Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 25: Đây là con trai anh

Tam Thiên Lưu Ly

21/11/2016

Cuối cùng, dưới sự phản đối mạnh mẽ của Dịch Đề, bức ảnh trong bản sao chứng minh nhân dân mà Cecil tạo ra nhìn chung đã trở nên bình thường hơn một chút, mà tên thật cũng từ “Long Khiếu Thiên” chuyển thành “Long Tiểu Thiên”, khụ khụ, thực sự khó mà tin được, chỉ sửa một chữ thôi, cái tên cho người ta cảm giác thô bạo ngang ngược trong nháy mắt đã trở nên đáng yêu rồi.

Vì rất tin tưởng Cecil, Dịch Đề hoàn toàn không lo lắng bản chứng minh nhân dân trong tay mình sẽ bị phát hiện là đồ giả, bởi vì ít nhất bản thân cô hoàn toàn không thể nhìn ra nó là đồ giả.

Thế nhưng…

Dịch Đề nhìn chằm chằm vào phần họ tên, địa chỉ, thông tin được hư cấu hoá trong chứng minh, hơi lo lắng hỏi: “Nhỡ đâu có người kiểm tra đối chiếu lại trong hệ thống đăng ký dân số, có khi nào sẽ bị lộ hay không?”

“Không đâu, trong kho tư liệu thật sự có thông tin liên quan đến nó.” Cecil khẳng định.

“… Anh đã làm gì với kho tư liệu của Trung Quốc chúng tôi rồi?!” Dịch Đề kinh ngạc, nhưng trước khi anh trả lời, cô lại yếu ớt khoát tay, “Đừng nói thì hơn.” Bởi vì cô thật sự không muốn biết.

Rất nhanh, sau khi đã quét hợp đồng và bản sao chứng minh nhân dân vào máy tính, cô đồng thời dùng dạng hình ảnh gửi chúng cho biên tập viên, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì “bây giờ Long Khiếu Thiên không ở trong nước”, vì vậy chỉ có thể dùng cách này để chuyển hợp đồng.

Đây cũng thuộc một trong những tình huống bình thường của web Ngụy Phong, vì vậy biên tập viên cũng không nghi ngờ.

Sau khi hoàn tất những việc này, tiếp theo chính là đợi hợp đồng chính thức, nhưng đây không phải chuyện mà Dịch Đề nên bận tâm.

“Dịch Đề!”

Trong sân đột nhiên truyền đến một giọng nam.

Sau khi ngẩn người, Dịch Đề đi đến kéo cửa sổ ra: “Lương Thần? Anh vào đây bằng cách nào?” Lại trèo tường sao?

“Đừng quan tâm đến việc đó.” Chàng trai trẻ người sói vừa thấy cô liền vội vàng chạy đến, cơ thể khéo léo nhảy lên, sượt qua vai Dịch Đề bước vào phòng, sau đó nắm lấy cổ tay cô, “Xem cho nó giúp tôi một chút!”

“Nó?” Lúc này Dịch Đề mới phát hiện, trong lòng Lương Thần đang ôm một “bọc đồ làm từ áo khoác”. Dưới ánh mắt chăm chú của cô, bọc áo khoác đen hơi run lên, một cái đầu nhỏ ló ra. Cô rút tay về, che miệng lại, “Đây là…”

Dịch Đề kinh ngạc nhìn trừng trừng cậu bé khoảng ba, bốn tuổi đang ló đầu ra khỏi bọc quần áo, khắp người nó bám đầy tro bụi, không thấy rõ dáng vẻ, khuôn mặt cũng không béo tròn như những đứa trẻ bình thường, trái lại hơi gầy nhọn, đôi mắt cũng vì thế mà trở nên lớn hơn. Có lẽ vì chú ý đến ánh mắt cô, nó hơi co rúm lại, rụt rè quay đầu đi, dốc sức chui vào lòng Lương Thần, giơ một tay nắm chặt lấy áo anh ta, dường như đang cố gắng tìm kiếm sự che chở.

Nhưng đây không phải lý do khiến cô giật mình, nguyên nhân thật sự chính là… Rất giống Lương Thần, đứa bé này cũng… Có hai lỗ tai màu nâu.

Lương Thần hơi nghiêm nghị gật đầu: “Không sai, nó chính là…”

“Con trai anh sao?”

“… Này!!!” Đuôi của Lương Thần suýt chút nữa vì tức mà xù lên, vặn lại cô theo bản năng, “Con của cô thì có!”

Dịch Đề: “… Tôi ở với ai mà có thể sinh ra đứa bé như vậy, anh sao?”

“Ai muốn sinh con cho cô chứ!!!”

Dịch Đề: “…” Trọng điểm là ở đây à? Hơn nữa, anh ta cho rằng mình mới là người sinh con sao? Cô luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng. Không, bây giờ không phải lúc nên quan tâm đến vấn đề này, “Nó thế nào rồi?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Lương Thần lại trầm mặt xuống, nhẹ nhàng kéo áo khoác trên người thằng bé ra, nhân tiện xé quần áo nó đi, lộ ra một cơ thể gầy trơ cả xương, sau lưng còn có một chiếc đuôi lông xù màu nâu, hơi vung vẫy, trông cực kỳ đáng yêu. Mà trên lưng nó có một vết thương dữ tợn dài khoảng 10cm, như bị một vật sắc bén nào đó cắt qua, máu me đầm đìa, xương thịt lẫn lộn.

“Là ai làm vậy?” Dịch Đề nhíu mày, “Thật quá đáng mà.”



“Hừ, còn không phải do loài người vô đạo đức các cô sao?” Lương Thần tức giận mắng, “Trên thứ làm nó bị thương có một loại linh khí đặc biệt, vì vậy miệng vết thương vẫn không thể nào khép lại, nếu còn tiếp tục như thế, sớm muộn gì nó cũng mất máu mà chết.”

“Vậy phải làm thế nào mới được?”

“… Không phải cô là Linh thực sự sao? Chẳng lẽ không biết chuyện này?”

Dịch Đề: “…” Thật ngại quá, cô vẫn là người mới vào nghề, thật sự không biết gì cả! Thế nhưng, những lúc như vậy cũng chỉ có thể thử thôi, vì thế, cô vờ như đang tìm đồ kéo ngăn kéo bàn, thật ra bên trong không có thứ gì quan trọng, nhưng cứu người cần dùng đến nước thuốc, Dịch Đề cũng không thể bỗng dưng lấy nó ra, vì vậy cần sử dụng đến hành động trung gian. Theo sự liên kết ngày càng sâu sắc với động thiên, cô phát hiện nếu muốn lấy thứ gì từ bên trong ra, không hẳn cần phải tiến vào, chỉ cần tập trung tinh thần nghĩ đến vật mình cần, nó sẽ lập tức xuất hiện trong tay cô một cách vô cùng tự nhiên, đương nhiên không bao gồm linh dịch lấy từ thảo dược, chúng vẫn cần cô đích thân vào điều chế.

Khi rút tay lại, cô đã cầm mấy ống nước thuốc được luyện chế ra theo phương pháp của sư phụ: “Thử cái này xem.”

Lương Thần cầm lấy một ống nước thuốc, sau khi mở ra vội hỏi: “Dùng thế nào?”

“Uống vào hay bôi bên ngoài cũng được.”

Anh ta hơi gật đầu, điều chỉnh lại tư thế ôm, sau đó cẩn thận dùng tay lấy một chút nước thuốc bôi lên vết thương của cậu bé. Nó gào lên đau đớn, đuôi lông xù ngay lập tức dựng thẳng lên, theo bản năng ngoạm vào bả vai của chàng trai trẻ.

Lương Thần hơi nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ nghiêm túc nhìn vết thương.

Một lát sau, máu thịt nơi đó dần dần nhẹ nhàng động đậy, lại qua một lúc, nó từng bước khép lại.

Lương Thần giãn mày, sau khi bôi nửa ống thuốc lên lưng cậu bé, liền kéo đầu nó ra khỏi vai mình, bắt đầu đút thuốc. Có lẽ do biết mình đã phạm lỗi, nó ngoan ngoãn chiều theo hành động của anh ta, khóe miệng hơi dính chút máu từ vết cắn lúc nãy, hai tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo Lương Thần, dường như sợ bị ném mất.

Dịch Đề chú ý đến bả vai tên người sói nào đó đã hoàn toàn bị máu thấm ướt đẫm, vội vàng đưa thêm một lọ nước thuốc: “Dùng cái này đi.” Nhưng cô không nghĩ tới mình lại nhận được một ánh mắt khinh bỉ.

“Cô rất giàu à?” Lương Thần tức giận hừ khẽ một tiếng, “Khi còn sống mỗi ngày bà ấy đều than vãn rằng thảo dược không đủ dùng, nếu biết sẽ nhận phải một tên ‘phá gia chi tử’ như cô làm đồ đệ, chết rồi cũng sẽ lật mồ mà bò dậy.”

“… Hả?”

Anh ta nhìn “khuôn mặt ngu ngốc” kia của cô, kéo áo trên bả vai xuống, bày ra vết thương đã khép miệng cho cô xem: “Khác với loài người yếu đuối các cô, cơ thể chúng tôi rất khỏe mạnh, vết thương này hoàn toàn không cần đến thuốc, cô vẫn nên giữ lại để bản thân dùng đi!”

Sau một phút im lặng, Dịch Đề chân thành nói: “Nếu anh muốn khuyên tôi đừng lãng phí thì cứ nói thẳng, không cần uyển chuyển như vậy.”

“Ai uyển chuyển? Cô đừng tưởng bở!” Người nào đó lại xù lông.

Dịch Đề: “…” Kiêu ngạo đến thế luôn sao, anh ta là người sói hay người mèo vậy?! Nhưng câu này chắc chắn không được nói ra, nếu không anh ta sẽ thẹn quá hóa giận đến mức nổi khùng mà lật nhà cô lên luôn mất, vì vậy cô đành hỏi, “Đúng rồi, đứa bé này từ đâu đến?”

“Nhặt ở ven đường lúc mua thức ăn sáng sớm.” Quán cơm của Lương Thần chỉ bán cơm trưa và cơm tối, vì vậy buổi sáng có thể ung dung đi mua thức ăn, không cần dậy quá sớm. Đương nhiên, thời gian “đưa cơm cho bà lão” lúc trước lại là chuyện khác.

“Nhặt…” Dịch Đề không nói gì, cô nhìn đứa bé trong lòng anh ta, thế này cũng có thể tùy ý nhặt được sao? Nhưng hình như, nó có vẻ hơi sợ cô thì phải.

“Đó là vì lúc trước thằng bé bị một người có tu luyện như cô chém.” Giọng điệu Lương Thần rất xấu, “Vì vậy theo bản năng cảm thấy sợ hãi hơi thở của cô.” Khi đã tu luyện một thời gian dài, trên cơ thể người tu chân sẽ để lộ linh khí một cách tự nhiên, nếu đây là lần đầu tiên Lương Thần gặp cô, chắc chắn có thể khẳng định rằng “cô là người kế thừa của bà lão”.

Dịch Đề vẫn không suy nghĩ đến việc che giấu linh khí, đến lúc này bị Lương Thần nhắc nhở mới nhớ ra phương pháp mà sư phụ đã dạy, nhanh chóng che giấu linh khí trên người. Rất nhanh, hơi thở của cô trở nên y như đúc với người bình thường.

Cậu bé nghiêng đầu qua, trong đôi mắt đầy vẻ nghi hoặc, dường như đang khó hiểu “tại sao mùi của người này lại đột nhiên thay đổi”.

Mà Lương Thần lại nâng nó lên, liếc nhìn trên dưới sau đó “chậc” nhẹ một tiếng: “Bẩn thật, làm bẩn quần áo của chú rồi. Quỷ con, cho nhóc hai lựa chọn: Một, lăn đi tắm; hai, chú quăng nhóc đi. Tự chọn đi.”

Dịch Đề: “…” Đây thật sự là lựa chọn sao?



Cậu bé “hức” một tiếng, hai mắt ngấn nước nhìn Lương Thần, một lúc sau, có lẽ do đã cảm thấy “người bảo vệ” này sẽ không đổi ý, nó cúi đầu có vẻ mất mát, gầm gừ khẽ một tiếng, hai lỗ tai mềm mại vốn cụp xuống bỗng dựng lên, đuôi hơi run nhẹ.

“Được, cứ quyết định như vậy đi.” Lương Thần vừa nói vừa ném nó vào lòng Dịch Đề, “Giao cho cô.”

“Khoan đã…” Dịch Đề luống cuống ôm lấy cậu bé, cảm thấy cả người cứng ngắc, “Dù sao anh cũng nên cho tôi chuẩn bị tâm lý chứ.” Đuôi, cái đuôi quấn lên cánh tay cô! Lông xù, muốn sờ quá đi!

“Bây giờ đã chuẩn bị xong chưa?”

“…”

Không chỉ có cô, toàn thân thằng bé dường như cũng cứng ngắc. Tuy cái ôm này làm nó cảm thấy rất ấm áp dễ chịu, nhưng nó vẫn nhớ rõ, tuy bây giờ đã không còn, nhưng hơi thở trên người cô lúc nãy quả thật rất đáng sợ. Người có hơi thở giống cô, đã dùng một thanh kiếm rất đáng sợ…

Dịch Đề nhận ra điểm này, vô thức quay sang cầu viện người bạn đáng tin cậy nhất của mình: “Cecil…”

Thạch rau câu vẫn luôn yên lặng nhìn tất cả bỗng nhẹ nhàng giơ một xúc tu đến trước mặt cậu bé, huơ huơ, lại huơ huơ.

Một phút sau, nó thử đưa tay ra muốn bắt lấy xúc tu này, nhưng vồ hụt.

Bắt.

Hụt.

Lại bắt.

Lại hụt.



Từ trò đùa giỡn nhìn như ấu trĩ này, Dịch Đề có thể cảm thấy rõ ràng, cơ thể thằng bé đã thả lỏng ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón cái với Cecil tỏ ý “Anh rất giỏi.”

Anh hơi thẹn thùng cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Để tôi đưa nó đi tắm rửa.” Nói xong, anh vô cùng “hiền lành” dùng xúc tu nâng cậu bé lên, mang nó vào phòng tắm.

Dịch Đề vốn tưởng rằng cậu bé sẽ sợ, không ngờ rằng mấy giây sau, cô lại nghe thấy tiếng cười của nó, tuy rất nhỏ, nhưng thật sự đang cười… Bất ngờ quá, tên Cecil kia… Lại rất được lòng trẻ con.

Nghĩ vậy, Dịch Đề lại hỏi Lương Thần: “Loại thuốc kia có tác dụng đối với cậu bé này không?” Cứ mãi lộ tai và đuôi như vậy thì không ổn lắm.

“Thuốc nào?”

“Chính là loại thuốc có thể giúp anh vượt qua đêm trăng tròn kia đấy.”

Lương Thần khinh bỉ nhìn Dịch Đề: “Rốt cuộc cô ngu đến thế nào vậy?”

“Hả?”

“Nó không phải người sói, loại thuốc kia sao có thể có tác dụng với nó?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook