Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 65: Tối muộn!

Phương Lưu

25/11/2018

Vương Thành Long sau khi bàn giao công chuyện với Đại Bảo,anh trở về công ty còn Vương Thành Long để xe cho Evill lái về dinh thự còn Vân Du trở hắn về nhà ở ngoại ô.

Đường Ly ở khu tập luyện của Vương bang.Cô đương nhiên đã chuẩn bị xong đồ chỉ đợi mấy ngày nữa xuất phát.Bây giờ cũng đã tối,trong phòng bắn hầu như không còn một bóng người.Các anh em trong bang sau 9 giờ tối ai nấy đều có thời gian tự do của bản thân,trừ những lúc có việc gấp.Cô cầm súng chắc nịch,má áp vào thân súng ngắm bắn.Dáng đứng thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đen mờ.Cô đã rất cố gắng.Cố gắng không chỉ để bản thân mình không bị anh em coi thường mà cố gắng để chứng minh cho Lục Bằng thấy là cô hoàn toàn phù hợp với công việc hiện tại.Trước giờ dù cô ngắm chuẩn đến đâu thì Lục Bằng cũng không một lời khen ngợi.Nhiệm vụ lần này chắc chắn cô không thể sai sót dù chỉ một chút.Nghe Đại Nghĩa phổ biến về đối thủ thì ông chủ là người lắt léo,lật mặt.Hơn nữa thế lực của ông ta ở hắc đạo không hề nhỏ.Khu vực Sing lại không thuộc địa phận mà Vương Thành Long nắm giữ.Rất nhiều lần Evill đã hỏi ý hắn về chuyện sở hữu luôn Sing nhưng hắn không đồng ý,lý do tại sao thì không ai biết.Đường Gia Ly mặc chiếc áo ba lỗ xám cùng với quần đen bó sát gợi cảm,mái tóc từ lâu đã không được xõa ra,cô buộc tóc đuổi ngựa,ánh mắt cũng trở nên mạnh mẽ có chút lạnh lùng từ lúc nào.Mỗi phát đạn cô bắn ra đều trúng tâm.Cô đang tập trung cho phát súng cuối cùng,bất giác cảm thấy có người theo dõi mình.Cô xoay người nhanh chóng nhắm về phía tối sau lưng.Cùng lúc đó,nữa gương mặt dần hé lộ.Là Lục Bằng,tiểu Ly lập tức thu súng lại,cô đặt súng lên vàn bắn,tháo chiếc tai bảo vệ ra.Lục Bằng nhìn cô một lúc,ánh mắt không lo lắng,không bồn chồn,cảm giác không có một linh hồn nào đang hiện hữu trong cơ thể cường tráng kia.Tiểu Ly cũng nhìn anh,nhưng ánh mắt lại thấy rõ sự rung động.

-Bằng ca!

-Đừng gọi tôi kiểu vậy.Vốn dĩ cô không xứng đáng.

Tiểu Ly lặng câm,cô bàng hoàng nhìn anh,anh không nói gì,di chuyển vào khán đài,đèn tự bật.Tiểu Ly theo anh,Lục Bằng đứng lên khán đài,liếc mắt nhìn xuống dưới.

-Cô thắng,hai ngày sau khởi hành.

-Bằng...

Vừa định cất lời,tiểu Ly lại nghĩ đến câu nói của Lục Bằng.Cô nhìn anh,rốt cuộc là anh muốn gì?

-Lục Bằng...

-Không cần nói nhiều,thắng đi thua ở.

Đường Gia Ly mỉm cười,nụ cười nhạt nhẽo mà cô chưa từng nghĩ sẽ cười với anh.Cô luôn trân trọng từng phút giây bên anh.Kể cả khi làm nhiệm vụ hay tập luyện.Cái cô cần không phải là anh quan tâm mà chỉ đơn giản là anh cho cô được gần anh thêm một chút,đượ hiểu anh nhiều hơn một chút

-Phải để Lục đại chỉ bảo thêm.

Đường Gia Ly lên sàn.Lục Bằng đứng nguyên cho cô lao vào.Mội lần cô dang tay tung cú đấm hay móc đều bị Lục Bằng tránh,tiểu Ly cúi người gạt chân,anh lại di chuyển rồi đá vào chân cô.Đương nhiên đối với anh không ai khiến anh phải nương tay kể cả lúc luyện tập.Đường Gia Ly đau đớn,cô nhìn anh nhưng rồi lại đứng lên với một chân khập khiễng.Ánh mắt Lục Bằng vẫn bình thản nhìn cô.Đường Gia Ly lại lao vào,lần này,cô chạy ra sau người anh rồi bất chợt nhảy lên lưng Lục Bằng,cô lấy tay choàng qua cổ Lục Bằng ghì chặt.Đương nhiên,Lục Bằng vẫn bình thản bởi sức cô anh biết vẫn còn chưa sử dụng hết,còn cô lại khác,tim cô lúc này như muốn nhảy ra ngoài,lần đầu tiên trong đời cô được gần anh như vậy.Cảm giác thật làm người ta khó mà nói ra được.Đôi chân dài quặp chặt lấy người anh.

-Sức cô chỉ có bằng đấy?

Đường Gia Ly tròn mắt.Lục Bằng nhếch mép lộ ý cười.Đợi tiểu Ly thả lỏng người,anh nhanh tay cầm lấy hai cánh tay đang trên cổ mình vậy cô ngược lại.



-Á...!

Tiểu Ly đau đớn,lưng cô như muốn gãy trên sàn.Lục Bằng đứng trên nhìn xuống.

-Cô thua,vậy là rõ,đúng chứ?

Đường Gia Ly không can tâm.Cô đứng lên,cố nén đau nhưng giọng nói vẫn ghì xuống.

-Rõ ràng là anh làm em mất phương hướng.

-Ở đây cô còn không giữ nỗi kiên định,ra đến đấy ai rảnh mà vác xác cô về?

-Lục đại,em không nghĩ anh lại là người đê tiện như vậy.

-Trên chiến trường không quan trọng đê tiện hay đàng hoàng.Quan trọng là người nào thắng và kẻ nào chết!

Đường Gia Ly ngây người.Lục Bằng nhìn cô rồi quay người,xỏ tay vào túi quần bước đi ung dung,tự tại.Cô đương nhiên không can tâm.Thứ cô muốn nhất định cô phải làm được,đó cũng là suy nghĩ mà anh đã ghim vào đầu cô từ ngay lần đầu luyện tập.Cô đứng chôn chân ở đấy,nhìn bóng lưng anh,trầm lặng,ly tâm bất chợt cau lại như không chấp nhận chuyện vừa xảy ra.

-Em vẫn sẽ đi,không cần anh lo lắng cũng không cần phải chông chừng em.

Lục Bằng dừng lại,hơi nghiêng mặt,ánh mắt lóe lên tia sáng có chút khinh bỉ.

-Lo cho cô?Lý do nào khiến cô nghĩ vậy?

Anh quay ngoài nhìn ánh mắt chấp chới,dưng dưng của cô.

-Cô có biết nếu xảy ra chuyện gì không cần nói đến tính mạng cô,anh em trong bang cũng gặp nguy.Căn bản cô đã không có quyền với mạng của mình rồi.

Lục Bằng bình thản nói ra,tiểu Ly cuối cùng cũng khóc,đôi mắt tràn trề nước,sống mũi đỏ ửng,đôi tay nắm chặt.Thì ra bấy lâu cô chỉ ảo tưởng,anh nào có quan tâm tới mạng của cô,thậm chí mạng cô bây giờ thuộc về Vương Thành Long.Bản thân cô ngoài thân xác thì không còn bất cứ thứ gì.Nhưng cô không muốn mình mãi như vậy.Cô cần phải mạnh mẽ,dù sao mạng của cô cũng là của người khác,việc cô biến mất mãi mãi hay xảy ra bất cứ thứ gì thì cái cô có cũng chỉ là cái xác mà thôi.

Lục Bằng đã đi được một đoạn,Đường Gia Ly lau nước mắt,nhìn bóng lưng anh rồi hét lớn.



-Cũng chỉ là cái xác,nếu mất coi như trả ơn Vương đại và anh,dù có chết thì hai ngày sau em vẫn phải đi.

Lục Bằng không nói gì,chỉ đi thẳng về phía trước.Còn lại,chùm ánh sáng của bóng đèn chiếu vào tiểu Ly,cô vừa mạnh mẽ,vừa đáng thương...

Về phần Vương Thành Long,hắn quay về nhà đã là 9 giờ tối.Bước vào nhà,hắn không thấy ai,định đi thẳng lên lầu nhưng bất chợt bóng lưng quen thuộc đập vào mắt hắn.Lâm Tú Vi ngồi gục xuống bàn,bàn ăn đồ ăn cũng đã nguội,chắc chắn cô chờ hắn rất lâu.Vương Thành Long lặng người quan sát.Cô gái này rốt cuộc muốn hắn phải làm sao?Không thể lại gần cũng chẳng lỡ rời xa.Đời người chỉ cần suy nghĩ như vậy cũng đủ hết cả thanh xuân.Rốt cuộc bóng lưng kia lại khiến hắn trở nên yếu đuối.Vương Thành Long lướt qua thân ảnh bé nhỏ,ly tâm nhăn lại,ánh mắt không yên.Những vết xước nhỏ được dán băng cá nhân khắp tay,gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi,thức ăn nhìn lướt qua đều là đồ giải cảm,tẩm bổ.

Lâm Tú Vi không biết mơ thấy gì,chỉ thấy cô nhăn mặt rồi giật mình tỉnh giấc.Cảm thấy cô ai đó,cô quay ra nhìn.Vương Thành Long phản xạ nhanh,quay lưng định đi lên lầu.

-Anh về rồi!

Lâm Tú Vi vừa dứt lời,bước chân của Vương Thành Long cũng dừng lại.Giọng nói cô hơi rụt rè nhưng lại làm lồng ngực hắn trở nên ấm áp,loạn nhịp đến lạ.Hắn quay ra nhìn cô,giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng.Lâm Tú Vi thấy hắn dừng lại,cô nhìn bàn ăn rồi nhìn hắn.

-Tôi có làm đồ ăn cho anh.Giờ thì nó nguội rồi,hay để tôi hâm lại.Nhanh thôi!

Cô có vẻ gấp gáp,nhưng nhìn cô luống cuống như vậy hắn lại thấy nhẹ lòng.

-Không cần!

Dứt lời,Vương Thành Long quay lại đi lên lầu,Lâm Tú Vi nhìn mâm cơm rồi nhìn hắn,cô lấy đồ đậy lại rồi chạy nhanh lên phòng.Cô bước vào thì cũng là lúc Vương Thành Long thay đồ đi ra.Hắn dường như muốn ở một mình.Lâm Tú Vi đương nhiên biết,cô đặt cốc nước ấm cũng mấy viên thuốc xuống bàn nhỏ ở đầu giường rồi đi ra cửa.

-Anh mệt rồi,uống chút thuốc rồi nghỉ ngơi sớm.Không làm phiền anh nữa.

Lâm Tú Vi rời đi.Đột nhiên cô lại không muốn đi,cô đang đợi điều gì?Đợi hắn sẽ giữ cô ở lại?Đợi hắn nói cô cứ ngủ ở đây hắn ra ngoài?Cô là gì mà muốn hắn làm vậy chứ,cũng chỉ là kẻ gán nợ của người cha vô trách nhiệm,cô đủ tư cách sao?

Lâm Tú Vi đi ra,Vương Thành Long thực sự không muốn ngủ,hắn nhìn số thuốc trên bàn rồi lấy máy tính ra làm việc tiếp.Còn cô,cô sang phòng dành cho khách.Nhưng trớ trêu thay,phòng lại khóa,cô cố vặn mà không được.Định quay lại mượn chìa khóa hắn nhưng có lẽ giờ hắn đã đi ngủ.Cô đành nằm ở chiếc ghế sofa màu đen đặt ở giáp cầu thang.Vốn dĩ Vương Thành Long đặt đấy dùng để xem phim nhưng sau đó không cần thiết mới để đấy dùng như vật trang trí.Cô ngồi lên,bật đèn hành lang.Cô sau khi mẹ mất mỗi lần ngủ một mình đều phải bật đèn.Đơn giản là vì cô ghét bóng tối,ghét ở một mình.

Nửa đêm,Vương Thành Long trong phòng mới để ý thời gian,hắn xuống giường cất máy tính lại bàn,định lên giường nhưng lại nhớ đến cô.Cảm giác bây giờ hắn có là bồn chồn,khó chịu.Hắn bước ra,đi thẳng đến phòng khách,mở cửa nhưng cửa lại khóa.Trán bỗng nhăn lại,hắn quay người thấy luồn sáng cuối hành lang,hắn đi tới.Thân ảnh bé nhỏ nằm co người trên chuếc ghế tựa tròn,ánh sáng chiếu vào da cô,màu da sáng phản chiếu lên màu chiếc ghế,cô lúc này làm hắn vừa lo lắng lại vừa muốn "ăn" cô ngay tức khắc.

Vương Thành Long tiến lại,nhấc nhẹ người cô lên,làn da mát lạnh chạm nhẹ vào da ấm nóng của hắn khiến Vương Thành Long cảm thấy thực sự dễ chịu.Nhìn cô bé nằm gọn trên tay hắn mà không biết chuyện gì xảy ra,khóe môi bất chợt cong lên,đôi mắt lộ rõ ý cười.Đưa cô vào phòng,Vương Thành Long đặt nhẹ cô xuống,kê gối chô cô,rồi nhẹ nhàng nằm cạnh cô.Lâm Tú Vi như có phản ứng,quay người ôm lấy hắn,như thói quen,cô dụi đầu vào lồng ngực hắn,đầu gối trên cánh tay săn chắc ngủ ngon lành.Cứ như vậy,hai thân thể một nóng một lạnh ôm nhau trên chiếc giường rộng,tuy là hai nhưng tâm vốn dĩ một.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook