Nếu Được Quay Lại, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em!

Chương 23: Ngoại truyện (1)

Lam Mộc Linh

04/10/2016

Đình Đình ra viện đến bây giờ là tầm hai tháng. Hai tháng này cuộc sống của cô như một bà hoàng. Đi đến đâu cũng có người phục vụ.

Nhàm chán ngáp dài, chống cằm nhìn khung cảnh phía trước.

"Đình Đình, xem tôi đem gì đến cho cô này"

Tâm Như vui vẻ cầm hộp thức ăn trên tay đi đến. Tâm Như là bạn thân của cô. Vì nhà nó đi nước ngoài nên phải xa Đình Đình một thời gian.

Bây giờ trở về, luôn luôn bu bám cô khiến cô bớt nhàm chán hơn một chút .

"Tâm Như, hôm nay lại có món mới hả?"

Đình Đình mắt sáng lên nhìn hộp thức ăn trên tay Tâm Như.

"Nào, lại đây mở miệng, tôi măm cho cậu ăn"

Tâm Như lấy một chiếc bánh kem màu trắng quơ quơ trước mặt Đình Đình cười nham nhở.

"Thôi đi, cậu học cái tính xấu ấy ở đây thế, đưa cho tớ"

Đình Đình bổ nhào lên người Tâm Như dành lấy đồ ăn.

"Haha, cậu muốn ăn thì mở miệng ra, tớ đút cho"

"Nằm mơ"

Một tay ôm eo cô. Một ta dùng sức để lấy.

"Rầm" cánh cửa đột nhiên mở ra.

Đình Đình và Tâm Như mở mắt nhìn người đứng ở cửa.

"Mấy người đang làm cái gì"

Lạc Gia lạnh lùng đi đến, khuôn mặt tối sầm lại nhăn nhó như đứa bé không được cho kẹo.

Giận dữ tách hai người này ra. Rồi bế Đình Đình trên tay, lạnh nhạt nói.

"Nam nữ thụ thụ bất thân"

Khóe môi Đình Đình giật giật nhìn Tâm Như.

Tâm Như lúc này cũng không có khác gì. Trên trán nổi lên ba vạch hắc tuyến.

"Lạc Gia, tôi là con gái nha"

Lạc Gia nhìn Đình Đình rồi nhìn chằm chằm vào Tâm Như, rồi phun ra từng chữ một.

"Có lẽ cô cũng yêu thầm Đình Đình của tôi đi?"

Tâm Như lúc này mới chính thức nổi bão:

"Mạnh Lạc Gia, cậu có cần tôi chứng minh cho cậu xem hay không"

Đình Đình rúc trong người Lạc Gia nín cười đến phát run. Ai nói cho cô biết khuôn mặt Lạc Gia bây giờ ngờ nghệch đến cỡ nào đi?

Đúng như Đình Đình suy nghĩ. Cậu quăng mất khuôn mặt lạnh lùng khi hãy, thay vào đó là khuôn mặt ngây thơ, chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn Tâm Như.

"Tôi chỉ cần Đình Đình chứng minh là đủ rồi"

"Bốp" một cãi gõ thật đau trên trán cậu.

"Chẳng lẽ ngoại hình của tôi không đủ chứng minh hay sao hả" Đình Đình tức giận hét lên.

Tâm Như lúc này mới bình tĩnh nói.

"Cậu thì có chỗ nào giống con gái, điện nước thì không có, khuôn mặt thì coi như dễ nhìn, hở tí là nổi bão, cậu xem xem, hình như Lạc Gia mới là tiểu nương tử"

"Trịnh Tâm Như" Đình Đình như con mèo bị giẫm lên đuôi. Chuẩn bị giơ nanh vuốt để đi cào bấu người đối diện.



Lạc Gia thấy tình thế không ổn vội giảng hòa.

"Ai bảo Đình Đình không có, Đình Đình có sân bay nha, có thể chấp hết diện tích đồi núi của mấy người"

"...." Đình Đình run rẩy

"..." Trịnh Tâm Như run rẩy.

Ai có thể nói cho mấy cô biết, ai dạy Lạc Gia những thứ này đi????

Ngoại truyện 2:

Đình Đình nằm dài trên ghế salon, tay cầm quyển sách mở từng trang một để đọc.

Lạc Gia ngồi một bên cạnh thắc mắc hỏi:

"Đình Đình, em đang đọc cái gì?"

Vẫn cúi đầu xuống đọc.

"Nàng công chúa ngủ trong rừng"

"Vậy ai là công chúa"

Lạc Gia nhớ rõ là suốt mấy năm mình ở trong rừng nha.

"Anh là công chúa"

Cô vẫn không ngẩng đầu lên. Trả lời theo bản năng

"Đúng vậy, tôi ở trong rừng nên là công chúa"

Gật đầu đồng ý, rồi vội hỏi tiếp.

"Vậy ai là hoàng tử"

Đình Đình vô thức trả lời.

"Tôi"

"Nha, vậy ra Đình Đình là hoàng tử, Lạc Gia là công chúa" Lạc Gia gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Đình Đình suy nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Ngồi dậy nghiêm túc nhìn Lạc Gia.

"Hình như là do truyện cổ tích viết nhầm hay là vì giới tính chúng ta đi ngược lại truyện cổ tích??"

Lạc Gia lúc bấy giờ mới chống cầm tỏ vẻ nghiêm túc suy luận.

"Hay là chúng ta đổi lại đi, Đình Đình là công chúa còn Lạc Gia là hoàng tử"

"Nhưng người sống trên rừng là anh nha"

"Vậy thì bảo Mạnh Viễn Thiên xây nơi này thành khu rừng, còn trên rừng thì làm thành lâu đài"

Khóe miệng Đình Đình giật giật. Sao lại có kiểu suy luận kì cục như này.

"Chị" một bóng dáng trẻ trung đứng ở trước cửa e thẹn vang lên. Đây là lần đầu cô đến đây để nhận lỗi của mình. Bà Mạnh vào tù, cô cũng hết chỗ dựa vững chắc. Nay còn mỗi mình chị của cô mà thôi.

Đình Đình tính mở miệng mời vào thì:

"Á, Đình Đình, đó chính là phù thủy" Lạc Gia hét lên, rồi như con thỏ chạy trốn.

Phạm Hương khóc không ra nước mắt. Đi đâu ai ai cũng nói cô như hoa hậu, nói cô trẻ trung xinh đẹp nhưng chưa có ai xem cô là phù thủy mà bỏ chạy như hắn.

Đình Đình thật sự muốn đánh chết tên bác sĩ nào đã chữa bệnh cho hắn. Sao cô càng ngày càng cảm thấy cậu ta rất trẻ con.

Ngoại truyên 3:



Vùng trung tâm ngoại ô thành phố.

"Chúc cháu năm mới vui vẻ nhé" Một bà lão có khuôn mặt rất nhân từ. Tóc bạc trắng khuôn mặt móm mém vui vẻ cầm tay Đình Đình.

Đó là ái ư? Chính là bà ngoại Lạc Gia nha.

Đình Đình vui vẻ nhận lấy. Cười đến nỗi hai má lộ ra lúm đồng tiền.

"Còn đây là tôi chính tay làm cho cô, nhận lấy đi" Cao Bá vẫn như ngày nào đưa bùa bình an cho cô đầu năm mới.

Đình Đình bắt tay Cao Bá coi như là cảm ơn chân thành.

"Còn tôi thì không có gì, hạt giống này coi như cho cô đi" Mạnh Viễn Thiên nói.

Oa. Mắt Đình Đình mở to, long lanh nhìn về bao hạt giống. Cô tính nhảy chồm vào người nào đó. Có thể tái diễn lại bộ phim hàn quốc nha.

Chưa đi được nữa bước. Có người vòng qua eo cô, ôm cô lại.

"Điều khoản 5 thứ 6 trang 7 quyển 8 có nói rõ là không được có ý định động chạm vào người con trai khác" Giọng nói Lạc Gia vang vảng khắp căn phòng. Đình Đình thật sự hận không có cái lỗ để chui xuống đất.

"... ....." căn phòng một mãnh yên tĩnh lạ kì.

"Mạnh Lạc Gia, anh bỏ tôi xuống"

Đình Đình vùng vẫy thoát khỏi người hắn. Hắn ngược lại càng ôm chặt cô hơn. Lạnh lùng nói.

"Tôi chính đã dặn dò em bao nhiêu lần rồi, nhứng người ngoài kia rất bẩn, em còn chạm vài họ làm gì"

"......" không khí trong căn phòng này bắt đầu nóng lên. Hắn chính là chê tất cả mọi người trong này đều bẩn.

"Huhu" Đình Đình mặt đỏ lên sắp khóc. Ông trời ơi, kéo mây đến đánh chết tên này đi. Mặt mũi cô giờ còn đâu.

"Hừ, khóc cũng vô dụng, chính em đã phạm phải điều luật, chịu phạt đi"

Đình Đình nghe Lạc Gia nói, khuôn mặt đỏ lên vội hô.

"Cứu mạng a....."

Đáp lại tiếng kêu cứu của cô.

"Đình Đình a, chuyện này con làm con nên tự nhận, hai người lớn rồi cũng nên viên phòng đi" Bà Mạnh đổ thêm dầu vào lửa. Là lúc đầu ai nắm tau cô trước hả? [Nổi bão]

"Ừ, bà ngoại nói đúng, cô cũng không còn nhỏ nên biết chừng mực mà chịu phạt đi" Mạnh Viễn Thiên cười nham nhở khi thấy người gặp họa.

Lúc đầu chính là ai gây hứng thí cho cô bằng hạt giống đấy hả?

"Thật xin lỗi, tôi thực không giúp gì được" Cao Bá chân thành nói.

Đình Đình dùng ánh mắt cảm tạ Cao Bá. May mắn thay chỉ có Cao Bá là theo phe chính nghĩa với cô.

Nhưng chưa vội mừng. Cao Bá chêm vào một cậu

"Nhưng tôi rất ủng hộ hai người sớm sinh quý tử"

Đoàng. Pháo hoa nổ ầm ầm bên tai cô.

Công bằng ở đâu!!!!

1...

2....

3....

Căn phòng vắng lặng vang lên một âm thanh trong trẻo của Đình Đình.

"Oa oa oa, tôi muốn về nhà"

--- -------the end---- ----

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Được Quay Lại, Anh Vẫn Sẽ Chọn Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook