất phong phú, màu sắc hương vị đều hoàn hảo. Nói vậy tay nghề nấu cơm của vợ tôi chính là được truyền từ bà chăng? Mùi vị rất giống. Ăn được mùi vị thức ăn quen thuộc, tôi lại nhớ tới mẹ mình đang chăm sóc vợ ở nhà, trong lòng lại thấy khó chịu. Còn bố vợ tôi ngồi trên bàn cơm vẫn mang nét mặt cau có tối tăm, dáng vẻ âm u. Tôi cũng không thèm quan tâm ông ta, tập trung ăn cơm, trong lòng nghĩ muốn tìm được chân tướng thì từ chỗ ông ta có lẽ không được, phải tìm sơ hở từ chỗ mẹ vợ thôi.

Ăn cơm xong, mẹ vợ lại đổ trà cũ thay trà mới, sau đó lại đi thay ra nệm mới, trải giường dọn chỗ cho chúng tôi ngủ buổi tối, mẹ vợ bận bịu không ngừng. Tôi liếc nhìn bố vợ ngồi bên kia hút thuốc liên tục không ngừng, nhìn mẹ vợ nói: "Mẹ đừng bận bịu nữa, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi." Bà ngồi xuống tôi mới tiện hỏi thăm.

Mẹ vợ cũng không cho tôi được như ý, bà nói: "Các con uống trà, nghỉ ngơi một chút đi, mẹ làm chút là xong thôi." Nói xong, lại vội vội vàng vàng đi ra. Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhàm chán vô nghĩa chờ đợi. Không biết trải qua bao lâu, mắt thấy bóng mặt trời đã ngả xuống thềm nhà, bố vợ đã không còn hút thuốc, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi đang ngủ. Người vệ sỹ Đoạn Thụy Thành đi cùng tôi cũng ngồi một bên chợp mắt, đầu gật gà gật gù như gà con mổ thóc mà bóng dáng mẹ vợ cũng không nhìn thấy, không biết đã đi nơi nào. Tôi chuyển động xe lăn đi một vòng trong nhà, chậm rãi đi vào một căn phòng tối mờ mờ phía bên phải.

Phòng này có lẽ là phòng ngủ, một chiếc giường cổ màn cũ đặt sát tường, âm u như một pho tượng quái thú trầm mặc. Cửa sổ dán giấy cũ, bên dưới có một bàn gỗ màu nâu khá lớn. Ngăn kéo bên trái bàn gỗ hơi mở ra, thấp thoáng có thể thấy bên trong có tập ảnh cũ kỹ. Tôi chuyển động bánh xe đi đến bên cạnh bàn, giơ tay lấy tập ảnh ra.

Tập ảnh từ rất xưa, mỗi trang là một lớp giấy màu đen làm nền phối hợp với mặt giấy trong suốt phía trên, sau đó ảnh chụp sẽ dán trên mặt giấy đen, từng ảnh từng ảnh. Nhờ ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cửa sổ giấy, tôi cẩn thận lật xem mấy bức ảnh chụp này.

Dán ở đầu tập ảnh là mấy bức ảnh đen trắng. Trong đó có bố vợ và mẹ vợ chụp riêng lúc còn trẻ, cũng có ảnh bọn họ chụp chung. Dần dần, màu đen trắng biến thành màu sắc rực rỡ, người trong ảnh chụp cũng dần dần già dặn hơn. Lật lật mấy tờ, tay tôi ngừng lại. Một bức ảnh chụp là bố vợ cùng mẹ vợ đang bế một đứa bé chụp chung. Nhưng bọn họ không chỉ ôm một đứa bé mà trong tay mỗi người bế một đứa, tổng cộng là hai đứa bé. Đây là chuyện gì chứ, không nghe vợ nói là cô ấy có anh chị em nào mà? Càng cổ quái là trên ảnh chụp chỉ thấy mặt một đứa bé, còn đứa bé kia thì phần ảnh chụp mặt đã bị dao hoặc kéo cắt bỏ, chỉ lưu lại một khoảng trống.

Lật tiếp các trang ảnh thì lại thấy một tấm ảnh có bốn người chụp chung. Trong ảnh chụp này, hai đứa bé đã lớn hơn một chút, có thể nắm tay cha mẹ đứng thẳng. Nhưng cũng giống như bức ảnh trước, gương mặt của một đứa bé đã bị cắt bỏ trống rỗng.

Lại tiếp tục xem, hai đứa bé dần dần cao lớn trưởng thành. Trong đó một đứa có thể thấy khuôn mặt ẩn ẩn đã có thể nhìn ra nét mặt của vợ tôi Lâm Tuệ Xuân. Mà một đứa bé luôn mặc đồ giống y như vợ tôi thì không thể thấy được mặt, tất cả đều bị cắt bỏ. Mỗi tấm ảnh có hình cô ta đều chỉ có một khung tròn trống rỗng ngay gương mặt. Nhìn qua khiến tôi cảm thấy sợ hãi.



Xem tiếp từng tấm ảnh, sau một bức ảnh có hai cô gái tạo dáng một đứng một ngồi thì không còn thấy bóng dáng của cô gái không có mặt nữa. Những bức ảnh sau đó cũng không còn thấy cô ta. Chỉ có ảnh bố vợ mẹ vợ và vợ tôi cùng chụp, không có cô ta.

Khép lại tập ảnh, tôi thở một hơi dài nặng nề, mơ hồ hiểu ra gì đó, lại giống như không hiểu rõ bất cứ chuyện gì. Cô gái không có mặt kia hẳn là chị em của vợ tôi chăng? Sau này cô ta như thế nào, có phải mất tích hay đã chết hay không? Nhưng dù vậy, cũng không cần cắt hết khuôn mặt của cô ta ở trong tập ảnh chứ...

Thả tập ảnh lại chỗ cũ, tôi chuyển động xe lăn đi ra ngoài phòng ngủ. Vừa mới đi tới cửa thì thấy mẹ vợ đi vào từ ngoài cửa lớn. Tôi nhìn bà mở miệng hỏi: "Mẹ, có phải Tuệ Xuân có chị em hay không? Chị em song sinh?"

"Ôi..." Mẹ vợ nghẹn lời. Tôi lại nói: "Con đã thấy tập ảnh."

Mẹ vợ chậm rãi đi đến cạnh cửa không cần ghế tựa mà ngồi xuống, thở dài một hơi. Giờ phút này, hai người bố vợ và Đoạn Thụy Thành cũng tỉnh lại. Bố vợ lại châm điếu thuốc đã bị dập tắt, khói trắng lượn lờ lại bốc lên. Trong hơi khói mẹ vợ nói: "Tuệ Xuân đã từng có một chị em song sinh. Đáng tiếc đứa bé kia bạc mệnh, vừa được mười lăm tuổi thì mắc bệnh mà qua đời."

Không biết vì sao, trong lòng tôi có suy đoán mơ hồ. Với tôi mà nói chuyện vợ mình có chị em song sinh cực kỳ trọng yếu. "Vì sao trên ảnh chụp, mặt cô ấy đều bị cắt hết vậy?"

"Con bé tuổi còn trẻ đã mất, chúng ta làm cha mẹ nhìn thấy ảnh con sẽ thương tâm cho nên bèn cắt hết." Mẹ vợ vừa đấm lưng, vừa than thở nói.

Nghe xong lời của bà, tôi không biết phải nói gì mới được, chỉ có thể trầm mặc. Nói bà phải nén bi thương sao, chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy, lời muốn nói cũng không tránh khỏi nói quá muộn. Đúng vậy, bởi vì nhìn thấy con gái đã mất mà đau lòng nên mới cắt bỏ đi mặt của con ư? Những cha mẹ mất con có đều làm như vậy không? Lời mẹ vợ nói cũng không có gì không thật lòng.

Đúng lúc tôi còn muốn hỏi thêm một vài chuyện thì bố vợ đứng lên, vỗ vỗ bụi bám trên người không kiên nhẫn nói: "Được rồi, chuyện quá khứ còn nhắc lại làm cái gì, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi đi."

Giờ này đã nghỉ sao? Tôi cúi đầu nhìn nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ mà thôi. Tiếc rằng bố vợ mẹ vợ đều đứng lên, còn đóng cửa chính lại. Mẹ vợ dẫn chúng tôi vào một gian phòng bên trái cho chúng tôi nghỉ ngơi ở trong này. Nhìn bóng lưng bà rời đi, tôi chỉ cảm thấy có nhiều điểm khả nghi.

Có lẽ là ban ngày ngồi xe bị mệt nên sau khi lên giường nằm chẳng bao lâu thì Đoạn Thụy Thành đã bắt đầu ngáy. Tiếng thở khò khè khò khè ầm ĩ khiến tôi vốn mệt mỏi cũng khó mà ngủ say. Lăn qua lộn lại không biết bao lâu, trong mơ màng, tôi thấy một bóng người tóc đen áo choàng, thân hình cũng hơi giống vợ mình chậm rãi đi đến trước giường, cúi đầu xuống nhìn tôi. Tôi cũng mở to mắt nhìn cô ta. Vừa nhìn thấy thì mồ hôi lạnh đầm đìa. Gương mặt cô ta không nhìn thấy đường nét, chỉ có một khoảng trống rỗng thê thảm. Tôi muốn đẩy người ngủ say bên cạnh thức dậy nhưng lại giống như bị yểm bùa, không thể động đậy. Tôi muốn kêu to thì chỉ tốn công há miệng mà không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Vợ Khủng Bố

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook