Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 5: Tâm sự

Mai Tử Hoàng Thời Vũ

06/04/2020

Lại là một thứ bảy nữa, sáng sớm tinh mơ Tô Vy Trần đã bị Tô Thời gọi dậy: “Tô Vy Trần, Tô Vy Trần, đến công viên Thấp Địa chạy bộ với em và Sở sư huynh đi.”

Tô Vy Trần ngái ngủ lật người: “Không đi, không đi.”

Tô Thời đứng chống nạnh ở đầu giường cô: “Tô Vy Trần, dậy mau. Chị phải đi! Chị là một người mẫu đấy, không những không quản lý được cái miệng, mà còn không để ý đến vóc dáng của mình. Nếu cứ tiếp tục như thế thì chị thất nghiệp thật đấy!”

Sự nghiệp “oanh tạc” của Tô Thời càng ngày càng tiến bộ. Tô Vy Trần bất đắc dĩ vò mái tóc dài của mình rồi vén chăn bò dậy: “Được rồi, được rồi. Chị đi. Chị đi là được chứ gì!”

Bấy giờ Tô Thời mới hài lòng đi ra: “Em với Sở sư huynh đợi chị dưới nhà. Cho chị mười phút chải đầu rửa mặt thay quần áo.”

Tô Vy Trần vội vàng chải đầu rửa mặt, khi thay xong một bộ quần áo vận động đi xuống lầu, cả nguời vẫn đang trong trạng thái ngáp ngắn ngáp dài buồn ngủ. Hình thành sự tương phản rõ ràng với cô chính là hai con người Tô Thời và Sở An Thành tinh thần phơi phới, mặt mày rạng rỡ.

Lạc Hải buổi sáng sớm, cỏ cây còn đang ngậm sương, không khí trong lành. Ba người chạy chậm ven bờ hồ của công viên Thấp Địa.

Tế bào vận động của Sở An Thành cực tốt, vừa chạy bộ còn vừa sửa chữa tư thế chạy của Tô Thời: “Tô Thời, nhấc chân cao hơn chút nữa. Biên độ vung tay phối hợp rộng hơn!”

Tô Vy Trần hổn hển theo sau hai người. Tô Thời còn thỉnh thoảng ngoảnh đầu gào cô: “Tô Vy Trần, nhanh lên, nhanh nữa lên.”

Tập thể dục buổi sáng nhưng Sở An Thành vẫn không quên trọng trách giáo dục: “Tô Thời, muốn thành một nghệ sĩ piano. Tất nhiên phải chơi đàn giỏi. Nhưng trên đời này người đàn giỏi có rất nhiều, làm sao em mới có thể khác với mọi người nhỉ?”

Tô Thời lắc lắc đầu.

Sở An Thành: “Điều này phải dựa vào năng lực và nhận thức của bản thân mỗi người. Những cảm xúc vui buồn thương giận thuộc về em, mỗi một nơi đẹp đẽ trên thế giới này thuộc về em: ví dụ như niềm hạnh phúc khi được nếm thử món ngon, cảm nhận mà du lịch mang tới, những thử thách của bất đồng văn hóa, thậm chí mỗi một đóa hoa, mỗi một bản nhạc hay ho, mỗi một cuốn sách, đều phải nhớ mở lòng ra, để trải nghiệm những điều tốt đẹp trong cuộc sống. Một người có nhiều kinh nghiệm, thì những điều anh ta bộc lộ ra sẽ càng khác những người khác.”

“Những điều anh nói chưa chắc đã đúng tất cả. Trên con đường học đàn, cần sự nỗ lực và trải nghiệm của em hơn.”

Mặc dù vị Sở An Thành này không thích cô lắm nhưng Tô Vy Trần vẫn không thể không thừa nhận, Sở An Thành quả thực đã dùng mười hai phần tâm sức dạy dỗ Tô Thời. Về mặt chuyên môn anh yêu cầu nghiêm khắc và tận tâm dạy dỗ cậu. Cùng với đó anh lại tận lực bảo vệ tính cách vốn có của Tô Thời, dành cho cậu đầy đủ thời gian, để cậu bộc lộ trọn vẹn bản thân trong âm nhạc.

Hơn nữa bản thân Sở An Thành càng xuất sắc. Cho dù bây giờ anh đã thành công và nổi tiếng, nhưng thời gian anh luyện đàn mỗi ngày không bao giờ ít hơn hai tiếng.

“Còn nữa, sức khỏe cũng quan trọng vô cùng. Chỉ khi có một cơ thể khỏe mạnh mới có thể chơi đàn tốt hơn, mới có thể bước càng xa trên con đường này. Đúng không?”

Tô Thời gật đầu thật mạnh, biểu cảm đó chỉ thiếu chưa quỳ xuống thôi. Tô Vy Trần nhìn thấy vậy lại cảm thán: Chỉ sợ trong lòng Tô Thời bà chị này đã sớm bị Sở An Thành thay thế không còn chỗ đứng nữa rồi.

Tô Vy Trần đang trầm mặc tiếp nhận “số phận bi thảm” của mình, thì chân phải đột nhiên bị vấp vào bậc thêm, loạng choạng bổ nhào ra đất, ngã một cú “vồ ếch”.

Tô Thời vội đỡ cô dậy: “Tô Vy Trần, chị không sao chứ?”

Mặc quần áo dày nên tay chân cũng không bị sao. Chỉ ngã một cú “quá đẹp” thôi, quả thực không dám nhìn. Tô Vy Trần xấu hổ lè lưỡi: “Không sao không sao.”

Hôm nay cô mặc một bộ đồ thể thao màu đen, làn da mịn màng trắng nõn như mỡ dê. Vốn dĩ Sở An Thành đang khống chế bản thân cố gắng không nhìn cô. Bây giờ lại nhìn thấy cô lè lưỡi, hoạt bát đáng yêu, giống hệt như một thiếu nữ cấp ba. Sở An Thành bỗng dưng ngẩn người, anh lập tức trầm mặt xoay người: “Lượng vận động hôm nay của chúng ta tạm ổn rồi. Đi ăn sáng thôi.”

Đang yên đang lành sao anh lại đen mặt?! Tô Vy Trần cảm thấy chẳng hiểu mô tê gì.

Trên đường đi về, cách tiểu khu không xa có một quầy hàng ăn sáng, bà chủ đang nhanh nhẹn dọn dẹp mặt bàn, nom cũng sạch sẽ.

Đôi vợ chồng làm đồ ăn sáng đó đen đen mập mập, mặt mũi sần sùi đỏ ửng sau quá trình dãi nắng dầm mưa. Trên quầy hàng, cậu con trai nhỏ của họ đang nằm bò đọc sách trên mặt chiếc bàn gấp nhỏ.

Đôi vợ chồng thấy ba người họ đi tới, liền cười híp mắt hỏi: “Ba người ăn gì?”

Sở An Thành nói: “Hai phần tào phớ mặn, một phần sữa đậu nành ngọt, một bánh mì một quẩy, một bánh trứng, thêm một phần cơm thịt heo.”

Tô Thời nghe mà mặt tròn mắt dẹt: “Sở sư huynh, anh cũng thích ăn mấy thứ này ạ?”

Sở An Thành nhàn nhạt nói: “Đây vốn là bữa sáng thường thấy nhất ở Lạc Hải. Trước đây anh cũng ở Lạc Hải, cũng thường hay ăn.”

Tô Thời giống như đã giải được khúc mắc, cười tít mắt nói: “Tô Vy Trần nhà em cũng thích ăn. Mấy món anh gọi, món nào chị ấy cũng thích ăn cực kỳ.”

Mãi đến lúc này, Sở An Thành mới từ từ ngước mắt, thờ ơ liếc Tô Vy Trần một cái: “Ồ, vậy sao? Thật trùng hợp quá.”

Bà chủ bưng mấy món ăn sáng nóng hổi lên rất nhanh: “Đang nóng đó. Cẩn thận bỏng nhé.”

Sở An Thành đẩy sữa đậu nành ngọt đến trước mặt Tô Vy Trần, mình và Tô Thời thì mỗi người một bát tào phớ mặn. Tô Vy Trần có chút kinh ngạc: Sao Sở đại thần biết mình thích uống sữa đậu nành ngọt nhỉ?

Có điều đương nhiên cô không hỏi. Không chừng là chó ngáp phải ruồi đấy chứ! Người ta đã nói người Lạc Hải đều thích ăn mấy thứ này mà.

Chiếc bát sứ thô hoa xanh đế trắng to đùng, sữa đậu nành bốc khói nghi ngút, mang theo hương thơm bay lên. Trong ngày đông, sữa đậu nành nóng nóng ngọt ngọt trượt theo cổ họng xuống, nháy mắt đã khiến cả người ấm áp hẳn lên.

Tô Vy Trần thỏa mãn cảm thán một tiếng: “Trên đời này chỉ có tình yêu và món ngon là không thể phụ.”

Sắc mặt Sở An Thành lập tức đông cứng lại. Rất lâu sau anh mới châm chọc nói: “Đáng tiếc, trên đời này mỗi ngày đều có người đang phụ, phụ tình yêu, phụ người yêu mình.”

Tô Vy Trần mỉm cười: “Cũng giống như thành phố nào cũng có người giàu kẻ nghèo vậy. Tôi nghĩ cũng chắc chắn có người đang trân trọng, trân trọng tình yêu, trân trọng người yêu mình.”

Sở An Thành hừ lạnh một tiếng từ lỗ mũi: “Vậy à?!” Anh lập tức trưng ra khuôn mặt khó ưa, đứng dậy trả tiền: “Bà chủ, hết bao nhiêu tiền vậy?”

Trước khi rời đi anh chỉ nói một câu với Tô Thời: “Đột nhiên anh nhớ ra còn chút việc phải ra ngoài một chút.”

Sở An Thành bắt một chiếc taxi trên đường, quyết đoán rời đi.

Mấy câu nói vừa nãy của mình có phải có chỗ nào đắc tội với anh ta không? Trong lòng Tô Vy Trần trống rỗng, một chút manh mối cũng không có.

Như có xương mắc trong họng vậy, lúc này cô cảm thấy sữa đậu nành ngọt lành ấm áp không còn chút vị ngon nào nữa. Tô Vy Trần im lìm uống sữa, mãi đến khi chiếc bát sứ thấy đáy rồi cô mới ngẩng đầu lên.

Bát tào phớ mặn ở trước mặt cô, lá hành màu xanh rắc trên tào phớ trắng, nổi bật, rõ ràng.

Khi đứng dậy rời đi, bà chủ mập mập lùn lùn đi đến dọn bàn, thấy bát tào phớ vẫn chưa động đũa liền nói với cô: “Cô ơi, tôi lấy hộp gói lại cho cô nhé. Đáng tiếc quá.”

Tô Vy Trần nói: “Được, cảm ơn chị.”

“Đừng khách sáo. Không phải bây giờ đất nước đang đề xướng bảo vệ môi trường sao? Dân thường chúng ta không thể cống hiến gì lớn lao cho đất nước, nhưng phải cố gắng tiết kiệm để bảo vệ mội trường.”

Tô Vy Trần gật đầu liên tục: “Bà chủ nói đúng quá. Em phải học tập chị.”

Bà chủ xoắn chiếc tạp dề đã cũ nhưng lại sạch sẽ, ngượng ngùng cười.

Cũng không biết Sở An Thành về khi nào, buổi chiều khi cô kéo cửa phòng ngủ ra, liền phát hiện anh và Tô Thời đang ngồi cùng nhau trước chiếc bàn gỗ trong phòng khách chơi trò chơi.

Người qua kẻ lại, dường như đang chơi rất hăng say.

“Nhanh nhanh, bắn nó!” Thỉnh thoảng Tô Thời kêu lên.

“Tô Thời, hay lắm!”

“Sở sư huynh, mau cứu em.”

“Được, lần này anh phụ trách giải quyết bọn này.”

Chiếc bát nhựa trong suốt cô gói đồ về đang đặt trên bàn, tào phớ đã bị ăn hết sạch.

Ánh mắt Sở An Thành quét qua người đang vươn vai đi ra, cô mặc một chiếc áo phông rộng rãi dài đến gót chân, phía trước in hình một chú chó, vì động tác của cô mà con chó đang yêu đó nhảy nhót trước mắt anh.

Chỉ một giây phút như vậy, Tô Thời đã loạn cào cào, điên cuồng ấn bàn phím: “Sở sư huynh, anh đang làm gì thế? Anh bị chúng nó bao vây rồi, mau bắn đi! Ai ya, anh chết rồi!”

“Vậy đánh thêm một ván nữa.”

Từng ngày từng ngày trôi qua cực nhanh, chuyển đến nhà họ Sở chưa lâu đã đến sinh nhật Tô Thời.

Hôm đó, Đinh Tử Phong sớm nói phải chúc mừng Tô Thời đã sắp xếp xong mọi thứ.

Buổi tối, Đinh Tử Phong đi lấy bánh kem xong, anh ấy gọi cho Tô Vy Trần: “Mười phút nữa anh đến, hai người có thể chuẩn bị ra cửa rồi.”

Tô Thời do dự hỏi: “Tô Vy Trần, em có thể mời Sở sư huynh đón sinh nhật cùng em không?” Tô Thời rất hợp Sở An Thành, cùng ăn cùng ở một nhà nhưng tựa hồ vẫn không đủ, thằng bé hận không thể cùng chung phòng với Sở sư huynh.

“Đương nhiên là được. Nhưng mà có khả năng Sở su huynh của em có việc bận, không chắc rảnh đâu.”

Thỉnh thoảng họ ra ngoài với Đinh Tử Phong, Sở đại thần đều từ chối đi cùng. Dần dần trong lòng Tô Vy Trần cũng hiểu chuyện gì. Nhưng đối mặt với Tô Thời, cô cũng không nỡ nói thẳng, chỉ có thể khéo léo “tiêm phòng” trước cho Tô Thời, tránh để cậu buồn khi hy vọng rồi thất vọng.

“Sở sư huynh không bận, chị thấy anh ấy ở nhà suốt ngày không ra ngoài mà.”

Tô Thời nói xong liền chạy lên lầu hỏi Sở An Thành, không lâu sau cậu đã híp mắt đi xuống nói với Tô Vy Trần: “Sở sư huynh đồng ý. Bảo chúng ta đợi một chút.”

Chuyện này hơi ngoài dự đoán của Tô Vy Trần, cô thầm nghĩ: Có lẽ vì hôm nay là sinh nhật Tô Thời. Sở đại thần không thể từ chối!

Đinh Tử Phong vừa vào đến cửa đã nghe thấy một câu không đầu không cuối, liền hỏi: “Anh ta đồng ý cái gì vậy?”

Tô Thời đáp: “Sở sư huynh đồng ý đi ăn cùng chúng ta, đón sinh nhật với em.”

Thực ra Đinh Tử Phong cũng không muốn Sở An Thành đi cùng lắm, nhưng không tiện thể hiện ra mặt, chỉ nói: “Được, đông người càng vui.”

Cũng không biết khi nào Sở sư huynh xuống, Tô Thời nhàm chán giơ tay ra trước mặt Tô Vy Trần: “Tô Vy Trần, móng tay em hình như dài hơn rồi.”

Tô Vy Trần lấy cái cắt móng tay trong tủ ra, vỗ vỗ sàn nhà, “Qua đây ngồi.”

Móng tay và móng chân Tô Thời, từ nhỏ đến lớn đều do Tô Vy Trần phụ trách cắt, chưa bao giờ nhờ đến người khác.

Tô Thời không chỉ hỏi một lần: “Tô Vy Trần, đợi đến khi em mười tám tuổi chị vẫn cắt móng tay cho em chứ?”

Câu trả lời của Tô Vy Trần là véo mặt cậu: “Vậy em muốn Tô Vy Trần cắt cho em không?”

“Đương nhiên muốn!” Tô Thời trả lời rất nhanh. Nhưng thỉnh thoảng cậu cũng sẽ buồn rầu: “Tô Vy Trần, đến khi em mười tám tuổi chắc chắn chị đã kết hôn, có con của mình rồi. Đến lúc đó chị không thương em nữa.”

Tô Vy Trần chỉ cười: “Vậy chị cũng phải lấy chồng chứ!”

Tô Thời trưởng thảnh sớm chán nản không thôi: “Tô Vy Trần, sớm muộn gì chị cũng sẽ lấy chồng.”

Từ nhỏ Tô Thời đã mất bố mẹ, bình thường thằng bé che giấu rất kỹ, nhưng trong lòng luôn thiếu cảm giác an toàn. Vì hiểu nên Tô Vy Trần luôn yêu thương cậu. Thế nên mỗi lần cô đều xoa đầu cậu và nói: “Tô Thời, em nghĩ nhiều quá đấy. Tô Vy Trần sẽ luôn yêu thương em.”

“Thật không? Tô Vy Trần.”

“Thật hơn trân châu!”

“Chúng ta ngoắc tay.”

“Được!”

“Ngoắc tay, một ngàn năm không thay đổi…”

“Một ngàn năm á. Vậy không phải chúng ta sẽ thành yêu tinh ngàn năm sao?”

“Cho dù là yêu tinh ngàn năm Tô Vy Trần cũng phải ở bên cạnh Tô Thời.”

Mỗi lần Tô Thời đều nói như vậy, nghe đến độ trái tim Tô Vy Trần mềm như bông: “Được.”

Khi Sở An Thành đi từ cầu thang xuống, Đinh Tử Phong đứng dậy từ chiếc sofa trong phòng khách, mỉm cười giơ tay tự giới thiệu: “Chào anh Sở. Lần trước gặp vội quá, chưa kịp tự giới thiệu. Tôi là Đinh Tử Phong.” Bình thường khi tan làm, Đinh Tử Phong sẽ đích thân đưa Tô Vy Trần đến cổng. Nhưng ngoại trừ lần đầu tiên, anh ấy chưa từng chạm mặt Sở An Thành.

Sở An Thành lạnh lùng nhìn anh ấy một cái rồi mới chậm chạp giơ tay bắt tay anh ấy.

Đinh Tử Phong khách sáo chào hỏi anh: “Anh tùy ý ngồi.”

Nghe vậy, rõ ràng sắc mặt Sở An Thành hơi cứng đờ, đúng lúc đó một gương mặt cười đáng yêu thò ra từ chỗ sofa, vẫy tay với anh: “Sở sư huynh, em ở đây.”

Sở An Thành thong dong bước qua, hình ảnh hai chị em cắt móng tay cho nhau lọt vào mắt anh.

Lúc này ráng chiều màu vàng nhạt dịu dàng uyển chuyển xuyên qua lớp thủy tinh sát sàn, yên lặng chiếu lên hai người họ. Nền đất sạch sẽ bóng loáng, Tô Vy Trần khoanh chân ngồi trên đó, cô túm chân Tô Thời, mắng: “Không được quay lung tung. Nhỡ đâu chị cắt mất ngón chân em thì em tiêu đời!”

Tô Vy Trần mặc một chiếc áo len cổ tròn rộng rãi màu xanh lam, lộ ra cần cổ thon dài mịm màng. Cả người cô thì chăm chú chuyên tâm, toàn bộ tâm tư đều đặt trên ngón chân của Tô Thời, tựa hồ căn bản không chú ý Sở An Thành đi tới.

Sở An Thành như bị điểm huyệt, anh bất động nhìn mấy giây, rồi như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên im lặng xoay người, bước nhanh đi thẳng lên lầu.

Đinh Tử Phong kinh ngạc sững sờ tại chỗ: “Anh Sở này bị sao vậy? Anh ta vừa xuống mà.”

Tô Vy Trần nhún vai, biểu thị không biết.

Đinh Tử Phong nén giọng nói: “Tô Vy Trần, vị Sở đại thần này quả thực có chút cổ quái. Có phải tất cả nghệ thuật gia đều kỳ lạ như thế không?”

Tô Thời nghe xong lập tức phản bác: “Đâu có! Sở sư huynh không cổ quái chút nào.”

Tô Vy Trần thì cười nhàn nhạt, hỏi lại Đinh Tử Phong một câu: “Nói như anh không phải nghệ thuật gia ý!”

Đinh Tử Phong bày ra biểu cảm ngạc nhiên cực độ: “Anh á? Em đừng dọa anh. Anh thành nghệ thuật gia lúc nào!” Sau đó anh ấy mới bừng tỉnh ngộ, điều Tô Vy Trần nói chính là “phong cách ăn mặc chán chường” một chiếc áo khoác da phối với quần bò rách gối của anh.

Một lúc lâu sau, Sở An Thành mới lại quay xuống, trên tay nhiều thêm một chiếc hộp, anh tặng cho Tô Thời: “Vừa nãy anh quên cầm quà. Chúc em sinh nhật vui vẻ!” Lời nói này có vài phần giống như đang giải thích.

Tô Vy Trần cảm thấy rất ngại: “Anh Sở, không cần lãng phí. Năm nào cũng sinh nhật mà.”

Giọng nói của Sở An Thành rất lạnh, giống hệt như đôi mắt màu mực của anh, không có một chút ấm áp nào: “Là một phần quà mấy năm trước tôi nhận được, tặng lại cho Tô Thời thôi. Không tốn tiền nên không coi là lãng phí.”

Tô Thời nhận lấy bằng hai tay, lễ phép cúi người cảm ơn: “Cảm ơn Sở sư huynh.”

Sở An Thành cười cười: “Mở ra nhìn xem, thích không?”

Nụ cười này dịu dàng ấm áp, khác hẳn thái độ đối với Tô Vy Trần. Tô Vy Trần biết mình không phải đã nghĩ nhiều. Nhưng cô hoàn toàn không hiểu chuyện này là sao.

Đinh Tử Phong chứng kiến hết thảy, trong lòng dao động.

Vừa mở hộp ra, Tô Thời đã kêu lên một tiếng “A”, cậu vô cùng kinh ngạc ngước mắt, nói năng lộn xộn: “Sở sư huynh, đây….đây là…. dấu tay của Chopin sao?”

Sở An Thành gật đầu. Tô Thời vô cùng thành kính giơ dấu tay lên bằng hai tay, ánh mắt kích động yêu thích lưu luyến rất lâu trên đó. Nhưng cuối cùng cậu giơ lên trả lại cho Sở An Thành: “Sở sư huynh, phần quà này quý giá quá. Em không thể nhận được.”

Sở An Thành xoa đầu cậu: “Nhận đi. Dấu tay này chỉ khi ở trong tay người thực sự thích nó mới biết quý trọng. Người bình thường lại cảm thấy cực kỳ bình thường, đặt trong nhà còn chê chiếm chỗ ấy chứ!”

Ánh mắt Tô Thời chuyển về phía Tô Vy Trần, dò hỏi thực sự có thể nhận sao. Nhưng một người ngoại đạo ù ù cạc cạc như Tô Vy Trần đâu biết mức độ quý giá của dấu tay này? Cô liền gật đầu. Vì thế Tô Thời vui sướng nhận lấy.

Một đoàn bốn người đi đến cửa hàng đồ tây Tô Thời thích ăn nhất.

Đinh Tử Phong khách sáo mời Sở An Thành: “Thầy Sở, anh thích ăn vị gì?” Anh ấy không nhìn thực đơn lấy một cái, chỉ thuận miệng hỏi chị em Tô Thời một câu: “Hai người như cũ chứ?”

Tô Thời gật đầu. Đinh Tử Phong liền gọi phục vụ tới, gọi bít tết RibEye Tô Thời thích nhất, bít tết nấm cục của Tô Vy Trần, Pastrami* cùng với một chai vang đỏ của mình.

*Pastrami- thịt bò ướp hun khói đặc biệt nổi tiếng của người New York.

Sở An Thành nhìn thẳng vào menu, vài giây sau anh gập menu lại nhàn nhạt nói: “Tôi cũng gọi một phần bít-tết RibEye.”

Bít tết của Tô Thời lên đầu tiên. Đinh Tử Phong không chần chừ chuyển chiếc đĩa nóng hổi đến trước mặt mình, cắt miếng bít tết thành những miếng nhỏ vừa ăn rồi mới mỉm cười đẩy cho cậu bé: “Ăn đi.”

Dưới ánh đèn, sự yêu thương chiều chuộng nơi đáy mắt Đinh Tử Phong tựa như nước suối chảy, đầy ắp tựa như sắp chảy ra ngài.

Tô Thời nói cảm ơn, miệng ngọt vô cùng: “Anh Đinh lúc nào cũng tốt với em nhất.”

Tô Vy Trần bật cười: “Tô Thời, em chính là một đứa “có ăn dẻo miệng” điển hình. Từ nhỏ đến lớn chị có dạy em thế đâu.”

Tô Thời ra vẻ: “Em là thiên tài số 1, biết tự học!”

Đinh Tử Phong chống lưng cho Tô Thời: “Anh thích Tô Thời như thế. Khiến người ta thích biết bao nhiêu!”

Tô Vy Trần không khỏi lắc đầu thở dài: “Đinh Tử Phong, em phát hiện anh mới là tên đầu sỏ dạy hư Tô Thời.”

Đinh Tử Phong nói: “Được được được. Trách nhiệm đều thuộc về anh. Ai bảo anh coi Tô Thời là em trai mình chứ.”

Tô Thời nói: “Em nhớ lần trước còn có người nói em là con trai nữa cơ.”

Đinh Tử Phong cười nói: “Ha ha, anh cũng muốn thế. Nhưng mà anh không sinh được cô con gái lớn bằng chị em.”

Bởi vì Sở An Thành mặt mày nặng nề, không tùy tiện cười nói ngồi trước mặt, nên Tô Vy Trần không tiện suồng sã quá, bằng không cô rất muốn dùng chân đá Đinh Tử Phong. Cô hừ lạnh một tiếng: “Đinh Tử Phong, anh cứ tiếp tục “làm bậy” với em đi, mai với ngày kia em đình công.”

Đinh Tử Phong cười: “Anh thề, anh thực sự không nghĩ thế.”

Tô Vy Trần lườm anh ấy: “Vậy anh cười bừa bãi thế làm gì!”

Đinh Tử Phong nói: “Thật dã man! Lẽ nào anh cười cũng phải được em phê chuẩn!”

Sở An Thành đột nhiên kéo ghế ra, bất ngờ đứng dậy: “Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát.”

Sau khi anh đi, Đinh Tử Phong đè thấp giọng hỏi họ: “Hai người thực sự không cảm thấy vị Sở đại thần này có chút lạ sao?!”

Tô Thời lắc đầu: “Không ạ. Sở sư huynh rất tốt.”

Sở An Thành mất tích vài phút sau đó quay lại, rồi lại khách khí nói một câu “Xin lỗi”.

Rất nhanh, đồ ăn họ gọi đã được mang lên.



Tô Thời đợi mọi người cùng dùng bữa, cậu xiên một miếng bít tết, nghiêng người bón lên miệng Tô Vy Trần, ngoan ngoãn nói: “Tô Vy Trần, em hoàn toàn không nhớ hình dáng của bố mẹ nữa rồi, nếu như không có chị, chắc chắn em đã chết đói từ lâu. Chị là chị gái của em, cũng là một nửa bố mẹ của em. Cho nên miếng bít tết đầu tiên là báo đáp chị. Chị nhất định phải ăn.”

Rõ ràng Tô Vy Trần đã bị Tô Thời làm cho cảm động, cô cụp hàng mi đang run xuống, che đi đôi mắt ẩm ướt, há miệng ăn miếng bít tết.

Tô Thời mong đợi nhìn cô: “Tô Vy Trần, ngon không?”

Tô Vy Trần gật đầu: “Ừm. Ngon lắm.”

Đinh Tử Phong nói: “Tô Thời, của anh đâu?”

Tô Thời cũng xiên một miếng cho anh ấy. Đinh Tử Phong vừa thưởng thức vừa gật gù: “Ngon.”

Người ngoài không biết sự tình nhìn vào chắc chắn sẽ cho rằng ba người vừa nói vừa cười là một nhà ba người.

Sở An Thành trầm mặc im lìm ngồi trước mặt Tô Vy Trần và Đinh Tử Phong, anh một mực cụp mắt xuống, sắc mặt nhàn nhạt. Lúc này anh khẽ lắc ly rượu, uống một hơi cạn sạch số rượu trong ly.

Đinh Tử Phong đặt bánh kem Lava Chocolate. Tô Thời ước nguyện xong rồi cắt một miếng bánh to cho Tô Vy Trần: “Socola chị thích ăn nhất. Hôm nay là sinh nhật em, chị có thể không cần kiêng.”

“Nô tì tạ chủ long ân.” Tô Vy Trần làm mặt quỷ, nồng nhiệt thưởng thức món ngon.

Đinh Tử Phong chỉ Tô Vy Trần: “Tô Vy Trần, chỗ này dính.” Tô Vy Trần dùng tay lau qua loa.

“Chỗ này vẫn còn.” Tay Đinh Tử Phong đột ngột với qua.

Tô Vy Trần không kịp phòng tránh, mở mắt trừng trừng nhìn đầu ngón tay của Đinh Tử Phong dần tiến đến gần, dịu dàng lau cho cô.

Nụ cười mỉm nhàn nhạt Sở An Thành luôn giữ trên môi đột ngột đông cứng lại, chớp mắt đã biểu lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị hung dữ. Cả người anh rơi vào trạng thái căng chặt đến cực điểm. Nhưng rất nhanh, anh hít sâu một hơi, những sự lạnh giá đó biến mất trong một khoảng khắc ngắn ngủi, anh khôi phục lại như ban đầu.

Tô Vy Trần giơ tay lau lại một lần nữa như phản xạ có điều kiện: “Cảm ơn anh.” Ánh mắt cô không hiểu sao lại vô thức quét về phía Sở An Thành, cách một khoảng không xa không gần, cô có thể nhìn rõ ý cười chế giễu như có như không trong mắt anh.

Sở An Thành lập tức di chuyển ánh nhìn, giơ tay gọi phục vụ: “Rượu này không tệ! Mở cho tôi một chai nữa.”

Cả một bữa cơm, Sở An Thành ăn không nhiều, nhưng anh lại uống hơn một chai rượu vang.

Đinh Tử Phong khen ngợi một câu: “Tửu lượng của anh Sở tốt thật. Lần sau có cơ hội thì cùng nhau uống một bữa.”

Sở An Thành cầm chai rượu, bình tĩnh ngước mắt, nhìn chằm chằm Đinh Tử Phong, ung dung nói một chữ “Được.”

Sau khi dùng bữa, Đinh Tử Phong đi trước lấy xe.

Khi ba người Sở An Thành đi ra khỏi nhà hàng, trước cửa đúng lúc có hai chiếc xe dần dừng lại. Chiếc xe đi trước có bảo vệ xuống xe trước, mở cửa cho người ngồi phía sau.

Cửa lớn của nhà hàng có một chiếc đèn chùm rất lớn, ánh sáng chiếu rõ tất cả quý khách ra vào. Chỉ thấy một người đàn ông anh tuấn ăn mặc tinh tế vừa cài cúc áo khoác ngoài vừa xuống xe, giơ tay nhấc chân đều thong dong tự tại. Khi lướt qua họ, không biết vì sao người này dừng chân lại, nghiêng đầu qua, chần chừ gọi một tiếng: “An Thành?”

Lúc này Sở An Thành mới chậm chạp xoay người, đối diện với anh ta. Người đàn ông cười, xua tay với người phía sau, những người đó liền lùi qua một bên.

“Anh còn cho rằng mình hoa mắt. Sao ở Lạc Hãi cũng không nói một tiếng.”

“Nghe nói buổi biểu diễn của em ở nhà hát lớn rất thành công. Đáng tiếc lúc đó anh ra nước ngoài công tác, không đến được.”

Sở An Thành điềm nhiên như không: “Nhận được hoa của anh rồi. Cảm ơn.”

Người đó vỗ vỗ vai anh: “Hiếm khi gần đây em ở Lạc Hải, mấy ngày nữa cùng nhau ăn bữa cơm.”

Sở An Thành gật đầu: “Được.”

“Vậy là cứ thế nhé.”

Khi hai người nói chuyện, Tô Thời kéo tay Tô Vy Trần, khẽ nói: “Tô Vy Trần, người này sao lại có nhiều vệ sĩ vậy?”

“Chắc là ‘cao phú soái’ trong truyền thuyết đấy!”

Tô Thời tán thưởng một câu: “Quả thật rất cao rất đẹp trai. Chị nhìn kìa, anh ta đứng cùng Sở sư huynh cũng không kém Sở sư huynh chút nào.”

Lúc này hai người vẫn không biết, người này chính là “ông chồng quốc dân” khiến tất cả thiếu nữ trên mạng phát cuồng – Sở Tùy Phong.

“Có điều em vẫn thấy Sở sư huynh nhà mình đẹp trai.” Trong lòng Tô Thời, Sở sư huynh của nó là độc nhất vô nhị trên thiên hạ.

Tô Vy Trần không thèm để ý cậu. Gần đây không biết vì sao, chỉ cần gặp phải bất cứ chuyện gì liên quan đến Sở An Thành, là Tô Vy Trần đã cảm thấy không thoải mái. Đặc biệt là hành động vừa nãy Đinh Tử Phong làm trước mặt anh, khiến trong lòng cô có một cảm giác bực bội bứt rứt rất kỳ lạ. Cô sợ Sở An Thành sẽ hiểu lầm. Nhưng sao lại sợ anh hiểu lầm? Bản thân Tô Vy Trần cũng không rõ.

Vấn đề đẹp trai hay không của Tô Thời lúc này khiến cô cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cô giơ tay nhéo mặt Tô Thời một cái: “Em đẹp trai nhất. Được chưa hả?! Xe của anh Đinh em đến rồi. Rốt cuộc em có lên xe không?”

Tô Thời kêu đau đánh bay tay cô: “Tô Vy Trần, sau này chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ không hả?”

Tô Vy Trần dứt khoát trả lời cậu: “Không thể!”

Trước khi đi, ánh mắt như cười như không của người đàn ông đó quét qua Tô Thời và Tô Vy Trần phía sau Sở An Thành một lượt, khách khí chào hỏi: “Xin chào.”

Tô Vy Trần lễ phép mỉm cười đáp lại. Sở An Thành cảnh giác dịch người qua một chút, ngăn chặn ánh mắt của người đàn ông.

Người đàn ông đó bỗng nhiên mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, vô cùng mê người. Anh ta nói với Sở An Thành một câu: “Yên tâm. Anh hiểu mà.”

Một câu nói không rõ ràng, nghe mà Tô Vy Trần mù tịt.

Nói xong, người đàn ông đó ngậm cười xoay người đi. Anh ta vừa bước một bước, mấy người trợ lý và vệ sĩ liền đi theo.

Ba người vừa lên xe, Tô Thời đã cáo trạng với Đinh Tử Phong: “Anh Đinh, vừa nãy Tô Vy Trần lại bắt nạt em. Chị ý suốt ngày bắt nạt em ấy.”

Đinh Tử Phong hỏi: “Cô ấy bắt nạt em thế nào?”

“Chị ý toàn nhéo má em.”

Đinh Tử Phong nghe xong rồi cười: “Yên tâm. Có anh Đinh ở đây. Lần sau sẽ nhéo lại giúp em.”

Tô Thời sung sướng: “Em đã nói anh Đinh là đáng tin cậy nhất mà.” Rồi cậu xoay đầu diễu võ giương oai với Tô Vy Trần: “Tô Vy Trần, em có núi cao chống lưng rồi. Xem chị còn dám bắt nạt em tùy tiện không?”

Ai biết Tô Vy Trần lại động thủ không động khẩu, không nói hai lời đã giơ tay nhéo má cậu một cái. Tô Thời kêu la oai oái: “Anh Đinh cứu mạng. Tô Vy Trần thối lại bắt nạt em rồi.”

Đinh Tử Phong nói: “Tô Vy Trần, không được bắt nạt Tô Thời nhà anh nữa. Bằng không trừ lương chụp ảnh tháng này của em.”

Tô Vy Trần lại “nặng tay” chà đạp Tô Thời một lần nữa rồi mới chịu tha cho cậu.

Tô Thời nhe răng trợn mắt xoa má: “Tô Vy Trần, suốt này nhéo em như vậy, sau này em trở thành đứa xấu trai thì chị phải chịu trách nhiệm đấy.”

Tô Vy Trần hừ lạnh một tiếng: “Làm như em đẹp trai lắm ý.”

Tô Thời nghẹn họng: “…”

Đinh Tử Phong lập tức cười điên cuồng.

Sở An Thành lạnh mắt nhìn ba người vừa nói vừa cười, anh giống một thằng hề, đi nhầm vào một thế giới hoàn toàn không thuộc về mình.

Chiếc xe đến tiểu khu rất nhanh. Sở An Thành đẩy cửa xuống xe, anh khom lưng nói với với Đinh Tử Phong một câu: “Anh Đinh, cảm ơn anh vì bữa tối.” Ngữ khí lạnh nhạt như thường lệ, không hề vô lễ.

Vừa vào nhà, Tô Thời đã ngoan ngoãn nói: “Tô Vy Trần, muộn lắm rồi, em đi đánh răng rửa mặt đây.”

“Đi đi.” Nhìn Tô Thời đi lên lầu, Tô Vy Trần xoay người, chuẩn bị nói chúc ngủ ngon với Sở An Thành.

Dưới ánh đèn như dòng nước chảy, Sở An Thành nghiêng mặt nhìn mấy bức ảnh chàng thiếu niên áo trắng bên cạnh bàn, giữa hai khuôn mày tuấn tú hiện lên một sự mệt mỏi nồng đậm không hề che giấu.

Tô Vy Trần cụp mắt, nhẹ giọng nói: “Anh Sở, chúc ngủ ngon.”

Đột nhiên Sở An Thành hung dữ xoay qua trừng cô: “Cô lại gọi một lần nữa thử xem?!”

Cô nói sai chỗ nào rồi sao? Vì sao dáng vẻ anh như đang muốn ăn người vậy! Tô Vy Trần vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy sắc mặt hung dữ của anh, không khỏi lùi sau một bước.

Cuối cùng tầm nhìn của Sở An Thành dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, đồng tử đen nhánh bỗng dưng co rụt lại, sau đó anh đột nhột rời mắt đi, hít sâu một hơi rồi xoay người bước nhanh vào phòng đàn.

Anh ta lại sao vậy? Uống say rồi à?! Tô Vy Trần kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, lát sau mới di chuyển lên lầu.

Dưới lầu truyền đến tiếng đàn nặng nề kiềm chế, tựa như một người đang lạc trong bóng tối vô biên vô tận, không tìm thấy phương hướng, cũng không biết đường phía trước là đâu.

Cả buổi tối đó, Sở An Thành đàn đi đàn lại khúc , và còn có <Ánh Trăng> của Debussy. Đến nỗi trong giấc mơ của Tô Vy Trần cũng tràn đầy tiếng đàn trong trẻo như ngọc, bi thương như lệ.

Hôm sau Tô Vy Trần tỉnh dậy rất sớm. Cô nhìn thời gian, mới có hơn năm giờ sáng, bầu trời lộ ra màu trắng như bụng cá nhàn nhạt, cả thành phố Lạc Hải nửa tỉnh nửa say.

Cô đẩy cửa phòng Tô Thời ra, nhìn thấy Tô Thời ngủ rất say sưa nên cũng không nỡ gọi cậu, muốn để cậu ngủ thêm một chút. Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Tô Vy Trần nhẹ chân nhẹ tay đi xuống lầu, chuẩn bị làm bữa sáng đơn giản cho Tô Thời.

Thứ gọi là bữa sáng đơn giản chỉnh là hâm nóng sữa, sau đó phối hợp cùng bánh bao có sẵn trong nhà.

Ai ngờ cô vừa mở đèn lên đã bị dọa, Sở An Thành lại ở trong bếp! Có lẽ anh cũng bị ánh đèn đột ngột làm cho giật mình, xoay đầu ra xem.

Tô Vy Trần không kịp tránh, nên đã đối mặt với anh. Cửa sổ lớn của phòng bếp đang mở, gió lạnh ung dung chui vào, cùng với đó còn có mùi rượu nhàn nhạt.

Sở An Thành đang cầm chai rượu, ngơ ngẩn nhìn cô. Trong ánh mắt anh có một thứ rất kỳ lạ, say đắm, mù mịt, khiến trái tim người ta đập nhanh một cách khó hiểu. Lần này cũng vậy, trong ánh mắt sâu xa dịu dàng của anh, Tô Vy Trần chỉ cảm thấy lồng ngực mình dần trở nên ngột ngạt, tựa như có một thứ gì đó chẹn lại bên trong, khiến cô không thể thở nổi.

Tô Vy Trần cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, gần đây nhìn thấy anh, lồng ngực giống như có một khối đá lớn đè nén vậy, mỗi lần đều chèn đến nỗi khó thở. Lần nào cũng rất muốn chạy trốn thật xa— Trong ký ức của Tô Vy Trần đây là lần đầu tiên sản sinh ra cảm giác kỳ lạ này đối với một người đàn ông. Tô Vy Trần rất bất an, bởi cô âm thầm biết rõ đó biểu thị điều gì.

Tô Vy Trần cụp mắt, khách khí nói: “Anh Sở, chào buổi sáng. Tôi sắp chuẩn bị bữa sáng, anh có cần không?”

Tựa như mộng đẹp đột nhiên bị phá vỡ, ảo cảnh biến mất, những thứ trong mắt Sở An Thành cũng trôi xa. Anh chậm rãi nhắm mắt, khi mở ra, anh đổ hết rượu trong chai vào chậu rửa, lạnh băng nói: “Không cần. Cảm ơn.” Nói xong, anh lướt qua cô, rời đi.

Anh luôn kỳ lạ như vậy. Tô Vy Trần sớm đã quen rồi, cũng không để ý nhiều nữa, cô hâm nóng sữa cho Tô Thời, hấp bánh bao. Đợi làm xong tất cả mới lên lầu gọi Tô Thời: “Tô Thời, mau dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng.”

Mặc dù Sở An Thành nói không ăn sáng, nhưng Tô Vy Trần vẫn khách sáo để lại cho anh một phần. Khi Sở An Thành xuống lầu, Tô Vy Trần và Tô Thời đã ra khỏi nhà từ lâu. Phòng khách tầng dưới trống trải, chỉ thấy trên bàn ăn để một ly sữa bò, một lọ mứt hoa quả, trên chiếc đĩa sứ trắng có hai chiếc bánh bao đơn giản.

Rất lâu sau anh mới chậm chạp giơ tay chạm vào ly sữa bò. Sữa đã hơi nguội, chỉ có một chút xúc cảm hơi hơi âm ấm. Sở An Thành yên lặng đứng đó, đăm chiêu, anh dùng đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ, tựa như muốn lưu giữ lại hơi ấm còn lại đang dần biến mất.

Sở An Thành một mực duy trì tư thế này, mãi đến khi ly sữa trở nên lạnh ngắt, anh mới thu ngón tay lại.

Anh lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ấn một dãy số.

Sau hôm đó, Sở An Thành rời đi mấy ngày. Tô Vy Trần trực tiếp nhận được một cuộc điện thoại của anh: “Cô Tô, xin lỗi, mấy ngày nay tôi có chuyện phải rời Lạc Hải, có lẽ sau Giáng sinh sẽ về. Tôi đã bố trí bài tập cho Tô Thời rồi, lát nữa tôi gửi vào điện thoại cho cô, cô kiểm tra một chút.”

Sau khi Tô Thời biết Sở An Thành rời đi, cậu nhiều lần truy hỏi: “Tô Vy Trần, Sở sư huynh không nói gì khác sao? Có nói lúc nào về không?”

Tô Vy Trần lắc đầu: “Đây là chuyện riêng của thầy Sở, không tiện hỏi nhiều.”

Tô Thời chề môi, có chút buồn bực không vui: “Ồ.” Một lát sau, thằng bé lại khẽ bổ sung một câu: “Sở sư huynh đi một tuần rồi. Em có chút nhớ anh ấy.”

Thỉnh thoảng vào bữa tối, Tô Vy Trần cũng nhìn vị trí đối diện cô. Chỗ đó vốn dĩ là chỗ của Sở An Thành, bây giờ lại trống không.

Rất nhanh đã đến đêm Giáng sinh, Tô Vy Trần và Tô Thời mua sắm trong siêu thị lớn bên cạnh tiểu khu. Tô Thời làm việc gì cũng vô cùng trật tự, cậu đã sớm liệt kê ra những đồ dùng cần mua, cả dọc đường, hai chị em vừa chọn mua vừa gạch danh sách.

“Đã mua xong gia vị và nước sốt anh Đinh cần. Cuối cùng chỉ còn sữa, bánh quy bơ và khăn giấy chưa mua.”

“Được, vậy chúng ta mua gì trước?”

“Mua khăn giấy trước, rồi vào khu thực phẩm mua sữa và bánh quy bơ, quầy thu ngân bên cạnh khu thực phẩm, tiện thanh toán.” Tuy tuổi tác Tô Thời còn nhỏ nhưng suy nghĩ rất rõ ràng, làm việc năng suất.

Tô Vy Trần đáp “được” một tiếng, hai người đẩy xe chầm chậm mua sắm.

Mua xong khăn giấy, đến khu thực phẩm, Tô Vy Trần vừa nhìn đã nhắm trúng mấy hộp socola, cô bèn thương lượng với Tô Thời: “Tô Thời, chúng ta mua ít socola đi.”

Tô Thời đang so sánh các hãng sữa, cậu không thèm ngẩng đầu, thẳng thắn từ chối: “Không được, gần đây chị nói mình béo. Tô Vy Trần, bình thường chị đã không kiêng khem gì rồi, còn muốn ăn mấy thứ socola nhiều năng lượng này hả. No! No! No! Tuyệt đối không được!”

Trên thế giới còn ai đáng thương hơn cô không? Chỉ là thèm nên muốn ăn miếng socola thôi mà cũng không được ăn. Tô Vy Trần thèm thuồng nhìn giá hàng bày các loại socola, không nhấc nổi chân đi: “Vậy mua một gói, một gói thôi. Được không?”

Tô Thời giả vờ điếc, hoàn toàn không để ý đến cô.

Tô Vy Trần thấy thế, kéo ống tay áo Tô Thời cầu xin: “Được không? Được không? Một gói thôi, một tuần chị chỉ ăn hai viên thôi. Chị đảm bảo!”

Lúc này Tô Thời mới ngẩng đầu lên, biểu cảm bất đắc dĩ phẫn nộ: “Thật không chịu nổi chị nữa mà. Tô Vy Trần, sao chị còn giống trẻ con hơn em vậy.”

Tô Thời đã nói như vậy chính là biểu thị đồng ý cho cô mua một gói. Tô Vy Trần bước dài lên trước, mau chóng lấy gói to nhất đặt vào xe hàng.

Tô Thời như người lớn lắc đầu cảm thán: “Tô Vy Trần, chị phải nói lời giữ lời đấy. Nếu em phát hiện chị ăn nhiều hơn thì sau này kiên quyết không cho chị mua nữa. Nói sao chị cũng là người mẫu, mặt tròn đã không ra làm sao rồi, còn không chú ý vóc dáng.Haiz! Nhỡ đâu chị thất nghiệp thì chúng ta phải làm sao? Dù sao em cũng phải lên cấp ba mới có thể đi làm thêm!”

Tô Vy Trần làm mặt quỷ với cậu, biết điều không cãi lại.

Tô Thời cầm hai hộp sữa nghiên cứu tỉ mỉ rất lâu: “Tô Vy Trần, có hai loại sữa mới, chị có muốn đổi vị không?”

Tô Vy Trần nói: “Chị ok hết. Em từ từ chọn, chị đi lấy bánh quy bơ.”

Đến chỗ để bánh quy bơ, vị cô và Tô Thời thích nhất, trên giá chỉ còn lại một hộp cuối cùng. Tô Vy Trần đang giơ tay ra lấy, lúc này lại nhìn thấy có một cánh tay nghiêng nghiêng từ bên cạnh với sang, hai người cùng lấy một hộp bánh. Tô Vy Trần đang muốn kháng nghị, nhưng cô vừa xoay đầu liền sững sờ: “Anh Sở?”

Có lẽ Sở An Thành cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, nhất thời cũng sững người tại chỗ. Tô Vy Trần lúng túng giải thích: “Tôi với Tô Thời đang mua đồ. Thằng bé ở bên kia chọn sữa.”

Tô Vy Trần vẫy tay với Tô Thời, gọi thằng bé qua đây. Tô Thời ném xe đẩy, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng chạy qua: “Sở sư huynh, anh làm xong chuyện rồi sao ạ? Không phải nói sau Giáng sinh mới về sao ạ?”

Thằng bé thấy ánh mắt của Sở An Thành rơi trên xe hàng đầy ắp của họ, liền giải thích: “Hôm nay anh Đinh đến nhà chúng ta cùng nhau đón Giáng sinh ạ.”

Thấy sắc mặt Sở An Thành hơi cứng đờ, cậu lại càng cẩn thận hỏi: “Sở sư huynh, anh sẽ không giận chứ ạ?”

Vốn Tô Vy Trần cho rằng Sở An Thành sẽ để ý, dù sao thì bây giờ họ đang ở trong nhà của anh, không nói với người chủ như anh một tiếng đã tự tung tự tác mời người khác đến. Ai biết Sở An Thành ngừng một chút. Sau đó lại mỉm cười nhìn Tô Thời hỏi: “Anh có thể tham gia không?”

Tô Thời cực kỳ vui: “Đương nhiên là được ạ.”

Mua sắm xong, ba người xách túi lớn túi nhỏ cùng nhau về nhà. Tô Thời đi sát bên cạnh Sở An Thành, dọc đường nói không hết chuyện: “Sở sư huynh, khúc nhạc anh giao em đàn thuộc rồi.”

Sở An Thành nói: “Được, vậy mai kiểm tra em. Nếu không đạt tiêu chuẩn thì phạt em ngày lễ ở nhà luyện đàn, không được đi đâu cả.”

Tô Thời hoàn toàn đồng ý. Cậu lại hỏi: “Sở sư huynh, anh cũng thích hãng bánh quy này sao? Em với Tô Vy Trần cũng thích lắm. Chị ấy xấu nhất, lần nào cũng ăn vụng bánh quy của em. Có mấy lần còn ăn hết sạch nữa!”

Trước mặt soái ca là lại bóc phốt cô, cho dù cô chẳng có chút suy nghĩ không an phận nào với soái ca này, Tô Vy Trần cũng cảm thấy xấu hổ: “Đâu có! Chị vay của em thôi.”

Tô Thời hỏi cô: “Lần nào chị cũng vay không trả!”

Tô Vy Trần vì để chứng minh mình chỉ vay thôi, nên liên tục lấy ví dụ: “Vậy sữa nhà mình đều là em uống nha! Còn nữa, lần trước xoài mua về cũng đều bị em ăn vụng hết…”

“Đâu có! Cái đó rõ ràng là chị nói không muốn ăn.”

“Chị không nói.”

Tô Thời xách một túi đồ nhỏ, đuổi theo: “Tô Vy Trần, chị có nói!”

Tô Vy Trần xách hai túi đồ đầy, cười lớn trốn tránh sự truy đuổi của cậu: “Chị không nói.”

“Chị có! Chị có! Chị lại còn vu tội em ăn vụng!”

“Tô Thời, rõ ràng là em ăn vụng!”

“Tô Vy Trần thối, chị mới ăn vụng ý!”

“Em ăn vụng!”

“Tô Vy Trần thối, chị mới ăn vụng!”

Sở An Thành yên lặng quan sát hai cái bóng đang đuổi nhau ầm ĩ, khóe miệng vô lực giương lên lại hạ xuống.

Suốt cả đường đi, trừ tiếng gió lạnh gào thét, tiếng còi xe, thì chỉ còn tiếng nô đùa ồn ào náo nhiệt của hai chị em này.

Ngày đông lạnh giá như vậy, dường như…. dường như cũng không khiến người ta chán ghét.

Vào đến nhà, Tô Vy Trần và Tô Thời bèn cởi chiếc áo khoác dày xụ xuống. Dưới sự chỉ huy của Tô Thời, Tô Vy Trần phân loại đồ đạc, cái nào để trong tủ lạnh thì để trong tủ lạnh, cái nào đặt ở tủ gỗ thì đặt ở tủ gỗ.

Sở An Thành nhìn họ bận rộn, chỉ yên lặng đứng một bên.

Một lát sau, Đinh Tử Phong đến, đi cùng anh ấy là đồ ăn mua ở nhà hàng cao cấp nào đó. Anh ấy nhìn thấy người mở cửa- Sở An Thành, có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã giấu đi, cười chào hỏi: “Anh Sở, anh về rồi à. Giáng sinh vui vẻ.”

Sở An Thành trả lời một câu đơn giản “Giáng sinh vui vẻ.”

Đinh Tử Phong cởi mở nhiệt tình nói: “Anh Sở, anh không để ý hôm nay tôi đến cùng đón Giáng sinh chứ?”

Khóe miệng Sở An Thành hơi cong lên, như cười như không nhìn Đinh Tử Phong chậm rãi nói: “Đương nhiên không để ý.”

Đinh Tử Phong xoay đầu hất hàm với Tô Vy Trần, tự đắc nói:”Anh đã nói mà, nhân vật lớn như anh Sở nhất định sẽ không để ý mấy chuyện vặt vãnh này đâu.”

Đinh Tử Phong vừa vào bếp đã thò đầu ra gọi: “Tô Vy Trần, còn không mau qua đây bưng bát đĩa giúp anh.”



Vì trong nhà có máy sưởi nên ấm áp như mùa xuân. Tô Vy Trần chỉ mặc một chiếc áo len sợi thô kiểu oversize, vây tạp dề giống hệt Đinh Tử Phong, cô lượn qua lượn lại bên cạnh Đinh Tử Phong, giúp đỡ bày đồ ăn. Nếu người ngoài không biết rõ sự tình nhìn vào, sẽ cho rằng hai người họ là một đôi vợ chồng trẻ đang ân ái.

Mỗi một món ăn bày lên đĩa xong, Tô Vy Trần đều sẽ ăn vụng, tên gọi mỹ miều chính là thử độc trước, thuận tiện còn đưa ra các kiểu bình luận: “Cũng ok.”

“Cái này hình như hơi mặn.”

Đinh Tử Phong hết cách với cô, liền gọi Tô Thời trong phòng khách: “Tô Thời, Tô Vy Trần lại ăn vụng rồi, lần này chúng ta phạt cô ấy thế nào?”

Tô Thời đang ở phòng khách trang trí cây thông Noel với Sở An Thành, cậu vô cùng ăn ý với Đinh Tử Phong ngoảnh đầu gào lên: “Phạt Tô Vy Trần lát nữa rửa bát!”

Đinh Tử Phong cười ha ha: “Được, vậy thì vui vẻ quyết định thế nhé!”

Tô Vy Trần giậm chân: “Không được, em không rửa bát! Em kháng nghị! Kiên quyết kháng nghị!”

Đinh Tử Phong nói: “Hai đấu một. Kháng nghị vô hiệu.”

Tô Vy Trần không chịu: “Em kháng nghị đến cùng. Hôm nay có bốn người, còn một phiếu của anh Sở nữa. Anh Sở, tôi lôi kéo phiếu của anh.”

Tô Thời cười hi hi hi: “Tô Vy Trần, chị nghĩ nhiều rồi. Sở sư huynh là đàn anh của em. Chắc chắn sẽ giúp em. Tô Vy Trần, chị nhận thua đi.”

Sở An Thành nhìn chăm chú mấy hộp quà đang treo trên cây thông Noel, không lên tiếng. Tô Thời nói: “Sở sư huynh, không nói biểu thị anh đồng ý. Tô Vy Trần, ba đấu một, chị thua càng thảm hại. Ha ha ha!”

Tô Vy Trần kháng nghị liên tục: “Không cho các người chơi như thế. Như thế không tính, chúng ta oẳn tù xì.”

Tô Thời nói: “Tô Vy Trần, lần nào chị cũng chơi không chịu nhận thua.”

Tô Vy Trần phản bác: “Đâu có!”

“Mỗi lần đều như thế. Tô Vy Trần là quỷ chơi xấu.”

“Em mới là quỷ chơi xấu.”

“Đâu có!”

Trong lúc hai chị em ầm ĩ, từng món ăn được bưng lên bàn.

Tiệc Giáng sinh kiểu Trung Quốc không có gà quay, nhưng sự an ủi đáng giá là chí ít vẫn có thịt gà.

Đinh Tử Phong rót hai ly rượu rồi hâm nóng nước dừa cho Tô Thời và Tô Vy Trần.

Tô Vy Trần đẩy chiếc ly chân cao cho Đinh Tử Phong: “Rót cho em chút rượu đi, cả năm được dịp Giáng sinh.”

Hiếm thấy Đinh Tử Phong nghiêm mặt lên lớp cô: “Tô Vy Trần, mấy ngày nay sao em có thể uống rượu được.”

Sở An Thành ngồi đối diện đương nhiên nghe hiểu ý Đinh Tử Phong ám chỉ, ánh mắt anh thoáng chốc trầm xuống. Sau đó anh mím chặt môi, hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Tô Vy Trần.

Mặt Tô Vy Trần lập tức nóng bừng, ánh mắt nhất thời không biết nên đặt ở đâu. Cô lúng túng nói: “Không uống thì không uống. Đinh Tử Phong, anh lớn tiếng thế làm gì chứ!”

Đinh Tử Phong nói: “Được, anh nói nhỏ. Tình trạng cơ thể em mấy ngày này không thích hợp uống rượu.”

Tô Vy Trần vung tay đấm anh một cái. Đinh Tử Phong cũng không tránh né, trực tiếp chịu một cú đấm của cô: “Được rồi. Uống một chút thì một chút.” Anh rót cho cô một lớp mỏng dính dưới đáy ly.

Sở An Thành ăn rất chậm rất ít, thỉnh thoảng bưng ly rượu lên đăm chiêu nhấp một chút.

Giữa chừng điện thoại của anh vang lên, anh nói một tiếng xin lỗi rồi đứng dậy nhận điện thoại: “Gia Lệ, Giáng sinh vui vẻ.” Anh nói thứ tiếng Anh kiểu Mỹ. Mỗi phát âm đều rất chính gốc, rất dễ nghe, nhưng không nghe được nội dung phía sau vì anh đi ra xa.

Tô Vy Trần phát hiện khi anh ngồi trở lại, khóe miệng ẩn hiện nụ cười dịu dàng chưa kịp giấu đi. Trong nụ cười này có sự ấm áp trước giờ chưa từng có. Trái tim Tô Vy Trần lập tức như có một thứ gì đó đập vào, một sự lạc lõng kỳ lạ không hề có nguyên do, cực kỳ khó chịu lan tràn từ lồng ngực đi khắp cơ thể.

Đinh Tử Phong lấy quà ra đẩy cho Tô Vy Trần và Tô Thời: “Quà Giáng sinh. Hai người mở ra xem có thích không.” Anh áy náy xoay đầu: “Anh Sở thật ngại quá, chưa chuẩn bị cho anh, mấy hôm nữa bù sau vậy.”

Sở An Thành nhàn nhạt nói: “Cảm ơn, nhận trong lòng là được rồi.”

Tô Thời “oa” lên một tiếng kinh ngạc: “Anh Đinh, đây là Sneakers bản giới hạn, đắt lắm đấy.”

Đinh Tử Phong xoa đầu cậu: “Một năm mới có một Giáng sinh mà, không đắt.”

Tô Vy Trần nhìn nhãn hiệu của đồng hồ ngây ngốc: “Cái này của em là hàng fake loại 1 à?!”

Đinh Tử Phong khẽ hừ một tiếng: “Đương nhiên là hàng fake loại 1 rồi. Nếu mà là thật không phải anh đã mất một đống máu rồi à.”

Sở An Thành lặng lẽ liếc qua một cái, cũng không nói gì. Chế tác và chất lượng thế kia sao có thể là hàng giả! Có lẽ chỉ có người hồ đồ như Tô Vy Trần mới tin lời nói hàm hồ của Đinh Tử Phong.

Quả nhiên, Tô Vy Trần cười hi hi: “Được rồi, hàng fake thì em nhận. Hàng thật thì không dám nhận đâu. Nhỡ đâu đeo lên bị cướp. Nếu đến lúc đó người ta cướp tiền không cướp sắc của em thì mất mặt biết bao, sau này Tô Vy Trần em lăn lộn trong giới người mẫu taobao thế nào được.”

Đinh Tử Phong được một trận cười to: “Nói cũng phải. Mau đeo lên xem xem.”

Thật là dối trá! Sở An Thành lạnh lùng cụp mắt, tay phải với đến chỗ ống tay áo sơ mi bên trái, lười biếng búng búng tay áo. Đây nhìn qua giống như một động tác nhàn nhã, nhưng chỉ Sở An Thành mới biết đốm lửa trong lòng đang âm thầm bùng lên, dần dần lan rộng.

Cổ tay trắng nõn phối với chiếc dây đeo bằng da thật màu đỏ, nhấc tay lên khẽ động là kim cương lóe sáng như những ngôi sao. Tô Vy Trần giơ đồng hồ lên bên cạnh mặt, mỉm cười làm vài dáng như đang quảng cáo đồng hồ.

Đinh Tử Phong khoanh tay trước ngực, khen đẹp như chỗ không người.

Sở An Thành nhấc mạnh ly rượu trên mặt bàn, uống cạn sạch số rượu trong ly.

Đinh Tử Phong như cười như không liếc anh một cái, nói: “Anh Sở uống giỏi thật!” Nói rồi, anh ấy nâng ly rượu của mình lên: “Hiếm có cơ hội được uống rượu với anh Sở, tôi kính anh một ly.”

Sở An Thành ngước mắt, yên lặng đối mắt với anh ấy. Sau đó, độ cong nơi khóe môi anh càng đậm thêm, nâng ly rượu lên, lập tức uống một hơi cạn sạch.

Đinh Tử Phong cầm chai rượu rót đầy lần nữa: “Ly thứ hai này là cảm ơn anh Sở chăm sóc anh chị em Tiểu Thời như vậy. Tôi cạn trước để tỏ lòng.”

Sở An Thành nhướng mày, cười nhạt như gió: “Tô Thời là sư đệ của tôi, chăm sóc nó là chuyện nên làm. Anh Đinh không cần cảm ơn tôi.”

Đinh Tử Phong cười “hi hi”: “Cần chứ, tôi cạn trước để tỏ lòng.” Đinh Tử Phong ngẩng đầu uống cạn ly rượu đỏ. Ánh mắt của Sở An Thành yên lặng lạnh lùng quét qua Tô Vy Trần, sau đó nhấc ly rượu lên.

Đinh Tử Phong rót đầy ly thứ ba: “Ly thứ ba này cũng mời anh Sở, anh Sở đã vất vả dạy dỗ Tiểu Thời như vậy. Tôi vẫn cạn trước để tỏ lòng!” Say khi uống xong, anh ấy dốc ngược ly rượu xuống dưới, thể hiện không còn thừa một giọt.

Sở An Thành không nói không rằng sảng khoái uống cạn. Một giây sau, khóe môi anh cong lên, mở miệng nói: “Lễ đến mà không đáp lại cũng không được, tôi cũng mời anh Đinh vài ly.”

Tửu lượng của Đinh Tử Phong tốt, nhưng Sở An Thành cũng không kém, hai người kẻ qua người lạ, một tiếng đồng hồ vẫn bất phân thắng bại.

Tô Vy Trần và Tô Thời hoàn toàn chấn động bởi màn PK của họ, hai người đưa mắt nhìn nhau, không biết hai người trước mặt đang diễn trò gì.

Cuối cùng vẫn không có người thắng.

Đinh Tử Phong say khướt nằm bò trên sofa phòng khách, khoa tay múa chân lè nhè: “Nào, uống, uống tiếp.”

“Tôi chưa say! Anh Sở, nào, chúng ta quyết định thắng thua.”

“Tôi chưa say…uống tiếp…”

Sở An Thành không thèm nhìn anh ấy, đẩy ghế đứng dậy, bức chân loạng choạng đi về phía cầu thang.

Tô Vy Trần thấy bộ dạng chân đăm đá chân chiêu của Sở An Thành, nhớ đến anh đã từng nói người chơi đàn quan trọng nhất chính là đôi tay, cô chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Anh Sở, tôi đưa anh lên lầu nhé.”

Sở An Thành đỡ trán loạng choạng xoay ngời, nghiêng đôi mắt ngà ngà say sưa lạnh lùng nhìn cô. Đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh lúc này bày ra một sự phẫn nộ kỳ lạ không hề che giấu.

Tô Vy Trần sợ anh ngã, không kịp nghĩ nhiều đã giơ tay ra muốn đỡ anh. Nhưng tay cô vừa chạm đến áo sơ mi của anh, anh lại giống như tỉnh lại, ném tay cô ra như bị điện giật: “Đừng chạm vào tôi. Tôi chê bẩn!”

Không gì rõ ràng hơn điều này, anh dứt khoát từ chối.

Hóa ra từ trước tới giờ quả thực anh ghét cô! Không phải do cô nghĩ nhiều!

Lúc nãy Tô Vy Trần cũng nhấp mấy ngụm rượu, bây giờ không biết là vì rượu sộc lên não, hay là vì bối rối, cô chỉ cảm thấy mặt mũi như thiêu như đốt nóng bừng.

Tô Vy Trần như bị điểm huyệt vậy, bất động đứng nguyên tại chỗ, mở mắt nhìn Sở An Thành lảo đảo đi lên lầu.

Sau đó một tiếng “bụp” vang lên trên tầng kéo Tô Vy Trần trở về hiện thực. Cô chạy lên tầng, chỉ thấy Sở An Thành ngã ngồi trên mặt đất phòng khách.

Xem ra anh say đến nỗi hồ đồ rồi. Cũng không thể so đo với một người say rượu được.

Tô Vy Trần tiến lên đỡ dậy: “Anh Sở, anh không sao chứ?”

“Anh Sở? Anh không sao chứ?” Sở An Thành lẩm bẩm lặp lại lời nói của cô, sau đó anh như mất khống chế bật cười ha ha. Sau khi nụ cười này dừng lại, anh chậm chạp ngước mắt nhìn cô, ánh mắt như dao, lạnh băng sắc bén.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Tô Vy Trần chỉ cảm thấy lồng ngực như bị người ta dùng tay bóp chặt, vô cớ bức bối ngột ngạt đau đớn. Vừa nãy rõ ràng anh cười lớn như vậy, cười vui như vậy, nhưng âm thanh đó khiến cô nghĩ đến con thú bị thương.

Tô Vy Trần muốn nói gì đó, nhưng cô mở miệng ra hồi lâu cũng không biết phải nói gì. Ở trước mặt anh, tựa như cô nói gì, cô làm gì cũng là sai lầm.

Sở An Thành chống người dậy, loạng chà loạng choạng đi về phía phòng mình.

Tô Vy Trần hoàn toàn không biết vì sao, nhưng sợ anh bị thương, nên chỉ theo sát phía sau anh.

Sở An Thành đã uống say, lúc đi vào phòng vấp phải tấm thảm bên cạnh giường, cả người lập tức bổ nhào vào góc giường. Tô Vy Trần kinh ngạc kêu lên một tiếng “cẩn thận”, cô lập tức giơ tay kéo anh. Nhưng sức lực của cô không đủ, ngược lại bị anh túm lấy nặng nề ngã lên đệm.

Tô Vy Trần đè trên người anh. Cả người cô nằm bò trên lồng ngực của anh, chân cô kẹp giữa hai chân anh – tư thế của hai người cực kỳ mờ ám. Nhiệt độ cơ thể anh nóng bỏng – sức nóng này giống như nguồn truyền nhiễm, cách lớp áo sơ mi cotton mỏng manh của anh truyền đến lòng bàn tay cô, như có khói lửa bừng bừng bùng lên khắp nơi.

Sở An Thành nằm ngửa trên tấm đệm, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt cũng không biết vì sao lại dần trở nên dịu dàng thăm thẳm. Anh giơ tay phải lên chậm chạp chạm vào mặt cô. Sau đó anh dùng hai tay nâng mặt cô lên, anh ngẩng đầu, từ từ sát gần cô…

Bên tai như có một tiếng “ầm” vang lên, Tô Vy Trần chỉ cảm thấy mình như thiêu trên một thùng xăng, châm lên ngọn lửa lớn. Toàn thân cô hoàn toàn rơi vào trạng thái chân không mất trọng lực, ngay cả hơi thở tựa như cũng đã ngừng lại.

Trong giây phút khi môi hai người sắp chạm vào nhau, Tô Vy Trần bỗng nhiên bừng tỉnh. Cô đỏ mặt tía tai đẩy anh ra, cuống cuống bò từ trên người anh dậy.

Sở An Thành từ từ chống người lên. Anh nhìn cô, cười lạnh chế giễu: “Cô thật biết giả vờ trong sáng. Cô với Đinh Tử Phong chưa từng “chơi” sao? Hay là muốn tôi trả thù lao gì đấy cho cô, ví dụ như tặng quà đắt tiền chẳng hạn?”

Những lời nói tổn thương mang theo tính chất xem thường, xỉ nhục này khiến Tô Vy Trần đông cứng tại chỗ.

Bản thân cô vì lo anh ta ngã nên mới đỡ anh ta, lại bị anh ta coi thành dâng “hàng” tận nơi? Hay là vì cô chuyển đến dễ dàng quá, ở cùng một chỗ với anh ta cho nên anh ta mới khinh thường cô như vậy?

Lúc này Tô Vy Trần chỉ cảm thấy huyết dịch xông hết lên đỉnh đầu, khắp người cực kỳ khó chịu. Cô không cần suy nghĩ, giơ tay tát mạnh một cái.

Sở An Thành không tránh, cũng có thể là vì say rượu nên phản ứng chậm, tránh không kịp. Chỉ nghe thấy một tiếng “chát” giòn tan vang lên, cô quả thực đánh trúng má trái của anh.

Sở An Thành sờ mặt mình, bất động nhìn cô, bỗng nhiên bật cười. Khi Tô Vy Trần chưa hoàn hồn lại, anh đã thẹn quá hóa giận nắm lấy tay cô.

Biểu cảm của anh như muốn ăn người vậy, Tô Vy Trần bị anh dọa sợ, muốn lùi ra sau. Nhưng một giây tiếp theo, cô chỉ cảm thấy trước mắt bỗng nhiên đen kịt, Sở An Thành đã hôn xuống.

Anh mang theo khí thế mạnh mẽ, tức giận phừng phừng nặng nề nghiền trên môi cô – Tô Vy Trần chỉ cảm thấy vừa nóng vừa đau, khi cánh tay duy nhất có thể động đậy của cô đánh đẩy anh ra, cũng bị anh túm lấy, giữ chặt phía sau người.

Anh cứ tùy ý làm càn như vậy trên môi cô—bốn phía đều là hơi thở mãnh liệt trên người Sở An Thành, như sương mù đen đặc khắp nơi bao trùm cô trong đó…

Khi Tô Vy Trần cảm thấy mình sắp bị nuốt chửng, Sở An Thành bỗng nhiên dừng tất cả mọi động tác, anh thở hổn hể nặng nề đẩy cô ra, tựa như cô là một loại ôn dịch không thể chạm vào vậy, biểu cảm chán ghét.

Trên đời này không có chuyện gì khó chịu hơn chuyện này nữa!

Tô Vy Trần tựa như có thể nghe thấy tiếng vả mặt chan chát.

Sở An Thành lùi về một bước, xa xa nhìn cô, đáy mắt cũng có sự đau đớn tột cùng. Nhưng Tô Vy Trần không kịp nhìn kỹ cũng không kịp nghĩ nhiều, cô nhấc chân chạy như bị dã thú truy đuổi vậy, trốn ra khỏi nơi khiến trái tim cô đập điên cuồng.

Ngày hôm sau khi cô thức giấc đã là buổi trưa. Đinh Tử Phong đã rời đi rồi.

Có điều Tô Vy Trần không biết đó là trước khi rời đi, Đinh Tử Phong đã nói chuyện với Sở An Thành.

Đinh Tử Phong thu lại chiếc mặt nạ cười đùa ngày hôm qua, vô cùng nghiêm túc: “Anh Sở, Tô Vy Trần nói sau khi cuộc thi kết thúc sẽ lập tức chuyển đi.”

Sở An Thành khoanh hai tay trước ngực, biểu cảm như có chút phẫn nộ. Anh với Đinh Tử Phong đứng song song nhau, không nói chuyện cũng không nhúc nhích.

Đinh Tử Phong không hề tỏ ra yếu thế: “Anh Sở, Tô Vy Trần là của tôi. Tôi cũng đã âm thầm bảo vệ cô ấy mấy năm nay. Tốt nhất là anh đừng có suy nghĩ gì khác, nhưng nếu như có thì cũng nhờ anh kịp thời thu lại. Cảm ơn.” Nói xong anh ấy liền kéo cửa ra, rời đi không ngoảnh lại.

Trong phòng khách Sở An Thành một mực giữ tư thế không ngẩng đầu lên, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào.

Khi Tô Vy Trần nhìn thấy Sở An Thành lần nữa là khi cô lên lầu, còn anh từ trên lầu xuống.

Tô Vy Trần vừa liếc thấy anh, tất cả những hình ảnh nóng bỏng tối qua lại xông đến, tim đập theo một tiết tấu hỗn loạn, cô cực kỳ không tự nhiên rời tầm mắt.

Còn Sở An Thành thì nhìn thẳng, biểu cảm lạnh lùng cao ngạo như bình thường. Khi hai người gần đi lướt qua nhau, cô nghe thấy anh nhàn nhạt nói một câu: “Xin lỗi, tối qua tôi uống nhiều.”

Chỉ một câu ngắn ngủi như vậy, chắc là anh nói xin lỗi cho chuyện hôm qua.

Trong giây phút đó, Tô Vy Trần nghe thấy tiếng trái tim mình khẽ nứt ra.

Cả đêm qua, Tô Vy Trần không khống chế được nghĩ: Anh chán ghét cô như vậy sao còn hôn cô?! Chỉ vì anh uống say hồ đồ sao?

Đương nhiên cô không thể đưa ra bất cứ đáp án nào. Cho nên cô nói với bản thân mình: Chắc chắn là do anh uống quá say!

Đúng vậy, anh uống say hồ đồ rồi! Tô Vy Trần hơn một lần nói với mình như vậy.

Nhưng nói đi nói lại, khi tận tai nghe thấy Sở An Thành nhẹ như lông hồng xin lỗi cô như vậy, Tô Vy Trần vẫn sẽ cảm thấy rất tổn thương. Tựa như cô nhìn thấy một đốm lửa nhỏ vừa âm thầm lóe lên nơi sâu thẳm trong lòng mình, đã bị nước lạnh rội từ đầu xuống, hoàn toàn tắt dụi, chỉ còn lại chút khói xanh…

Tô Vy Trần vẫn luôn cụp mắt, tầm mắt dừng lại trên đôi dép lê trong nhà của Sở An Thành, chú chó đáng yêu màu nâu nhạt khá lớn, đôi mắt to tròn đen láy. Là cùng một kiểu với của cô và Tô Thời.

Đó là sau khi cô chuyển vào đây có lên mạng mua đồ. Ban đầu cô chỉ mua của mình và Tô Thời, sau khi đi một ngày, Tô Thời chạy đến nói với cô: “Tô Vy Trần, Sở sư huynh cũng rất thích đôi dép này, chị mua giúp anh ấy một đôi đi.”

Vì thế tối đó cô cũng đặt một đôi dép nam kiểu dánh y hệt. Phần phân loại trên taobao viết rất rõ ràng, đây là loại một nhà ba người. Lúc đó, trong lòng cô có một vài cảm giác không thể nói ra, giống như ăn vụng một miếng kem không thuộc về cô vậy, nếm được sự ngọt ngào vui thích lành lạnh.

Bây giờ lại khiến người ta cảm thấy khó chịu vô cớ.

Tô Vy Trần khẽ mở lời: “Anh Sở, tôi có chuyện đang muốn bàn bạc với anh một chút.”

Sở An Thành dừng chân lại, mắt nhìn phía trước: “Chuyện gì?”

Tô Vy Trần cố gắng chọn từ ngữ khéo léo: “Thực ra tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, chỉ là mãi vẫn không biết nói với anh thế nào. Tôi muốn qua mấy ngày nữa tôi với Tô Thời sẽ chuyển ra ngoài, chúng tôi có thể ở gần đây… Như vậy vừa có thể học dàn, cũng không cần làm phiền anh…..”

Sở An Thành bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, tựa như không nghe thấy vậy, mãi không thấy lên tiếng. Cuối cùng anh mới thong dong nghiêng mặt qua, ánh mắt dừng trên người cô: “Vậy sao? Chuyển đến nhà Đinh Tử Phong à?”

Lời nói của anh vừa lạnh vừa châm biếm, Tô Vy Trần cực kỳ không hiểu ý của anh. Điều này chẳng có tí liên quan nào đến Đinh Tử Phong cả! Lúc này, câu tiếp theo của Sở An Thành đã lạnh băng truyền đến: “Vậy cô đi mời người khác giỏi hơn đi. Tôi không dạy nữa!”

Tô Vy Trần đột ngột đối mắt với anh. Nhưng ánh mắt Sở An Thành vô cùng nghiêm túc, tựa như đây là một chuyện đã quyết định rồi là sẽ không thay đổi vậy.

Anh đang uy hiếp cô không thể chuyển đi sao?! Vì sao? Rõ ràng anh ta ghét mình như vậy mà! Mình chuyển đi không phải vừa ý anh ta sao?

Một giây sau, Sở An Thành đã xoay người đi xuống lầu, anh chỉ nhẹ nhàng lưu lại một câu: “Cô Tô, cô ở lại thì Tô Thời ở lại; cô đi thì Tô Thời đi cùng. Cô tự quyết định!”

Tô Vy Trần vẫn đứng yên tại chỗ.

Nhà cửa yên ắng, xung quanh yên ắng, chỉ có tiếng âm nhạc khi cao khi thấp, khi trầm khi bổng từ phòng đàn truyền ra.

Sở An Thành lại đàn .

Trong căn nhà trống trải, bốn phía đều là tiếng dương cẩm đều đang lượn quanh bi thương. Mỗi nốt nhạc đều tựa như một mảnh trái tim bị vỡ vụn, rơi đầy đất.

Cuối cùng Sở An Thành cũng nhấn xuống phím cuối cùng. Trong phòng dần yên tĩnh trở lại.

Tô Vy Trần đẩy cửa phòng đàn. Cơn lạnh như một con dã thú điên cuồng bỗng chốc bổ nhào ra. Phòng đàn là một nơi lạnh lẽo.

Hóa ra Sở An Thành đã mở hai cánh cửa thông với vườn khoa của phòng đàn, gió lạnh ào ào kéo vào, thổi tấm rèm cửa sổ sát sàn màu trằng nhảy múa như lá rụng. Còn Sở An Thành vẫn ngồi thẳng trước chiếc đàn piano màu đen đặt trước cửa sổ sát đất, giống như chưa phát hiện ra vậy.

“Anh Sở.” Tô Vy Trần lên tiếng. Sở An Thành không để ý đến cô, đứng thẳng dậy, đóng rầm cửa lại.

Tô Vy Trần cụp mắt nhìn chằm chằm dép của mình, rất lâu sau mới nói: “Anh Sở, vậy chúng tôi trả tiền thuê phòng cho anh vậy. Chúng tôi cũng không thể ăn ở miễn phí ở chỗ anh mãi được.”

Sở An Thành vẫn lạnh lùng trầm mặc như cũ. Không khí đông cứng lại.

Rất lâu sau, Sở An Thành mới khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: “Tiền thuê phòng? Được, vậy chúng ta tính toán một chút. Căn nhà này ở Lạc Hải, giá thấp nhất cũng hai vạn một tháng. Được rồi, tôi tính cô thấp nhất một vạn. Công việc nhà cô làm, tôi trả cho cô giá cao nhất, coi như là tám nghìn đi. Vậy thì trừ đi, mỗi tháng cô phải trả tôi hai nghìn.”

“Được, tôi đi lấy tiền ngay.” Tô Vy Trần thở phào, xoay người chuẩn bị ra ngoài.

Sở An Thành gọi cô lại: “Cô đợi chút.”

Chỉ nghe thấy Sở An Thành cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Còn nữa, tôi nghĩ cô đã quên chuyện quan trọng nhất rồi đấy. Học phí của Tô Thời thì sao? Tình hình này của thằng bé tôi nghĩ chắc chắn phải dạy một một, mỗi ngày thời gian dạy học dài như vậy, cô Tô, cô tính trả tôi bao nhiêu tiền đây?”

Tô Vy Trần ngây như phỗng. Trước giờ cô chưa từng nghĩ anh sẽ nói ra những lời này, còn cô quả thực đã giống như anh nói, quên mất chuyện học phí anh dạy Tô Thời.

Tô Vy Trần nghẹn họng hồi lâu: “Tôi…tôi không biết……”

Sở An Thành cong khóe môi cười lạnh, xoay người rời đi.

Rốt cuộc Sở An Thành có ý gì? Cô muốn chuyển đi anh không cho chuyển. Cô muốn trả tiền phòng, anh tựa như lại hầm hầm giận dữ.

Tô Vy Trần vô lực thở dài. Cô quả thực không biết phải làm sao mới có thể khiến Sở An Thành vừa lòng.

Tô Vy Trần ngây người rất lâu, rồi mới chậm chạp giơ ngón tay ra, khé chạm vào môi mình. Nơi đó vẫn ngâm ngẩm đau, tựa như vẫn tàn lưu lại lửa nóng tối qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Qua Đường Thân Thuộc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook