Ngọc Thị Xuân Thu

Chương 4: Tôi mà cũng là “trong vạn dặm mới tìm được một”?

Lâm Gia Thành

17/04/2014

Chiếc xe lừa chầm chậm chạy tới hướng đường cái phía trước. Xe lừa tuy chậm, nhưng trong lòng Ngọc Tử lại thấy yên ổn. Từ lúc phát hiện bị xuyên không tới giờ, mới có thời gian nửa ngày, nhưng nửa ngày này, so với thời gian hai mươi lăm năm nàng đã sống đều khổ cực hơn, cũng kinh tâm động phách hơn. Cuối cùng cũng có một điểm dừng chân, chuyện về sau, sau đó hãy nghĩ đi. Kéo xe là hai con lừa, quả thực là rất già rồi, lông lưa tha lưa thưa, khi đi thì rất uể oải, cũng giống hệt như ông lão ngồi ở vị trí đánh xe.

Đi được một đoạn, Ngọc Tử mới hỏi: “Mọi người xưng hô với phụ thân như thế nào?” Cho tới bây giờ, nàng vẫn chưa biết tên của ông lão.

Ông lão cười, nói: “Phụ thân xuất thân là nô lệ, vốn là người không có tên. Khi quốc vương tiền nhiệm tại vị, đã ban cho phụ thân tên là Cung.”

Ông ấy nói tới đây, quay sang Ngọc Tử nói: “Con là con gái, nhất định là chưa có tên gọi, cha nghĩ giúp con một cái tên.”

Ngọc Tử vội vàng tiếp lời nói: “Phụ thân, con tên là Ngọc Tử.”

“Ngọc Tử?” Cung đưa mắt nhìn nàng, lắc đầu nói: “Chữ “Tử” này, là tên của người cao quý, thế gian hiện giờ, phải là người có công đức lớn, học vấn nhiều, trong tên mới có thể có thêm một chữ “Tử.” Con à, con cứ lấy tên là Ngọc đi. Ngọc được gọt giũa mà đẹp, có khí chất của quý nhân, cũng phù hợp với con.”

Ngọc Tử vội vàng gật đầu đồng ý. Hai người vừa nói vừa đi, rốt cuộc khi mặt trời dần dần lặn về đằng Tây, cũng đi tới cửa thành. Trên cổng thành bằng đá sặc sỡ màu sắc, cờ xí được cắm đầy, trên cờ phất phới lông chim và đuôi trâu, một chữ “Tằng” to được viết rồng bay phượng múa.

Ngọc Tử nhìn chằm chằm vào chữ “Tằng” kia, hỏi: “Phụ thân, đây là thành Tằng?”

Cung hé đôi môi khô nứt, ha hả cười nói: “Cũng không sai, đây là nước Tằng.”

Hỏi vài câu, Ngọc Tử cũng biết rõ, đây là nước Tằng, bây giờ là một trong những nước phụ thuộc vào đại quốc là nước Tề. Chu vi của nước Tằng chỉ có ba trăm dặm*, tất cả cũng chỉ có ba tòa thành trì. Thành trì tọa lạc trước mắt này, là Đô thành của nước Tằng.

*Dặm: đơn vị đo độ dài thời cổ của Trung Quốc, một dặm bằng 500m.



Chiếc xe lừa đi vào trong thành Tằng. Trong thành Tằng rất náo nhiệt, vô số xe lừa đi vội vàng, kẻ sĩ đầu đội mũ cao đi qua đi lại, mà ở giữa đường còn có một số võ sĩ tay cầm trường kiếm nghênh ngang kiêu ngạo đi lại, vẻ mặt hiển rõ hung ác tàn nhẫn.

Chen lẫn hai loại người này, cũng có một số thứ dân gầy yếu và sợ hãi rụt rè, những thứ dân này, cũng chỉ mặc áo bình thường bằng sợi đay hoặc sợi gai.

Ngọc Tử tò mò nhìn xung quanh một hồi. Những người này dường như đều không cao, phần lớn chỉ khoảng một mét sáu, chỉ có những các võ sĩ mang bội kiếm, mới miễn cưỡng đạt tới một mét bảy. Hơn nữa, màu da những người này, đai đa phần là một màu nhợt nhạt tiều tụy, dường như một thời gian dài trong cảnh dinh dưỡng không đầy đủ.

Kỳ quái là, so với thiếu niên anh tuấn gặp được ở trong rừng, thì đoàn người này ai ai cũng thật bình thường, bọn họ dù có cao thì cũng chỉ khoảng một mét bảy, còn thiếu niên kia thì cao khoảng chừng một mét tám.

Ngọc Tử không biết, vào thời đại này vật chất cực thiếu thốn, chỉ có những người từ khi sinh ra đã phú quý, từ nhỏ đã được nhận dinh dưỡng đầy đủ, mới có dáng người cao, trông xinh đẹp.

Ngọc Tử và Cung vào trong thành, khiến cho không ít người nhìn bọn họ. Đương nhiên, những ánh mắt này, đa số là hướng về phía Ngọc Tử. Đối với tướng mạo của mình, Ngọc Tử đã từng nhìn thấy ở khe suối, màu da của nàng trắng hồng mịn màng, người cao khoảng chừng một mét sáu, ngũ quan thanh tú xinh đẹp, Ngọc Tử thấy rằng, với diện mạo này của nàng, nếu ở thời đại trước đây của nàng, có đi ở giữa ngã tư đường, cũng chỉ là một trong vô số những cô gái có chút dễ coi.

Thế nhưng, khi vào thành này, lập tức có vài chục ánh mắt tụ lại trên mặt nàng, còn không e dè mà quan sát và kinh ngạc, làm cho Ngọc Tử cảm thấy là, diện mạo của mình cũng là một mỹ nhân không tồi ấy chứ.

Ánh mắt của mọi người quá mức nóng bóng, Ngọc Tử có điểm không được tự nhiên, nàng hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Cung. Cung vẫn ung dung nhàn nhã ngồi ở trên xe lừa, nhưng không giống với hồi nãy, đó là ông ấy ưỡn lưng thẳng tắp, trong đôi mắt đùng đục mang theo một tia hàn khí, hơn nữa, tay phải của ông ấy lại đặt lên bội kiếm đeo bên hông.

Giữa ánh mắt chăm chú của bao nhiêu người, xe lừa vẫn tiếp tục không nhanh không chậm chạy về phía trước. Tới khi chạy được khoảng hơn hai trăm mét, một võ sĩ cầm trường kiếm trong tay, mặt tựa như chữ quốc (国), khóe miệng có một vết thương dữ tợn đi ra. Võ sĩ đó chắn ở phía trước xe lừa, ôm kiếm, hướng Cung chắp tay, cười nói: “Lão Cung, sao mà ra khỏi thành một chuyến, khi trở về lại có một mỹ nhân?”

Cung ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn võ sĩ, khẽ gật đầu, nói: “Con bé là con gái mà ta mới nhận, tên là Ngọc.” Cung nói tới đây, dường như sợ rằng mọi người còn chưa nghe rõ, cao giọng một chút, khàn khàn nhấn mạnh nói: “Đây là con gái của ta, tên Ngọc.”

Dứt lời, tay của ông ấy nắm chặt chuôi kiếm, đôi mắt già nua đùng đục của lão tựa như ánh nhìn chằm chằm của hổ đói nhìn quét qua mọi người chung quanh. Ánh mắt tới chỗ nào, mọi người đều cúi đầu, tránh đi ánh mắt của ông ấy.

Ngọc Tử nhìn thấy cảnh này, rất là giật mình. Hóa ra, phụ thân này của nàng trông cực kỳ già yếu, nhưng ở chỗ này, lại có thể có uy nghiêm như thế. Trong lúc Ngọc Tử đang suy nghĩ, một hồi tiếng nghị luận ồn ào vang lên:



“Mỹ nhân này thật đẹp, cho dù trong cung Tằng cũng không thấy nhiều.”

“Lão Cung kiếm được từ chỗ nào một đại mỹ nhân trong vạn người có một này làm con gái vậy?”

“Thôi đi! Lão Cung là người bảo thủ cứng nhắc, đừng có mà nhiều lời.”

“Mỹ nhân này tên Ngọc. Người đẹp như ngọc, trang sức cũng của quý nhân, cũng thật khó hiểu, mỹ nhân này cũng rất có lai lịch nhỉ?”

Tiếng nghị luận của mọi người, không ngừng truyền vào trong tai Ngọc Tử. Nghe thấy, khóe miệng Ngọc Tử cũng không khống chế nổi mà khẽ nhếch lên. Nàng lặng lẽ lấy tay áo che mặt, giấu đi vẻ mặt tươi cười. Nàng đắc ý thầm nghĩ: dung mạo này của tôi, rõ ràng cũng chỉ là xinh xắn mà thôi, ở nơi này lại có thể thành mỹ nhân vạn người có một sao? Ha ha ha, vậy tôi lại là mỹ nhân vạn người có một sao, thực là tâng bốc!

Ngọc Tử quả thật rất đắc ý, nghĩ tới nàng lúc trước, nhìn thấy minh tinh nọ minh tinh kia đi giải phẫu thẩm mĩ gì đó, cũng từng ảo tưởng, có một ngày bản thân mình trúng thưởng mấy triệu, cũng bỏ ra mấy trăm vạn đi sửa dung nhan. Đời người ấy mà, trong mấy chục năm như thế này, ai mà chẳng có lần thích được trở thành một đại mĩ nhân. Nàng làm sao mà tưởng tượng ra nổi, chỉ bằng dung nhan thế này, ở thế giới này lại có thể trở thành một đại mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được một? Ha ha ha, thật sự là vui mừng.

Giờ khắc này, Ngọc Tử đột nhiên cảm thấy, xuyên không cũng không phải là một chuyện tồi tệ như vậy.

Xe lừa tiếp tục chạy về phía trước. Ngọc Tử phát hiện, người vây quanh ngắm nhìn nàng tuy nhiều, thế nhưng những người này cũng chỉ xa xa nhìn một cái, ngẫu nhiên có mấy người nóng lòng muốn bắt chước võ sĩ vừa rồi, lại bị người bên cạnh kéo xuống. Nhìn ánh mắt bọn họ, dường như là đối với phụ thân này của nàng rất là kính sợ.

Khi xe lừa đi vào một ngõ nhỏ cũ kỹ, chung quanh cuối cùng cũng an tĩnh lại. Ngọc Tử nhịn đã lâu, rốt cục nhịn không được hỏi: “Phụ thân, bọn họ dường như có điểm e ngại người?”

Cung cười cười, lưng càng ưỡn thẳng, những nếp nhăn ngang dọc trên mặt cũng lộ ra nét cười đắc ý: “Cha ở bên cạnh đại vương nước Tề, cũng là người có dũng có trí. Hiện tại tuy rằng tuổi già sức yếu, nhưng ở một nước Tằng nho nhỏ thế này, cũng không có mấy người là không e dè.”

Ngọc Tử thấy vẻ mặt Cung đắc ý, không khỏi mím môi cười, đôi mắt cong cong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọc Thị Xuân Thu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook