Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Chương 67

Vô Ảnh Hữu Tung

13/08/2019

Cô chủ nhiệm sửng sốt khi bị cậu hỏi ngược, đây là lần đầu tiên có học sinh dám có thái độ như vậy, nhưng dù sao cũng là nhà giáo có kinh nghiệm dạy học lâu năm, cô đáp: “Hai em bây giờ chưa đến tuổi vị thành niên, tương lai còn chưa xác định được, không phải thời điểm để yêu đương, đó chính là yêu sớm. Giai đoạn này hai em hẳn là nên lấy học tập làm chủ, yêu đương sẽ làm ảnh hưởng…”

Lời của giáo viên dường như không có một chút tác động nào tới Hạ Chi Tuyển, cậu nói: “Nhưng thành tích của em không hề giảm sút, thành tích của Cố Tư Ức lại tăng lên, đó mới là chuyện rõ ràng nhất.”

Giáo viên: “…”

“Tình cảm của bọn em rất đúng mực, không có bất cứ hành động đi quá giới hạn nào, bố mẹ em và bố mẹ Cố Tư Ức cũng có quen biết. Em đối với Cố Tư Ức không phải là đùa giỡn cho vui, em thật sự nghiêm túc đưa em ấy vào kế hoạch cuộc đời của mình rồi. Còn về chuyện cô nói, rằng tương lai còn chưa xác định, nhưng đó là người khác chứ không phải em, em biết rất rõ con đường tương lai của mình phải đi như thế nào.”

Nét mặt Hạ Chi Tuyển vẫn luôn rất bình tĩnh, không hề tỏ ra bối rối.

Hai mắt cậu nhìn thẳng vào giáo viên và phụ huynh không chút né tránh, thể hiện ra sự kiên định của mình.

Giáo viên bị ánh mắt lạnh lùng mà chín chắn này của cậu học sinh nhìn vào, không biết phải làm thế nào cho phải.

Hạ Chi Tuyển lại nói: “Cả em và Cố Tư Ức đều hiểu rõ là mình đang làm gì, em cần em ấy, em ấy cũng cần em, bọn em ở bên nhau thì tương lai nhất định sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp, hi vọng nhà trường sẽ không can thiệp vào tự do cá nhân của bọn em.”

“…” Bố mẹ Cố Tư Ức không biết phải tỏ thái độ thế nào nữa.

Mẹ của Hạ Chi Tuyển khẽ lắc đầu, yên lặng thở dài.

Bà hẳn là nên lường trước được việc này, con trai bà sẽ thích Cố Tư Ức, vì thằng bé thật sự rất cô đơn.

Nhưng phải đến giờ phút này, bà mới nhận ra rằng, đứa con trai lúc nào cũng lạnh lùng cô độc của bà, đã trưởng thành rồi.

“Nhưng mà em Hạ này, em phải hiểu một điều là em còn đang đi học, trong trường không chỉ có mỗi hai em mà còn có những bạn học khác. Cho dù em là người có lý trí thì không phải các bạn khác cũng như vậy, hành vi này của hai em sẽ tạo thành hiệu ứng không tốt. Nhà trường kiên quyết nghiêm cấm chuyện yêu sớm, đây là nội quy của trường chúng ta, kể cả em có đứng hạng nhất thì cũng không có ngoại lệ.”

Thái độ của nhân viên nhà trường rất gay gắt.

Mẹ Hạ Chi Tuyển lên tiếng: “Thế này đi, giờ cũng sắp nghỉ hè rồi, trong thời gian đó chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

Cố Trí Viễn cũng nói: “Con trẻ không hiểu chuyện là lỗi do phụ huynh chúng tôi không dạy bảo tốt, trong kì nghỉ hè chúng tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho con.”

Thái độ của phụ huynh đã quá rõ ràng, đó là ủng hộ nhà trường.

Tất nhiên không thể không ủng hộ, nếu ngay đến cả phụ huynh cũng chống đối thì tiếp theo sợ là hai đứa sẽ bị cho thôi học…

Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức quay trở về lớp, các học sinh ai cũng hiếu kỳ nhìn hai người.

Nhóm bạn thân không nén nổi tò mò, rất muốn hỏi han xem sao, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hạ Chi Tuyển thì chẳng ai dám nói gì.

Hai ngày sau, giáo viên trả bài thi cuối kỳ.

Đến tiết cuối cùng trước khi nghỉ hè, cô chủ nhiệm phát phiếu xếp hạng cho cả lớp.

Hạ Chi Tuyển vẫn đứng thứ nhất, Cố Tư Ức vì điểm mấy môn Xã hội khá thấp nên tụt xuống hơn hai mươi hạng, nhưng điểm thi các môn Khoa học Tự nhiên thì cao hơn hẳn lần thi trước.

Tiếp theo cô chủ nhiệm lại phát giấy khen, Hạ Chi Tuyển và Cố Tư Ức vì không tuân thủ nội quy trường học nên tạm thời bị hủy bỏ tư cách tuyên dương, nhưng cô giáo vì nghĩ cho tâm trạng của hai em học sinh nên không nói chuyện này trước lớp.

Bố mẹ Cố Tư Ức ở lại thành phố C hai ngày, đợi đến hôm con gái được nghỉ hè thì đi tới trường đón con về nhà.

Tài xế ở phía trước lái xe, Cố Trí Viễn ngồi ở ghế lái phụ, Cố Tư Ức và mẹ ngồi ghế sau.

Bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.

Cũng bởi vì hai vợ chồng còn chưa nghĩ ra cách phải giáo dục con gái như thế nào.

Cố Tư Ức cũng không biết nên nói gì, cho nên cũng giữ yên lặng.

Về đến nhà, ăn cơm tối xong, Cố Trí Viễn nói: “Con về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cố Tư Ức yếu ớt nhìn bố mẹ một cái, cúi đầu nói: “Vẫn chưa tới thời gian phê bình ạ?”

Cố Trí Viễn bật cười, hỏi ngược cô: “Con đã chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe rồi đấy à?”

“Chưa ạ! Con vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đâu! Nhưng con có điều này muốn nói với bố mẹ, con…” Cố Tư Ức lấy hết dũng khí để nói ra, “Con thích Hạ Chi Tuyển! Anh ấy rất tốt, cực kỳ tốt!”

Cố Trí Viễn nghe con gái bạo dạn thổ lộ như vậy thì cũng không cảm thấy tức giận, chỉ ra vẻ trầm ngâm hỏi: “Vậy con nói cho bố mẹ nghe xem, nó tốt ở điểm nào, vì sao con lại thích nó?”

“Dù sao thì anh ấy cũng là người tốt nhất, vô cùng tốt, không một ai có thể so sánh được. Anh ấy đã khiến con cảm thấy rất vui vẻ khi ở trường mới, anh ấy luôn bảo vệ con quan tâm con, cũng làm cho việc học của con ngày một tốt hơn…”

Thành tích học tập của cô được nâng cao đã là chuyện quá rõ ràng, là căn cứ chính xác và đáng tin cậy nhất.

“Vì có anh ấy mà con dần hoàn thiện bản thân hơn, con thích cuộc sống hiện tại, cũng hướng tới cuộc sống trong tương lai, con muốn được đồng hành cùng anh ấy.” Cố Tư Ức nói xong câu đó thì tự dưng ngẩn người.

Kể từ sau khi đeo sợi dây chuyền lên cổ, cô cũng đã bị ảnh hưởng bởi câu nói của Hạ Chi Tuyển rồi.

Hứa Giai Tuệ khẽ thở dài một cái, nói: “Nếu như lời này con nói sau khi tốt nghiệp và có việc làm rồi thì mẹ nhất định sẽ chúc phúc cho con từ tận đáy lòng, vì con đã gặp được một nửa của mình. Bố mẹ sẽ nhìn hai con kết hôn, sống cùng nhau, hạnh phúc vui vẻ một đời.”

“Nhưng bây giờ con mới học cấp ba thôi.” Cố Trí Viễn tiếp lời, “Cảm giác hạnh phúc mà con có lúc này cũng chỉ là nhất thời, chuyện tình cảm không phải lúc nào cũng suôn sẻ, nói như bố mẹ con đây từ lúc yêu nhau cho tới khi kết hôn cũng đã trải qua rất nhiều lần cãi vã tan hợp. Nếu tình cảm của hai đứa bỗng một ngày trục trặc thì con phải làm sao? Con còn có tâm trạng mà học hành nữa không? Con có thể chịu đựng được không?”

“Bọn con sẽ không gặp trục trặc gì hết!” Cố Tư Ức nói chắc như đinh đóng cột.

Cố Trí Viễn hiểu, bây giờ có nói gì thì con trẻ cũng sẽ không chịu nghe.

Nhưng là bậc phụ huynh, có nhiều chuyện bọn họ không thể giải quyết được…

Trung học Long Hưng không phải một trường bình thường, mà gia đình Hạ Chi Tuyển cũng không phải là một gia đình bình thường.

Cố Trí Viễn nói: “Nhưng bây giờ trường học kiên quyết phản đối chuyện hai đứa yêu sớm thì phải làm sao? Xin thôi học ư? Cùng nhau xin nghỉ rồi chuyển sang trường khác học? Cho dù bố mẹ có đồng ý thì con nghĩ xem liệu bố mẹ Hạ Chi Tuyển có đồng ý hay không?”

Cố Tư Ức: “…”

Cố Trí Viễn nói: “Hiện giờ chuyện này bố mẹ không phải là nhân tố chính gây trở ngại, mà là trường học và gia đình của Hạ Chi Tuyển.”

Hứa Giai Tuệ nói: “Chuyện giữa con và Hạ Chi Tuyển đã rầm rộ lên rồi, con nghĩ trường học có bật đèn xanh cho hai đứa không? Long Hưng là trường có danh tiếng cả trăm năm nay, làm gì có trường hợp đặc biệt nào khiến cho nhà trường thay đổi quy định đâu? Tư Ức à, thế giới này không xoay quanh con, chính con phải tự mình thích nghi thôi.”

“…” Cổ họng Cố Tư Ức như bị cái gì chặn lại, một câu cũng không nói ra được.

“Con lên phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, cũng may là nghỉ hè rồi, hai đứa cũng có đủ thời gian để xem lại bản thân.”

Cố Tư Ức quay người, chậm rãi đi lên gác.

Dưới nhà chỉ còn lại hai vợ chồng, Hứa Giai Tuệ lại thở dài nói: “Tư Ức vẫn chưa hiểu là nhà họ Hạ gia đình chúng ta không với tới nổi.”

Cố Trí Viễn sao mà không nhìn thấy, lúc biết chuyện thái độ của Bành Linh tỏ ra rất lạnh lùng, gặp ở trường cũng chỉ miễn cường chào hỏi bọn họ một tiếng chứ không nói thêm gì.

Là con trai của nhà họ Hạ, tương lai của thằng bé nhất định là đã được gia đình họ lên kế hoạch hết cả rồi.

Cố Tư Ức nằm trên giường cầm điện thoại, tối hôm qua cô đã nói chuyện với Hạ Chi Tuyển, anh nói là “Không cần lo lắng, về nhà nghỉ hè thật vui đi, anh sẽ thu xếp đến thăm em.”

Lúc này tâm trạng cô rất nặng nề, muốn nói với anh điều gì đó nhưng lại không biết phải nói gì.

Cô quyết định để điện thoại sang một bên, đứng dậy làm bài tập.

Ai cũng nói hai người yêu sớm sẽ ảnh hưởng tới việc học, như vậy thì cô càng phải học thật tốt cho họ xem!

.

Bầu không khí trong nhà họ Cố vẫn khá hòa hợp, vì bố mẹ Cố Tư Ức làm ăn buôn bán nên tư tưởng rất tiến bộ, con gái mình nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ, có thế nào cũng không nỡ mắng, nhưng nhà họ Hạ thì không như vậy.

Sau khi Hạ Quảng Vũ biết chuyện, ông bảo vợ là Bành Linh tới trường học, còn mình thì không ra mặt.

Hạ Chi Tuyển về đến nhà, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Hạ Quảng Vũ vốn còn rất nhiều lịch trình, nhưng vẫn tranh thủ ít thời gian để về nhà nói chuyện với con trai.



“Con và Cố Tư Ức phải tách nhau ra đi.” Ông vừa lên tiếng thì đã nói ra một câu vô tình như vậy.

Hạ Chi Tuyển tay đút túi quần, lười biếng dựa vào tường, nhìn bố đang ngồi trên salon, nói: “Bố nói thì con phải nghe theo ạ?”

“Hạ Chi Tuyển, con chưa bao giờ khiến bố mẹ phải thất vọng, chuyện này bố cũng hi vọng con biết giữ chừng mực.”

Hạ Chi Tuyển chỉ khẽ nhếch môi, vẻ mặt thờ ơ, không nói gì nữa.

Hạ Quảng Vũ: “Cố Tư Ức là người không nằm trong kế hoạch cuộc đời của con, con không nên vì nó mà phạm sai lầm…”

Bành Linh nói: “Ban đầu mẹ bảo con quan tâm đến Cố Tư Ức, coi nó như em gái mình, chứ không phải để hai đứa làm loạn…”

Hạ Chi Tuyển lạnh nhạt nói: “Cuộc đời con không phải do con tự quyết định hay sao?”

Hạ Quảng Vũ mắng: “Vớ vẩn! Con còn ít tuổi, biết cái gì!”

Bành Linh nhẹ nhàng nói: “Con biết vì sao Trương Nhân lại chuyển sang lớp con không? Bố mẹ và bố mẹ Trương Nhân đều hi vọng hai con có thể bồi dưỡng tình cảm từ bây giờ, tương lai sẽ ở bên nhau…Nhưng giờ con lại làm thế này thì nhà họ Trương sẽ cảm thấy thế nào chứ?”

Hạ Chi Tuyển lạnh lùng cười nói: “Bố mẹ cũng lo nghĩ nhiều cho con quá nhỉ, ngay cả chuyện hôn nhân cũng đã thu xếp xong rồi.”

Bành Linh không để tâm đến giọng điệu mỉa mai của con trai, nói tiếp: “A Tuyển, bố mẹ gửi gắm rất nhiều kì vọng vào con, tương lai con sẽ được rất nhiều người coi trọng, là rường cột của nước nhà.”

Hạ Chi Tuyển khẽ thở hắt ra một hơi, từ sự kìm nén chịu đựng từ nhỏ, cho đến lúc hoàn toàn bộc phát ra, không ngờ lại ngắn hơn dự tính của cậu.

Không hề tức giận như trong tưởng tượng, cũng không cảm thấy sảng khoái gì.

Chỉ đơn giản là, rốt cuộc cũng được giải tỏa ra rồi.

Hạ Chi Tuyển đứng thẳng người, đối mặt với bố mẹ, nói: “Con không muốn trách móc, cũng không mong đợi điều gì từ bố mẹ, con chỉ muốn nói cho bố mẹ biết, con không phải là người kế thừa, cũng không phải là nơi bố mẹ gửi gắm điều gì, con chỉ đến với thế giới này nhờ vào bố mẹ thôi. Đây là quy luật sinh sản của loài người, chứ không có nghĩa là con phải sống phụ thuộc vào bố mẹ, đời này phải đi như thế nào, sẽ do con tự quyết định.”

Sự tỉnh táo và vô tình của Hạ Chi Tuyển đã hoàn toàn chọc giận Hạ Quảng Vũ.

Ông đứng phắt dậy chỉ tay vào Hạ Chi Tuyển: “Mày phản rồi đúng không! Tự quyết định? Mày tự quyết định như thế nào? Rời xa căn nhà này, mày chẳng là cái gì hết!”

Hạ Chi Tuyển quay người đi lên gác.

Bành Linh nhẹ nhàng khuyên chồng: “Anh gay gắt với con như thế để làm gì? Bây giờ nó đang trong thời kỳ phản nghịch, không nên cứng đối cứng…”

“Hư đốn…Quá hư đốn…” Hạ Quảng Vũ đã lâu lắm rồi không cảm thấy tức giận như vậy.

“Nó đi lên phòng rồi, anh bình tĩnh lại đi.”

Bên này Hạ Quảng Vũ còn chưa kịp nguôi giận thì trên cầu thang đã lại vang lên tiếng bước chân.

Hạ Chi Tuyển đeo balo đi xuống nhà, hai vợ chồng kinh ngạc, không biết phải dùng vẻ mặt gì để nhìn con trai lúc này.

Hạ Chi Tuyển đi tới bên cạnh salon, ném một chùm chìa khóa lên bàn trà: “Cứ như vậy đi, con đi đây.”

Cậu nhìn bố mẹ, đáy lòng gợn sóng bị đè nén lại, thản nhiên nói: “Không nên làm việc bán mạng như thế, cố gắng giành chút thời gian cho người thân đi.”

Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.

“A Tuyển, con đi đâu thế…Con…”

“Cứ để nó đi!” Hạ Quảng Vũ kéo Bành Linh lại, “Để xem nó có thể đi đâu được!”

Hạ Chi Tuyển ra khỏi nhà liền gọi điện cho Lục Gia Diệp, Lục Gia Diệp lập tức đi ra ngoài đón cậu.

Cậu ta là công tử nhà giàu, còn chưa trưởng thành mà đã được đứng tên rất nhiều căn nhà.

Lục Gia Diệp đưa Hạ Chi Tuyển đến một căn nhà để không, nói: “Cậu ở tạm đây đi.”

Hạ Chi Tuyển tựa vào salon, nói: “Cảm ơn cậu.”

Tiền của cậu đã tiêu hết để mua cái dây chuyền cho Cố Tư Ức rồi, hiện tại quả thật cậu không có đủ khả năng để thuê phòng lâu dài.

Lục Gia Diệp mở tủ lạnh ra lấy đồ uống, nhưng lại thấy tủ lạnh rỗng tuếch.

Cậu đóng cửa tủ lại nói: “Chờ đó, tôi gọi chút đồ về nhậu.”

Khi đồ ăn được mang tới, hai người ngồi trên salon uống bia ăn đêm, câu được câu không nói chuyện phiếm.

“Tôi nói này, cậu thật sự muốn chống đối gia đình hả? Vậy sau này định tính thế nào?”

Lục Gia Diệp thật sự không ngờ, học sinh ba tốt Hạ Chi Tuyển đã không gây sự thì thôi, một khi gây sự rồi thì ghê gớm như vậy, còn bỏ nhà đi nữa.

Yêu sớm thật sự không dễ dàng nha…

Hạ Chi Tuyển cười, vẻ mặt có phần chán nản: “Tôi không hiểu nổi, sao các bậc phụ huynh cứ luôn tự cho là mình đúng, con cái mình sinh ra thì tất nhiên phải nghe theo ý mình? Cứ coi như thế đi, nhưng tốt xấu gì thì họ cũng nên giành thời gian và công sức ra để bồi dưỡng con cái chứ! Cái gì cũng không bỏ ra, chỉ lấy mỗi thân phận bố mẹ để ép buộc con mình! Haizz…”

Lục Gia Diệp thở dài: “Bố mẹ cũng bận rộn mà, cậu thử nghĩ xem một năm tôi được gặp bố mấy lần?”

“Thứ họ muốn không phải là con cái, mà là sự kéo dài huyết thống, là người kế thừa gia tộc.”

“Thôi, cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá…” Lục Gia Diệp khuyên nhủ, “Cậu quá ưu tú, cho nên cô chú mới đặt nhiều kì vọng vào cậu như vậy, điều này có thể hiểu được mà…Cậu xem cái loại đần độn như tôi đây, bố tôi chẳng trông cậy được cái gì vào tôi hết, sau này tôi không khiến gia đình tán gia bại sản thì bố tôi cũng vui lắm rồi.”

Cậu lại nói vào chủ đề chính: “Kể cả cậu có cãi lại bố mẹ đi nữa thì nhà trường cũng đâu có cho phép yêu sớm đúng không? Tiếp theo cậu định làm gì?”

“Chắc là chuyển trường.” Hạ Chi Tuyển nói.

Lục Gia Diệp sửng sốt: “Một mình cậu muốn mà có thể chuyển trường được à?”

Hạ Chi Tuyển liếc cậu ta một cái, Lục Gia Diệp bấy giờ mới tỉnh ngộ. Người ta là học thần đứng nhất toàn thành phố, mà trường nào chả muốn cướp lấy những học sinh giỏi, chỉ cần cậu ấy bằng lòng thì các trường nhất định sẽ nhận ngay, có khi còn lấy được học bổng ý chứ.

Lục Gia Diệp: “Thế còn má lúm nhỏ phải làm sao? Một mình cậu chuyển trường à? Hay là đưa cả Tư Ức theo luôn? Bố mẹ Tư Ức liệu có đồng ý không?”

Hạ Chi Tuyển nói: “Bố mẹ Tư Ức chắc chắn không đồng ý.”

Lục Gia Diệp: “Thì đó, thế phải làm thế nào?”

“Sao Tư Ức lại phải chuyển trường? Em ấy vẫn nên tiếp tục học ở Long Hưng, giáo viên trường mình rất tốt.”

“Nghĩa là hai cậu phải tách nhau ra sao?”

“Chỉ là học khác trường thôi mà, hai năm thôi, hai năm sau chúng tôi sẽ học chung một trường đại học.”

“Xem ra cậu đã tính toán cẩn thận rồi.”

Hạ Chi Tuyển dựa người vào salon, nhắm mắt lại nói: “Không còn cách nào khác cả.”

“Người ta yêu đương thì chẳng sao, đến phiên hai cậu thì lại khó khăn như vậy…Haizz…” Lục Gia Diệp cảm thán, đột nhiên nhớ lại một câu nói, “Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*. Hot boy trường yêu đương đúng là không dễ dàng gì.”

*Cây cao vượt rừng thì sẽ bị gió làm gãy đổ, ý nói những người giỏi giang xuất chúng thì hay bị nhòm ngó và làm hại.

Hạ Chi Tuyển bật cười, lại uống một ngụm bia.

Lục Gia Diệp không biết nên an ủi cậu thế nào, chỉ biết chạm cốc với cậu: “Điều mà người anh em này có thể làm chính là cùng cậu không say không về, trăm phần trăm nhé!!”

“Thôi đủ rồi, tôi cần nghỉ ngơi, ngày mai còn tranh thủ nhận dự án mới.” Hạ Chi Tuyển đứng dậy đi vào nhà tắm, vừa đi vừa nói: “Kiếm tiền đến thành phố S thăm Cố Tư Ức.”

Lục Gia Diệp: “…”

Nể thật đấy, học thần phản nghịch mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy được hả?

Không hề chán nản u sầu trình diễn tiết mục không say không về? Lại còn thu xếp đâu ra đấy chuyện phải làm từ ngày mai rồi?

Con mẹ nó…Rốt cuộc thì chuyện gì mới có thể khiến cho người này mất khống chế đây?



Lục Gia Diệp chung quy vẫn lo lắng cho bạn, sợ cậu ở nhà mới không quen nên cũng tới ở cùng luôn.

Hai người một người ở trong phòng gõ code, một người ở ngoài chơi game, đến giờ ăn thì gọi ship ngoài, cuộc sống trôi qua rất yên bình.

Tất nhiên là chuyện này Lục Gia Diệp sẽ không quên buôn dưa lê với Trịnh Bồi Bồi.

Lục Gia Diệp: “A Tuyển bỏ nhà đi rồi đấy!”

Bồi Bồi: “Thật á? Vì chuyện với anh Ức à?”

Lục Gia Diệp: “Chứ còn gì nữa, bố mẹ không đồng ý nên cãi nhau một trận, Hạ Chi Tuyển phản ứng dữ dội lắm! Tôi còn thấy chú Hạ hơi sợ sợ, còn cậu ấy thì kiêu hãnh ra đi.”

Bồi Bồi: “Trời ơi… Lợi hại lợi hại.”

Lục Gia Diệp tranh thủ lúc mới cơm nước xong, Hạ Chi Tuyển về phòng còn chưa đóng cửa, vội chụp một kiểu ảnh rồi gửi cho Trịnh Bồi Bồi: “Cậu nhìn đi, làm ra một chuyện kinh thiên động địa như thế mà không hề khóc lóc oán thán, không thức đêm không say xỉn, cứ thế yên lặng nỗ lực làm việc, con mẹ nó quá giỏi luôn!”

Bồi Bồi: “Học thần đúng là học thần!”

Chỉ chốc lát sau, Trịnh Bồi Bồi nhắn tin cho Cố Tư Ức.

Bồi Bồi: “Học thần bỏ nhà đi rồi đấy, cậu biết chưa?”

Ý Trên Mặt Chữ: “???”

Cô đang nghiêm túc ngồi làm bài, sau khi đọc tin nhắn thì đờ đẫn luôn.

Bồi Bồi: “Cậu ấy cãi nhau với bố mẹ, sau đó bỏ nhà đi, bây giờ đang ở với Lục Gia Diệp.”

Ý Trên Mặt Chữ: “Tại sao chứ??”

Mấy ngày vừa rồi hai người vẫn nhắn tin cho nhau mỗi tối, nhưng anh không hề nhắc tới chuyện này.

Bồi Bồi: “Chắc chắn là vì bố mẹ cậu ấy phản đối rồi.”

Ý Trên Mặt Chữ: “…”

Bồi Bồi: “Cảm động không? Học thần vì cậu mà chống đối gia đình luôn đấy.”

Hồi lâu sau vẫn không thấy Cố Tư Ức nhắn lại, Trịnh Bồi Bồi lại nhắn tin tiếp: “Đâu rồi? Cảm động quá nên khóc rồi hả? Chắc đang vùi đầu xuống mà khóc đúng không?”

Cố Tư Ức đờ đẫn, không biết phải trả lời Trịnh Bồi Bồi thế nào.

Cô trực tiếp gọi điện cho Hạ Chi Tuyển.

“Alo?” Vẫn là giọng nói vô cùng dịu dàng, “Có chuyện gì vậy?”

Cố Tư Ức nói: “Em nghe nói là…Anh bỏ nhà đi rồi?”

Cái tên miệng rộng Lục Gia Diệp này! Hạ Chi Tuyển thật sự muốn đi ra ngoài tát cậu ta hai phát, mới đó đã để cho cô biết rồi.

Cậu định đợi thêm một thời gian ngắn nữa rồi chọn một thời điểm thích hợp để nói cho cô.

Nhưng mà bây giờ cô đã biết rồi, cậu đành phải thừa nhận, “Ừ.”

Cố Tư Ức tự dưng không biết nói gì nữa, Hạ Chi Tuyển cũng không giục cô, cùng cô giữ yên lặng.

Trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng hít thở của nhau.

Một lúc sau, Cố Tư Ức mới nói: “…Em xin lỗi.”

“Hả?” Cậu có hơi bất ngờ, “Sao lại xin lỗi anh?”

“Nếu không phải tại em thì anh đã không cãi vã với bố mẹ đến mức này…” Giọng cô đã trở nên nghẹn ngào.

“Không phải đâu.” Hạ Chi Tuyển nhẹ nhàng nói, “Cho dù không có em thì ngày này rồi cũng sẽ đến thôi.”

“Làm gì có chuyện đó chứ…Anh đừng an ủi em…”

“Anh nói thật mà, sớm muộn cũng sẽ có ngày này, chỉ cần anh không nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ thì anh sẽ phản kháng như vậy.” Hạ Chi Tuyển dừng lại một chút rồi nói tiếp, “Kế hoạch mà bố mẹ đã vạch sẵn cho anh, không phải là điều mà anh mong muốn.”

Cố Tư Ức không biết phải nói gì, nhất thời cảm thấy rất mông lung.

Hạ Chi Tuyển nói: “Ngoan, đừng suy nghĩ lung tung nữa, tháng sau anh sẽ đến tìm em.”

“Vâng.” Cố Tư Ức gật đầu đáp.

Sau khi cúp máy, Cố Tư Ức lại mở wechat ra, vào trang của Hạ Chi Tuyển.

Cô dùng hết hai ngàn tệ còn dư trong ví wechat chuyển cho anh, sau đó lại chuyển nốt cho anh ba ngàn tệ còn lại trong thẻ.

Đây đều là tiền lì xì và tiền tiêu vặt mà cô dành dụm được, kể từ khi quen anh, cô đã có ý thức tiết kiệm tiền, lúc muốn mua cho anh cái gì thì còn có thể dùng đến.

X: “?”

Ý Trên Mặt Chữ: “Anh bấm nhận đi.”

Hạ Chi Tuyển dở khóc dở cười, cô còn lo cậu sẽ đói bụng hay sao?

X: “Tiền tiêu vặt em cứ giữ lấy mà dùng, anh không thiếu tiền.”

Cậu thật sự không thiếu tiền, bây giờ cậu ở nhà Lục Gia Diệp có ăn có ở, con trai cũng ít thứ để tiêu pha hàng ngày.

Chờ cậu hoàn thành xong hạng mục này thì cuối tháng cũng sẽ được lĩnh tiền.

Ý Trên Mặt Chữ: “Em nói anh thiếu thì tức là thiếu!”

Ý Trên Mặt Chữ: “Anh mà không nhận thì em sẽ khóc cho anh xem! [Khóc] [Khóc] [Khóc]”

Ý Trên Mặt Chữ: “Trong lúc khó khăn thế này mà anh lại không chịu nhận tiền của em, vậy sau này em cũng sẽ không nhận quà anh tặng nữa đâu [Trái tim tan vỡ] [Trái tim tan vỡ]”

Hạ Chi Tuyển bây giờ mới phát hiện ra là Cố Tư Ức còn có khả năng làm nũng chơi xấu nữa, cứ một khóc hai nháo thế này…

Không còn cách nào khác, cậu đành phải bấm nút nhận.

X: “Anh nhận rồi đấy.”

Ý Trên Mặt Chữ: “[Đáng yêu] Thế mới ngoan ~”

X: “Không cần lo lắng cho anh nữa nhé?”

Ý Trên Mặt Chữ: “Vâng, em đợi anh đến thăm em [Đáng yêu] [Đáng yêu]”

Đọc dòng này, Hạ Chi Tuyển dường như có thể nhìn thấy ánh mắt trong veo sáng ngời của cô, cùng nụ cười ngọt ngào làm say lòng người.

X: “Anh chỉ hận không thể đến bên em ngay bây giờ thôi.”

Ý Trên Mặt Chữ: “[Xấu hổ] [Xấu hổ]”

X: “Anh rất nhớ em.”

Ý Trên Mặt Chữ: “Em cũng nhớ anh…”

Hạ Chi Tuyển để điện thoại xuống, đứng dậy đi đến cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài.

Cậu không muốn phải đợi đến tháng sau chút nào, liệu có thể lập tức đưa cậu đến gặp cô, ngắm nhìn gương mặt cô có được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Năm Tháng Ngọt Ngào Của Anh Và Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook