Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 11: Dáng vẻ mà cô thích

Tam Thiên Lưu Ly

21/11/2016

Cứ như vậy, ba giờ chiều, là thời điểm nóng nhất trong những ngày mùa hạ, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Dịch Đề mặc một chiếc quần yếm màu hồng nhạt, không mang ô, trực tiếp ôm gấu bông ra ngoài… Dựa trên thể trạng của cô bây giờ, thật ra cũng không cần mang ô. Sau khi “gột tủy” và thổ nạp, cô đã thành công có được “chất da không dễ đen, không dễ nổi mụn, không dễ xuất hiện tàn nhang, không dễ lão hóa” (X1).

Nhưng cho dù thật sự bị đen, trong những phương thuốc mà sư phụ tự điều chế cũng có loại thuốc được áp dụng cho việc này, vì vậy cô hoàn toàn không cần lo nghĩ đến những chuyện như thế.

Khụ, đương nhiên, nếu trước đây có ai nói với mình những câu như vậy, cô nhất định sẽ đánh người đó một trận. Trong lúc vô tình, hình như cô đã biến thành đối tượng đủ để khiến mọi người oán giận.

Suy nghĩ của nữ thần vận mệnh thật sự không thể đoán trước được.

Thời gian này mọi người vẫn đang trong giờ làm việc, những người rảnh rỗi ở nhà cũng sẽ rất ít đội nắng ra ngoài vào giờ này. Nhờ thế, Dịch Đề cũng không thu hút quá nhiều ánh mắt kỳ lạ trên đường.

Cô đi ra khỏi ngõ nhỏ, rẽ vào con đường lúc trước đã từng đến, chọn một siêu thị trông có vẻ không quá lớn nhưng khá gần đó, tên của nó rất thú vị, đó là… Siêu Thị.

Vừa đi vào, hơi lạnh liền phả vào mặt, sau khi khiến người ta mát mẻ cũng phải rùng mình mấy cái. Cô không khỏi khoanh tròn tay, ôm chặt “gấu bông” trong lòng, rất nhanh, từ người nó truyền đến độ ấm rất cao.

Dịch Đề: “… Là tôi sai, được chưa?”

Cô vừa nhỏ giọng nói thầm, vừa liếc nhìn xung quanh, phát hiện ông chủ hình như không ở gần quầy tính tiền, bèn tìm một chiếc giỏ mua sắm, tự mình đi vào siêu thị.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, siêu thị này cũng vậy.

Không chỉ được quét dọn sạch sẽ mà vị trí sắp xếp quầy hàng cũng rất hợp lý, rau dưa thịt cá trông cũng rất tươi mới.

Không lâu sau, cô đã mua khá nhiều đồ sau khi đã thương lượng với Cecil. Lúc trong lòng thầm nhẩm tính, Dịch Đề đột nhiên nhớ ra, khoảng thời gian này mình vẫn luôn “ngồi dưng ăn hoang”, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cô cũng sẽ chết đói. Có lẽ vì không muốn người khác chú ý, sư phụ đã để lại chứng minh nhân dân và thẻ ngân hàng trong không gian, mức tiền bên trong hẳn là không ít. Thế nhưng, nếu không cần thiết, cô không định sử dụng số tiền kia, hơn nữa, tuy làm một con sâu gạo vẫn luôn là ước nguyện của cô, nhưng những gì sư phụ dành cho cô đã quá nhiều rồi, cô thật sự không thể yên tâm thoải mái mà tiêu xài tài sản bà để lại.

Xem ra, đợi đến khi phối chế thuốc sơ cấp thành công, cô phải mở lại tiệm hoa. Có điều, hình như phải có giấy phép buôn bán và giấy chứng nhận đăng ký thuế vụ, nghe nói để có một giấy phép buôn bán cũng khá dễ… Hai hôm nữa phải đi hỏi thử xem sao.

Nửa giờ sau, cô cầm theo chiếc giỏ đầy ắp, ôm Cecil đi đến quầy tính tiền, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một dáng người quen thuộc.

Áo vest đen, sơ mi trắng, nơ đỏ, tóc đen gọn gàng không chút rối loạn, ống tay áo lấp lánh phát sáng, nếp quần phẳng phiu…

Một hàng chữ “rối loạn ám ảnh cưỡng chế” bỗng đập vào mặt cô.

“Đúng là trùng hợp.” Chàng trai trẻ vốn đang ngồi trong quầy thu ngân vừa nhìn thấy cô, hai mắt đã sáng ngời, đứng lên khom người chào một cái, “Cô gái xinh đẹp không biết tên.”

Dịch Đề: “…” Cô có nên nhấc góc quần chào lại không? Đừng thế mà, rất kỳ lạ đó.

May mà anh ta dường như cũng không mong đợi điều này, chỉ nói: “Nếu trời cao cho chúng ta cơ hội gặp gỡ lần thứ hai, như vậy, có thể nói cho tôi biết tên của cô không?”

Dịch Đề: “…” Lại nữa rồi! Chuyện mà cô ghét nhất trong đời chính là giới thiệu tên của mình trước mặt người khác, không có chuyện thứ hai! Thế nhưng, không trả lời gì cả thì rất không lễ phép, vì vậy cô bèn nói, “Tôi họ Dịch, Dịch trong ‘dịch dung’ (dễ dàng).”

“Cô Dịch sao?” Chàng trai trẻ mỉm cười nói, “Đúng là trùng hợp, tôi họ Tiết, tên Tiết Dung, Dung cũng trong ‘dịch dung’ (dễ dàng). Nếu đã có duyên phận như vậy, cô có muốn nán lại cùng uống một tách trà chiều không?” Vừa nói, anh ta vừa làm ra một tư thế “xin mời”.

Lúc này Dịch Đề mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào giữa quầy tính tiền đã có thêm một bàn trà, phía trên trải một chiếc khăn trải bàn được thêu thủ công, đặt một bộ ấm trà và khay điểm tâm cao ba tầng. Khoé miệng cô giật rất mạnh, thật sự không hề muốn đồng ý lời mời của anh ta, bởi vì… Phong cách của bọn họ hoàn toàn không giống nhau!

“Tiết Dạ, anh sửa tên từ khi nào vậy, sao tôi không biết?” Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía cửa chính.



Dịch Đề quay đầu lại nhìn, phát hiện đó chính là thiếu niên tên Lương Thần. Cậu ta vẫn mặc áo thun và quần soóc, chẳng qua không đeo tạp dề, hai tay đút trong túi quần, khiêu khích nhìn chàng trai trẻ: “Anh đổi tên nhiều lần như vậy, có đổi được chứng minh nhân dân không?”

Tuy ở cùng với cậu ta không vui vẻ cho lắm, nhưng giờ khắc này Dịch Đề đột nhiên có cảm thấy như nhìn thấy người thân, vì cô thà rằng ở cùng với cậu ta cũng không muốn uống trà với một chàng trai trẻ hoàn toàn khác thế giới với cô.

Người được gọi là Tiết Dạ hoàn toàn không có vẻ lúng túng khi lời nói dối bị vạch trần, chỉ mỉm cười trả lời: “Nếu phải báo cáo tất cả những chuyện này với cậu từng chút một, người khác sẽ nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta, cậu cũng không muốn vậy đâu nhỉ?”

Dịch Đề cảm thấy, lúc nói đến hai từ “quan hệ”, giọng điệu của anh ta rất ái muội.

Thiếu niên kia hơi sửng sốt, lập tức lộ ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi, dứt khoát không đáp lại lời anh ta, đi thẳng vào siêu thị, kéo cổ tay Dịch Đề: “Đi thôi!”

“Còn đồ…”

“Để anh ta tự dọn dẹp!” Lúc nói chuyện, ánh mắt Lương Thần rơi vào con gấu bông SpongeBob trong lòng cô, vẻ mặt vô cùng chán ghét, “Lại còn bán loại gấu bông này, đúng là không biết xấu hổ.”

Dịch Đề cảm thấy đầu gối của mình bị trúng một tên: “Đây là do tôi mang đến.”

“…” Lời nói của thiếu niên dừng lại, nhưng nhanh chóng dùng âm thanh to hơn để quát, “Trưa hè lại ôm gấu bông ra ngoài, cô bị thiểu năng sao?”

Dịch Đề: “…” Thẹn quá hóa giận cũng không cần đến mức như thế chứ?

Rất nhanh, dưới ánh mắt cười như không cười của chàng trai trẻ, thiếu niên kéo Dịch Đề ra khỏi siêu thị, sau khi đi được một đoạn, cậu ta đột nhiên buông tay ra, còn chà xát vào người mình mấy lần, tức giận hỏi: “Cô đến siêu thị làm gì? Không phải lúc trước đã bảo cô đừng gần gũi với hắn sao? Hay là thấy mặt hắn đẹp nên chủ động dâng đến cửa?”

Nghe được những lời nói như vậy, Dịch Đề cũng không tức giận như lần trước, có lẽ vì tin tưởng sự phán đoán của sư phụ, cũng có lẽ vì cô đã phát hiện cậu ta không phải người xấu. Dù vậy, cô không biết nên trả lời cậu ta ra sao, không thể làm gì khác ngoài việc phun ra một câu: “Mặt cậu cũng rất đẹp.”

“…” Thiếu niên tiếp tục lộ ra vẻ mặt như nuốt phải ruồi, “Tôi không có hứng thú với cô.”

“Tôi cũng không có hứng thú với trẻ vị thành niên.” Dịch Đề thành khẩn nói. Thân là một người đã từng dạy học, phẩm hạnh liêm chính cơ bản này là thứ cô cần phải có, hơn nữa nếu làm vậy thật chắc chắn sẽ bị kiện cáo.

Thiếu niên nghe xong lời của cô bỗng giận dữ: “Con mắt nào của cô thấy tôi là trẻ vị thành niên?!”

“… Ơ?” Con mắt nào cũng…

“Mắt có vấn đề sao? Tôi đã hai mươi ba tuổi rồi!”

“Hả?” Không, không phải chứ? Bằng tuổi với cô sao? Cô cảm thấy lòng tự ái của mình bị tổn thương một cách vi diệu.

“Vẻ mặt long trời lở đất ấy của cô là thế nào?”

“À…”

“Tóm lại, không được nói tôi là trẻ vị thành niên nữa! Nếu không tôi sẽ…” Thiếu niên nói tới đây bỗng dừng lại, môi hơi run, rốt cuộc nói, “Tôi sẽ không tiếp tục bán cơm cho cô ăn!”

Dịch Đề: = =!!

“Không đúng, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.” Thiếu niên… Sai rồi, phải là chàng trai trẻ có dáng vẻ như thiếu niên kia đột nhiên phát hiện chủ đề đang nói của hai người hình như hơi sai, vội kéo nó trở lại, “Cô đến siêu thị của tên kia làm gì?”



“Tôi không biết đó là siêu thị của anh Tiết, lúc đi vào, quầy thu tiền không có ai cả.”

Sau khi hơi sửng sốt, Lương Thần bỗng nhẹ giọng hẳn: “Nếu bây giờ biết rồi thì tránh xa nơi quỷ quái đó ra đi!”

Dịch Đề không thích người khác can thiệp vào cuộc sống của mình, thế nhưng, nếu sư phụ nói có thể tín nhiệm Lương Thần, cô cũng quyết định sẽ tin tưởng vào mắt nhìn người của bà, vì vậy trịnh trọng gật đầu: “Được.”

“…” Lương Thần không ngờ cô sẽ đồng ý với mình một cách chân thành và quả quyết như vậy, ngẩn ra tại chỗ một lúc.

Mà Dịch Đề lại nhân cơ hội nói: “Đúng rồi, vậy gần đây có siêu thị nào tốt không? Theo kiểu chất lượng sản phẩm không tệ, giá cả lại hợp lý ấy?”

“Đi về phía trước năm mươi, sáu mươi mét có một siêu thị tên Hoàng Quang, ông chủ và hàng hoá ở đó cũng không tệ lắm.” Lương Thần giơ ngón tay cái ra hiệu, hoàn toàn không cảm thấy mình gộp ông chủ và hàng hóa lại với nhau thì có gì sai, “Đúng rồi, cô mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì?”

Dịch Đề cười gượng hai tiếng: “Hôm nay không phải ngày mười lăm tháng Tám dương lịch sao?” Tuy rằng cô vẫn cảm thấy lời nói của mình hoàn toàn không có sức thuyết phục.

“…” Không phải ngày mười lăm tháng Tám âm lịch à? Vẫn còn loài người tính theo lịch dương sao? Hoàn toàn chưa từng nghe nói đến tập tục nào tương tự. Anh ta ho nhẹ một tiếng, “Ừ, đúng là nên chúc mừng.” Nói chung cứ thuận theo lời mà đáp lại là được.

Dịch Đề: “…” Hả? Sao tên này hơi là lạ nhỉ? Có vẻ không bình thường giống như Cecil vậy.

Có lẽ do cảm giác được bầu không khí lúng túng đột nhiên xuất hiện, khóe miệng Lương Thần giật giật, sau đó quyết đoán xoay người: “Tôi về đây.”

“Ồ, tạm biệt, còn nữa, hôm nay cảm ơn anh.”

“Đừng hiểu lầm.” Chàng trai trẻ có khuôn mặt non nớt hơi hung dữ trừng mắt nhìn cô, “Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, không phải cố ý giúp cô.”

“… Tôi biết rồi.”

Anh ta… Nhất định không có bạn gái!

Sau đó, Dịch Đề ôm Cecil đến siêu thị mà Lương Thần giới thiệu, mua đồ ăn rồi về nhà, trên đường không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Nhưng, đến khi về nhà, cô mới phát hiện hình như Cecil có gì đó không đúng lắm, đang chuẩn bị hỏi đột nhiên thấy anh trượt xuống sofa, sau đó biến thành dáng vẻ của loài người.

Chỉ là khuôn mặt đó… Sao trông quen mắt quá nhỉ?

Dịch Đề nghi hoặc, Cecil cũng rất hồi hộp, nghe qua cuộc đối thoại vừa nãy, dường như cô rất thích người có ngoại hình tuấn tú. Dựa theo tài liệu ghi chép, ngoại hình anh đang sử dụng là tạo hình người ngoài hành tinh mà tất cả phụ nữ Địa cầu yêu thích nhất, hẳn là… Không có vấn đề gì chứ?

Cô làm nhiều chuyện vì mình như vậy, anh cũng muốn cố hết sức làm chút gì đó cho cô.

Tuy rằng thật sự rất nhỏ bé, không đáng kể.

“A!” Đúng lúc này, Dịch Đề vỗ tay một cái, “Giáo sư Do!” Không sai, đây không phải nam chính trong phim “Vì sao đưa anh tới” sao?

Cecil thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hỏi: “Cô cảm thấy dáng vẻ này thế nào?”

Dịch Đề “À” một tiếng, nghiêm túc nhìn tên người ngoài hành tinh đang thấp tha thấp thỏm kia, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, cười ra tiếng: “Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha!” Không xong rồi, giáo sư Do phiên bản thạch rau câu xanh lam, lại còn cao chưa đến một mét, đau bụng quá!

“…” QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook