Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Chương 4: Chương 4

Mato-chan

30/08/2017

Nó dán xong , nhìn hắn đang ngượng đến đỏ hẳn cả mặt . Nó cười trêu chọc :

- Ui dzời , play boy mà biết đỏ mặt cơ đấy ? Lần đầu nhìn thấy da thịt con gái à

Hắn bị nói trúng tim đen , giật nẩy mình hồi hộp . Rồi hắn nói bâng quơ :

- Thứ như cô ai thèm nhòm , da thì đen ... môi thì thâm ... răng thì lòi xỉ ( ông này toàn thích nói sai sự thật không hà trời 21 ) . Cô lại là con vịt bầu lùn tịt nữa chứ ( Cái này đúng , bà Yun cao có 1m7 , trông khi đó hắn cao 1m8 lận ) . Xấu xí , ai thèm nhòm

Nó tức giận , đứng lên ... nhưng do đau lưng với ê hết mông , nó không giữ thăng bằng được , lăn đùng ra sàn nằm ( Ui , tưởng tượng cảnh này tớ thấy tội bà Yun quá , 2 cú rồi ... cú nào cũng đau cả . Gặp tớ chắc tớ nhập viện luôn quá ) . Nó nằm trên sàn lăn qua lăn lại , miệng lẩm bẩm rên rĩ và chửi hắn :

- Đau quá ... Ái ái ... Kệ mẹ ông , thằng dở hơi thích gây sự với con gái ! 64 ... Ai dzaaa , đau quá ... đau quá đi . Thế này thì làm sao tôi đứng dậy đây hở trời . .

Hắn vội bước lại nhìn , ui ... cảnh tượng nực cười nhất hắn từng thấy 115 . Nó đang cong quẹo xoa cái lưng đau 42 , vừa rên vừa lẩm bẩm chửi ... lại còn thêm cái mặt nửa đau nửa bực bội nữa . Mấy cái đó hợp lại khiến hắn muốn nhịn cười mà không được . Hắn cười khặc khặc , khiến nó càng bực bội hơn . Rồi hắn nghiêm mặt lại , bế xốc nó lên :-O ( Có chúa mới biết hắn bế bả như thế nào , khi mà bả đang cong quẹo trên sàn như thế ) . Nó giật mình mở to mắt . Hắn đang bế nó đi ra khỏi phòng bệnh . Đến cửa , hắn kêu với vẻ nửa châm chọt nửa buồn cười :

- Thò tay ra mở cửa đi má ! Không mở rồi sao con bế má ra .

Nó vẫn trừng mặt ngạc nhiên nhìn ngắn , hắn lại hối :

- Nhanh đi ! Hết tiết rồi kìa .

Nó thò tay ra , mở khoá . Vừa mở cửa ra thì thấy ông San đang định mở cửa đi vào ( Chậc , vào mang tập cho nó á , hết tiết rồi còn đâu ) . Nhìn thấy cảnh tượng hắn đang bế nó , ông San không đổi kinh ngạc , ổng nói :

- Sao ... sao ... Yun ... mày ... sao ... sao lại như vậy

Ông San vừa nó vừa chỉ sang nó , rồi chỉ sang hắn ... sau đó lại chỉ cái tay hắn đang bế nó ( Thử tưởng tượng xem nào lúc này lão lấp ba lấp bấp như con gà mắc tóc á ) . Hắn cũng giật mình , liền thả nó xuống . Nó được hắn thả xuống , liền đứng khom khom người xoa xoa lưng cho đỡ đau . Hắn thấy thằng bạn đang chết đứng ở đó , nói với giọng gượng ép :

- Tao lỡ hất nó xuống giường , nó bị đau lưng nên tao phải bế nó ...

Ông San bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện . Ổng cười cười đểu đểu , ổng đề nghị :

- Thế mày đi đi , tao bế Yun ra . Thằng Chan đợi ở ngoài ý , đang bị mấy em bu

Hắn gật đầu rồi lạnh lùng bước đi không thèm quay mặt lại nhìn, để nó ở đó với ông San . Tự dưng nó thấy hụt hẫng ? Tại sao thế nhỉ ? Lạ quá , mình bị gì thế này ? . Giọng ông San như kéo nó ra khỏi cái mớ suy nghĩ rối nùi đó :

- Anh bế em nhé !

- Bế làm quái gì ? Anh cứ cho em mượn vai để vịnh là được rồi ! - Nó nhăn mặt , tỏ vẻ không muốn

- Ôi , ra chỉ mỗi thằng Jun bế em được thôi - Ông San trêu nó

- Nói linh tinh gì thế ? - Lại bực bội ( Bà này riết mau có nếp nhăn lắm nà )

- Thôi thôi , anh đùa tí thôi mà - ông San nhe hàm răng ra cười với nó ( Có ai mà cười với tớ thế chắc tớ ngất mất , nhìn tởm )

Nó vịnh vai ông San , khó nhọc bước đi . Phải chi để ông San bế thì đã khoẻ rồi , nhưng nó chẳng thích ... chẳng hiểu sao nó chỉ thích được hắn bế thôi Sao nhỉ ... cảm giác như được ba bế hồi bé , cảm giác an toàn xâm lấn con người nó , nó muốn được vòng tay đó ôm , được vòng tay đó bảo vệ , được hưởng trọn hơi ấm từ vòng tay đó . Vòng tay rắn chắc , đôi vai rộng ... nhưng nó không xác định được , rốt cuộc cái cảm giác của nó khi được hắn bế là gì ( Ngốc gì mà ngốc thế bà Yun )

Bước ra khỏi phòng y tế , ông Chan đang đứng đấy với 2 , 3 đứa con gái xinh xinh . Ông hết ôm eo lại vuốt má , rồi hôn má , thậm chí hôn môi . Dù nó cũng hay làm vậy với đám con trai ... nhưng nhìn cảnh đó nó bực mình dễ sợ . Nó kêu ông Chan :

- Anh Chan qua đây dìu em này ! ( Nó nghĩ ổng đang tán gái , kêu anh-em đi cho ổng đỡ mất mặt )

Ổng đi đi lại gần nó , lấy cặp da của nó đang đeo trên người ông San đồng thời ổng cũng nhìn châm chọc nó cho đỡ tức ( Tức vì tại sao hằng ngày ko kêu ổng bằng anh mà bây giờ lại kêu , ổng nghĩ bà Yun dở hơi số một ý ) . Rồi ổng quay qua nói chuyện với ông San :

- Mày lo mấy em này dùm tao Nhớ

- Ừ , nhưng tao quét rác dùm mày mãi được à ? Chán mày quá !

- Thì quét lần này nữa thôi , hàng " lỡm " rồi ! Tao tán nhầm gái làng chơi rồi mày ơi

Rồi ổng quay qua dìu nó , hẳn là không quên đạp chân nó trả thù vụ hồi sáng rồi ( Ông này đểu ) , nó nghiến răng chịu đau ... không nói gì , mấy đứa con gái hồi nãy hỏi :

- Anh Chan , con nhỏ đó là ai vậy ?

- Em gái - ổng bình thường trả lời .

- Nếu em gái mà được anh dìu như vậy em cũng muốn đc làm em gái anh nữa á - Một trong những mấy đứa con gái đó nói . ( Mấy con này nói mà ko biết nhục )

- Thôi, mấy cô im đi ! Tôi về cho đỡ phiền phức - Tự dưng ổng cáu

Nó nãy giờ im lặng , chẳng muốn nói gì . Hôm nay , Durin sẽ về , nó biết là ổng đã biết chuyện đó nên khi nghe mấy con nhỏ đó noí nhảm ổng nói năng như thế là đúg rồi 90 .

---

Nói về Durin tí nhé :

Durin là bạn thân của nó , thân ... rất thân ấy . Cái gì nó cũng nói cho Durin nghe , trừ một việc ... đó là sở thích của nó 25 . Không ai biết được điều đó cả , nó muốn để dành việc người đầu tiên biết được sở thích của nó sẽ là người nó xem là quan trọng nhất . Nó luôn nghĩ như thế .

Durin và ông Chan yêu nhau , chính xác là vậy đấy ! Họ đã từng hạnh phúc bên nhau một thời gian dài . Rồi Durin phải đi Mỹ để du học . Tất nhiên là dù xa nhau nhưng họ vẫn yêu nhau tha thiết . Nhưng sau 3 tháng ( tính từ ngày Durin đi du học ) , Durin nói lời chia tay và kêu ông Chan quên Durin đi , Durin đã có bạn trai mới rồi . Từ khi chia tay với Durin , ông Chan như người mất hồn , sống chết không rõ . Lao đầu vào thuốc lắc , đi sàn , gái gú , rượu bia , đua xe ... biến thành một con người như bây giờ đại ca trường Nights , ăn chơi số 1 , quậy kinh khủng , đi thâu đêm thường xuyên ... Là dân hiphop chính hiệu , nhảy dance và poppin cực chuẩn .

Sự thật thì ... Durin có nói với nó , Durin rất yêu ổng ... nhưng Durin không dám trói buộc ổng nữa 42 . Durin không muốn ổng cứ đợi Durin , Durin phải để cho ổng được tự do ... Durin không muốn ổng sống trong 2 năm chờ đợi nên Durin quyết định chia tay 41 . Durin không muốn giày vò bản thân và cả ông nữa .

---

Về đến nhà , nó nằm phịch lên giường ( Bà này thích ngủ ghê ý nhể ) . Phòng nó màu đen , rèm cửa cũng màu đen , cái gì cũng màu đen cả .

Hình nộm , đầu lâu ... ở khắp mọi nơi . ( Thử tưởng tượng ra đây là sào huyệt của quái thú thì phòng của bà Yun là thế á ! 114) Phòng nó có giá sách to như ở thư viện , toàn bộ thuộc thể loại kinh dị hoặc ma quái . bả cũng có vài cuốn là chuyện thần bí mà theo dạng " khoa học không chứng minh được " á nha ) . Rồi kế giá sách ấy là một chồng video , toàn phim kinh dị hoặc khoa học viễn tưởng 19) Bó tay bà này == ) .

Nó với tay lấy một cái đầu lâu lên , và ngắm nghía cái đầu lâu đó . Mỗi lần làm như thế nó thấy thanh thản hẳn ra , dần thì thành thói quen ( Ui , con gái ai thế đâu hả bà Yun , bà này chắc bị thần kinh thật rồi .. Nó mong đến chiều nhanh hơn một tí để nó ra sân bay để đón người bạn thân bao năm không gặp của nó , rồi chợt nó thiếp đi .... .

Nó mơ , trong mơ nó gặp ....

Lời hứa và Durin xuất hiện .

Nó mơ , nó đang ở một nơi rất xa ... xa lắm ( Có khi nào ở ngoài vũ trụ không nhỉ ) . Nơi đó có một cây hoa anh đào đỏ , hoa đã bắt đầu nở hết ... chỉ còn vài nụ còn úp như chưa muốn phải nở , có lẽ hoa sợ mình sẽ nở rồi lại tàn như nó . Nó nhìn cây hoa anh đào đỏ ửng cả một vùng , rồi nhỉn quanh , chẳng thấy gì cả ... tứ phía đều là sương mù và sương mù ( Sợ ) . Nó bước đến dưới gốc cây anh đào và ngồi xuống . Ở sau cái đám sương mù đó có một cái bóng nhỏ bé , một cậu nhóc ở đâu chạy ra gọi tên nó :

- Yun , Yun ơi ...

- Nhóc sao biết tên chị ( Nó nói với vẻ ngạc nhiên :-O )



- Yun này , tớ là Jun mà ... sao Yun lại nói thể ? ( Cậu bé nhăn mặt lại )

- Jun ? Jun nào cơ ? ( Nó lại ngạc nhiên nữa , lần này lại ngạc nhiên hơn mấy lần vì Jun là tên của hắn á ) .

Bỗng dưng có một bóng người nữa từ sau cây đào chạy ra , kêu lớn :

- Jun ơi , Jun ơi ... cứu Yun với , ba lại đánh Yun rồi

Thì ra là một con bé , nó vừa chạy vừa khóc lại vừa mếu máo kêu tên thằng nhóc hồi nãy . Thằng nhóc nhìn con bé , rồi lại quay qua nhìn nó :

- Chị không phải là Yun , chị là ai mà đến chỗ này ? ( Nhóc dí sát mặt của mình vào mặt nó , trừng mắt lên hỏi với cái vẻ nghiêm túc lắm )

Nó quay qua nhìn con bé . Trời ... con bé này chính là nó mà , nó 12 năm trước đây mà ( nó bây giờ 17 tuổi ) , còn cậu nhóc này ... cậu nhóc này là ai đây ?

Cậu nhóc thấy nó " mồm chữ A miệng chữ O " chẳng thèm nói nữa , quay phắt qua cô bé đang khóc vừa rồi , nói nhỏ nhẹ ... dịu dàng , vừa nói nó vừa móc trong túi quần ra một viên kẹo :

- Yun ngoan , Yun đừng khóc nữa . Jun tặng viên kẹo này , ăn đi rồi đừng khóc nữa . Kẹo của Jun là kẹo ngon nhất quả đất này , Yun ăn vào sẽ không thấy đau nữa . Yun đẹp nhất nên đừng khóc nữa Yun nhé !

Con bé nhìn thằng nhóc , đưa tay ra lấy kẹo rồi ôm chầm lấy thằng nhóc khóc lớn :

- Ba Yun ... ba Yun đánh Yun và cả mẹ Yun nữa ... Ba Yun độc ác quá ! Ba Yun muốn giết Yun ... Ba Yun không yêu Yun , bây giờ không ai yêu Yun cả

Thằng nhóc để con bé ôm , vuốt ve tóc con bé , thằng bé nói :

- Còn Jun , Jun yêu Yun và mãi chỉ yêu mỗi Yun . Hứa với Jun , không được khóc nữa . Những nước mắt của Yun không được rơi một cách hao phí như thế , nó chỉ được rơi vì Jun thôi . Được không ? ( Thằng nhóc vừa nói vừa đẩy con bé ra , đưa ngóc tay út ra có ý muốn con bé hứa với nó.Rồi nói tiếp: )

- Câu này Jun mới học được trên truyền hình ý!

- Ừm ...

Con bé đưa tay ra , móc nghéo . Thằng bé thơm lên má con bé , con bé được thơm khoái tít , mặt ửng đỏ vì ngượng . Nó nhìn hai đứa con nít trước mặt , tự dưng nước mắt ở đâu rơi . Thì ra bấy lâu nay nó không khóc vì có một lời hứa với một người , thì ra là vậy ... Tại sao nó lại quên chứ ? Tại sao kí ức quan trọng như thế nó lại quên béng đi . Nó muốn nhìn hai đứa nhóc đang đứng trước mặt nó lâu hơn nữa ... để nó có thể nhớ ra cậu nhóc đó là ai , nhưng thân thể nó dần trong suốt ... trong suốt rồi " Bụp " , nó biến mất khỏi giấc mơ . Nó choàng tỉnh dậy , mỗ hôi nhễ nhại , mắt nó có ướt ... ừ , nó mới khóc . Nó nhớ lại giấc mơ , ngay cả trong mơ nó cũng nhớ đến ngày hôm đó ... cái hôm mà ba nó muốn giết nó sao ? Nó lại nhớ đến cậu bé tên Jun kia , rốt cuộc cậu bé ấy là ai ? Là ai mà lại quan tâm nó thế ? Nhưng nó biết , nó không khóc đến tận giờ thì chắc hẳn cậu bé đó rất quan trọng đối với nó .

Nhớ lại một mạch những kí ức đã bị chính nó lãng quên từ lâu , nó ôm mặt khóc . Bờ vai nhỏ nhắn của nó run rẩy , nấc nghẹn ngào . Tình cờ ông Chan đi ngang qua phòng nó , nghe tiếng nấc ... từ phòng nó vọng ra ( sắp có chuyện vui rồi ) , ổng tưởng mình nghe lầm nên để tai sát vào cửa thì đúng là tiếng nấc của nó , không nhầm được . " Đúng rồi , là con Yun ... nó đang khóc , đây là lần thứ 2 nó khóc rồi ! :-O ( ổng chưa biết nó khóc trong phòng y tế nhớ ) Tại sao lại có tiếng nấc thế này ? , lại lớn nữa chứ ! " - Ổng nghĩ . Hiếu kì quá , ổng gỡ cửa :

- Yun ơi , mày đang khóc đấy à ?

Im lặng ...

- Yun ơi , mày mở cửa ra tao hỏi cái này !

Im lặng ...

- Yun ... Yun ... mày sao thế này ? Mở cửa cho tao nhanh lên ( Ỏng sợ hãi , vừa nói vừa đập rầm rầm vào cửa )

Nó bước chân xuống giường , mang dép vào . Nó bước đến mở cửa cho ông Chan . Ông Chan nhìn nó ... không khỏi giật mình :

- Y...u...n , mày sao thế này ? Sao mắt lại đỏ thế kia ... rồi hồi nãy tao nghe tiếng nấc nữa ... của mày thật đấy à ? Sao lại như vậy ... ( Ông ấy sợ hãi nói )

- Đi theo em .

Vừa nói xong , nó kéo ông ấy vào phòng nó . Nó phá lệ rồi , nó đã không đợi được người nó yêu thương thật sự để nói ra bí mật này , nó đã cho ông Chan biết trước . Có lẽ , nó quý ông Chan như một người anh nó thật rồi ! .

Bật đèn , nó lùa những hình nộm , đầu lâu qua một bên để tạo thành đường cho ông Chan đi . Ông Chan giật mình , " Cái quái gì thế này ? Sao toàn ... màu đen thế ? Sao ... hình nộm rồi đầu lâu rồi cả con rắn kinh dị kia nữa ... Cái này là phòng con Yun sao ? Giời ơi , kinh quá đi mất ! Con này bị thần kinh rồi giời ơi ) .

Nó ra hiệu cho ông Chan ngồi lên giường , ngồi cạnh nó . Ông Chan đi lại rồi ngồi thì ý của nó , nó nói :

- Em có chuyện muốn hỏi anh !

- Sao không xưng mày-tao nữa mà xưng anh-em nghe kinh vậy mày . Hôm nay mày bị sao thế ?

- Từ nay em sẽ gọi anh bằng anh . Vì em quý anh như một người anh trai thật sự , anh là người đầu tiên được xem phòng em . Anh phải biết được điều đó chứ , sao lại hỏi vớ vẩn như vậy ? ( Nó tuôn một hơi không cho ông Chan chen vào )

Ông Chan ngớ người ra : " Thì ra nó đã bắt đầu xem mình là anh trai rồi ! Thế mà trước giờ mình cứ ghét nó . Chậc , phải bắt đầu nghĩ khác về nó thôi ! " . Ổng nhìn nó nói :

- Ừ , tao cũng xem mày là em gái tao lâu rồi ( Láo , vừa nghĩ " trước giờ mình cứ ghét nó " , thế mà dám nói " lâu rồi " , nói dối mà không biết ngượng kìa ).

Rồi ổng nói tiếp :

- Mày kéo tao vào đây có gì không ?

Nó nhìn ông Chan , nói nghẹn ngào :

- Hồi trước em có chơi với ai tên Jun không ?

- Hừm ... để tao nhớ xem ... ( Ổng vừa nói vừa xoa cằm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ )

- À , có ... Hồi trước mày thường hay chạy ra chơi với thằng Jun , đi đâu cũng lẽo đẽo theo nó . Lúc nào bị ba đánh mày toàn chạy đi tìm nó thôi . Mày nhắc mới làm tao nhớ , không thì tao cũng quên béng đi . Chậc chậc

Nó thẩn thờ ngồi đó , là hắn sao ? Tại sao lại là hắn ? Rốt cuộc là thế nào ? Hắn có nhớ gì về nó không ? Hay là hắn cũng quên nó như nó quên hắn .

Ông Chan ngồi đó nhìn nó , im lặng ... không nói gì .

---

Tại nhà của cậu chủ tập đoàn Bùi Tịnh :

Còn hắn , từ lúc bế nó tới giờ cảm giác đập thình thịch ở tim vẫn chưa hết . Mà hắn cũng không hiểu sao mình lại bế nó nữa , chắc lúc đó hắn điên .

Hắn nằm trên giường , vò đầu bức tóc tự hỏi bản thân mình . Rồi hắn chịu không nổi , ngồi lên vi tính để online . Hắn sign in yahoo , ông Chan buzz hắn .

Chan-kun : Hồi nãy con Yun khóc .

Jun.love : Thì liên quan gì tao ?

Chan-kun : Nó khóc vì mày á , thằng khùng

Jun.love : Ơ , sao lại vì tao ? Tao có đánh có chém có giết nó đâu mà khóc vì tao . Đm mày bị điên à



Chan-kun : Mày đừng nói mày quên con bé hồi lúc mày 5 tuổi nhớ , cái con bé mà hay kiếm mày để khóc á Còn nhớ không ?

Jun.love : Tất nhiên còn nhớ chứ !

Chan-kun : Thế nó tên gì

Jun.love : Tên gì mà Du...Du...rin Đúng rồi , là Durin

Chan-kun : Mày điên à ? Durin là tên ... của con bạn thân của con bé đó

Jun.love : Ơ , sao mày biết rõ thế

Chan-kun : Vì con bé đó là em tao mà . Hồi nãy nó hỏi tao nên tao mới nhớ ra , chứ tao cũng chả nhớ

Jun.love : Thật á ?

Chan-kun : Ừ , con bé đó là em tao .

Jun.love ....

Jun.love : Thôi tao off , bb mày

Chan-kun : pp thằng khùng

Jun.love was offline .

Hắn ngồi phịch xuống giường . Tự hỏi : " Là nhỏ đó thiệt hở trời , sao lại là nhỏ đó hở giời " . Rồi hắn nhớ ra cái nghéo tay của ngày xưa , cái lời hứa , cả cái viên kẹo nữa ( Bởi thế nên lão mới thích ngậm kẹo mút ý . Nhớ lại câu ông Chan nói hôm bữa : " Từ khi sinh nhật 5 tuổi đến giờ , nó chỉ khóc có một lần ... " , hắn lại được một phen vò đầu bức tóc . Hắn nằm nghĩ hoài không ra tại sao là nhỏ đó , mà không phải là cái cô tên Durin gì đấy . Tại sao cô bé quan trọng đó mà hắn lại nhớ nhầm tên chứ ? Bực mình , hắn nằm phịch xuống giường ngủ cho đỡ rắc rối .

Sự thật là ...

Có một hôm Yun bị cha đánh đến nổi không đi được , nó đành nhờ Durin lại báo dùm cho Jun . Hắn nghe tin liền chạy tốc khói . Khi đã biết mọi chuyện êm xuôi , hắn hỏi Durin :

- Cám ơn em , em tên gì ý nhỉ ?

- Durin

- Cám ơn em vì báo cho anh biết nhé !

- Không có gì , Yun nhờ em mà

Nụ cười Durin như thế nào nhỉ ? Nó hút hồn hắn một cách lạ thường , liệu đây có phải là tình yêu sét đánh không ? Durin ... cái tên để lại ấn tượng cho hắn . Nên khi qua Mỹ hắn cứ nhớ tới Durin mà quên béng đi Yun , dần dần hắn cứ tưởng cô bé mít ướt , đáng yêu mà hắn yêu hồi bé là Durin .

( Sẵn tiện cho tác giả chú thích tí ... Là hắn đáng nhẽ lớn hơn mọi người 1 tuổi , nhưng ngày hắn sinh lại là 31 tháng 12 , mà lại sinh lúc 12h30 tối nữa chứ , nên trên giấy khai sinh là sinh cùng năm với bọn kia luôn ) .

Tại nhà của nó :

Nó đang diện một bộ đồ phá cách . Nó đam mê màu đen nên lâu cũng đâm sang thích rock . Nó mặc quần short ngắn , bên trong là quần lưới màu đen , áo hay dây quàng một cái khăn màu đỏ sọc đen . Nó đi giày cao ống , đeo vòng gai . Bông tai thì nối từ tai qua miệng , nhìn nó đậm chất rock thời đại .

Tới giờ rồi , nó phải đi rước Durin thôi ! Nó đi ngang qua phòng ông Chan , gõ cửa :

- Tới giờ rồi , anh có định đi không đấy ?

- Ừ , mày đợi anh tí ... Anh ra .

Ông Chan mở cửa . Hôm nay ông ấy cũng diện đồ phá cách như nó , nhưng của ổng là hiphop chứ không phải rock . Ổng mặt quần tụt , áo thun sát nách mỏng mà dài thắt lưng . Hai tai của ổng đeo hai đôi bông to tướng ( Nhìn sang chết ý ) , vẫn cái tai nghe phone gác trên cổ , ông ấy cuối xuống mang giày converse cổ cao vào . Ổng cũng với tay lấy bọc nilông có đựng quà . Nó thấy , lại nói :

- Lần nào đi cũng mang quà theo hết à ?

- Ừ , vì tao thích mà

Durin về đây 2 , 3 lần . Lần nào ông ấy cũng mang quà theo . Có lẽ khi Durin về nước , ông ấy là người vui nhất và cũng là người khó chịu nhất . Ổng bước ra ngoài cửa , nó bước theo . Mẹ nó đang trong bếp , nó không muốn nhìn thấy mẹ trong lúc này ... Nếu nhìn thấy mẹ chắc nó sẽ cụt hứng mất . Nó lặng lẽ đi theo ông Chan không nói tiếng nào .

Ông Chan dẫn chiếc ô tô ra , mở cửa ngồi vào . Rồi mở cửa kính nhìn nó , hỏi :

- Mày lên anh chở hay tự đi ?

- Tự đi ! ( Nó trả lời quả quyết )

- Ừ , lấy chiếc mô tô đua của tao ra mà chạy . Hôm nay đặc biệt ày mượn đấy !

- Ơ , làm gì mà tốt thế nhỉ Em nghi ngờ anh ấy nhé Đưa chìa khoá đây mới chạy được chứ .

Ổng thấy chìa khoá cho nó , nói với giọng đầy hâm doạ :

- Mày làm xước vết nào tao cắt đầu mày đấy

- Biết rồi ! Đi đi , tí em đuổi theo

Ổng đạp ga chạy vụt đi . Nó cũng lên xe mô tô của ổng , đề ga mà chạy vèo theo . Đi ngoài đường ai cũng nhìn chiếc xe ô tô và mô tô chạy với tốc độ kinh hồn , mà cái người điều khiển chúng thì đẹp đến thế cơ chứ ! . Ông ấy dừng lại trước cửa sân bay . Nó đến sau một tí , thắng két tại ra hẳn nửa vòng cung trên mặt đất . Ổng mở cửa bước xuống , nó mở mũ bảo hiểm ra rồi bước xuống xe . Hai người trở thành trung tâm nhìn của tất cả mọi người ở đó . Bước vào trong , ổng và nó vẫn nổi bật nhất . Hai người dáo dác tìm Durin rồi thì cái bóng dáng xinh đẹp đó , thục nữ đó cũng xuất hiện . Hai người họ la í ới :

- Durin ơi , Durin ơi , đây này ! ở đây này ...

Một cô gái tóc dài , ăn mặc không sành điệu lắm nhưng vẫn rất thời trang và hiện đại , khuôn mặt trắng hồng , má lúm đồng tiền ... đôi môi đỏ mộng , thướt tha , thục nữa mà lại yêu kiều chạy lại phía họ . Người con gái đó là Durin . Đầu tiên Durin ôm chầm lấy nó , xuýt xoa :

- Nhớ mày quá đi mất Yun ơi , gặp được mày mừng quá !

Rồi quay qua ông Chan , nói :

- Em ... về rồi ! Lần này em về luôn , không đi nữa .

Ông Chan với nó đồng thanh nói :

- Thật không ???? Thế thì thích quá rồi

Rồi ông Chan đưa quà cho Durin , nói :

- Quà của em

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nếu Anh Muốn Tôi Sẽ Là Của Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook