Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Chương 23: Bromance (1) cả đời

Tam Thiên Lưu Ly

21/11/2016

(1) Bromance: Từ “bromance” có xuất xứ từ chữ “Bros”, nghĩa là bạn hoặc anh trai và “romance”, tạm dịch là mối quan hệ thân thiết, gần gũi, lãng mạn. Đây là từ dùng để chỉ tình bạn đơn thuần, gắn bó nhiều năm giữa hai chàng trai với nhau.

Dịch Đề vừa cười một tiếng, liền nhận ra hình như mình lại không cẩn thận làm tổn thương Cecil.

Thế nhưng, cô thật sự không nhịn được!

Từ một khối thạch lớn biến thành một quả bóng cao su tròn vo… Trạng thái tự vệ của anh không thể bình thường một chút sao?

Cecil: “…” QAQ Lại bị cười nhạo… Bị cười nhạo… Bị cười nhạo…

“Khoan đã!” Trước khi tên người ngoài hành tinh nào đó rơi lệ, Dịch Đề quyết định cứu vãn tình bạn của họ, “Thật ra anh như vậy vẫn rất… Đáng yêu!” Khụ, tuy không thể dùng những từ như đẹp trai, tuấn tú để hình dung, nhưng đáng yêu vẫn không có vấn đề gì cả.

Cecil không chắc chắn, nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?”

“Thật!” Dịch Đề kiên định trả lời, nhưng trong lòng lại đang cào tường, dáng vẻ yếu đuối ngây thơ này đáng yêu quá, muốn vân vê một chút quá đi! Vì để tránh làm ra những hành động gì vô lễ, cô lập tức chuyển chủ đề, “Cecil, sao anh thu nhỏ lại rồi?” Không phải nên lớn hơn sao?

Lúc trước khối thạch kia to khoảng một chậu rửa mặt, còn quả bóng cao su bây giờ chỉ lớn chừng một nắm tay.

“… Tuy hình dáng hiện tại nhỏ hơn lúc trước không ít, nhưng năng lượng ngưng tụ lại nhiều hơn, có thể giúp tôi nâng cao kỹ năng thêm một bậc cho đến khi hồi phục lại hình dáng vốn có.”

Dịch Đề nhìn kỹ, phát hiện khi Cecil ở trạng thái bóng cao su, màu xanh lam trên người quả thực hơi sẫm hơn so với dạng Slime, như vậy có thể giải thích được vấn đề “lớn, “nhỏ”, nói đơn giản hơn chính là năng lượng tập trung lại và phân tán ra.

“Như thế sau này dẫn anh ra ngoài sẽ tiện hơn nhiều.”

“Đúng vậy.”

“Đúng rồi, bây giờ anh di chuyển thế nào?” Dịch Đề rất tò mò, bằng cách “lăn” sao? Đừng đùa chứ! Mắt và miệng tiếp xúc với mặt đất…

“Như thế này.”

Cecil vừa nói vừa làm mẫu.

Sau đó Dịch Đề liền thấy một vật thể hình tròn xanh lam nhảy lên từng bước đến gần mình, đúng thật là một quả bóng cao su!

“… Phì!” Thật, thật là đáng yêu!

“…” TAT Còn có thể làm bạn bè được sao? Cecil cảm thấy rất đau lòng, Tiểu Đề không thích trạng thái tự vệ này của mình sao?

Cecil nản lòng thoái chí lặng lẽ hóa thành một vũng chất lỏng xanh lam, sau đó biến trở về dạng Slime, chuẩn bị di chuyển về phía sofa, tìm một góc nằm suy ngẫm về cuộc đời, lại bị người phía sau túm lại.

Dịch Đề ôm anh nâng lên cao: “Đừng giận mà, hình dạng vừa nãy siêu đáng yêu đó!”

“… Thật sao?”

“Thật!”

Cecil đối diện với Dịch Đề, nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy sự chân thành, một chút phiền não trong lòng nháy mắt đã tan thành mây khói, bị niềm vui sướng thay thế.

Cô cảm thấy anh đáng yêu…

Loại vui sướng này làm Cecil không kìm lòng được muốn trực tiếp biểu hiện ra, vì vậy anh duỗi mấy xúc tu xanh lam, không quá chặt cũng không quá lỏng quấn quanh eo cô, nâng cô lên cao.

Vì vậy, dáng vẻ của hai người đã trở thành nâng lẫn nhau lên cao.

“Cecil, có anh ở đây tôi không cần mua thang nữa.”

“Tôi còn có thể làm giường cho cô.”

“… Cái gì?”

“Tôi có một trạng thái tự vệ rất lớn, khá giống nệm nước của Địa cầu.” Cecil nghiêm túc giải thích, “Đến lúc đó, cô có thể ngủ trên người tôi.”



“… Anh cố lên.” Đôi khi phương thức biểu đạt tình bạn của Cecil cũng thật kỳ lạ nhỉ.

Cecil gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng, tranh thủ cho cô sớm ngày được ngủ yên.”

Dịch Đề: “…” Sao cô luôn cảm thấy câu nói này cứ kỳ lạ chỗ nào, là ảo giác sao?

Sau đó, Dịch Đề nhanh chóng ăn xong, dọn dẹp bàn ghế và bát đũa. Sau khi giải quyết xong xuôi, cô lại ngồi vào bàn đọc sách trong phòng ngủ, laptop đã được đặt phía trên, còn người bạn ngoài hành tinh của cô đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, nghiêm túc nhìn chăm chú vào màn hình máy tính để bàn, dùng xúc tu gõ bàn phím với tốc độ cực nhanh. Xem sơ qua tin tức thế giới là công việc mỗi ngày của anh, tuy thông qua “hình thức USB” cũng có thể nhận được thông tin, nhưng từ lần trước suýt bị những tin rác trên Địa cầu làm cho khủng hoảng tinh thần (Dịch Đề: Đã nói rồi, đừng bôi đen Địa cầu!), anh vẫn chưa từng thử lại nó bao giờ.

Hơn nữa, Cecil cảm thấy cứ ngồi bên cạnh cô như vậy, cùng cô vai sóng vai (trên chiếc ghế của Cecil còn phải đặt thêm một chiếc ghế nữa, nếu không anh sẽ không thể nhìn thấy màn hình) dùng máy tính, hình như dù không nói lời nào cũng rất thú vị, không hề cảm thấy tẻ nhạt.

Lúc này Dịch Đề đang trả lời khung chat lúc nãy của Sa Thạch.

[Long Khiếu Thiên] [19:30:01]: Có.

[Sa Thạch] [19:30:10]: (Ngoáy mũi)

[Long Khiếu Thiên] [19:30:15]: Sa Thạch đại nhân, có chuyện gì không?

[Sa Thạch] [19:30:31]: Không có chuyện gì thì không thể tìm anh sao? (Đại hán ôm cây khóc ròng)

[Long Khiếu Thiên] [19:30:42]: …

[Sa Thạch] [19:30:50]: (Nhĩ Khang cosplay thành Thuỷ thủ Mặt trăng chìa tay ra) Tại sao phải đối xử với tôi như vậy!

[Long Khiếu Thiên] [19:30:55]: (Thuốc)

[Sa Thạch] [19:31:04]: (Uống thuốc) Được rồi, sau khi trải qua sự điều trị tôi đã khỏe mạnh trở lại. Có chuyện muốn thương lượng với anh.

[Long Khiếu Thiên] [19:31:11]: Chuyện gì?

Dịch Đề cảm nhận được một chút nghiêm túc từ lời nói của anh ta, phải biết rằng đây thật sự là chuyện rất hiếm có, bởi vì mọi người trong group đã công nhận, chuyện nghiêm túc nhất Sa Thạch đã từng làm đó chính là… Đánh mất chí khí cương trực!

Sự thật chứng minh suy đoán của cô không sai, web Ngụy Phong đã thấy được con đường kinh doanh từ bộ manhua ngày càng hot của cô, vì vậy họ liên hệ với Sa Thạch. Nhưng vì Dịch Đề không ký kết hợp đồng, biên tập cũng không cho cô cách thức liên lạc, vì vậy chỉ có thể gửi tin nhắn hậu đài.

[Long Khiếu Thiên] [19:35:21]: Tin nhắn hậu đài sao? Xem thế nào?

[Sa Thạch] [19:35:34]: Đã nói rồi, ngốc bẩm sinh thì đừng dùng cái tên thô bạo đó để giả danh lừa bịp!

[Long Khiếu Thiên] [19:35:47]: …

[Sa Thạch] [19:36:04]: Được rồi, để tôi dạy cho. Đầu tiên, mở trang web Ngụy Phong.

[Sa Thạch] [19:36:11]: Sau đó, vào phần đăng nhập của web.

[Sa Thạch] [19:36:19]: Tiếp theo, nhập tên sử dụng của mình vào.

[Sa Thạch] [19:36:25]: Cuối cùng, gửi mật khẩu cho tôi.

[Long Khiếu Thiên] [19:36:28]: lxt12345

[Sa Thạch] [19:36:34]: (Đấm đất cười to)

Dịch Đề: “…” Không phải chỉ số thông minh của cô có vấn đề, chỉ là bị đánh lừa thôi!

Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của Sa Thạch, cô thành công tìm đến tin nhắn hậu đài đáng thương bị làm lơ kia, nội dung gần như giống với lời Sa Thạch đã nói. Cũng như hợp đồng đăng truyện, khi web Ngụy Phong ký kết với tác giả, trừ bản gốc online, nhưng bản quyền còn lại đều nằm trong tay tác giả. Thế nhưng, nếu trang web giúp tác giả sắp xếp tìm chỗ, tác giả cũng đồng ý hợp tác thì họ có thể thu lợi nhuận từ đó.

Bây giờ đây, không thể nghi ngờ rằng web Ngụy Phong đang có dự định hợp tác với Sa Thạch và “Long Khiếu Thiên”.

[Sa Thạch] [19:40:12]: Tôi xem qua điều khoản hợp tác rồi, có thể đăng manhua vào VIP, còn có thể xuất bản, anh thấy sao?

[Long Khiếu Thiên] [19:40:17]: Nếu vào VIP, rất nhiều độc giả sẽ không thể nào đọc manhua rồi đúng không? Hơn nữa, nguyên tác của Sa Thạch đại nhân anh cũng không vào VIP mà.

Sau khi gửi dòng này đi, Dịch Đề lại cảm thấy không thích hợp lắm, cô nhớ nếu manhua vào VIP, Sa Thạch đại nhân là tác giả của bộ tiểu thuyết gốc, vì vậy cũng có thể được chia lợi nhuận, vốn việc đánh chữ lúc trước đã không được tiền, cô lại ngăn chặn con đường kiếm tiền khác của người ta, có phải không được tốt cho lắm hay không?



Nhưng rất nhanh, câu trả lời được gửi đến.

[Sa Thạch] [19:40:28]: Tôi cũng muốn như thế, vậy về việc xuất bản anh thấy thế nào?

Tiếp đó, anh ta nói sơ qua về cách chia lợi nhuận. Ngoại trừ bộ phận xuất bản ra, phần lợi nhuận còn lại sau khi nộp thuế, phải chia 15% cho web Ngụy Phong, 85% còn lại do tác giả và họa sĩ thương lượng để phân chia.

Sa Thạch nói bản thân có thể chỉ lấy 10%, hoặc ít hơn thế một chút, dù sao về phương diện manhua, người ra sức chủ yếu là cô.

Nhưng Dịch Đề cảm thấy không phải như thế, nếu anh ta không dùng câu chữ sáng tạo ra thế giới muôn màu muôn vẻ đó, cho dù cô có công cụ chuyển đổi tư duy cũng vô dụng. Điều quan trọng hơn chính là, trước đây cô đã quyết định sẽ không thu lợi nhuận từ công cụ chuyển đổi tư duy này, nhưng trong khi đó, cô đã chặn một con đường kiếm tiền của Sa Thạch, không thể lại chặn thêm lần nữa chứ? Như vậy thật sự hơi không tử tế.

[Long Khiếu Thiên] [19:45:01]: Tôi có thể cân nhắc một chút không?

[Sa Thạch] [19:45:18]: OK, đợi tin của anh.

Sa Thạch… Hay nên nói là người điều khiển cái tên này trên thực tế, dời hai tay khỏi bàn phím, thuần thục lấy một hộp thuốc lá từ trong túi quần, ngón tay nhẹ nhàng gõ đáy hộp, một điếu thuốc liền trượt ra khỏi bao. Anh ta tự nhiên ngậm lấy nó, một tay khác dùng bật lửa châm thuốc, hít sâu một hơi, chậm rãi nhả ra từng vòng khói… Tỏ rõ phong độ của một dân chơi thuốc lâu năm.

Anh ta đang chuẩn bị hút hơi thứ hai, một đĩa cơm chiên Dương Châu nóng hổi bỗng nhiên được đặt vào bên cạnh máy tính.

“Ăn cơm!” Người nói chính là chàng trai trẻ đã ném đĩa cơm đó, quanh eo còn buộc một chiếc tạp dề ca rô, anh ta cũng không tháo nó xuống, dứt khoát ngồi vào chỗ bên cạnh Sa Thạch, cầm chiếc thìa ăn đĩa cơm chiên khác trong tay.

Sa Thạch chậm rãi nhả ra một hơi thuốc, hơi híp mắt, lười biếng nói: “Đợi tôi hút xong đã.”

“Bớt hút lại một chút cậu sẽ chết à?” Chàng trai trẻ đeo tạp dề tức giận nói.

“Không.”

“Vậy mà vẫn hút sao?”

“Tôi sợ nếu vì không hút thuốc mà làm bản thân cô quạnh, sẽ không cẩn thận bóp chết cậu mất.”

“…” Khóe miệng chàng trai trẻ co giật, nhưng rõ ràng đã sớm quen với đạo đức ứng xử của anh ta, trái lại nhìn vào hộp thuốc lá trên bàn, “Đây là nhãn hiệu gì? Sao tôi chưa thấy bao giờ vậy?”

“Ngũ ngưu (Năm con trâu).”

“Nhãn hiệu nước ngoài sao?” Chàng trai trẻ đeo tạp dề đọc “Ngũ ngưu” theo âm nước ngoài một cách hiển nhiên.

“Không, là hàng trong nước.”

“Chưa từng thấy qua, hàng cung cấp đặc biệt sao?”

“Hàng ở quán vỉa hè, một đồng rưỡi một bao, hơn nữa còn tặng bật lửa.”

“…” Chàng trai trẻ đeo tạp dề trợn mắt há hốc mồm, “Không phải chứ?” Anh ta thật muốn ói máu, “Dù thế nào cậu cũng là người có tiền mà, chẳng lẽ giảm sút đến thế sao?”

“Người có tiền cái gì?” Sa Thạch dụi tắt điếu thuốc trong tay, cầm lấy đĩa cơm rang trên bàn, chậm rãi ăn một miếng, sau đó nói, “Không thấy bây giờ tôi chỉ có thể ăn cơm chiên thôi sao?”

“… Cậu có ý gì? Xem thường cơm chiên của tôi à?”

“Sao có thể chứ? Dù sao cậu cũng là chủ nhà, cậu xem, không phải tôi đang ăn sao?”

“… Cậu rõ ràng là xem thường mà!” Chàng trai trẻ đeo tạp dề quả thật không biết nói gì hơn, “Tôi nói này, cậu định cứ ở lại nhà tôi, từ sáng đến tối viết truyện rồi tán gẫu thế thôi sao? Nhưng bên kia…” Vừa nói đến một nửa, anh ta đột nhiên nhớ ra gì đó, liền yên lặng nuốt nửa câu nói sau, hơi hổ thẹn nhìn Sa Thạch.

Nhưng anh ta không hề để ý chút nào, chỉ biết ăn cơm: “Bromance cả đời mà.”

Chàng trai trẻ đeo tạp dề tiếp tục ói máu: “Cậu còn muốn để tôi nuôi cậu cả đời sao?”

“Nếu không tôi đành chịu oan ức nhặt xà phòng (2) cho cậu? Thích vị sầu riêng không?”

(2) Tư thế nhặt xà phòng: Chỉ việc quan hệ của đồng tính nam.

“Cút cút cút!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Anh Là Người Ngoài Hành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook