Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Chương 23: Chương 23

Rồng

08/02/2017

_uh! Anh đang chuẩn bị về đây……anh biết rồi, anh đang sắp xếp lại đồ đạt, em không cần đến đón anh đâu…..biết rồi…..tạm biệt

Yunho bỏ điện thoại vào túi và bước ra khỏi phòng bệnh, quả thật anh cảm thấy muốn bệnh hơn khi ở trong này và anh chắc rằng mình sẽ chết nếu còn ở đây thêm một phút giây nào nữa

_ủa, cái giấy xuất viện mình để đâu rồi nhỉ?

Yunho tìm trong giỏ xách của mình nhưng anh hoàn toàn không thấy mặc dù anh nhớ là đã để nó vào trong rồi, và do thế nên anh đa vô tình va trúng một phụ nữ khiến người đó suýt ngã, may mà anh đỡ lại kịp

_xin lỗi cô! Tôi vô ý quá- anh gãi đầu

_ah! Không sao

Người phụ nữ có vẻ bẽn lẽn khi nhìn thấy anh, cũng không trách, anh quá đẹp trai và manly để quyến rũ người khác

_anh và bạn anh giống nhau thật đấy- người phụ nữ cười khúc khích khi nhìn thấy anh như vậy

_dạ?

_ah! Hôm kia tôi thấy có một cậu trai chạy từ phòng anh ra, cậu ta cũng va trúng tôi và rồi xin lỗi rối rít như anh vậy, trông thật dễ thương, lần sao nhớ cẩn thận nhé

Người phụ nữ ấy đi rồi mà Yunho vẫn chưa thể nào bước thêm một bước nữa, có một cậu trai chạy ra từ phòng anh? Có phải là Jaejoong không? Có phải là Jaejoong đến thăm anh không? Sao Hanuel không nói cho anh hay, Hanuel luôn túc trực bên anh cơ mà, chẳng lẽ…..cô ấy giấu anh?

Yunho vừa đi vừa nghĩ, ăn đón một chiếc taxi vip và về nhà

_anh ơi! Tới nơi rồi!

_oh! Được rồi, khỏi thối

Yunho bước xuống xe, anh vô cùng ngạc nhiên khi trước mặt anh không phải là biệt thự nhà mà là chung cư Rising sun

Mày điên rồi Yunho! Sao lại nói địa chỉ là nơi này chứ, mày điên thật rồi

Anh cười khi dòng suy nghĩ đó chạy qua đầu, nhưng anh vẫn muốn lên xem cậu thế nào, hôm qua anh đã gọi cho cậu hơn 20 cuộc nhưng cậu hoàn toàn phớt lờ anh, chẳng lẽ cậu ghét anh đến thế sao?

“tinh tong”

cửa khóa rồi, có lẽ Jaejoong đã đi ra ngoài

Anh cười buồn, rồi quay về, anh không hay, có một người đang nhìn anh qua lỗ kính nhỏ trước cửa

Anh Yunho ah! Em xin lỗi, em không thể mở cửa cho anh được, Dong Wook…..khóa rồi…….nhưng cũng tốt, như thế thì khồn xảy ra rắc rối gì cho cả hai, chị hai cũng vui và Dong Wook cũng vui, chẳng ai phải buồn cả, xin lỗi anh Yunho, nhìn thấy anh có thể đi đứng bình thường là em vui lắm rồi

Jaejoong ngồi thụp xuống đất mà nấc lên từng hồi, cậu buồn quá, cậu không biết phải làm sao, cậu sợ Dong Wook rồi, cậu bắt đầu sợ con người hiện thời của anh, cậu sợ lắm, Dong Wook ngày xưa đã đi đâu rồi, sao lại như thế này chứ

Bàn chân Yunho dừng lại nơi cầu thang, anh nghe thấy tiếng nấc của cậu, vội vã chạy lại, anh ngồi thụp xuống cửa và đặt tay lên đó

_ Jaejoong ah! Em ở trong nhà phải không?- anh nghẹn ngào

Nghe tiếng anh, Jaejoong vội bịt miệng lại để ngăn mình nấc nữa, cậu không muốn anh nghe thấy cậu khóc

_ Jaejoong ah! Em ở trong nhà phải không?- anh vỗ nhẹ vào cửa

_hức…hức……gật gật……

_em….ghét anh lắm ah?

Không có, em không có ghét anh

_em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa phải không?

Không phải, mà là…..

_anh cũng đã suy nghĩ nhiều, anh nghĩ anh nên rút lui, anh không nên làm phiền em nữa

Đau

Anh đau quá

_anh……sẽ không phiền em nữa, em….nhất định phải hạnh phúc, được chứ? Nhất định phải hạnh phúc

Đau

Cậu đau quá

Hạnh phúc?

Cậu đang khóc đây

Cậu đang rất đau

Hạnh phúc?

Được không?

_anh về đây…..

Yunho đứng lên và đi về, bước chân anh nặng quá, nặng quá, dường như có cái gì đó không muốn cho anh anh, nó kéo anh lại, nhưng…..ai đang níu kéo anh quay lại? hành lang vắng người

Nhưng

Những bước chân nặng quá



Cứ như có tảng đá lớn dằn lên vậy

Nặng….

Nặng quá

………….

Bên trong, Jaejoong cũng không lấy làm sung sướng gì khi anh nói câu đấy, đáng lẽ cậu nên vui mừng mới phải, nhưng sau khi anh nói anh sẽ bỏ cuộc, cậu lại hụt hẫn, lại đau, lại buồn như thế, hai ngày nữa là đến ngày đám cưới rồi, cậu có hối hận không? Có không Jaejoong?

……………….

Dong Wook lại về, mỗi lần như thế, Jaejoong lại sợ lắm, trong đầu cậu bây giờ chỉ là những hình ảnh của một Dong Wook nổi giận, một Dong Wook ghen tuông và nhốt cậu, mỗi lần như thế, cậu lại khóa cửa phòng và chui xuống gầm giường để trốn tránh anh, nhưng……anh van xin cậu, xin cậu hãy tha thứ, cậu lại bước ra, lại ôm anh và lại bị nhốt vào ngày hôm sau, đây có phải là cuộc sống của hai người sắp kết hôn không? Phải không? Nếu không, thì đây gọi là cái gì? Còn nếu phải, sao cậu chẳng thấy vui gì cả vậy, trong đầu cậu toàn là hình ảnh của một Yunho nói lời bỏ cuộc không thôi, bổng nhiên cậu muốn ra ngoài và gào lên rằng “ĐỪNG BỎ CUỘC! MANG EM ĐI VỚI! EM SỢ DONG WOOK! EM MUỐN BỎ CHẠY” nhưng làm sao? Làm sao đây? Yunho không còn liên lạc với cậu nữa, anh không còn gọi điện cho cậu nữa, anh bỏ cuộc thật rồi, hụt hẫn … hụt hẫn quá

Trong khi đó, Yunho luôn lao vào công việc, anh muốn quên cậu đi, anh xóa số cậu trong điện thoại nhưng lại lưu nó vào trí não của mình, anh cố quên đi mùi hương của cậu nhưng lại ôm bộ hamtaro mà ngủ mỗi đêm, anh đưa Hanuel đi chơi nhưng anh lại muốn mua những thứ đẹp đẽ nhất cho Jaejoong, nhìn thấy Se7en hớn hở vì ngày mai là đám cưới của hắn ta và cậu, anh lại buồn, lại đau quá, đau quá. Anh muốn xông vào nhà cậu và kéo cậu chạy thật xa, thật xa, sẽ sống hạnh phúc ở đó, nhưng hạnh phúc không khi cậu không yêu anh chứ

Ngày mai….ngày mai….

_ Yunho ah! Ngày mai anh đi dự lễ với em không?- Hanuel nhẹ nhàng nói với anh

_anh…..mai anh bận lắm, e rằng không đến được- Yunho nói lắp bắp trong khi tay anh điên cuồng bấm vào latop

Hanuel không hỏi nhiều, anh không đi, cũng tốt, anh sẽ không phải thấy người anh yêu nói lời đồng ý với người khác, và cô sẽ chữa lành vết thương cho anh. Từ từ thôi, nhưng sẽ khiến cho vết thương ấy dần khép miệng lại, lành hẳn, khiến cho anh quên đi Jaejoong, quên hẳn Jaejoong, cô tin cô có thể làm được, có thể cô thua Jaejoong trong quá khứ, nhưng hiện tại và tương lai, cô sẽ là người thắng cuộc, chắc chắn như vậy

Đêm nay sẽ là một đêm dài

Có người mong cho trời mau sáng

Có người mong cho thời gian mãi mãi ngừng trôi, muốn cho trời không bao giờ sáng

Có người lại phân vân, có nên mong đến ngày mai không? Hay là mong ngày mai đừng đến?

Ngày mai……

_ Jaejoong ah! Dậy thôi nào!

Tiếng Dong Wook vang bên tai Jaejoong, anh đang ôm cậu như mọi ngày vào buổi sáng, hôm nay là một ngày hết sức trọng đại cho anh, cho cậu, cho cả hai

_ còn sớm mà anh- Jaejoong kéo chăn lên cao để che đi gương mặt của Dong Wook, ngay lúc này, cậu thật sự không muốn nhìn thấy anh, cậu đang phân vân, cậu đang lưỡng lự

_ngoan nào, xong ngày hôm nay, anh sẽ cho em ngủ bù nhé, còn bây giờ thì dậy nào, dậy nào!- anh kéo chăn cậu xuống đến tận eo, nhìn Jaejoong như thế này, anh thật sự muốn hôn cậu, muốn chiếm lấy cậu, muốn cậu là của anh, muốn cái vật đẹp đẽ ấy nằm gọn trong miệng anh, muốn làn da mịn màn và thơm mùi sữa này là của anh, anh muốn tất cả của cậu là của anh, của riêng anh mà thôi

Jaejoong hơi bối rối khi mặt anh đang gần sát mặt cậu

_anh ôm em như vậy thì làm sao em ngồi dậy

_ah! Anh quên

Dong Wook vội ngồi dậy để cho Jaejoong đi vào phòng tắm

Ngay khi Dong Wook tránh ra, cậu đã chạy vội vào phòng tắm, mấy ngày nay, cậu cảm thấy mắt cậu không được khỏe cho lắm, nó thường xuyên bị mỏi, có khi cậu lại nhìn thấy cái bàn có đến năm sáu cái chân, có khi lại thấy căn phòng mình chỉ toàn màu trắng với đen, có khi lại thấy mặt của Dong Wook méo mó một cách đáng sợ, nhưng cậu không ra ngoài để khám mắt được, cậu cũng không dám nói với Dong Wook vì sợ anh nghĩ rằng cậu cố ý nói dối để chạy ra ngoài, đành để như vậy

_xong chưa Jaejoong? Em quá lâu rồi, chúng ta phải đến lễ đường nữa

Jaejoong bước ra sau khi đã vệ sinh xong, mỉm cười một cách hài lòng Dong Wook kéo cậu ra ngoài

Jaejoong hít một hơi thật sâu ngay khi chân cậu bước ra khỏi căn hộ của hai đứa, chỉ có mấy ngày không bước ra mà cậu cảm thấy mọi vật thật xa lạ, cậu cảm thấy dễ thở hơn, thoải mái hơn nhiều

Dong Wook đưa cậu đến nhà thờ lớn nhất Seoul và đưa cậu vào phòng chờ, chuyên viên trang điểm và nhân viên phục trang đã ở đó chờ cậu từ sớm, ngay khi thấy cậu, họ đã vội vàng làm nhiệm vụ của mình

Dong Wook mỉm cười vừa ý và anh đi đến một phòng khác, trước đó, anh đã nhìn sơ vào lễ đường, có lẽ đã đến đông đủ, hôm nay không có paparazzi, không có fa, chỉ có những người làm ăn lâu năm với anh và gia đình Jaejoong mà thôi

Hôm nay Yunho cũng dậy sớm, anh nghe thấy Hanuel đang chuẩn bị quần áo để đến buổi lễ, anh khó chịu lắm nên đã ra ngoài, anh cũng chẳng thể làm được việc gì, ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại đỗ trước cửa nhà Jaejoong và nhìn lên căn hộ nằm trên tầng 31 của chung cư cao cấp Rising sun

7h rồi, còn 60p nữa là làm lễ, chúc em hạnh phúc, Jaejoong ah

Trong khi đó, tại nhà thờ

Chuyên viên make up đang ngỡ ngàng khi nhìn một Jaejoong không son phấn mà lại đẹp đến như thế, da cậu trắng hồng, môi lại đỏ, mọi thứ trên gương mặt cậu đều quá hoàn hảo, quá đẹp, vô khuyết, họ biết trang điểm như thế nào đây?

7h15 rồi, anh yêu em Jaejoong ah! Vì vậy, nhất định phải hạnh phúc nhé

Tèn ten ten ten, tèn tén tèn ten, tèn ten ten tén…..

Dong Wook mỉm cười rạng rỡ khi ông Kim cùng Jaejoong bước vào nhà thờ, cậu mặc bộ vest trắng muốt, trên tay cậu là bó hồng đỏ rực, nhưng nó không đẹp bằng cậu, không rực rỡ bằng cậu, cậu là sinh vật đẹp nhất, rực rỡ nhất

_con có hạnh phúc không Jaejoong?- ông Kim nhìn cậu

_con….- cậu mím môi

_hãy đi theo trái tim mình, dù con quyết định như thế nào, ba chỉ mong con đừng hối hận

_con….

Jaejoong định trả lời như tay cậu đã nằm gọn trong bàn tay Dong Wook

_cám ơn ba!- anh mỉm cười nhìn ông Kim- em thật đẹp Jaejoong ah!- anh nhìn cậu

7h30 rồi, chắc em đang trên lễ đường, anh chắc rằng em sẽ đẹp lắm, em vốn dĩ là sinh vật hoàn hảo nhất của tại hóa mà

_trời ơi, dại này ngủ trưa không được gì hết á



_sao vậy?

_thì cái nhà 77 đó, ngày nào cũng nghe khóc hết, mấy ngày nay rồi

Phòng 77? Đó chẳng phải là nhà của Jaejoong và Se7en sao?

_có ma hả?

_không có, nghe nói là bị nhốt trong nhà, hình như bị chồng nhốt hay sao ấy, tôi lại nghe tiếng cãi nhau nữa, mệt lỗ tay

_vậy hả, chắc là vợ chồng cãi nhau thôi

_ừ, buổi trưa cứ nghe cậu ta thút thít mà đau cả lòng, toàn là gọi Yunho ah, mang em đi đi, nghe mà xót, cái thằng tên Yunho đó tệ thiệt, nhốt vợ ở nhà, lại còn cãi nhau vào buổi tối nữa, làm vợ kiểu đó, chết đi còn hơn

“BRỪM!”

Chiếc xe bóng loáng lướt qua hai người phụ nữa khiến họ hoảng sợ mà rớt luôn hai túi rác trên tay, anh đang lao đi, anh đang đến lễ đường, Jaejoong của anh gọi anh, Jaejoong của anh muốn anh mang cậu ấy đi, Jaejoong của anh không muốn kết hôn với Se7en, anh sẽ mang cậu đi, anh nhất định sẽ mang cậu đi

Chờ anh Jaejoong ah! Anh đến ngay, anh cần em anh cần em

Yunho lạng lách qua những khúc đường, chiếc xe cảnh sát đang đuổi sát theo anh, anh không quan tâm, điều anh cần bây giờ là đến nhà thờ, mang cậu về với anh, vì cậu yêu anh, cậu cần anh

_ Choi Dong Wook! Con có đồng ý lấy người đang bên cạnh con Kim Jaejoong làm vợ, và hứa yêu thương cậu ấy suốt đời không? Cho dù nghèo khổ hay giàu có, đau yếu hay khỏe mạnh không?

_con đồng ý- Dong Wook đáp ngay, làm sao anh không đồng ý cho được? anh yêu cậu, sẵn sàng làm tất cả vì cậu

Vị cha xứ mỉm cười và nhìn sang Jaejoong

_Kim Jaejoong ! con có đồng ý lấy người đang bên cạnh con Choi Dong Wook làm chồng và hứa yêu thương cậu ấy suốt đời không? Cho dù nghèo khổ hay giàu có, đau yếu hay khỏe mạnh không?

_con…..- Jaejoong ấp úng

Cách nói chuyện ấp úng của cậu khiến cho nhà thờ xôn xao cả lên

Em đang nói gì thế? Em điên ah?- Dong Wook trừng mắt nhìn cậu khiến cậu giật mình

Sao lại ấp úng? Đồng ý đi chứ? Sao lại như thế?

Jaejoong ah! Em nhất định phải chờ anh, anh đến ngay rồi, anh sẽ mang em đi, Jaejoong ah!

_con…..đồng ý!

Mọi người thở phào nhẹ nhỏm khi cậu thốt lên lời đó

_chúa sẽ chứng giám cho tình yêu của các con, những ai có mặt ở đây, trong giây phút này, nếu không phản đối thì sẽ im lặng mãi mãi và chúc phúc cho đôi vợ chồng này

Vị cha xứ dừng lại một lúc, sau khi thấy mọi người đều im lặng, ông mỉm cười và nói tiếp

_ta tuyên bố, các con chính thức là

_TÔI PHẢN ĐỐI! TÔI PHẢN ĐỐI!- hét lên khi anh đá cánh cửa nhà thờ

_Jung Yunho?- Se7en nhíu mày nhìn anh

_ Yunho?- Hanuel vội đứng lên

_TÔI…..PHẢN ĐỐI! TÔI PHẢN ĐỐI! TÔI CÓ THIỆP MỜI ĐÂY! TÔI KHÔNG ĐỒNG Ý VIỆC KẾT HÔN NÀY!- anh vừa nói vừa thở hổn hểnh- JAEJOONG AH! ANH ĐẾN RỒI! ANH ĐẾN ĐỂ MANG EM ĐI ĐÂY! ĐI CÙNG ANH JAEJOONG AH!- Yunho mỉm cười và đưa tay về phía cậu

_em…..

_MANG ANH TA RA NGOÀI, MANG ANH TA RA NGOÀI MAU- Dong Wook hét lên và nắm chặc tay cậu khi Jaejoong có ý đinh bước về phía anh- CHA XỨ, ÔNG NÓI TIẾP ĐI, NÓI TIẾP ĐI

_KHÔNG! JAEJOONG AH! EM YÊU ANH ĐÚNG KHÔNG? HÃY ĐI THEO ANH,ANH ĐẾN RỒI JAEJOONG AH!- anh hét lên và đưa tay về phía cậu

_anh Yunho!

Jaejoong định bước đi thì Hanuel đứng chắn trước mặt cậu

_KHÔNG ĐƯỢC, YUNHO LÀ CỦA CHỊ, EM NÊN KẾT HÔN CÙNG DONG WOOK ĐI! MAU LÊN

_ĐI THEO ANH JAEJOONG! ĐI THEO ANH! ANH YÊU EM JAEJOONG AH!- Yunho hét lên

_ANH YÊU EM JAEJOONG AH!- Dong Wook nắm chắt lấy tay cậu- ANH YÊU EM, ANH YÊU EM

Dong Wook gào lên và siết lấy tay cậu, đau nhói, Jaejoong vội rụt tay lại và chạy về phía Yunho nhưng lại bị Hanuel kéo lại

_KHÔNG ĐƯỢC, EM KHÔNG ĐƯỢC ĐI THEO YUNHO, KHÔNG ĐƯỢC- cô gào lên- BA! THẢ CON RA, BA!

_đi đi Jaejoong! Đi theo trái tim con ấy

_ba…

_đi nhanh lên

Jaejoong gật đầu và chạy lại chổ của Yunho, anh vui mừng nắm lấy tay cậu và chạy r axe

_ĐUỔI THEO, KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ HỌ ĐI, ĐUỔI THEO MAU LÊN- Dong Wook hét lên và chạy theo cậu, nhưng quá muốn, Yunho và Jaejoong đã lên xe

_JAEJOONG AH! ĐỪNG BỎ ANH!!!!!!!!!!!!!!!

end chap 23

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngốc Ah! Nghe Rõ Nhé, Anh Yêu Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook