Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 32: Tôi cảm thấy cô rất đẹp

Tam Thiên Lưu Ly

26/04/2017

Dịch Đề ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu ra, cô ta hẳn là e ngại sức mạnh của tên Lương Thần này.

Vì vậy cô vội vàng nói: “Cô có thể trói hai tay tôi lại mà, cô xem…” Dịch Đề nhìn sang hai tên đồng bọn đang đi tới từ trong đám người, “Trong tay bọn họ có dây thừng, bảo bọn họ trói tay tôi lại, vừa không gây trở ngại đến hành động của các cô, vừa không thể làm gì được, cô thấy sao?”

Người phụ nữ trẻ hình như vẫn đang suy nghĩ, nhưng tên thanh niên kia rất dứt khoát nói: “Vậy cứ bắt cô ta đi!” Nói xong liền cười gằn nhìn Lương Thần, dường như muốn nói “Vừa nãy cậu làm vậy với tôi, có nghĩ đến tình cảnh bây giờ không?”

Lương Thần rũ mắt xuống, che giấu ánh mắt lúc này của mình.

Những người còn lại không hề cảm thấy điều gì không ổn, chỉ có tiểu Hồng Diệp phía cuối xe hơi run rẩy một lúc.

Tên thanh niên kia tự cho là đã giành được “thắng lợi”, cầm dây thừng mạnh mẽ trói Dịch Đề lại, sau đó liền quay sang nói với người đàn ông kia: “Anh đi xuống trước đi.” Sau đó giật lấy con dao từ tay người phụ nữ, gác lên cổ Dịch Đề.

Cô ta thở phào nhẹ nhõm, đẩy cô bé trong tay ra, cũng chạy xuống xe.

Người trẻ tuổi một tay kìm cổ cô, tay còn lại kề dao sát vào cổ cô, theo bước những tên kia xuống. Vì đang vô cùng căng thẳng, hắn không chú ý đến mấy xúc tu xanh lam đã trượt vào áo mình.

Ba bước, hai bước, một bước.

Hai người rốt cuộc thành công bước xuống bậc thang xe buýt, thần kinh đang căng thẳng của tên thanh niên được thả lỏng, nhưng đúng lúc này, hắn cảm thấy ngực mình truyền đến đau đớn!

Sự đau đớn này vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến mức hắn không thể phản ứng được, chỉ theo bản năng tập trung tinh thần vào cơ thể.

Đúng lúc này, Dịch Đề hành động!

Hai tay cô chỉ hơi dùng sức liền có thể dễ dàng kéo đứt dây thừng, sau đó dùng đế giày tàn nhẫn giẫm lên mu bàn chân của tên đó, thời điểm này đang là mùa hạ, có thể tưởng tượng được hậu quả sau khi bị giẫm trúng sẽ như thế nào, tất nhiên đó là bi kịch! Đồng thời, cô dùng một tay nắm lấy con dao, khuỷu tay còn lại tàn nhẫn nện vào bụng tên thanh niên.

Một loạt những động tác trên được thực hiện vô cùng mạch lạc liên tục.

Những người trên xe và hai tên đồng bọn còn lại vẫn chưa kịp phản ứng, hắn đã ngã xuống mặt đất kêu rên. Đương nhiên, Dịch Đề đã rất nương tay, nếu không tên này đã sớm biến thành đậu phụ nát.

Hai tên đồng bọn kia sợ hãi nhìn Dịch Đề, mà cô chậm rãi thả lỏng tay cầm dao, lộ ra lòng bàn tay không chút thương tích, trực tiếp bẻ con dao thành hai nửa ngay trước mặt bọn họ.

“Các người chạy thử xem?”

“…”

“…”

Quỳ xuống cho chị!

Tên thanh niên đấm đất kêu gào: “Sớm biết các người là một giuộc, tại sao tôi còn bị mắc lừa chứ!”

Dịch Đề: “…” Những lúc thế này, không phải hắn nên hối lỗi nói “Sau này tôi sẽ không tái phạm nữa” sao?

Có điều, phê bình giáo dục không phải sở trường của cô, vẫn nên để đồng chí cảnh sát ‘giáo dục’ mấy tên này đi. Bày kế trộm cắp còn bắt cóc con tin trước mặt mọi người, tội danh này quả thực không nhẹ, cô nghĩ, trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ sẽ không thể ‘tái xuất’ trên những xe buýt khác nữa.

Trong tiếng vỗ tay dồn dập của mọi người, Dịch Đề bỏ chạy trối chết, lúc gần đi còn không quên mang theo con dao bị mình bẻ làm đôi cùng sợi dây thừng đã đứt, tuy đây là việc thiện, nhưng vẫn đừng nên để những thứ này lại thì tốt hơn. Dù sao lúc đó những người trên xe chỉ nhìn thấy cô giãy ra khỏi dây thừng, vẫn chưa nhìn thấy rõ xúc tu của Cecile, dây thừng đứt và con dao bị bẻ thành hai nửa, còn mấy người kia… Bọn họ nói gì cảnh sát cũng sẽ tin sao?

Đây là lý do đến khi xuống xe cô và Cecile mới hành động.

Sự lo lắng của cô cũng giống với Lương Thần — không muốn để lộ ra năng lực vượt quá phạm vi hiểu biết của nhân loại trước mặt người bình thường.

Bởi vì điều này có thể sẽ mang đến phiền phức.

Do tố chất thân thể đã được nâng cao, Dịch Đề thành công chạy trốn khỏi tầm mắt của ‘những người bạn cùng xe’, Lương Thần ôm tiểu Hồng Diệp cũng theo sát phía sau, giống như cô, anh ta không hề chảy một giọt mồ hôi.



Nếu là trước đây, chuyện này thật sự rất khó tin.

Ban đầu cô còn rất lo lắng hỏi Cecile: “Tôi trở nên như vậy có khi nào không giống với loài người nữa hay không?”

Sau đó Cecile đã xua đi sự lo lắng trong lòng cô: “Đừng lo lắng, thuốc cải tạo gen không thật sự cải tạo gen đâu, nó chỉ có tác dụng giống với phương pháp thổ nạp của cô, từng bước mở rộng giới hạn cao nhất của cơ thể mà thôi.”

“Giới hạn cao nhất của cơ thể?”

“Cơ thể người Địa cầu rất thú vị.”

“… Thú vị chỗ nào?”

“Tuy rất yếu đuối, hơn nữa còn tồn tại nhiều bộ phận không cần thiết, nhưng lại có năng lực tiềm ẩn để vượt xa đại đa số các chủng tộc khác trong Vũ trụ. Thế nhưng khi nhìn khái quát lịch sử phát triển của nhân loại, tôi thấy tuy tuổi thọ trung bình đang tăng cao, nhưng tố chất cơ thể lại đang dần thụt lùi.”

“…” Nếu một ngày không bôi đen Địa cầu tên này sẽ không thoải mái sao? Có điều, tuy rằng chỗ hiểu chỗ không, nhưng cơ bản cô vẫn nắm được đại khái, “Giống như một quyển tiểu thuyết nào đó đã nói — mở ra chuỗi gen gì đó sao?”

Tiếp theo, Cecile mở một lớp học bắt đầu giảng dạy cho Dịch Đề, thế nhưng cô… vẫn hoàn toàn không thể nhớ được!

Nói chung, cô vẫn đang là con người, nhưng tố chất cơ thể mạnh hơn nhiều so với người bình thường — chỉ cần biết như vậy là đủ rồi!

Những cái khác… A ha ha ha ha, mấy thứ khoa học tự nhiên này, đừng tới làm phiền học sinh khối Văn!

“Bây giờ đến trung tâm máy tính à?”

“Trước tiên ăn một bữa cơm đã.” Lương Thần nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay của mình.

Dịch Đề hơi nghi hoặc nhìn anh ta: “Đồng hồ đeo tay của anh… không gặp vấn đề gì sao?”

Mặt chàng trai trẻ đen lại: “Nó là đồ cơ giới.”

Sau đó, họ tùy tiện bước vào một cửa hàng thức ăn nhanh.

Dịch Đề vừa kéo cửa ra, một người từ bên trong đột nhiên lao tới, va thẳng vào người cô.

“A…”

“Xin lỗi!”

“Không…” Cô còn chưa nói hết, đối phương đã chạy mất hút.

Đang có chuyện gấp gì sao?

Nghĩ vậy Dịch Đề nhìn sang chàng trai trẻ bên cạnh, phát hiện anh ta đang hơi nhíu mày: “Người đó…”

“Sao vậy?” Cô kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi, “Chẳng lẽ… lại không phải con người?” Cứu mạng! Cuộc đời cô đã lưu lạc đến mức độ chỉ cần tùy ý đi trên đường cũng sẽ gặp phải những chủng tộc khác sao?

Lương Thần hơi lắc đầu: “Đúng là con người, nhưng mùi hơi kỳ quái.”

“Người tu chân?”

“Không, hẳn là không.”

“Thật sao…” Dịch Đề vẫn còn là lính mới, vì vậy vẫn chưa có cái nhìn toàn diện nhất đối với ‘linh khí’, cô cũng đã hỏi qua Lương Thần, cuối cùng anh ta trả lời rằng “Một loại hơi thở rất đáng ghét”, nhưng đối với cô mà nói, đó hẳn là một loại hơi thở dễ dàng gây thiện cảm mà? Có điều nói đi nói lại, cho dù muốn tập cách phân tích rõ, cũng phải có người để cô làm thí nghiệm chứ?



Thế nhưng, cô cảm giác rằng loại ‘chậm chạp trì độn’ này của mình có thể là một phần của quá trình kế thừa, vì phương pháp mà sư phụ để lại rõ ràng càng ‘toàn diện’ hơn.

Đó chính là trực tiếp ra tay, đánh một lần chỉ thấy đó là con người, nhưng đánh vài lần sẽ thấy đó là người tu chân hay những chủng tộc khác.

Sau khi xem xong chúng, cô hoài nghi sâu sắc rằng, khi còn trẻ rốt cuộc sư phụ đã làm những gì…

Mới có thể tổng kết ra kinh nghiệm như thần này.

Nhưng đối với Dịch Đề mà nói, phương pháp này hình như không quá ổn để áp dụng.

“Haizzz.”

“Tiểu Đề, sao vậy?”

Sau khi vào cửa tiệm, Dịch Đề mới phát hiện lúc nãy người kia đã vô tình quẹt một chút dầu lên áo cô, vì vậy nhanh chóng bước vào phòng rửa tay để lau. Trong phòng rửa tay chỉ có một mình cô, tất cả cửa phòng vệ sinh đều được mở ra, không có ai cả, vì vậy Cecile có thể yên tâm nói chuyện.

Cô nhìn khối thạch rau câu xanh lam chui ra từ túi xách của mình thông qua chiếc gương, hơi lắc đầu: “Không, không có gì.” Cô lo rằng nếu mình nói ra sự ngờ vực trong lòng, Cecile sẽ mang theo một đống gạch xây dựng bên người, để bất cứ lúc nào cũng có thể đưa cho cô.

Nhưng dễ nhận thấy rằng, tên bánh pudding kia đã hiểu sự vướng bận của cô theo một hướng khác.

“Tiểu Đề rất đẹp.”

Dịch Đề: “…” Sau khi sững sờ một lúc lâu, cô ho nhẹ, hơi lắp bắp nói, “Ce, Cecile, sao anh đột nhiên lại…” Nếu nói như thế, sẽ làm người ta vô cùng ngượng ngùng đấy!

“Vì vậy đừng ủ rũ vì chuyện lúc trước.”

“???” Chuyện lúc trước?

Dịch Đề cẩn thận suy nghĩ một chút mới đột nhiên bừng tỉnh, thì ra là chuyện trên xe, nói trong ba chị em, khuôn mặt của cô là bình thường nhất… ngay cả cô cũng đã quên rồi, thì ra anh vẫn nhớ.

“Tôi đã không để ý đến chuyện đó nữa.” Cô vừa giặt góc áo vừa nói, “Lời nói đó từ nhỏ đến lớn tôi đã được nghe rất nhiều, cũng quen rồi, vì vậy anh không cần an ủi tôi đâu.” Lúc nói chuyện, động tác trên tay cô ngừng lại, cẩn thận nhìn góc áo, “Sạch rồi.”

Khối thạch rau câu duỗi ra xúc tu, giúp Dịch Đề mở vòi nước, nghiêm túc nói: “Lời tôi nói là thật, trong mắt tôi Tiểu Đề là người Địa cầu xinh đẹp nhất.”

Dịch Đề lại ho nhẹ một tiếng: “Cám, cám ơn.” Cứu mạng, có đôi lúc tên này thẳng thắn đến mức làm người khác vô cùng thẹn thùng. Ánh mắt cô lướt sang chỗ khác chuyển đề tài, “Nói một chút xem, người ngoài hành tinh xinh đẹp nhất trong lòng Cecile anh như thế nào vậy?”

“À,” Cecil nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nói, “Xanh lam đậm, trong suốt, có không dưới một trăm xúc tu, còn có…”

Dịch Đề rơi lệ đầy mặt, cô không muốn nghe tiếp nữa! Bị tên này khen là ‘xinh đẹp’… dáng vẻ cô rốt cuộc khó coi bao nhiêu? Cô thực sư rất xin lỗi xã hội này!

“???”

“Không, không có gì.” Cô yếu ớt khoát tay một cái, lúc lau nước dính trên góc áo, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, “Nhắc mới nhớ, Cecile, anh nói xem, có cách nào giúp tôi phân biệt được người bình thường và những chủng tộc khác một cách nhanh chóng không?”

“Sau khi về nhà, cô dùng công cụ giao dịch mua một phụ tùng đi, tôi sẽ giúp cô gắn nó vào sách tranh vừa mua hôm trước.”

“Phụ tùng?”

“Ừm, là phần mềm quét số liệu của cơ thể.” Cecil giải thích, “Tố chất cơ thể của người bình thường đều nằm trong một phạm vi nhất định nào đó.”

“Thì ra là vậy, nếu vượt qua những số liệu đó thì không tính là con người nữa sao?” Dịch Đề đã hiểu, “Thứ này đúng là không tệ, các anh có thường sử dụng nó không?”

“Không quá thường xuyên, vì sau khi phần mềm này được phát minh, lập tức sẽ có người phát minh ra phần mềm khác chống lại nó, vì vậy nó gần như chẳng có tác dụng gì. Thế nhưng, các chủng tộc trên Địa cầu hẳn là không có thứ này, cô có thể yên tâm sử dụng.”

“…” Loại cảm giác chột dạ khi thường đi bắt nạt đồng hương này là thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook