Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Chương 4: Biệt hiệu Phong Lưu.​

Lão Thi

25/08/2014

- Chào mọi người, tôi là Triệu Cương Băng.

Triệu Cương Băng nhìn một đám học sinh rồi gật đầu cười, nói:

- Hy vọng những ngày sau này có thể cùng mọi người học tập, cùng nhau tiến bộ.

Nói xong dưới lớp vang lên một tràn vỗ tay mang tính lễ phép.

Hà Hiểu Như nhìn quanh phòng học một chút để tìm một chỗ ngồi cho Cương Băng, vẻ mặt thoáng cái có hơi hơi thay đổi. Toàn bộ bên trong lớp học dường như chỉ có một vị trí ở phía sau Lâm Thư Nhã là còn trống!

Lần này Hà Hiểu Nhu rầu rĩ, nếu để cho Triệu Cương Băng ngồi ở phía sau Lâm Thư Nhã, chắc chắn chính là dành cơ hội cho cậu ta, đối với biệt hiệu lan truyền mười mấy năm của Triệu Cương Băng này thì trong lòng Hà Hiểu Nhu phải hết sức cảnh giác.

Nhưng mà bây giờ ở sau Lâm Thư Nhã có chỗ trống, nếu như đặc biệt đổi chỗ cho người khác ngồi ở vị trí phía sau Lâm Thư Nhã rồi lại để cho Triệu Cương Băng ngồi chỗ khác thì sẽ khiến cho người khác xem là mình phân biệt đối xử với bạn học mới.

"Ôi, dù sao cũng chỉ có vị trí đó, với tính cách của Lâm Thư Nhã chắc chắn sẽ không bị Triệu Cương Băng ảnh hưởng đến đâu."

Hà Hiểu Như tự an ủi bản thân mình một chút, nhìn Triệu Cương Băng nói rằng:

- Cương Băng, vị trí ở tổ thứ tư hàng thứ năm, cậu vào đó ngồi đi.

- Vâng thưa cô!

Triệu Cương Băng gật đầu, đi thẳng tới tổ thứ tư hàng thứ năm cũng chính là chỗ ở phía sau Lâm Thư Nhã. Lâm Thư Nhã đang cúi đầu xem sách, cũng không hề ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Cương Băng một cái.

Xem ra, con đường này dài đằng đẳng à nha!

Triệu Cương Băng thầm thở dài, đã biết được nhiệm vụ có vẻ càng ngày càng khó à!

Không bao lâu thì Triệu Cương Băng đã sắp xếp chỗ ngồi của mình đâu vào đấy, như sách vở chẳng hạn, không biết làm sao mà Hà Hiểu Nhu lại sắp xếp cho hắn chỗ ngồi này?

Triệu Cương Băng đối với đọc sách thì không có nhiều hứng thú lắm, nhìn từ phía sau lưng của Lâm Thư Nhã đang ngồi cách mình không tới một thước, Triệu Cương Băng nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ gì.

Mà ở một bên khác. Bên trong phòng làm việc của Hà Hiểu Nhu.

- Hiểu Nhu, sáng hôm nay cô không có lớp sao?

Một người mang một cái mắt kiếng kim ti, dáng dấp người đàn ông cũng không tệ lắm, anh ta đẩy cửa phòng làm việc của Hà Hiểu Nhu, hỏi.

- Không có lớp, cả ngày hôm nay không có giờ học của tôi, thế hôm nay Mã Phong Phong cũng không có lớp sao?

Hà Hiểu Nhu vừa viết cái gì trên giấy vừa nói.

- Cũng không có lớp, đúng rồi Hà Hiểu Nhu, hết giờ học cô chờ tôi một chút, tôi có một thứ đưa cho cô!

Người con trai được kêu là Mã Phong Phong đẩy cặp mắt kính sát mắt mình một chút, ánh mắt không thể không đảo qua cặp ngực cao vút của Hà Hiểu Nhu, khóe miệng mỉm cười.

- Bây giờ không đưa được sao?

Hà Hiểu Như nghi ngờ nói.

- Không được, phải tan học mới có thể đưa được, ha ha, khẳng định là đồ tốt mà, thôi được rồi không quấy rầy cô nữa, Hiểu Nhu tôi đi trước.



Nói xong, Mã Phong Phong xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của Hà Hiểu Nhu.

Đối với người như Triệu Cương Băng mà nói thì đi học lúc nào cũng nhàm chán! Mục đích của Triệu Cương Băng đến trường học chính là vì quyết định hoàn thành nhiệm vụ của ba mình, cua vị hôn thê của mình, ban đầu cứ tưởng là chuyện không hề khó, bây giờ nhìn lại chính là khó như lên trời!

Có điều … !

Triệu Cương Băng nhìn sau lưng của Lâm Thư Nhã, khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy tự tin.

"Nếu như ngay cả vị hôn thê của mình mà cũng không cua được, vậy còn nói gì đến tán gái nữa? Vốn mục tiêu của thiếu gia thực ra còn hơn hẳn lão cha quỷ quái của ta!"

Giữu hai người, muốn từ người xa lạ trở thành bạn bè, cách đơn giản nhất chính là bắt chuyện tán gẫu!

- Thư Nhã, cô thực sự là Thư Nhã sao?

Lợi dụng lúc ra chơi Triệu Cương Băng đưa tay vỗ nhẹ sau lưng của Lâm Thư Nhã. Lâm Thư Nhã ngồi phía trước không hề có bất kỳ biểu hiện gì.

- Cô không nói lời nào sao?

Triệu Cương Băng thấp giọng nói:

- Đừng không nói lời nào mà, chớ đem trái tim của mình mà đóng lại, chúng ta phải mở rộng cửa lòng, hiểu không? Mở rộng cửa lòng thì hai bên mới có thể đi vào phòng tân hôn! Ừ, đúng là phòng tân hôn, khà khà.

Lâm Thư Nhã ngồi ở phía trước vẫn không nói lời nào.

- Này này này, thực không không quan tâm đến tôi hả?

Triệu Cương Băng nghiêng đầu suy nghĩ, nói:

- Đừng mà, nói như thế nào cô cũng là vị hôn thê của tôi, không phải sao?

Những lời này vừa nói ra, Lâm Thư Nhã ở phía trước có hơi run rẩy một cái. Ngay sau đó, Lâm Thư Nhã nghiêng đầu. Trên mặt của Triệu Cương Băng lộ vẻ vui mừng.

Cuối cùng cũng chịu để ý đến mình! Đây là một khởi đầu tốt!

- Tôi vẫn chỉ có một câu muốn nói với anh!

Lâm Thư Nhã nhìn Triệu Cương Băng, nói.

- Muốn nói cái gì?

Triệu Cương Băng mong đợi hỏi.

- Không phải vì anh là công tử Triệu gia thì ai cũng phải nịnh hót lấy lòng anh, ít nhất thì trong mắt tôi anh chỉ là một người chỉ biết dựa vào gia tộc, chỉ biết kéo cả gia tộc đại kỳ ra để làm bằng được những việc mà mình muốn, ngay cả một người bán điểm tâm bên đường anh cũng không bằng.

Nói xong, Lâm Thư Nhã quay người đi. Triệu Cương Băng sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ cười khổ một cái.

Có lẽ mấy năm trước mình chính là đúng như lời của Lâm Thư Nhã.

Nhưng mà đó cũng chỉ là mấy năm trước mà thôi. Triệu Cương Băng thở dài. Không nói gì. Thời gian trôi qua rất là nhanh.

Chương trình học ở trường cao trung chẳng mảy may có chút hứng thú nào với Triệu Cương Băng, mà Triệu Cương Băng cũng không có nói thêm một câu nào với Lâm Thư Nhã ngồi ở trước mặt mình.



Rất nhanh cũng đến lúc tan học. Lâm Thư Nhã thu dọn xong đồ vật của mình rồi liền theo mấy người bạn học chung đi ra khỏi lớp, còn Triệu Cương băng thì đi về phía phòng làm việc của Hà Hiểu Nhu.

- Ký túc xá?

Hà Hiểu Nhu cau mày nói:

- Lớp của chúng ta đều đã xếp đầy ở trong ký túc xá rồi, vậy để tôi giúp cậu hỏi nhà trường bên này xem có còn chỗ nào trong ký túc xá hay không?

Nói xong, Hà Hiểu Nhu cầm điện thoại đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, Hà Hiểu Nhu cúp điện thoại, lắc đầu nói:

- Ký túc xá của trường học bên này cũng không còn, cậu chỉ có thể đi ra ngoài tìm chỗ ở.

Bên ngoài ... Chính là tự mình phải đi mướn phòng ở bên ngoài? Triệu Cương Băng bất đắc dĩ thở dài, ngày hôm nay làm sao vậy chứ, một chút thuận lợi cũng không có? Triệu Cương Băng quay người đi ra khỏi phòng làm việc của Hà Hiểu Nhu, nhưng là đụng phải một thầy giáo vừa đúng lúc bước vào. Thầy giáo kia nhìn Triệu Cương Băng một cái, không nói gì liền đi vào phòng làm việc của Hà Hiểu Nhu.

Triệu Cương Băng đi ra ngoài khoảng một trăm thước rồi chợt dừng lại

"Mình thử hỏi cô ta xem gần đây có phòng trọ tiện nghi nào có thể mướn được!" Triệu Cương Băng gật đầu, xoay người quay trở lại.

Lúc đi đến cửa phòng làm việc. Triệu Cương Băng nghe được giọng nói trong phòng làm việc.

- Hiểu Như, đây là tôi trăm cay ngàn đắng mới lấy được vé vào cửa của hội diễn xướng, là chỗ Vip ghế đầu đó. Không phải cô vẫn luôn thích Tôn Giai Dĩnh sao? Lần này là buổi biểu diễn cuối cùng trong tuần diễn toàn thế giới, mà nghe nói sau này Tôn Giai Dĩnh sẽ rời khỏi làng giải trí, cơ hội này khó mà có được!

Bên trong phòng làm việc của Hà Hiểu Nhu truyền tới giọng nói dồn dập của một người đàn ông.

- Ngại quá Mã Phong Phong, lát nữa tôi còn phải chấm bài tập!

Hà Hiểu Nhu nói.

- Thế nhưng Hiểu Nhu, cơ hội này không thể bỏ qua.

Mã Phong Phong hình như rất sốt ruột, nói:

- Chúng ta cùng đi xem đi.

- Thật là ý tốt, nhưng Mã Phong Phong à, tôi thật không có thời gian!

- Hiểu Nhu, cô ... cô còn không biết tâm tư của tôi đối với cô hay sao?

Mã Phong Phong nói:

- Chúng ta cùng bắt đầu ở cái trường học này ...

- Mã Phong Phong, anh làm gì thế, buông tay tôi ra, anh nắm đau tay tôi!

- Hiểu Nhu, cô đồng ý tôi đi ...

- Không được! Mã Phong Phong buông tay ra!

Ban đầu Triệu Cương Băng hết sức cao hứng đứng ở bên ngoài nghe, nhưng khi nghe lời nói cuối cùng của Hà Hiểu Nhu thì ánh mắt Triệu Cương Băng sáng lên, thẳng tay đẩy cửa bước vào.

- Cô giáo Hà, tôi có một chút không hiểu lắm, tôi muốn hỏi cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mỹ Nhân Xin Dừng Bước

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook