Mục Cửu Ca

Chương 23: Khúc dạo đầu màn ép cung

Dịch Nhân Bắc

28/07/2016

“Nhìn những tác phẩm trưng bày này, tôi muốn các tác phẩm của Cửu Ca được đặt tại vị trí đẹp nhất trong hội trường.” Hoa Vô Ý vứt lại một câu nói, biểu hiện rõ sự không cho phép phủ nhận, mặt không biểu cảm xông về hướng cầu thang.

Thợ Săn lông mày giật giật, có chuyện gì xảy ra không biết? Đại ca… có tí không bình thường.

Tất cả nhân viên công ty Trọng Vũ đều lén lút nhìn trộm, vài giây sau, trên mỗi khuôn mặt, đôi mắt của họ đều lộ rõ vẻ hưng phấn không thể khống chế, Đại ca muốn gây bão rồi đây, quả này có trò vui để xem rồi.

Sắc mặt tổ trưởng Trần tái mét, anh mới nhận được một cuộc điện thoại, trợ lý của Ban tổ chức gọi điện tới, nói rằng chủ nhiệm Tiết dùng dao đâm bị thương một thí sinh dự thi vì tới phản ánh việc bất bình với vị trí trưng bày tác phẩm, nên tìm chủ nhiệm để điều chỉnh lại vị trí, mà tên của thí sinh dự thi đó là Mục Cửu Ca.

Tổ trưởng Trần cùng với những thành viên Ban tổ chức của các tiết mục khác không giống nhau, quan hệ của anh ta với Giám đốc đài truyền hình Trương rất tốt, lại còn là người phụ trách của cả tiết mục này, thế nên biết rất rõ người đứng đằng sau Mục Cửu Ca là ai.

Tổ trưởng Trần liếm môi, nhìn về phía Trương Cận Nhân, không biết có nên chủ động nói với anh ta tất cả sự việc không.

Nhưng rất nhanh sau đó, không cần đến tổ trưởng Trần chủ động báo cáo, thư ký đi nghe ngóng được đại khái sự việc, đã quay lại trình bày với Trương Cận Nhân.

Sắc mặt Trương Cận Nhân không thay đổi gì, nhưng những người thân cận ông ta đều biết người này đang tức giận đến nổ cả ngực rồi.

Trương Cận Nhân trực tiếp nói với cái giọng đùa cợt: “Xem ra mấy tác phẩm dự thi này đang kêu oan đây mà, mấy bức xuất sắc đến như thế lại bị giấu đằng sau biển quảng cáo, thảo nào mối hàn của cái giá biển quảng cáo như thế mà cũng đổ được. Tôi nhìn thấy trong hội trường vẫn còn rất nhiều không gian để trống, nếu thật sự không có chỗ để trưng bày, vậy thì để luôn đằng trước màn hình chiếu kia đi, vừa hay chỗ đó đang trống.”

“Đúng đúng đúng, là do chúng tôi làm việc chưa được chu toàn, cứ cho rằng tất cả các tác phẩm dự thi đều ở trong hội trường rồi, không ngờ vẫn còn có mấy tác phẩm bị giấu vào cái chỗ đó. Tiểu Trần, anh di chuyển mấy bức thêu đó đến trước màn hình chiếu đi, đừng để báu vật lại bị giấu đi như thế.” Giám đốc đài truyền hình Trương đưa tay lau mồ hôi cười cười, quay lại phân phó công việc cho tổ trưởng Trần.

Tổ trưởng Trần đầy một bụng tức giận, nhưng trong lúc này lại không tiện nói nhiều điều gì, sự việc này nhất định đằng sau có người giở trò quỷ, chỉ là không biết là ai làm, để cho anh ta mà biết được ai làm thì… Hứ!

Tổ trưởng Trần vừa bước được vài bước liền nhắn một cái tin cho Giám đốc đài truyền hình Trương, nói cho anh ta biết chuyện Chủ nhiệm Tiết dùng dao đâm Mục Cửu Ca.

“Nghe nói có một thí sinh vì cảm thấy Ban tổ chức làm việc không công minh, nên đã đi tìm người phụ trách nói chuyện, kết quả lại bị người phụ trách này đâm bị thương. Việc này là thế nào?” Trương Cận Nhân đột nhiên hỏi Giám đốc đài truyền hình Trương.

Tai của nhóm phóng viên lập tức dựng thẳng lên, máy quay thi nhau ngắm vào vẻ mặt của Giám đốc đài truyền hình Trương.

Đường đường là giám đốc đài truyền hình, đột nhiên giám đốc Trương lại không có cách nào thích ứng nổi cái cảm giác đối mặt với các loại máy ảnh như thế này, nhất thời mồ hôi chảy như mưa, nghe thấy có tin nhắn báo đến, nhưng căn bản là không có cơ hội mở ra đọc.

“Có chuyện này sao? Tôi sẽ cho người đi điều tra xem sao.”

“Tôi cũng nghĩ rằng phải đi điều tra, làm cái chương trình này, mục đích là vừa mang lại niềm vui cho người xem,vừa phải phát huy những kỹ nghệ truyền thống lâu đời của Trung Quốc, đã như vậy, cả chương trình càng phải làm cho thật công bằng, chính trực, công khai. Hơn nữa tôi nghe nói, tỷ suất người xem chương trình này tương đối cao, đến vợ tôi cũng rất thích xem, đây là thành công của các anh, rất đáng để khen ngợi và được khẳng đinh.”

Giám đốc Trương cười cảm kích: “Cám ơn Thư ký Trương đã quá khen.”

Giọng của Trương Cận Nhân dừng một chút: “Song các hạng mục công việc của các anh lại càng phải làm cho thật tới nơi tới chốn, làm sao để cho mỗi thí sinh dự thi đều có được môi trường thi đấu thật công bằng là điều kiện tối thiểu, đã gọi là tiết mục thi đấu, bình chọn thì đều phải như vậy, nếu không…”

Những lời của Trương Cận Nhân được máy ghi âm ghi lại một cách chân thực, sau đó sẽ được biên tập lại, sau đó nữa nội dung đã được biên tập này chỉ cần được phòng tuyên truyền của thành phố cấp phép, đài truyền hình địa phương sẽ được phép phát đi những nội dung có liên quan, nhưng đài truyền hình Trung ương sẽ phức tạp hơn một chút, đài truyền hình Trung ương đối với việc này rất rõ ràng, thế nên họ chỉ chụp ảnh lại, chứ không có ý định cho phát đoạn đối thoại này đi.

“Phóng viên Vương, Kênh 1 đài Trung ương các anh không phải đang muốn làm một tiết mục về chuyên đề này sao? Tôi kiến nghị các anh nên làm một chuyên đề phóng sự về tiết mục các chương trình thi đấu về kỹ nghệ truyền thống và các chương trình thi đấu quy mô lớn, chỗ nào làm việc còn có khuất tất, bất công, có lẽ chúng ta chưa làm được công bằng một cách tuyệt đối, nhưng ít nhất cũng sẽ làm cho công bằng một cách tương đối. Các anh nghĩ sao?” Trương Cận Nhân cười nhẹ, vỗ vỗ vào vai của phóng viên Vương.

Phóng viên Vương: “Ý kiến của Thư ký Trương lúc nào cũng đặc biệt hay ạ.”

Câu trả lời của phóng viên Vương tương đối lấp lửng, anh chẳng đưa ra bất kỳ lời cam kết nào, chỉ không nặng không nhẹ mà vuốt đuôi theo Trương Cận Nhân vài câu.

Trương Cận Nhân cũng chẳng truy đuổi mục đích tới cùng, ông cũng chỉ là muốn làm cho mọi người cảm thấy ông cũng rất coi trọng việc này mà thôi.

Tiếp đó, cái biển quảng cáo được nhanh chóng di dời, du khách lại tiếp tục tham quan như cũ, Trương Cận Nhân sau khi tận mắt nhìn thấy tác phẩm của Mục Cửu Ca được trưng bày dưới màn hình chiếu, không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào, cũng không hỏi bất kỳ lời nào về thương thế của Cửu Ca, rất nhanh cùng với đoàn lãnh đạo thành phố rời khỏi hội trường triển lãm.

Chỗ cầu thang chen chúc rất đông người, tất cả phóng viên cùng với những người không phận sự đều bị chắn ở đây, Hoa Vô Ý tốn chút sức lực mới chen lên được phía trên cùng.

“Anh là ai? Người không có phận sự, không được lại gần.” Một viên cảnh sát ngăn anh lại.

Hòa Thượng đang đợi Hoa Vô Ý nhìn thấy tình hình, vừa định đi qua để giải thích.

Hoa Vô Ý bên này đã nói rất rõ ràng thân phận của bản thân, nói nhỏ bên tai viên cảnh sát: “Tôi là chồng của nạn nhân, tôi cần phải biết tình hình vợ tôi hiện tại như thế nào, hay là anh hi vọng tôi sẽ đi tìm hung thủ trước.”

Cảnh sát vừa nghe xong, liền nhường đường cho anh qua, giọng của Hoa Vô Ý nhỏ vừa đủ nên không gây sự chú ý của mọi người, song dù anh nhẹ nhàng đi vào khu vực cấm cũng gây nên một sự xáo động nhỏ.

Các phóng viên tìm mọi cách đưa máy ảnh lên thật cao, muốn xem xem tình hình trên tầng hai.



Hòa Thượng vẫy tay với Hoa Vô Ý.

Cửu Ca được di chuyển ra khỏi phòng họp đó, cô được chuyển tới phòng hội nghị lớn hơn ở phía bên ngoài tầng hai, nhưng vị trí cô nằm lại tương đối đặc biệt, là một góc lõm vào trong phòng, nên bất luận dù bên ngoài cố gắng chỉnh góc độ máy quay như thế nào, cũng không với được đến chỗ cô nằm.

Hoa Vô Ý nhìn thấy Mục Cửu Ca.

Sáng nay Cửu Ca buộc tóc kiểu đuôi ngựa, hiện tại đã được tháo tung ra, tóc dài xõa ra phía đầu vai, một số vẫn còn ẩm ướt.

Một cô gái đầy mạnh mẽ là như thế, vậy mà hiện tại lại nằm một cách yếu ớt trên chiếc bàn dài phòng hội nghị.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, Hoa Vô Ý nhìn thấy sự hỗn loạn và bất an ở trong mắt cô.

Hoa Vô Ý quay đầu liếc nhìn gian phòng họp đó một cái, đi tới chỗ Mục Cửu Ca, nắm lấy tay cô.

Mục Cửu Ca tinh thần rất tỉnh táo, nhìn thấy Hoa Vô Ý, miệng hơi há ra, nhưng lại không nói gì cả.

Bên cạnh Mục Cửu Ca ngoài Hòa Thượng và Đinh Tử ra, còn có một người thanh niên sắc mặt trắng bệch.

Hoa Vô Ý nhìn về phía người thanh niên đó.

Anh thanh niên đó nhìn Hoa Vô Ý gật gật đầu xác nhận: “Vết thương dài khoảng 6cm, hung khí là dao dọc giấy, dao tương đối sắc, nhưng vết thương không sâu lắm, xử lý cẩn thận chắc sau này không để lại sẹo đâu.”

“Cám ơn!”

Anh thanh niên nhún nhún vai: “Chỉ cần anh không trách tôi đã nhìn thấy bụng vợ anh là được rồi.”

Hoa Vô Ý cứng người lại, bụng của Cửu Ca anh còn chưa nhìn thấy bao giờ.

Mục Cửu Ca không nhịn được cười, lúc nãy câu đầu tiên giới thiệu của anh thanh niên này là bác sĩ của công ty Trọng Vũ, họ Y trong từ y phục, tên là Sinh trong từ sinh sống; câu thứ hai là hỏi cô, xem sau này cô và Hoa Vô Ý có em bé, có thể để cho anh ta đỡ đẻ không?

Hoa Thượng ở một bên pha trò: “Cái này đã là gì, tôi vừa nhìn thấy cô Mục đây bị thương, chờ xe cứu thương lại không biết bao giờ mới tới, đành phải gọi trước cho bác sĩ, anh có biết là bác sĩ mang bao nhiêu là dụng cụ y tế tới không.”

Hoa Vô Ý gật đầu một cái, rất thành ý nói: “Cảm ơn”

Hòa Thượng cười khà khà, tay sờ sờ cái đầu trọc lốc không nói năng gì.

“Chồng của người bị thương đến rồi có phải không? Thế thì đã có thể hỏi chuyện được rồi chứ?” Một vị cảnh sát lão luyện khoảng hơn 30 tuổi bước ra từ căn phòng họp hiện trường vụ án.

Viên cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ, tay chỉ về hướng Hoa Vô Ý ra hiệu với anh ta.

Hoa Thượng khẽ nói với Hoa Vô Ý, bọn họ nhanh chân chạy tới trước cả cảnh sát, nhìn thấy vết thương của Mục Cửu Ca không nghiêm trọng, nên đã đưa cô ra khỏi phòng họp đó trước, chờ đến khi cảnh sát đến thì bác sĩ đã tới trước liền bắt đầu chữa trị cho cô rồi.

Cảnh sát muốn đến hỏi chuyện, bọn họ liền nói với cảnh sát phải chờ cho chồng của bệnh nhân tới cái đã. Mà Mục Cửu Ca cho đến bây giờ vẫn chưa có nói gì cả, ngược lại nghi phạm lại liên tục nhắc đi nhắc lại là do Mục Cửu Ca hãm hãi bà.

“Anh là chồng của nạn nhân phải không? Có một số việc tôi cần phải tìm hiểu qua nạn nhân một chút, nếu có thể nói chuyện, có thể kể lại sự việc phát sinh như thế nào được không?” Viên cảnh sát lão luyện này tính tình có vẻ là người nóng tính, mở miệng là nhanh chóng muốn hỏi chuyện.

Hoa Vô Ý quay người đối diện với viên cảnh sát nói: “Có thể, nhưng với điều kiện là vết thương của vợ tôi phải ổn định cái đã, đồng thời phải có sự có mặt của luật sư.”

“Luật sư?” Viên cảnh sát có vẻ rất lạ lẫm với hai từ này: “Xin hỏi anh là người Trung Quốc phải không?”

“Đúng thế.”

“Tôi nghĩ không nhất thiết phải có mặt luật sư, nói cho cùng vợ anh cũng là người bị hại mà.”

Hoa Vô Ý đột nhiên lại nói giọng nghiêm túc hơn: “Anh cảnh sát, nếu anh đã có định kiến như vậy thì chúng tôi lại càng phải mời luật sư. Vợ tôi tính tình thẳng thắn, nói chuyện vụng về, không giả vờ đáng thương giỏi như người khác được, hơn nữa nghi phạm lại là người làm trong đài truyền hình, không phải là có tiềm năng làm diễn viên sao.”

“Oh” Viên cảnh sát sờ sờ mũi mình: “Ngôn ngữ cũng sắc bén quá chứ nhỉ, lúc nãy tôi còn tưởng anh không biết nói tiếng Trung cơ đấy. Thôi được rồi, tôi sẽ theo sát vụ này, anh muốn mời luật sư thì cứ mời đi, nhưng phải nhanh lên, muộn nhất phải trước 2 giờ chiều nay. Tôi hi vọng sẽ được nghe từ chính cô Mục đây kể lại diễn biến vụ án. Các anh cũng mong nhanh chóng tìm được hung thủ mà, có phải không?”

“Đương nhiên. Xin hỏi xe cứu thương khi nào thì tới đây?”

“Ồ, cũng sắp tới rồi.”



Lúc xe cứu thương đến cổng sau của triển lãm, thì cũng là lúc gia đình đại sứ Đức vừa đến cổng trước.

Hoa Vô Ý theo Mục Cửu Ca lên xe cứu thương, còn bọn Hòa Thượng lại hưng phấn bừng bừng phân chia nhiệm vụ, nội dung nhiệm vụ là gì thì đến Hoa Vô Ý cũng chẳng biết.

Nhân viên cứu thương sau khi nghe Mục Cửu Ca đã được bác sĩ xử lý vết thương, cũng chẳng thèm kiểm tra vết thương lại, cứ thế khiêng cô trực tiếp lên xe.

Hơn nữa cũng là do vết thương của Mục Cửu Ca không nghiêm trọng, lại có chồng đi theo, hai nhân viên cứu thương phân chia ra một người lái xe, một người thì ngồi ở ghế phụ lái, chẳng có ai ngồi khoang xe đằng sau cùng.

Hoa Vô Ý thấy cả khoang xe chỉ có hai người họ, mới vươn tay lật áo của Mục Cửu Ca.

Mục Cửu Ca giữ tay anh lại nói: “Anh làm gì thế?”

“Anh xem vết thương thế nào”

“Vết thương thì có gì mà xem? Đã được băng bó lại rồi.”

Mục Cửu Ca vẫn còn chưa nói xong, Hoa Vô Ý với thái độ vô cùng kiên trì và cứng rắn, đã lật áo của cô ra rồi.

Vết thương đã được băng một lớp gạc, Hoa Vô Ý đem miếng gạc bóc ra xem.

Mục Cửu Ca không còn câu gì để nói, liếc trắng mắt nhìn, mặc kệ anh.

“Đau không” Hoa Vô Ý nhẹ giọng hỏi.

“Đương nhiên là đau rồi.” Mục Cửu Ca bất đắc dĩ trả lời.

“Làm thế nào lại bị rạch vậy?”

“……” Mục Cửu Ca không trả lời.

Hoa Vô Ý cũng không ép cô trả lời, đứng dậy tìm bông gạc và dung dịch diệt khuẩn trong khoang xe, diệt khuẩn lại vết thương rồi băng lại giúp cô.

“Cảm ơn.”

Hoa Vô Ý ngồi bên cạnh Mục Cửu Ca, dùng ngón tay trải lại mái tóc cho cô, nhẹ giọng nói: “Trong những du khách hôm nay, sẽ có gia đình nhà Đại sứ Đức đến tham quan, bọn họ nhất định sẽ bị tác phẩm của em làm cho kinh ngạc, tiếc là em không có mặt ở đó để cùng bọn họ chụp ảnh làm kỷ niệm.”

“Thế à, thật là tiếc.” Mục Cửu Ca nói phụ họa theo một cách nhạt nhẽo.

Hoa Vô Ý nhìn cô, không nói thêm gì nữa, cả khoang xe là một mảnh tĩnh lặng.

Mục Cửu Ca bị anh nhìn đến mức phải tránh ánh mắt của anh đi, qua một lúc, Cửu Ca lại quay trở lại, vừa nãy làm ra những chuyện đó hoàn toàn là do dựa vào khẩu khí, hiện tại dũng khí đó đã biến mất rồi, cô… bắt đầu thấy sợ và lo lắng, nhưng cô lại không biết nói thế nào với Hoa Vô Ý, mà cái trầm mặc như thông hiểu mọi chuyện này của anh lại càng làm cho cô khó mở miệng.

“Em lại bị hủy tư cách dự thi rồi có phải không?” Cô phải tìm trước một đề tài nói chuyện an toàn một chút để phá vớ không khí trầm mặc này.

Hoa Vô Ý lắc đầu: “Không có ai hủy tư cách dự thi của em cả. Ngoài ra các tác phẩm của em cũng được chuyển ra khỏi cái góc đó rồi, được trưng bày ngay phía dưới màn hình hiển thị điện tử trong hội trường, bất kỳ ai đi vào cũng có thể nhìn thấy ngay.”

“Thật sao? Cám ơn anh. Em… “ Tâm trạng của Cửu Ca đặc biệt rối loạn, cô đi tìm vị chủ nhiệm Tiết chẳng phải là để có thể đổi lấy vị trí trưng bày tốt hơn hay sao? Thế nhưng cô cố sống cố chết cũng chẳng cố ra được cái kết quả gì, vậy mà bên này Hoa Vô Ý lại nhẹ nhàng đem sự việc giải quyết ổn thỏa hết rồi.

Hoa Vô Ý duỗi ngón tay nhẹ nhàng ấn lên môi cô nói: “ Nếu như em không muốn nói, vậy thì không cần phải nói gì cả, anh sẽ để cho luật sư công ty giải quyết giúp em vụ này, em không cần phải lo lắng gì cả.”

“Thật xin lỗi, em…”

“Câu vừa nãy là lí trí của anh nói, thực tế thì anh vô cùng mong muốn em hãy kể lại toàn bộ quá trình sự việc một cách đầy đủ, trọn vẹn, không có một chút tình tiết nào bỏ lỡ với anh.”

Mục Cửu Ca đen mặt: “… Không cần phải lòng vòng vậy đâu, đại ca ạ”

“Có thể nói ra chưa?” Hoa Vô Ý không nhìn biểu cảm trên mặt cô, hỏi lại.

“Không nói có được không?” Mục Cửu Ca vẫn không biết phải giải thích sự việc như thế nào cho Hoa Vô Ý hiểu.

“Có thể, nhưng mà anh sẽ cưỡng hiếp em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mục Cửu Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook