Ngũ Hành Thiên

Chương 130: Tia chớp

Phương Tưởng

29/03/2016

Ngải Huy không biết ở xa xa có người đang âm thầm quan sát hắn, dù cho biết rõ thì hắn cũng sẽ không để ý lắm.

Lúc này, thần tình hắn chuyên chú, toàn bộ tinh thần đều đặt vào thảo kiếm trong tay.

Hắn tuyệt đối không nghĩ đến có một ngày, mình có thể từ góc độ "Kiếm" để cảm thụ thế giới này. Hắn cảm giác mình giống như phụ thân trên thảo kiếm, cảm nhận thảo kiếm trong tay không phải phàm vật mà nó giống như là sinh linh.

Nếu như không phải là mua thanh thảo kiếm này từ tiệm của Lý chưởng quỹ, Ngải Huy nhất định sẽ cho rằng thảo kiếm trong tay mình là một thanh thần binh lợi khí như minh châu bị bụi bặm che phủ.

Trước đây, khi xem kiếm điển ở kiếm tu đạo trường, hắn nhìn thấy trong kiếm điển khi miêu tả về kiếm hồn thì vô cùng mê mẩn. Đương nhiên, đó chỉ là truyền thuyết, bây giờ ngay cả kiếm tu cũng đã tiêu vong rồi thì làm gì có ai gặp qua kiếm hồn, kiếm linh hay kiếm phách gì gì đó.

Ngải Huy chỉ là coi đó như là chuyện xưa.

Miêu tả người tu chân ở cổ đại đã đủ ly kỳ, mà hễ là liên quan đến đến kiếm tu thì miêu tả càng thêm khoa trương. Giống như một kiếm không đánh vỡ nhật nguyệt gì gì đó thì xấu hổ đi ra chào hỏi với mọi người.

Lúc đầu Ngải Huy còn rất khiếp sợ, đọc nhiều quen đi liền chết lặng. Kiểu như là, hôm nay ngươi diệt thái dương, ngày mai ngươi làm vỡ ánh trăng, ngày kia chỉ có thể đập vụn những vì sao, cái gì, ngươi nói sao hơi bị nhiều?

Xem nhiều rồi, nhìn thấy liền không kinh sợ, cũng không phải việc gì đáng lo.

Nhưng mà hôm nay, Ngải Huy lại cảm giác được thảo kiếm trong tay dường như có sinh mệnh. Loại cảm giác này cũng không mạnh mẽ nhưng đặc biệt rõ ràng.

Lẽ nào kiếm thật sự có sinh mệnh sao?

Ngải Huy thầm nghi hoặc.

Chuyện kiếm có linh thì trên cơ bản mỗi bản kiếm điển đều có nói tới một lần. Nghĩa là khi một thanh kiếm được đúc thành hình, nó sẽ được giao cho một chút linh tính. Kiếm linh có mạnh có yếu, có kiếm càng thêm thần kỳ, có thể theo chủ nhân phát triển mà phát triển theo, tiến hóa thành kiếm phách cùng kiếm hồn.

Mỗi bản kiếm điển đều nói như vậy, Ngải Huy cảm thấy hẳn là không phải nói mò, thời đại tu chân có khả năng đúng là như vậy. Nhưng mà thời đại bây giờ đã khác rồi, linh lực tiêu thất, thay vào đó là nguyên lực, kiếm tu cũng đã biến mất thì còn có kiếm linh gì chứ?

Ngải Huy đè xuống tạp niệm trong lòng, đơn giản xuất kiếm.

Ngải Huy xem qua vô số kiếm điển nên lý giải về kiếm thuật ít có ai bằng. Động tác hắn xuất kiếm rất tiêu chuẩn, cẩn thận tỉ mỉ, có một chút điêu luyện.

Lúc vừa mới gieo ra kiếm thai mầm móng, Ngải Huy có thể tìm kiếm trợ giúp duy nhất chính là kiếm điển. Kiếm điển càng cao cấp càng không có giá trị thực dụng gì, trái lại những kiếm điển thô thiển đê giai kia lại có thể có trợ giúp đối với hắn lúc đó.

Nhưng mà cảm giác xuất kiếm lần này hoàn toàn không giống trước. Bình thường khi mình vung thảo kiếm thì cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Nhưng hiện tại hắn đâm thảo kiếm ra lại có cảm giác không thoải mái chút nào.

Ngải Huy cảm thấy mình biến thành thảo kiếm, bị không khí có mặt khắp nơi bao vây. Cảm giác không nơi nào không trở ngại khiến Ngải Huy rất không quen. Hắn cảm giác dường như mình bị vây khốn ở trong nước, bị áp lực từ bốn phương tám hướng ép tới. Khi kiếm bất động còn đỡ, nhưng khi kiếm đâm ra thì cảm giác áp bách lập tức gia tăng kịch liệt khiến hắn có chút không thở nổi.

Hắn biết rõ đó chỉ là ảo giác nhưng cảm giác vô cùng mạnh mẽ.

Tốc độ đâm kiếm hơi nhanh, Ngải Huy cảm giác thân thể của mình bị sóng lớn nhào vào mặt, thân kiếm rung động.

Mỗi một kiếm đều trở nên vô cùng trầm trọng, Ngải Huy không thể không gia tăng lực lượng. Hắn gồng lên cơ nhục toàn thân, đồng da cùng cơ nhục giống như dây lưng cứng cỏi và tràn đầy lực lượng, thảo kiếm trong tay hắn tựa như phi luân(bánh xe) thật lớn và trầm trọng.

Kiếm càng ngày càng nặng, không khí cản trở càng lúc càng lớn, kiếm của Ngải Huy càng ngày càng chậm.

Phía dưới lớp mồ hôi uốn lượn, cơ nhục toàn thân Ngải Huy bùng ra lực lượng kinh người, bỗng nhiên, dường như mũi kiếm đã đâm thủng tầng trở ngại vô hình kia.

Thân thể Ngải Huy chấn động, thảo kiếm trong tay đột nhiên phóng ra hào quang chói mắt, ngay cả ánh nắng vô cùng gay gắt lúc giữa trưa cũng không thể cướp đi ánh sáng của một kiếm này.

Ánh sáng đột nhiên bùng ra khiến một mảnh trước mắt Ngải Huy đều là trắng xóa, hắn không nhìn thấy cái gì mà chỉ cảm giác thảo kiếm trong tay chợt nhẹ nhàng.

Ngay sau đó vang lên một tiếng nổ!



Đất rung núi chuyển, Ngải Huy còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị sóng khí hất bay.

Va chạm rất mạnh khiến tai Ngải Huy ù vang, không biết qua bao lâu, giọng nói lo lắng của mập mạp mới phảng phất từ xa xa truyền đến: "... A Huy... A Huy, ngươi không sao chứ! Ngươi thế nào rồi?"

Âm thanh phiêu hốt dần dần trở nên rõ ràng, con mắt ngây dại của Ngải Huy từng chút khôi phục tiêu cự.

Mập mạp thở phào nhẹ nhõm: "A Huy, ngươi đừng dọa người được không? Ngươi làm như vậy mà là tu luyện sao? Ngươi như vậy chính là tự sát a! Ta còn tưởng rằng bây giờ ngươi đã hòa bình, không nhờ tới ngươi vẫn tàn bạo như thế, không đúng, còn tàn bạo hơn cả trước đây, không nghĩ ra, cuộc sống rất tốt, người thiếu tiền là ta cũng không phải là ngươi nha..."

Mập mạp nói liên miên làm cho Ngải Huy có ảo giác như đã trở lại hoang dã.

Toàn thân tê dại mất cảm giác, cái này là do khí huyết không lưu thông vì bị va chạm vô cùng mạnh mẽ, qua một hồi là có thể khôi phục. Hơn mười giây sau, cuối cùng hắn cũng khôi phục năng lực hành động, giãy dụa ngồi dậy.

Đầu vẫn còn chút choáng váng mơ hồ, nhổ ra bùn đất đầy miệng.

Vừa rồi...Xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Ngải Huy nhìn tới nơi mình vừa đứng trước đó, cả người lập tức giống như bị tia chớp bổ trúng, ngây ra như phỗng.

Một cái hố to đường kính ước chừng khoảng sáu mét, chiều sâu đạt được ba thước, nhìn thấy mà giật mình.

Đoan Mộc Hoàng Hôn ngơ ngác nhìn cái hố to kia, thân ảnh cùng âm thanh ầm ĩ không ngừng lướt qua bên người cũng không thể làm gã khôi phục bình thường.

"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Có dã thú tới sao?"

"Không phải nói nơi đây tuyệt đối an toàn sao?"

"Trời... Ở đây vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"

...

Toàn bộ học viên đều bị động tĩnh lớn như vậy kinh động, tất cả đều từ trong phòng chạy đến. Bọn họ toàn là chim sợ cành cong, có một chút gió thổi cỏ lay sẽ phản ứng quá mức, huống chi là động tĩnh đất rung núi chuyển vừa rồi.

Tất cả thủ vệ ở xung quanh cũng nghe tiếng động rồi chạy đến.

"Cái hố thật lớn!"

"Xảy ra chuyện gì? Vừa rồi có dã thú công kích sao?"

"Có ai nhìn thấy vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?" Một gã nhìn giống như đội trưởng xoay người hỏi hộ vệ ở xung quanh.

"Ta..." Vị hộ vệ chỉ vào Ngải Huy lắp bắp nói.

"Xảy ra chuyện gì?" Thủ lĩnh hộ vệ trầm giọng hỏi.

Hộ vệ khó khăn nuốt nuốt nước miếng: "Vừa rồi có học viên tu luyện, kết quả..."

"Học viên tu luyện sao?" Mặt thủ lĩnh hộ vệ đầy nghi hoặc, y liếc qua cái hố to trên mặt đất một cái: "Ý của ngươi là cái hố lớn như vậy do một học viên tu luyện tạo ra?"

Những người khác hoàn toàn không tin, lấy thực lực học viên thì sao có thể làm nổ ra cái hố lớn như vậy?

"Hắn nói thật." Đoan Mộc Hoàng Hôn bỗng nhiên mở miệng, gã không khỏi quay nhìn Ngải Huy đang mặt đầy mờ mịt, trong lòng vẫn khó mà bình tĩnh như cũ.

Giờ gã mới biết được, mình sai lầm cỡ nào, sự khinh thị của mình đối với Ngải Huy buồn cười cỡ nào.

Gã hiểu rõ vì sao thủ lĩnh hộ vệ không tin, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì gã cũng không tin.【 Thanh Hoa 】 của gã biến hóa khó lường, lực sát thương kinh người, nhưng mà muốn tạo ra một cái hố lớn như thế thì gã cũng cần phải dốc hết toàn lực.



Vụ nổ giống như vậy, khảo nghiệm nhất không phải là kỹ xảo mà là nguyên lực có thâm hậu hay không.

Ngay cả hỏa nguyên lực rất táo bạo, nhưng muốn nổ tung như vậy cũng cần phải tối thiểu mở ra bốn cung trở lên. Mà học viên thuộc tính khác thì tối thiểu cần phải lục cung mới có khả năng đạt được hiệu quả như vậy.

Thế nhưng, Ngải Huy không phải hỏa nguyên lực mà là Kim nguyên lực vốn dĩ không có thuộc tính nổ tung!

Thực lực Ngải Huy chỉ có hai cung.

Trong thời gian ngắn như vậy mở ra hai cung đã khiến Đoan Mộc Hoàng Hôn cảm thấy có chút khó có thể tin. Nếu như phát sinh trên người gã thì không sao, gã không thấy lạ chút nào nhưng lại phát sinh trên người Ngải Huy, tư chất của Ngải Huy tệ thế nào thì gã là rõ ràng nhất.

Tuy rằng vô cùng khiếp sợ, nhưng mà Đoan Mộc Hoàng Hôn vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu. Dù sao ở phương diện tu luyện, nguyên tu tư chất tệ cũng có thể phát sinh tình huống đột nhiên tiến độ tăng nhanh.

Thế nhưng một màn trước mắt này...

Triệt để phá vỡ sự hiểu biết của Đoan Mộc Hoàng Hôn.

Thủ lĩnh hộ vệ nhận biết Đoan Mộc Hoàng Hôn, dù sao Đoan Mộc Hoàng Hôn cũng là một vị duy nhất cần phải quan tâm nhất trong đám người này. Y gật đầu với Đoan Mộc Hoàng Hôn, y biết rõ thủ hạ nói thật nhưng trong lòng y cực độ hiếu kỳ.

Lẽ nào... Trong đám người này còn có thiên tài gì hay sao?

Y chậm rãi một mình đi tới gần Ngải Huy, khi đi ngang qua hố to, dừng lại quan sát một chút, y liền đại khái xác định mặt đất bị công kích mãnh mẽ cỡ nào.

Sắc mặt y trở nên nghiêm trọng, một kích như vậy, nếu như đánh vào y, y cũng không có khả năng còn sống.

"Tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?" Giọng thủ lĩnh hộ vệ ôn hòa.

Lúc này Ngải Huy đã hoàn toàn khôi phục tỉnh táo, trong mắt hắn mơ hồ có ánh sáng chớp động, lúc này hắn chỉ muốn lập tức có thể tu luyện, hắn nhận thấy được biến hóa trong cơ thể.

"Ta gọi là Ngải Huy." Ngải Huy lời nói rất nhanh: "Có thể cho ta mượn một thanh kiếm không?"

Vừa rồi Cứ Xỉ thảo kiếm đã bị hủy hoại hoàn toàn, trên tay hắn chỉ còn lại có chuôi kiếm, nhưng mà lúc này hắn không có thời gian đau lòng, trong đầu đầy suy nghĩ làm hắn không thể chờ đợi được.

Thủ lĩnh sửng sờ, nhưng lập tức kịp phản ứng: "Không thành vấn đề!"

Y quay đầu hô một câu: "Ai có kiếm, ném lại đây!"

Một gã hộ vệ vội vàng đưa kiếm của mình tới, thủ lĩnh hộ vệ cầm lên nhét vào trên tay Ngải Huy, giọng điệu thân mật: "Ngải Huy tiểu huynh đệ tùy ý sử dụng, những người khác cách xa một chút."

Kinh nghiệm của y phong phú, nên vừa nhìn liền biết lúc này nhất định là Ngải Huy có điều lĩnh ngộ. Thời điểm như vậy kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy, linh cảm tới không dễ, chỉ có thể ngộ không thể cầu, ai cũng không biết lúc nào linh cảm tiếp theo sẽ đến.

Ngải Huy cảm kích thủ lĩnh hộ vệ: "Cám ơn đại ca!"

Xung quanh lặng ngắt như tờ, trên mặt mỗi người đều tràn ngập hiếu kỳ. Bọn họ không tận mắt nhìn thấy một đợt đất rung núi chuyển vừa rồi, lúc này nhìn Ngải Huy hình như lại bắt đầu lần nữa, mọi người đều không chịu ly khai.

Ngải Huy cũng không quan tâm nhiều như vậy, trước mắt bao nhiêu người, hắn tiếp nhận kiếm, bày ra tư thế giống như đúc lúc trước.

Con mắt Đoan Mộc Hoàng Hôn trừng rất lớn, gã nhớ rất rõ ràng, vừa rồi chính là cái động tác này. Lẽ nào Ngải Huy muốn lặp lại một kích vừa rồi kia? Gã lập tức tập trung tinh thần, e sợ sẽ bỏ qua một cái chi tiết nào.

Vừa rồi gã chỉ nhìn thấy một đạo hào quang cực kỳ chói mắt, vệt sáng kia rất chói mắt, bao phủ cả người Ngải Huy.

Sau đó chính là đất rung núi chuyển.

Lần này mình nhất định phải nhìn rõ ràng, là cái chiêu thức gì có thể giúp một vị học viên hai cung bộc phát ra được uy lực kinh người như thế?

Không riêng gì Đoan Mộc Hoàng Hôn, mọi người tại đây đều kìm lòng không được mà ngừng thở, mở to hai mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngũ Hành Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook