Người Lạ Quen Mặt

Quyển 2 - Chương 17: Trống rỗng

Mộc

08/07/2015

“Yêu một người, là yêu cả sự buồn phiền, mệt mỏi mà bất luận ra sao, bạn đều phải làm quen với nó.”

Tôi không về thẳng nhà. Thật sự tôi đang cảm thấy rất bức bối. Cái cảm giác giống như là biết mình đâm đầu đi vào ngõ cụt mà vẫn cứ phải đi vào.

Tôi muốn uống bia, muốn uống rượu, muốn phá phách. Gì cũng được, miễn là thoải mái.

Tôi đã gọi cho Dim và giờ thì đang đứng đợi anh ấy.

Từ đằng xa, Dim đi tới. Dù Dim bị tôi thúc giục nhưng anh ấy vẫn giữ được phong độ của mình, không giống như là xỏ tạm cái áo, mặc tạm cái quần và lên bừa một chiếc xe taxi nào đó.

Dim nhìn tôi, mặt hớn hở.

- What’s up, girl?

- Đưa em đi uống rượu.

Tôi nói ngắn gọn, biểu cảm lạnh tanh.

Dim cười híp mắt, vỗ tay tán thành.

- Được, được. Thế uống rượu xong có chuyện gì đặc biệt muốn làm không? Ưm… anh giúp thì cũng không tệ.

Dim nhún vai, híp mắt vào cười. Tư tưởng Dim đen tối, dụ hoặc tôi nhưng chia buồn với anh ấy là tôi đang khá tỉnh táo.

- Có, cũng có điều muốn làm.

- Việc gì? Việc gì? Ôi yêu ơi là yêu em!

Dim hôn chùn chụt vào má tôi, nghĩ rằng tôi cũng đang nghĩ tới điều anh ấy nghĩ.

Tôi vội vàng lau má, bày ra khuôn mặt nhăn nhó.

- Về nhà!

- Em không phải tốn công đâu, nhà anh gần hơn. Hehe.

Dim nhiệt tình nói.

Tôi đấm mạnh vào bụng Dim, bỏ lại một câu rồi mặc kệ Dim, bước đi.

- Dù nhà em có cách đây là nửa thành phố thì em cũng không về nhà anh đâu.

Sau đó Dim xì xà xì xồ đủ thứ tiếng hỏi tôi tại sao và tại sao nhưng mãi không thấy tôi đáp lại nên đành bỏ cuộc mà dẫn tôi đi đến quán bar anh ấy hay tới. Đến nơi Dim vẫn còn cố gạ gẫm tôi về nhà với anh ấy với mục đích không hề trong sáng. Thậm chí anh ấy còn mặt dày hứa hẹn và khoe mẽ rằng: “Anh chỉ ôm em cả đêm thôi. Đấy nhé, anh quá là người đàn ông biết kiềm chế luôn.” Anh ấy nói thế thì đố đứa nào dám vác xác về nhà anh ấy, tất nhiên là cũng loại trừ một vài trường hợp không đáng nói.

Tôi biết uống rượu, uống cũng khá giỏi. Tôi không biết đây có phải do gen di truyền của bố tôi không nhưng cả tôi và bố tôi đều chưa từng say và gục trước bất cứ đối thủ nào trên bàn tiệc. Sự thật đã được chứng minh khi tôi còn học cấp III, vào ngày lễ trưởng thành, đó là tiệc sau bữa tiệc ở trường. Mấy đứa bạn chơi với tôi rủ nhau đi uống để ăn mừng tốt nghiệp và tuổi mười tám. Chúng tôi đã trốn khỏi bữa tiệc để đi với nhau. Khi đó Đầu nấm vẫn ở Việt nam, vẫn ở cạnh tôi nhưng cũng chính vì cậu ta mà tôi đã phải uống rất nhiều rượu. Tôi thậm chí không nhớ nổi tôi đã uống bao nhiêu ly rượu và uống bao nhiêu bia nữa. Thật kỳ lạ là càng uống tôi càng tỉnh, tỉnh tới mức có thể đưa được những người khác về tận nhà rồi mới về nhà mình. Đầu nấm được tôi bảo vệ nên cậu ta uống khá ít. Cậu ta còn lẽo đẽo theo tôi bất kỳ chỗ nào. Tôi biết cậu ta vô cùng áy náy đã để tôi uống thay, cũng rất lo lắng cho tình trạng của tôi. Hôm đó tôi không say nhưng cơ thể mệt mỏi rã rời và Đầu nấm là người tình nguyện cõng tôi về. Tôi nói cậu ta tìm một chiếc taxi để tôi về nhưng cậu ta không đồng ý, còn ngoan cố cãi nhau với tôi. Kết quả là tôi nằm yên trên lưng cậu ta để cậu ta cõng về. Là tôi nặng hay cậu ta bước ngắn tôi cũng chẳng biết nữa. Đầu nấm đi chậm lắm. Trên đường cậu ta còn hát cho tôi nghe. Không phải là một Đầu nấm nhí nhố và nghịch ngợm, chỉ là một cậu con trai hiền lành và tình cảm thôi. Đôi khi thấy tôi im lặng không gào rú gì cả, cậu ta luôn nhẹ nhàng gọi tên tôi, khẽ lay tôi đê tôi tỉnh táo. Tôi ôm chặt lấy cổ Đầu nấm, chân thì quắp chặt vào hông của cậu ta, lớn tiếng khen ngợi.

- Đầu nấm là nhất. Đầu nấm biết cõng tôi. Thật giỏi! Tưởng yếu xìu mà cũng ngang lực sĩ nhỉ?



Tôi cười hi hi, rồi lại haha.

Đầu nấm “ừ” một tiếng, chấp nhận sự thật là trước đây tôi từng khinh thường thể lực của cậu ta.

Thật ra Đầu nấm có thể nghĩ tôi đã say nhưng không phải vậy, tôi chỉ mượn rượu để nói lên những lời thật lòng, những điều khi tôi tỉnh sẽ rất cố chấp để không thừa nhận, không nói ra.

- Tôi thích cậu đấy Đầu nấm ạ. Điều này có thể sánh ngang tình yêu của bọn con trai các cậu dành cho Maria Ozawa đấy. Nhưng tình cảm của tôi vô cùng trong sáng. Cấm cậu nghĩ đen tối. Buổi tối không được nghĩ những điều đen tối.

Tôi gần như hét lên, quơ tay loạn xì ngậu.

- Thế khi nào mới được nghĩ những điều đen tối?

Giọng Đầu nấm pha chút ý cười.

- Ban ngày.

Tôi lè nhè.

- Sao lại là ban ngày?

Đầu nấm tò mò.

- Bởi vì khi ấy mắt cậu sẽ sáng lên, như đèn pha ô tô đó, tôi sẽ phát hiện ra được và tôi sẽ đập tan ý nghĩ đen tối của cậu.

- Nghĩ điều đen tối mà mắt lại sáng lên à? Cậu nghe ở đâu điều này thế? Mà tại sao cậu lại muốn đập tan điều đó?

Đầu nấm thích thú hỏi tôi.

- Không nói cho cậu biết.

Tôi giơ tay lên bịt miệng tôi và dùng tay còn lại bịt miệng Đầu nấm để ngăn cậu ta hỏi thêm.

Đầu nấm cũng rất ngoan ngoãn. Cậu ta để im tôi bịt miệng và im lặng cho tới tận khi về tới nhà tôi.

Sau đó tôi không gặp Đầu nấm vì bận thi cử và càng không thể gặp vì cậu ta đã bỏ đi ngay khi tôi thi xong. Đó là lần gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi, lần cuối cùng…

Khi tôi uống tới ly rượu thứ ba thì Vương gọi tới. Tôi chậm chạp bật điện thoại.

- Không đi làm?

Tôi ngớ người. Phải, hôm nay tôi trốn việc cùng anh quản lý “biết kiềm chế” kia.

Dim nhìn tôi, cười nhe nhẻn nhấm nháp rượu. Anh ấy biết tôi đang nói chuyện với ai.

- Anh đang ở đó à? Vào giờ này?



Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại Vương.

- Ừ, anh tới đưa em đi mua đồ. Chẳng phải em bảo với anh em muốn đặt một cái tủ quần áo sao?

Vương bình tĩnh trả lời tôi, không đề cập đến lý do tôi không đi làm.

- Đúng rồi, em quên mất. Anh đợi em chút, em tới ngay.

Tôi vội vàng nháy mắt ra hiệu với Dim, đeo túi lên vai.

- Anh sẽ tới đón em, nói cho anh địa chỉ đi. Bây giờ rất nắng, em đừng ra ngoài chạy lung tung.

Vương nhẹ nhàng nói với tôi, giọng anh không gấp gáp.

Tôi chững người lại, rất lâu sau mới đọc địa chỉ cho Vương.

Tôi không giấu giếm anh rằng tôi đang ở quán bar.

Giờ phút này, anh nghĩ sao cũng được bởi tôi đang cảm thấy rất buồn phiền và chán nản.

Vương nghe xong cũng không phản ứng gì khác lạ.

- Ở đó đợi anh. Em có đem theo áo chống nắng không?

- Em không đem.

- Được rồi, anh sẽ đem tới. Vậy nhé!

Rồi Vương cúp máy.

Tôi yên lặng nhìn điện thoại.

Tôi thấy thật trống rỗng.

Cứ mỗi lần anh tỏ ra quan tâm tới tôi, tôi đều có cảm giác y như vậy.

Dim đến gần tôi, giang tay ôm lấy tôi vào lòng.

- Ôm em như vậy thật đúng là thích. Được ôm cả đêm thì chẳng còn gì tuyệt hơn vậy mà lại phải cho em đi về với cái tên kia. Anh sắp khóc rồi. Ôm anh mau đi! Mau đi!

Dim giả bộ luyến tiếc than thở ỉ ôi.

Tôi mỉm cười, ôm lấy anh ấy.

Dim luôn như thế. Anh ấy luôn biết khi nào tôi cần cái ôm của anh ấy và tìm mọi cách để tôi có thể ôm lấy anh ấy thật tự nhiên và dễ chịu.

Tôi không cảm thấy gánh nặng hay mệt mỏi bên anh ấy. Bởi vì Dim luôn mang đến cho tôi sự thoải mái. Hơn cả Đầu nấm, Hơn cả Vương, Dim là một người rất đặc biệt với tôi. Tình yêu của anh ấy dành cho tôi cũng đặc biệt hơn bao giờ hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Người Lạ Quen Mặt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook