Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 40: Mạt Lỵ nhiễm máu (Trung)

Hỏa Tinh Dẫn Lực

03/02/2019

Team: Vạn Yên Chi Sào.

Cửa hàng trên đường Thanh Lâm trấn không nhiều, nhưng cũng xem như cái gì cũng có. Vân Triệt cau mày, bước chân nhanh hơn, rất nhanh quẹo vào một tiệm thuốc bên tay phải.

- Ông chủ, có tử trản và thiết sa đằng không?

Sau khi đi vào tiệm thuốc, Vân Triệt trực tiếp nói, đồng thời ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn tiệm thuốc.

Ông chủ tiệm thuốc là một người trung niên thoạt nhìn lù rù, hai vị thuốc mà Vân Triệt muốn đều là thuốc phổ thông thường gặp, hoa tử trản có thể chữa phong hàn, thiết sa đằng có thể luyện chế Hồi Huyền đan cấp thấp nhất, đều là thứ có thể tìm thấy ở khắp nơi, giá cả cũng rất rẻ. Ông yếu ớt nói:

- Có, cậu muốn bao nhiêu?

- Mỗi loại nửa cân!

Vân Triệt nhanh chóng nói.

Ông chủ tiện tay gói thuốc xong xuôi, đưa cho hắn:

- Tổng cộng hai mươi đồng hoàng huyền.

(Ghi chú: Tiền lưu thông ở Thiên Huyền có ba loại, lần lượt là hoàng huyền, thanh huyền, tử huyền. 1 đồng tử huyền = 100 đồng thanh huyền = 10000 đồng hoàng huyền. Giá trị của tiền phỏng theo:

Người bình thưởng ở Thiên Huyền thu nhập một năm khoảng 30000 đồng hoàng huyền, cũng chính là 3 đồng tử huyền.)

Bỏ tiền lên trên quầy, Vân Triệt nhanh chóng rời đi. Sau đó trên đường không hề dừng lại, mãi đến khi ra đến cửa nam của tiểu trấn.

Mà Tiêu Bát, cũng đã phát hiện ra thân ảnh của hắn, nhưng lại không vội ra tay, mặt không biểu cảm đi phía sau hắn.

Cửa ra ở trấn Thanh Lâm rất nhanh đã xuất hiện ở phía trước. Từ trấn Thanh Âm hướng nam, sẽ là rặng núi kéo dài không ngớt, tên là núi Xích Long. Sống ở đó là vô số các loại huyền thú, rất nguy hiểm. Cho dù là huyền giả có thực lực không tầm thường ở trấn Thanh Lâm hay dụng binh đoàn, cũng chỉ dám hoạt động ở bên ngoài cùng của rặng núi. Một khi vào trong, gặp phải huyền thú cấp càng cao, thông thường sẽ là thập tử nhất sinh. Mà rặng núi này được gọi là núi Xích Long, là vì tương truyền rằng ở chính giữa ngọn núi, có một con rồng lửa cực lớn phun ra những ngọn lửa nóng rực, từ đó mà có tên như vậy.

Nhưng cũng chỉ là truyền thuyết, chưa từng có ai thật sự nhìn thấy. Mà con rồng này là huyền thú chi tôn, dù cho là con rồng cấp thấp nhất, sức mạnh cũng mạnh đến đáng sợ, cho dù nó thực sự tồn tại, người có thể nhìn thấy nó cũng không có khả năng sồng sót trở về.

Khi đi vào địa vực của núi Xích Long, Vân Triệt chậm rãi hít sâu một hơi, tay phải ôm lấy hai bọc thuốc vừa mua ở tiệm thuốc ở trước ngực, tay trái che lên, ánh sáng Thiên Độc Châu chớp động… Tức khắc, từng mảnh vụn lớn từ trong tay hắn rơi xuống, khi Vân Triệt mở tay trái ra, lòng bàn tay chỉ còn lại một ít bột màu tím đen.

Hoa tử trản không có độc, thiết sa đắng cũng không có độc, hai cái dùng chung với nhau, tất nhiên sẽ không dẫn tới phản ứng độc tính gì. Mà cho dù có độc, đối với cường giả đạt đến Linh Huyền cảnh mà nói, hiệu quả chất độc bình thường cũng rất nhỏ, thậm chí hoàn toàn không có tác dụng.

Thế nhưng, sau khi lấy ra ít bột được tạo thành bởi dung hợp có chứa thành phần của hoa tử trản và thiết sa đằng, lại có tác dụng kích thích mắt rất mạnh. Nếu bị dính vào mắt, cho dù huyền lực có mạnh đi nữa, cũng sẽ bị mù trong thời gian nhất định.

Nắm lấy ít bột trong tay, Vân Triệt chậm rãi xoay người lại, nhìn về phía Tiêu Bát đang im hơi lặng tiếng giống như ma quỷ đứng phía sau cách không đến mười bước chân.

Đối vói việc Vân Triệt phát hiện ra hắn, Tiêu Bát cũng có chút ngạc nhiên, hắn coi thường Vân Triệt, lạnh lùng nói:



- Ngươi tên Tiêu Triệt? Là tên phế vật bị đuổi khỏi Tiêu môn!

- Không, Vân Triệt!

Vân Triệt vẫn bình tĩnh đối diện với hắn, trên mặt không hề biến sắc.

- Hừ!

Tiêu Bát hiển nhiên không hề hứng thú với chuyện hắn tên gì, càng không hề phản ứng với tư thế quá bình tĩnh của hắn, bởi vì một phế vật huyền mạch tàn phế căn bản không cần hắn phải suy nghĩ nhiều:

- Phụng mệnh của thiếu chủ, tiễn ngươi đến gặp Diêm Vương. Kiếp sau, nhớ kỹ đừng có dại mà trọc vào người ngươi không chọc nổi!

Lời vừa dứt, trong tay Tiêu Bát đã xuất hiện một con dao nhỏ sáng loáng, sau đó tay phải vung lên, trong tiếng xé gió chói tai phi thẳng con dao về phía Vân Triệt… Tiêu Cuồng Vân bảo hắn phế mặt và lưỡi của Vân Triệt, nhưng hắn hiển nhiên không có nhẫn nại lãng phí nhiều động tác và thời gian như vậy trên người một phế vật, thậm chí ngay cả cơ thể hắn cũng lười nhác, trực tiếp phi dao, nhắm thẳng đến yết hầu.

Khi Tiêu Bát bỗng nhiên cầm dao, lông mày Vân Triệt bỗng khẽ động, khi Tiêu Bát vung tay phải lên, trong lòng hắn cuối cùng cũng kinh hãi… Hắn đã chuẩn bị xong xuôi đối phó với các đòn đánh của Tiêu Bát, nhưng vốn không nghĩ tới người của Tiêu tông đạt đến Linh Huyền cảnh đối phó với phế vật như hắn lại dùng vũ khí! Hơn nữa còn là phi dao!

Tính tình của tên Tiêu Bát này bị vặn vẹo sao? Không làm theo suy nghĩ của người bình thường! Giết một người không có huyền lực như ta còn dùng vũ khí, nói ra không sợ mất mặt sao… Vân Triệt bất lực chửi rửa trong lòng, hàn khí trong mắt đến sát gần, ý thức của hắn khiến hắn trước tiên có phản ứng né tránh, nhưng thân thể chậm chạp của hắn căn bản không thể tránh được…

Ngay vào lúc phi đao gần đâm đến yết hầu của Vân Triệt, một tia chớp màu đỏ bỗng nhiên từ trên người Vân Triệt bắn ra, bắn thẳng về phía Tiêu Bát…

Vèo…

Con dao không hề phi trúng vào yết hầu của Vân Triệt, thậm chí, trong mắt hắn căn bản đã không còn tồn tại con dao kia, mà ở phía sau Tiêu Bát, lại xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhanh nhẹn. Nàng đưa lưng về phía Vân Triệt, chiếc váy màu trắng, lộ ra bàn chân nhỏ nhắn trắng như ngọc, tóc màu đỏ thẫm dài đến hông, vô cùng xinh đẹp.

Mà trên tay phải của nàng, rõ ràng đang cầm con dao Tiêu Bát vừa phi ra!

Nữ tử này… y phục của nàng ta, còn có tóc màu đỏ thẫm… Lẽ nào là…

Tiêu Bát vẫn giữ tư thế phi đao như cũ, cả người cứng đờ ở đó, yên lặng giống như người chết vậy, hắn không quay đầu lại, ngay cả vẻ mặt và động tác cơ thể hắn cũng không hề thay đổi, giống như thời gian đã ngừng lại, thay đổi duy nhất đó là đôi mắt của hắn, co rúm lại đến mức nhỏ như lỗ kim, giống như vừa rồi đã nhìn thấy hình ảnh kinh khủng nhất trên thế gian vậy…

Một cơn gió mát lạnh chậm rãi lướt nhẹ qua, cơ thể đang đứng thẳng của Tiêu Bát bỗng nhiên sụp xuống theo cơn gió thoảng…. Không sai! Là sụp xuống, giống như từng miếng gỗ rơi xuống trong trò xếp gỗ vậy, hóa thành máu loãng và vô số mảnh xác nhỏ ở dưới đất.

Gió thổi lên mặt Vân Triệt, mang theo mùi máu tanh gai mũi. Cả người hắn đứng đơ ở nơi đó, nhìn bóng lưng nữ tử tóc màu đỏ thẫm ở trước mắt, con ngươi co rút kịch liệt, hô hấp hoàn toàn ngừng lại, ngay cả tim dường như cũng đã ngừng đập.

Y phục và màu tóc của nàng nói cho hắn biết, đây rõ ràng là nữ tử hắn đã gặp sau núi đêm hôm đó, còn vào trong Thiên Độc Châu. Mà sau khi vào Thiên Độc Châu, nàng vẫn luôn mê man… Mà lúc này, nàng đã tỉnh lại, hơn nữa còn tự đi ra khỏi Thiên Độc Châu, cho hắn nhìn thấy một màn kinh khủng nhất từ trước đến nay ở Thiên Huyền…

Khoảnh khắc vừa rồi, nữ tử này rõ ràng đã bắt được con dao suýt nữa đã đâm trúng yết hầu hắn, sau đó xông về phía Tiêu Bát, giết chết hắn… Toàn bộ quá trình chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng màu hồng lóe sáng, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi… Thân thể của Tiêu Bát đã hoàn toàn vỡ nát, mà vỡ nát đến trình độ trước mắt này, ít nhất cũng phải chém trên cơ thể hắn mấy trăm phát…

Nói cách khác, trong nháy mắt vừa rồi, nữ tử này không những đoạt được con dao suýt nữa đã lấy đi mạng hắn, còn dùng con dao này chém ít nhất mấy trăm phát trên người Tiêu Bát!!

Đây… đây là năng lực một cô bé có thể có sao?



Không? Đây là cảnh giới mà “người” có thể đạt đến sao!!

Đương nhiên!

- Ô…

Trong sự khiếp sợ của Vân Triệt, con dao trong tay nữ tử bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra tiếng rên đau đớn giống như tiếng một con vật nhỏ kêu vậy. Tiếp đó, cả người nàng chậm rãi ngồi xổm xuống đất, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn khẽ run rẫy, giống như đang chìm trong cơn gió lạnh như băng vậy…

- Thí thần tuyệt thương độc đáng ghét này… bổn công chúa chỉ mới dùng sức mạnh nhỏ như vậy… lại… phản phệ lại… đến mức độ này… ô…

Giọng nữ tử yếu ớt cùng thống khổ, dường như đang chịu đựng sự giày vò rất lớn. Vân Triệt thử thăm dò tiến về phía trước hai bước, ánh mắt mỗi lần nhìn đến vũng máu, trong lòng lại phát lạnh… Rốt cuộc nữ tử có mái tóc màu đỏ thẫm này là người thế nào! Tiêu Bát đến từ Tiêu tông, thực lực ít nhất cũng là Linh Huyền cảnh cấp thấp! Ở Lưu Vân thành cơ hồ không có ai có thể địch lại được, lại bị nữ tử này nháy mắt giết chết!

Nữ tử này nhìn qua rõ ràng mới khoảng mười hai mười ba tuổi! Một nữ tử nhỏ tuổi như vậy, có thể đạt đến Sơ Huyền cảnh cấp ba đã là tương đối tài giỏi rồi. Hạ Khuynh Nguyệt mười sáu tuổi đạt đến Sơ Huyền cảnh cấp mười đã là đệ nhất thiên tài được công nhận ở toàn thành rồi, nữ tử này… nữ tử này…

Sau khi trở lại Thiên Huyền này, trong lòng Vân Triệt lần đầu sinh ra cảm giác hoảng sợ trên ý nghĩa chân chính. Bởi vì những cảnh nhìn thấy trước mắt đã hoàn toàn vượt xa nhận thức của hắn… nhận thức của cả hai thế giới!

Vân Triệt nặng nề hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại tâm trạng, nghiến răng, cuối cũng mở miệng nói:

- Tiểu muội muội, muội… tỉnh rồi?

Nghe được giọng nói của Vân Triệt, thân thể cô bé ngừng run rẩy, nàng chậm rãi đứng lên, xoay người lại, lộ ra khuôn mặt non mềm giống như búp bê vậy, chỉ là khuôn mặt này mặc dù non nớt, nhưng lại xinh đẹp đến mức khiến người ta không dám tin, lúc này mang theo sự khổ sở, nàng nhìn Vân Triệt, giọng nói non nớt mà lạnh lùng:

- Thật sự không thể tin được, Thiên Độc Châu lại nhận một phàm phu tục tử vô dụng như ngươi làm chủ! Lẽ nào linh tính của chí bảo như vậy mà lại sai rồi sao?

Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Vân Triệt đối diện với nàng. Tuy rằng những ngày này mỗi ngày đều vào trong Thiên Độc Châu nhìn nàng rất nhiều lần, nhưng lúc này nhìn lại lần nữa, ánh mắt của Vân Triệt có cảm giác không sao dời mắt đi được. Bởi vì nữ tử này quả thực quá xinh đẹp, đẹp đến mức câu hồn đoạt phách, mỗi một bộ vị tạo nên khuôn mặt nàng đều tinh xảo đến vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa là loại hoàn mỹ đạt đến mức tận cùng, không sao hình dung ra được.

Ánh mắt của nàng trong suốt giống như viên đá quý màu đen, lại sâu thẳm như trời đêm. Từ trong mắt nàng, Vân Triệt nhìn thấy sự kiêu ngạo… nhưng sự kiêu ngạo này tuyệt đối không phải sự kiêu căng ngạo mạn ỷ thế như Tiêu Cuồng Vân, mà là sự cao quý và kiêu ngạo phát ra từ linh hồn, giống như thế gian này vạn linh đều kiến càng dưới mắt nàng, vạn vật trên thế gian ở trong mắt nàng đều bé như hạt bụi.

..................

Trong quán rượu, Thanh Lâm trấn.

Rượu và thức ăn đã dọn đủ, Tiêu Bát vẫn chưa trở về.

Tiêu Cuồng Vân bắt đầu không bình tĩnh được nữa, hừ lạnh nói:

- Đối phó với một phế vật, lại lãng phí nhiều thời gian như vậy, không phải lạc đường ở nơi lạ nào rồi chứ? Tiêu Cửu, ngươi đi xem sao!

- Vâng, thiếu chủ!

Tiêu Cửu nhận lệnh, lập tức đứng dậy đi ra khỏi quán rượu, đi về hướng Tiêu Bát truy đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook