Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 24: Tướng mạo của Long Khiếu Thiên

Tam Thiên Lưu Ly

21/11/2016

Đối diện với người bạn đang gào thét, Sa Thạch bình tĩnh nhàn nhã nói: “Ai bảo quan hệ của chúng ta rất sắt son chứ.”

Chàng trai đeo tạp dề cả mặt đầy máu: “… Tôi quen cậu thật sự là vận rủi tám đời!”

“Đừng nóng vội, không bao lâu nữa tôi có thể đưa tiền thuê nhà trước mấy tháng.” Sa Thạch vừa nói, vừa chỉ vào khung chat trong máy tính.

Chàng trai đeo tạp dề nhìn theo hướng ngón tay của anh ta, một lát sau nói: “Đây chính là người mà cậu nói ‘khá thú vị’ sao?”

“Ừm.” Sa Thạch gật đầu, “Rất thú vị.”

“Cậu đừng vui mừng quá sớm.” Chàng trai đeo tạp dề không hề khách sáo đả kích anh ta, nói, “Chia ba bảy thế này tên Khiếu Thiên gì đó cũng chưa hài lòng, còn nói muốn cân nhắc, không chừng sẽ yêu cầu nâng giá lên đấy.”

“Không đâu.”

“Cậu chắc chắn như vậy à? Nhỡ đâu đúng như tôi nói thì sao?”

Sa Thạch đưa tay vỗ vai “chủ nhà”, nói: “Đến lúc đó cậu mua lại trang web này cho tôi, để toàn thế giới biết, nó đã bị cậu quản lý.”

“… Cậu xem tôi là cái gì? Máy ATM sao?”

“Không, là máy ATM kiêm bảo mẫu.”

“…” Vẫn dám nói thế à! Chàng trai đeo tạp dề nổi giận, “Cậu có dám đánh cược với tôi không?”

“Đánh cược gì?”

“Nếu cậu thua, cậu phải giúp tôi làm hết việc nhà!”

“Được.” Sa Thạch gật đầu, “Còn nếu cậu thua, số lần làm cơm chiên trong một tuần không được vượt quá ba lần.”

“Tại sao yêu cầu của cậu không phải là bắt tôi làm việc nhà?”

“Bởi vì việc nhà vốn do cậu làm mà.”

“…” Này!!!

Mà bây giờ, Dịch Đề cũng đang tiến hành bàn bạc với Cecil về vấn đề liên quan đến “xuất bản”. Trong quá trình trò chuyện cô đã biết được một việc, sở dĩ ngài Rooney • Ismaila phát minh ra công cụ chuyển đổi tư duy này, một phần rất lớn liên quan đến đứa con trai đã qua đời của mình. Bởi vì mắc một căn bệnh bẩm sinh nên từ khi sinh ra, tay chân cậu bé đã rất yếu ớt, gần như không thể cử động, sau khi khó khăn sống đến mười tuổi thì qua đời. Trong quãng đời ngắn ngủi của mình, con trai ông gần như không thể tách rời bệnh viện, mà nguyện vọng lớn nhất khi còn sống của cậu chính là tự tay vẽ một bức chân dung của gia đình ba người. Đáng tiếc tâm nguyện này cuối cùng cũng không thể thực hiện được.

Dưới tình cảnh đó, người cha Rooney • Ismaila đã dành trọn vẹn hai mươi năm để phát minh ra công cụ chuyển đổi tư duy này. Không hề khuếch đại mà nói, kết quả phát minh đó đã làm thay đổi toàn bộ vũ trụ, mà điều càng khiến người ta quý trọng hơn chính là, ông đã quyên gần hết khoản lợi nhuận độc quyền thu được cho những trẻ em mắc phải căn bệnh bẩm sinh nghèo khó đó.

Trong tích tắc khi nghe xong câu chuyện này, Dịch Đề đã đưa ra quyết định.

“Chúng ta cũng làm như vậy đi! Để gửi lời chào đến ngài Ismaila, cảm ơn phát minh vĩ đại này của ông!” Địa cầu cũng được xem như một phần của vũ trụ, cô dùng số tiền kia trợ giúp cho người trên Địa cầu, cũng không tính là vi phạm ý định ban đầu của ông chứ? Dịch Đề vừa nói, vừa chọc chọc thân thể mềm nhũn của “đồng bọn”, “Cecil, anh cảm thấy ý này thế nào?”

Cecil giơ xúc tu quấn quanh ngón tay cô: “Cho dù cô lựa chọn ra sao, tôi cũng sẽ ủng hộ cô.”

Nghe câu nói này, Dịch Đề bỗng nhiên cảm thấy hơi ngại, cô ho nhẹ hai tiếng, trêu đùa nói: “Sao lại có cảm giác nếu tôi giết người, anh sẽ đưa dao vậy.”

“Tiểu Đề, cô sẽ không làm chuyện như thế.” Thạch rau câu đàng hoàng trịnh trọng nói, “Bởi vì cô là người tốt.”

“… Bỏ qua vụ phát thẻ gì đó đi.”

Tuy luôn được gọi là “người tốt bụng”, nhưng xưa nay cô vẫn không cảm thấy mình có gì tốt hơn những người khác, giống như bây giờ, sở dĩ có thể quyết định quyên số tiền kia cho người ngoài, lý do cơ bản nhất… Có lẽ là vì bây giờ cô cũng không thiếu tiền. Nếu đang đối diện với một bước ngoặt nguy hiểm, lựa chọn đầu tiên của cô e rằng chính là nhận lấy tiền tài. Dựa trên lý thuyết mà nói, cô chỉ dâng tặng những thứ mình không cần lắm cho người ngoài, cũng như rất nhiều người khác vậy thôi, vì vậy cô thật sự không tốt hơn ai cả.



Nghĩ vậy, Dịch Đề vừa định trả lời Sa Thạch, đột nhiên lại nhớ đến một chuyện.

“Ký tên vào hợp đồng thì tính sao đây?” Yêu cầu chứng minh nhân dân của bản thân… Nếu có thể, cô không muốn cho bất kỳ ai biết “Long Khiếu Thiên” chính là mình. Tuy tỷ lệ bại lộ nhỏ đến không cần nhắc đến, nhưng cô vẫn không muốn mang đến cho Cecil bất kỳ nguy hiểm nào.

Điều cô không ngờ đến chính là, Cecil ngồi bên cạnh lại trả lời thế này:

“Chuyện này cứ giao cho tôi đi.”

“Hả? Thật sự có thể sao?”

“Ừm!”

Vì vậy, Dịch Đề lập tức yên tâm.

Bởi vì cô biết, nếu Cecil nói có thể, vậy anh nhất định sẽ làm được.

Cùng lúc đó, Sa Thạch và chàng trai trẻ đeo tạp dề Triệu Minh Khải cũng vừa ăn xong cơm chiên, lúc người phía sau đạp Sa Thạch cố gắng bắt anh ta đi rửa bát, máy tính đột nhiên vang lên tiếng “ting ting ting”.

Hai người theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại.

[Long Khiếu Thiên] [20:11:31]: Sa Thạch đại nhân, tôi đồng ý xuất bản, có điều, tôi cảm thấy phần lợi nhuận anh được chia nên tăng lên, bởi vì nếu không có tiểu thuyết của anh, thì sẽ không có bộ manhua này.

Sa Thạch cười khẽ một tiếng: “Xem ra lần này người thắng cược lại là tôi.”

Triệu Minh Khải hừ một tiếng, cầm hai chiếc đĩa xoay người rời đi.

Đối với kết quả này, anh ta đã sớm dự đoán được, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần đánh cược anh ta đều không thắng nổi tên cầm thú kia.

Sa Thạch quay đầu nhìn bạn mình một chút, sau đó lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, bắt đầu gõ chữ trên bàn phím.

Rất nhanh, Dịch Đề đã nhận được hồi âm, sau khi hai người thảo luận một lúc, rốt cuộc quyết định chia đôi. Tuy cô còn muốn nhường thêm một phần, nhưng Sa Thạch vẫn kiên quyết rằng đây là “thành quả lao động” của cô, cuối cùng, cô hoàn toàn nói không lại anh ta, đành phải thỏa hiệp.

Sau đó, Dịch Đề chủ động thêm tài khoản QQ của biên tập viên, vì lúc này họ đã tan tầm, do đó biên tập viên không online.

Sau khi tán gẫu với Sa Thạch thêm vài câu, Dịch Đề đóng laptop lại, đúng giờ đi tắm, cô đổ lọ thuốc cải tạo gen sơ cấp vào bồn tắm lớn, nằm nửa giờ, nước bị nhuộm thành xanh lam lại trở về trong suốt, điều này nghĩa là cô đã hoàn toàn hấp thu hiệu quả của thuốc.

Tiếp theo, Dịch Đề tiến vào không gian thổ nạp khoảng một hai giờ (tuy thổ nạp có lợi đối với cơ thể, nhưng nếu trong thời gian quá dài, cũng chỉ làm người ta cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa, thời gian tốt nhất để thổ nạp trong ngày là trước khi mặt trời mọc lúc sáng sớm, đáng tiếc Dịch Đề chỉ kiên trì được mấy ngày đầu, sau đó liền bị Chu công đáng gục, đã trở thành “ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới”…), cô phát hiện sau khi sử dụng thuốc cải tạo gen, hiệu quả thổ nạp hình như tốt hơn so với bình thường, tiếp đó cô luyện tập điều phối thuốc theo phương pháp mà sư phụ để lại.

Cô và sư phụ đều chỉ là những Linh thực sư sơ cấp, không thể chế ra rất nhiều loại thuốc trong sách cổ, vì linh khí trong cơ thể không đủ để duy trì đến khi thuốc được luyện chế xong. Cũng may phương pháp để chế thuốc sơ cấp cũng khá nhiều, nhưng ngoại trừ những phương pháp mà sư phụ tự sửa đổi để sáng chế ra, phần lớn những phương thuốc còn lại đều thiếu hụt rất nhiều vị thuốc. Trên thực tế, Dịch Đề đã tìm được một ít hạt giống trong công cụ giao dịch, đáng tiếc… Không gian vẫn không đủ rộng, cho dù mua về cũng không có nơi để trồng.

Trừ phi tìm được một “động thiên” khác, nếu không vấn đề này thật sự rất khó giải quyết.

Sau khi vẽ thêm mấy bức vẽ mới bằng công cụ chuyển đổi tư duy, mười giờ tối Dịch Đề lên giường nghỉ ngơi rất đúng giờ. Trước khi bước vào giấc ngủ, cô bỗng chú ý đến, thì ra hôm nay là ngày 01 tháng 09… Từ khi không cần đi làm, khái niệm về giờ giấc và ngày tháng của cô đã trở nên mờ nhạt.

Hôm sau khi đã rời giường, ăn xong điểm tâm, Dịch Đề không mở cửa tiệm ngay mà khởi động laptop trước tiên, phát hiện biên tập viên có tên “Formaldehyde” vẫn chưa thêm tài khoản của cô. Không chỉ vậy, rõ ràng đã đến giờ làm việc nhưng màu trên ảnh chân dung của anh ta vẫn xám.

Cô không để việc này trong lòng, chạy ra ngoài mở tiệm.

Vì ngày khai giảng đến gần, những ngày tiếp theo, con đường bên cạnh trở nên nhộn nhịp hơn rất nhiều, nhờ đó, thu nhập của Dịch Đề cũng tăng lên. Có điều, Tiết Dạ lại không đến nữa.

Đối với việc này, sau khi Dịch Đề hiểu rõ, lại hơi thở phào nhẹ nhõm.



Tuy đã quyết định cho dù thế nào cũng sẽ ủng hộ anh trai, thế nhưng, muốn thật lòng tiếp nhận một người “chị dâu” như vậy, cô vẫn cần một chút thời gian. Hơn nữa, miễn bàn đến việc cô cảm thấy anh mình hoàn toàn không biết thân phận thật sự của Tiết Dạ, anh trai từ trước đến nay vẫn luôn tin vào khoa học lại vừa ý một sinh vật phi khoa học, chuyện này thật sự quá… Bi kịch.

Có lẽ vì lượng khách trở nên nhiều hơn, mấy ngày nay khi đến đưa cơm, Lương Thần đều rất vội vàng, vừa ném đồ cho cô đã bỏ đi ngay. Có điều, Dịch Đề nghi ngờ sâu sắc rằng có phải tên này vẫn còn ghim chuyện cô không nói sự thật cho anh ta ở trong lòng hay không, nếu đúng như vậy… Hẹp hòi quá rồi đấy?

Buổi sáng một tuần sau, Formaldehyde rốt cuộc thong dong đến muộn, thêm tài khoản QQ của cô, đồng thời kéo cô và Sa Thạch vào một nhóm thảo luận nào đó.

[Formaldehyde] (XXOOXXOO) [09:15:25]: Xin lỗi, tôi đến muộn.

[Formaldehyde] (XXOOXXOO) [09:15:35]: Mấy ngày trước không cẩn thận uống hơi nhiều, bị choáng tại chỗ trên bàn cơm, hôm qua mới chính thức xuất viện.

[Long Khiếu Thiên] (XXOOXXOO) [09:15:40]: …

[Sa Thạch] (XXOOXXOO) [09:15:40]: Cái tên này của anh thật chuẩn đấy (1). (Đập bàn cười)

(1) Formaldehyde (Hay được biết đến là Metanol) là một hợp chất thường có trong rượu.

[Formaldehyde] (XXOOXXOO) [09:16:01]: Đừng nhắc đến nó, từ khi dùng bí danh này, tôi phải nhập viện vì uống rượu mấy lần, quá xui xẻo, qua một thời gian nữa tôi nhất định phải đổi tên.

Dịch Đề: “…” Cô cảm thấy, so với việc đổi tên thì không uống rượu nữa mới là lựa chọn chính xác hơn chứ?

Sau đó, ba người tán gẫu một lúc, cuối cùng thống nhất được “phương hướng hợp tác”. Đương nhiên, đây mới chỉ là phương hướng hợp tác, vì biên tập viên của web Ngụy Phong nhất định phải được tác giả nhượng quyền, mới có thể chính thức bàn bạc với nhà xuất bản, để đạt được lợi ích lớn nhất.

Vì vậy trước đó họ phải ký một hợp đồng nhượng quyền ủy thác đơn giản, đến khi bàn bạc mọi thứ xong xuôi, mới ký hợp đồng chính thức với nhà xuất bản.

Dịch Đề nhanh chóng nhận được hợp đồng mà biên tập viên gửi đến qua QQ.

Cô nhìn xuống phía dưới, phát hiện điều khoản hợp đồng rất đơn giản, nhưng phiền phức ở chỗ cần có bản sao chứng minh nhân dân: “Cecil, phải làm sao đây?” Cô nhìn đồng bọn người ngoài hành tinh của mình.

“Giao cho tôi đi.”

Cecil nhanh chóng in hợp đồng ra, tiếp theo, một xúc tu xanh lam quấn lấy cây bút bên trong ống đựng bút, đưa đến trước mặt Dịch Đề: “Cô ký tên hay tôi ký?”

“Anh ký đi.”

Cecil ký ngay lên giấy hàng chữ Thảo (2) rất tiêu chuẩn, Dịch Đề cố gắng nhìn mất 3 phút, rốt cuộc cũng nhận ra đây là ba chữ “Long Khiếu Thiên”, cô cảm thấy nếu anh đi làm bác sĩ chắc sẽ không tệ đâu.

(2) Thảo thư hay chữ Thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa.

Có điều…

“Cecil, nên ký tên thật vào đây chứ?”

Lúc cô đang nói, máy in lại tiếp tục vang lên “tít tít tít”.

Dịch Đề tò mò cầm lấy tờ giấy vừa được in ra, cẩn thận nhìn, kinh ngạc phát hiện đó là bản sao của giấy chứng minh nhân dân. Hơn nữa… Họ tên trên chứng minh nhân dân rõ ràng là… Long Khiếu Thiên!

“Cái này… Ở đâu ra vậy?” Dịch Đề kinh ngạc đến ngây người.

“Tôi làm.” Cecil trả lời, nhân tiện dùng xúc tu giải thích cho cô, “Tôi đã tìm kiếm qua nét đặc trưng bề ngoài của những người có cái tên này. Cô xem, khuôn mặt góc cạnh như hình ngũ giác, lông mày dài đến ngang tóc, môi chỉ dày 1 cm, còn có…”

Dịch Đề: “…”

Cô cảm thấy mình không thể nào nhìn thẳng vào những từ ngữ như “khuôn mặt như đao gọt”, “mày kiếm xếch nghiêng vào tóc mai”, “môi mỏng hơi mím” gì đó nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook