Nghiệt Do Em Tự Tạo

Chương 4

Cỏ May Mắn

06/02/2015

Tháng tư là tháng bắt đầu cũng sẽ là tháng kết thúc đoạn tình cảm năm năm của cô.

Anh hơn cô hai tuổi, học chuyên ngành quản trị kinh doanh tại một trường đại học trực thuộc tỉnh, khá xa thành phố. Ra trường, anh về huyện công tác trong một đơn vị thuộc nhà nước. Cơ quan và nhà anh gần nhau, đồng thời rất xa nơi cô ở. Tuy kém anh hai tuổi nhưng cô ra trường cùng niên khoá với anh. Tốt nghiệp bằng khá tại một trường đại học có danh tiếng trong thành phố nhưng cô không tìm được việc làm. Chuyên ngành cô học thuộc lĩnh vực văn hoá lịch sử, do đó những ngày tháng thử việc trong công ty gia đình đối với cô cực kì khó khăn. Cô nản chí từ bỏ, quyết tâm học tiếp văn bằng hai kinh tế với hi vọng tìm cho mình một hướng đi khác. Mà hơn hết vẫn là nếu sau này có về quê anh sống cũng dễ tìm việc làm. Cô tính tới tính lui cho tương lai của mình. Dù có cẩn thận đến đâu, cô cũng đã tính sai ngay bước cơ bản đầu tiên, tương lai cô vốn dĩ không có sự tồn tại của anh.

Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình anh thực sự khó khăn. Ba mẹ lại bệnh. Tiền lương công chức anh nhận không đủ trang trải tất cả chi phí trong nhà. Cô thì đang trong tình trạng được nuôi ăn nuôi mặc nuôi học, có muốn giúp cũng không biết giúp thế nào. Nên giữa anh với cô dù có giữ liên lạc những năm sau này thì cũng chỉ là mối quan hệ trên tình bạn một chút.

Có lẽ anh cũng toàn tâm toàn ý yêu thương cô. Nhưng vì anh hiểu bản tính tiểu thư nơi cô, hiểu địa vị cao sang gia đình cô. Nên dẫu có một lần mơ tưởng anh cũng sẽ không dám mơ tưởng tới trường hợp cô về nhà anh sống vất vả, chật vật, khó khăn.

Lẽ dĩ nhiên, cô rất rõ tình cảm của mình dành cho anh thế nào. Nhưng cô không có một chút lòng tin vào bản thân. Thất nghiệp, việc trong công ty gia đình cô cũng không làm tốt, thì nói gì đến chuyện yêu anh, cùng anh hứa hẹn?

Tài chính là vấn đề cốt lỏi của mọi vấn đề.

Anh sắp cưới vợ, vậy mà cả can đảm níu giữ anh lại lần cuối, cô cũng không có.

Cứ ngỡ đã là nỗi đau tột cùng. Cả đời này sẽ không còn bất kỳ chuyện gì khiến cô phải thống khổ hơn thế nữa. Nhưng cuộc sống thiên biến vạn hoá, những việc không lường trước cứ liên tục xảy ra. Cái gì mất cũng đã mất. Chỉ là cô không cam tâm.

Ngày bà nội còn sống, nội thường căn dặn chị em cô, con gái phải thế này thế khác, quan trọng là phải biết giữ phẩm hạnh đến cùng. Nội nói: “Người con trai tốt là người có lòng bao dung với người yêu, với vợ mình; người con gái tốt là người biết giữ thân, giữ đạo.” Vậy mà cô để mình thất thân với người đàn ông xa lạ. Nhục nhã hơn, sau việc đó, trong mắt anh ta cô thật rẻ rúng, kém cỏi, tầm thường.

Không việc làm, mất anh, thất thân… căn bản là cô chẳng còn gì ngoài người nhà. Đã có lúc cô nghĩ đến việc biến mất khỏi thế giới này, để ba mẹ rảnh nợ, để giảm bớt gánh nặng cho xã hội, để xem thử anh có một lần hối hận bởi quyết định của mình. Nhưng chết vì bị một người bỏ rơi, chết mà người đó cảm thấy nhẹ nhỏm, chết mà để ba mẹ đau lòng, chết mà chưa làm được việc gì có ý nghĩa… thì cô cảm thấy tiếc hai mươi mấy năm mình đã sống. Đủ lớn để cô dẹp bỏ những suy nghĩ nông cạn ra khỏi đầu, nhưng cô chưa đủ dũng cảm để đối mặt với nỗi đau.

Trần nhà trắng, rèm cửa trắng, giường niệm trắng, cổ tay bị ghim kim đau nhức, dây truyền nước biển. Còn chưa chết sao?

- Lạc Lăng, mầy điên rồi. Hai mươi bốn tuổi, đã là bà cô hai mươi bốn tuổi, mà mầy ngu như con bò.

Lạc Lăng nghiến răng trèo trẹo, thầm nhủ lòng gắng nhẫn nhịn. Nếu không phải vì tối đó nó đưa cô tới quán karaoke, bỏ cô lại, đi dạy kèm; không phải vì ông anh vĩ đại của nó, đục nước béo cò, dồn cô vào đường cùng thì cô có trở nên thảm hại đến thế? Thực sự cô đã mất đi vị giác chẳng muốn ăn uống gì. Nên dù có sẳn nồi cháo nó nhờ ông anh vĩ đại của nó nấu để lại sáng hôm đó thì cô cũng chẳng tài nào nuốt trôi xuống bụng. Nhịn đói chút thôi, cảm chút thôi, cô biết rõ là cô không chết dễ dàng như vậy.

Mà ai là bà cô hai mươi bốn tuổi? Ai ngu như con bò chứ?

- Thật là chấp mê bất ngộ. Nói mãi mà không chịu tĩnh. Mầy làm tất cả vì anh ta, đáng sao?

Có đáng không? Chẳng biết. Chỉ là cô đã cố gắng gìn giữ mối tình này cho đến khi không giữ gìn được nữa. Dù có đau một chút, chính xác là đau thắt ruột thắt gan, nhưng có lẽ vì vậy về sau cô sẽ không ôm khư khư nỗi tiếc nuối. Mà con nhỏ này càng ngày càng giống lão ông lão bà nhà cô, động tí là càm ràm, động tí là càm ràm.

- Mầy đang trong thời kỳ tiền mãn kinh à?

Gương mặt thanh tú của Duy Dương ngay lập tức đen hơn cái nùi giẻ.

Những thứ Viết Lãm tặng, Lạc Lăng trân quý như kim cương. Đâu ngờ rằng, đến phút cuối cùng tất cả chúng chỉ là một đóng than rẻ rúng.

Cùng một nguyên tố hoá học, cùng là con người với nhau nhưng kim cương hay than phải xem cách chọn lựa “cấu tạo chất” trong cuộc sống mỗi người.

Từ nay về sau, anh sẽ là một vết than đen trong lòng cô, nhưng sẽ là kim cương trong lòng người khác. Vậy còn Duy Bách?

- Nếu tao nói tao hận anh trai mầy đến tận xương tuỷ, mầy có tin không?



Tay gọt trái cây của Duy Dương dừng giữa không trung. Hai mắt nó sáng bừng lên.

- Tất nhiên là không. Anh tao là cực phẩm, mầy mà có danh dự xách dép cho anh ấy tao cũng mừng thay mầy.

Con bà nó, lại sĩ nhục người khác.

Sẳn cháo, sẳn trái cây nhưng rốt cuộc Lạc Lăng cũng không bỏ được thứ gì vào bụng. Duy Dương lo sốt vó. Vừa vừa năn nỉ, vừa doạ nạt… cuối cùng cũng vô ích. Cô có phải là con nó đâu mà để cho nó mặc tình ép ăn ép uống.

- Tao lạy mầy. Ăn dùm tao cái, tao còn về với chồng tao.

- Ham sắc bỏ bạn, biến đi cho tao rảnh nợ.

- Mầy không ăn là chết thiệt đó.

- Có chết tao cũng làm ma nhà mầy.

- ĐỦ TƯ CÁCH SAO?

Duy Bách đẩy cửa bước vào. Sắc mặt anh ta còn lạnh hơn cả câu nói đó. Anh ta không nhìn cô lấy một cái, chỉ hướng Duy Dương dặn dò.

- Em về được rồi. Mai nếu bận việc thì không cần đến nữa.

Duy Dương với tay lấy túi xách, sắc mặt niềm nở, giọng điệu hồ hởi.

- Dạ anh hai! - Quay sang Lạc Lăng. - Thật là tốt, tao coi mầy làm sao cứng đầu tiếp.

Lạc thú giữa những người bạn thân là được sĩ nhục bạn mình và cười trên nỗi đau khổ của họ.

Duy Dương là bà thím đã có chồng. Tuy được tự do tự tại sống cùng chồng trong căn hộ chung cư cao cấp, không phải bận tâm lo đến chuyện cơm áo gạo tiền, cũng không phải để tâm đến ánh mắt soi mói của bà mẹ chồng những lần đi sớm về trể; nhưng dù sao họ cũng là cặp vợ chồng son. Thời gian bên nhau của họ thực sự rất quý báo. Cô nên biết điều hạn chế thâm dụng vào.

Chuyện của cô cũng nên để tự cô từ từ nếm trải, từ từ vượt qua.

Buổi sáng hôm ấy, sau khi Duy Bách rời khỏi, Lạc Lăng “toàn thân bất toại”, la liệt nằm trên giường ngủ li bì. Cổng nhà khoá chặt, điện thoại tắt nguồn, cô tự tách mình khỏi thế giới bên ngoài.

Sáng nay, nằm trên phòng, Lạc Lăng có nghe tiếng Duy Dương gọi, tiếng còi xe nhưng chẳng buồn ra mở cổng. Cô chỉ muốn một mình yên tĩnh nhìn nhận sự thật. Nói với Duy Dương chỉ khiến mọi việc càng thêm rối rắm. Huống hồ gì giờ cô rất sợ gặp Duy Bách cũng như những người có liên quan đến anh ta.

Hơn một giờ sau đó, Duy Bách đến, tự bẻ khoá vào. Cô có tranh cãi với anh ta vài câu rồi bất tĩnh. Là anh ta đưa cô đến bệnh viện.

Người đầu tiên cô gặp khi tĩnh lại là Duy Dương, đủ biết việc sống chết của cô anh ta hoàn toàn không để tâm tới.

- Cô đúng là có tố chất tự hành hạ bản thân.



Lạc Lăng nghiêng đầu vào tường, trùm kín chăn.

- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ giúp cô một tay.

Giúp một tay. Anh ta muốn làm gì? Lạc Lăng ngồi bật dậy, hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Duy Bách. Bằng giọng điệu nhẹ nhàng, lời lẽ đe doạ, cô nói.

- Nếu anh dồn tôi vào đường cùng. Một, tôi sẽ tố cáo anh trước toà khiến anh mất hết những gì anh đang có, thạm chí phải vào tù. Hai, tôi sẽ tự xác.

Lúc bấy giờ, Duy Bách thư thả ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế nhựa kê cạnh giường bệnh. Hai tay anh đan vào nhau buông thõng xuống bắp đùi, tư thế phiêu diêu tự tại, có điểm gì đấy rất hưởng thụ, rất sảng khoái hệt như người ta đang nhâm nhi trà chiều dưới mái hiên nhà hoặc đang trong rạp xi nê xem kịch vui. Ánh mắt anh nhìn cô rất phong phú. Giọng bỡn cợt, anh nói.

- Tố cáo tôi… Tự xác… Trò này cũ nhưng thú vị.

Cô đã đủ mệt mỏi rồi. Tại sao anh ta không buông tha cô?

Lạc Lăng bất lực, một lần nữa quay đầu vào tường, nước mắt cô lăn dài xuống gối.

Như con mảnh thú đang phẫn nộ, Duy Bách tiến lại giường, túm lấy cổ tay Lạc Lăng siết chặt, hung hãn hỏi.

- Với tôi, em cảm thấy dơ bẩn như thế?

Đau lòng, cả người mệt mỏi, tay trái truyền nước biển đau, tay phải bị Duy Bách siết đau, chỗ nào cũng đau chỉ là cảm giác nặng nhẹ khác nhau. Lạc Lăng cắn răng chịu đựng.

- Nếu chết vì một người cô hận đến tận xương tuỷ có ý nghĩa hơn sống vì những người hết lòng yêu thương cô, thì cô cứ đi chết đi.

Anh ta là đồ tồi, đứng nghe lén cô và Duy Dương nói chuyện.

Sao cái gì cũng không tốt, không như ý? Sao ai cũng ức hiếp cô? Nếu người ấy biết cô thành ra thế này, người ấy có nhắc cô ăn, nhắc cô uống thuốc, dỗ dành an ủi cô. Giá mà Viết Lãm biết…

- Bây giờ ăn cháo được không?

Im lặng.

- Không trả lời là đồng ý đúng không?

Im lặng.

Cùng lắm là chết. Nếu cả chết cô cũng không sợ thì còn sợ vấn đề gì nữa.

Duy Bách trút cháo trong bình giữ nhiệt ra tô. Anh dùng muỗng đảo qua đảo lại cho cháo trong tô nguội dần. Xong đâu đấy, anh tiến về phía giường xốc Lạc Lăng dậy.

- Anh muốn…

Lời còn chưa nói hết, cằm Lạc Lăng đã bị bàn tay rắn rỏi quắp chặc. Tay còn lại Duy Bách nâng tô cháo trút từng đợt vào họng cô. Đau, khó nuốt, khó thở… cảm giác trong cô lúc này chỉ có vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghiệt Do Em Tự Tạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook