Mùa Tuyết Rơi

Chương 5

Trang Trang

27/06/2014

Sao trời, âm nhạc, người con trai nặng tình thương yêu và muốn cùng mày chung sống đang ở bên, đang chuẩn bị dốc bầu tâm sự. Vậy mà trong cảnh tượng đó, mày lại ngủ ngon lành, ngáy khò khò, còn nghiến răng ken két nữa. Những gì trước mắt hẳn đã khiến người ta không sợ sởn gai ốc thì cũng mất hết cảm tình.

Tôi bước vào phòng làm việc với một tinh thần sảng khoái, Đại Hải thấy lạ hỏi: “Tử Kỳ, chị không sao chứ?”.

Tôi hướng về phía cậu ta thể hiện tư thế quyết tâm chiến đấu, cười rồi đi làm việc.

Cuộc chiến mà tôi chờ đợi lại không diễn ra đúng thời gian, liên tiếp mấy ngày trời yên biển lặng. Ninh Thanh ngược lại cứ mỗi ngày một bó hoa, ngày nào cũng hẹn gặp tôi.

Nếu đã không thể cùng nhau chung sống, nếu sống với nhau mà không có hạnh phúc. Vậy thì, hãy giấu kín tình yêu này vào sâu trong lòng, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.

Thống kê hôn nhân của Trung Quốc chẳng phải nói rằng có hơn năm mươi phần trăm các cuộc hôn nhân là không có tình yêu hay sao? Trong hôn nhân không nhất định phải có tình yêu. Mỗi cặp vợ chồng lúc về già sẽ gọi nhau là bạn già. Bạn già, bạn già, người bạn lúc về già. Không ngoài việc tìm một người góp gạo thổi cơm chung, sinh đứa con để gửi gắm tình cảm, tránh trong nhà trống trải không có hơi người.

Nếu trong cuộc hôn nhân có một người yêu người kia, vậy thì ít ra cũng tốt hơn cuộc hôn nhân tuyệt đối không có tình yêu hàng chục lần rồi.

Tôi là cô gái ích kỷ và sống thực tế, tôi lựa chọn mình được yêu. Huống hồ, từ lâu tôi đã nhận ra rằng ngoài Vân Dịch ra, tôi thật sự không thể nào yêu được.

Khi tôi lần đầu chủ động gọi điện thoại cho Ninh Thanh, trong lòng chợt nhói đau. Nếu Vân Dịch cảm nhận được, anh cũng sẽ đau lòng chứ? Bỏ qua cảm giác này đi. Tôi nhẹ nhàng thoải mái hẹn Ninh Thanh đi ăn.

Trái với tưởng tượng của tôi, Ninh Thanh lại tỏ ra do dự, có chút gì đó không dám tin, hình như anh đang cân nhắc, im lặng hồi lâu mới nói: “Tử Kỳ, em thật sự muốn hẹn anh đi ăn?”

“Nếu anh có thời gian và bằng lòng”.

Ninh Thanh hỏi: “Tử Kỳ em nhận lời anh rồi sao?”

Tôi choáng váng, thế này là thế nào? Ăn bữa cơm là coi như đã nhận lời lấy anh ư? Nói thật tôi vẫn chưa chuẩn bị về chuyện này, vội nói: “Nếu anh không đồng ý thì thôi, coi như em chưa nói gì.”

Ninh Thanh lập tức trả lời: “Hết giờ làm anh đến đón em.”

Ái chà, với Ninh Thanh mà sao cũng mệt vậy? Tôi nhìn bức ảnh của mẹ trên bàn làm việc, cảm thấy trong lòng xót xa, “Mẹ ơi, con phải làm gì mới đúng đây?”

Hay là, nhận lời Ninh Thanh? Nhưng trong lòng tôi lại đang tranh đấu, tôi cảm thấy vẫn chưa đến lúc để vứt bỏ tất cả.

Ngồi với Ninh Thanh trong nhà hàng, tôi không hiểu tại sao anh lại chọn một nhà hàng phương Tây. Từ xưa tới nay, đồ ăn Tây cho tôi cảm giác no tức thời, nhưng ngay sau đó lại đói.

Ninh Thanh ăn món Tây trông rất ngon lành, động tác tao nhã, cực kỳ phù hợp với hình tượng bản thân anh. Có thể Ninh Thanh cảm thấy ăn món Tây chỉ nghe thấy tiếng dao dĩa va vào nhau, ngậm miệng lại suy ngẫm sẽ đỡ phải nói chuyện.

Tôi thấy buồn bực, bữa ăn trôi qua hết sức lặng lẽ. Nhà hàng phương Tây cảnh vật bày trí rất đẹp, nhưng ăn uống thưởng thức phong cảnh cũng phải xem tâm trạng con người thế nào chứ? Ninh Thanh ngồi đối diện với tôi không nói không rằng, tôi cảm thấy thà ăn một tô mỳ còn dễ chịu hơn. Tôi thử tìm chuyện để nói với anh: “Thường ngày anh thích ăn ở chỗ như thế này à?”

Ninh Thanh khẽ mỉm cười: “Đúng vậy, ở đây yên tĩnh.”

Tôi không nhịn được nữa liền nói thêm: “Em thích cùng với đồng nghiệp đi ăn ở những quán nhỏ bên đường, quán nhỏ nhưng lúc nào cũng rộn rã tiếng cười nói, ở đây có muốn nói vài câu cũng phải kềm chế.”

Ninh Thanh vẫn mỉm cười: “Vậy sao, ăn như thế không vệ sinh đâu.”

Tôi lén đưa mắt nhìn, vệ sinh ư? Những điều tôi nói và những điều anh nói là cùng về một vấn đề sao? Tôi tiếp tục tìm chuyện để nói: “Ninh Thanh, thường ngày anh giải trí thế nào?”

Ninh Thanh vẫn mỉm cười: “Làm việc mệt rồi thì đọc sách và lên mạng, nhưng thời gian đọc sách, lên mạng không nhiều.”

Trong đầu tôi lập tức hình dung ra một bức tranh: Kết hôn với Ninh Thanh, lúc anh về đến nhà tôi chào: “Về rồi à?”. Anh “ừ” một tiếng đáp lại, sau đó ăn cơm không nói năng gì, xong thì đọc sách, lên mạng, hai người lặng thinh, vô vị tột cùng.

Nghĩ mà thấy sợ. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đúng là không hề có tiếng nói chung với Ninh Thanh. Vì thế, tôi lặng lẽ ăn hết bữa cơm cùng anh.

Ninh Thanh lái xe, tôi không hỏi tiếp sau sẽ là chương trình gì, tùy anh sắp xếp, tôi chẳng hứng thú muốn biết. Ninh Thanh lái xe thẳng lên núi Đằng Long, lên tới đỉnh núi thì mở cửa nóc xe ra. Anh ngả ghế xuống, bảo tôi: “Tử Kỳ, em xem sao trên trời kìa”.

Tôi nằm xuống nhìn lên trời cao. Trời đêm nay không có mây. Những ngôi sao lấp lánh, chi chít rải khắp nơi, không tài nào đếm xuể. Trong xe vang lên khúc hát du dương, bài hát tiếng Anh, tôi nghe không hiểu lắm, chỉ cảm thấy giai điệu nhẹ nhàng êm ái. Như thế cũng có thể coi là rất lãng mạn phải không? Trước là nhà hàng phương Tây, sau là ngắm sao. Tiếp theo nữa có thể có hoa tươi không? Sau đó là hôn? Hai mắt nhìn nhau, tóe lửa? Tôi suy nghĩ liên miên, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.

Lúc được Ninh Thanh đánh thức, tôi mở mắt ra thì đã đến cửa nhà mình rồi. Thẹn toát mồ hôi, tôi nói: “Xấu hổ quá, em ngủ thiếp đi mất”.

Ninh Thanh cười, bảo: “Mau vào nhà đi”.

Tôi xuống xe, tạm biệt anh, bỗng nhiên anh nói một câu: “Em đã ngáy đấy”, sau đó thì đi thẳng.

Tôi đỏ mặt, muốn tìm ngay một lỗ nẻ mà chui vào.

Hôm sau, Đại Hải hỏi tôi với vẻ bí hiểm: “Cuộc hẹn tối qua thế nào? Nghe Tiểu Nhược nói, hai người đã đi trên con đường vô cùng lãng mạn.”

Tôi gật đầu bảo: “Đương nhiên rồi, bầu không khí lãng mạn của nhà hàng Tây, nằm trên xe ngắm sao trời trên đỉnh Đằng Long Sơn.”

Đại Hải hình như càng hưng phấn: “Rồi sau đó thì sao?”

Tôi nguýt cậu ta một cái: “Tôi ngủ thiếp đi”.

Đại Hải lập tức bắt đầu tưởng tượng: “Òa, Ninh Thanh trông thấy người con gái thường ngày vẫn ngưỡng mộ trong lòng bây giờ nằm ngủ bên cạnh mình như một mỹ nhân, sao trời chiếu sáng, không nhịn được, khẽ hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Lúc này người đẹp đang ngủ giật mình tỉnh giấc, ánh mắt ngượng ngùng xấu hổ, rồi từ từ ngắm mắt lại, sau đó…”.

Tôi kịp thời cắt ngang những liên tưởng gì gì đó của cậu ta: “Sau đó tôi cất tiếng ngáy!”

Đại Hải cười sặc sụa: “Này, Tử Kỳ, khung cảnh lãng mạn như thế, chị không những ngủ mà lại còn ngáy được cơ à? Chị quá phụ công sắp xếp của Tiểu Nhược và tấm lòng của Ninh Thanh rồi.”

Lúc này nói lại cũng vẫn thấy xấu hổ, nhưng cái miệng của tôi lại không chịu nhượng bộ: “Cậu nên vui mừng vì tôi đã không tốn hơi thừa lời.”

Đại Hải bật cười.



Sao trời, âm nhạc, người con trai nặng tình thương yêu và muốn cùng mày chung sống đang ở bên, đang chuẩn bị dốc bầu tâm sự. Vậy mà trong cảnh tượng đó, mày lại ngủ ngon lành, ngáy khò khò, còn nghiến răng ken két nữa. Những gì trước mắt hẳn đã khiến người ta không sợ sởn gai ốc thì cũng mất hết cảm tình.

Nghĩ đến đây, tôi cũng bật cười theo.

Những cuộc hẹn với Ninh Thanh ngày càng nhiều hơn. Có điều, chúng tôi không đến nhà hàng Tây nữa, mà chuyển sang ăn ở những quán nhỏ tôi thích. Ninh Thanh kỳ thực học thức rất uyên bác, lúc anh sôi nổi thực ra không hề có chút gì buồn tẻ. Một lần nữa, tôi phải thốt lên, con người ta, đúng là không chỉ có một mặt tính cách.

Nếu cứ mãi như thế này, cùng anh sống đến cuối đời cũng có thể coi là một thứ hạnh phúc bình thường đấy chứ?

Giờ tan tầm, tôi thường xuyên cùng Ninh Thanh, Tiểu Nhược và Đại Hải ăn cơm, dạo chơi khắp nói. Hết giờ làm, trở về tổ ấm nhỏ bé mình thuê, lên mạng chơi trò chơi, thiết kế.

Đại Hải thường theo lệnh của Tiểu Nhược thăm dò ý tứ của tôi. Tôi không biết nên trả lời thế nào. Tôi dường như đang chờ đợi sự xuất hiện của Vân Dịch, nhưng cũng tựa hồ có thể cùng với Ninh Thanh mãi như thế này.

Vân Dịch giống như đã biến mất. Tổng giám đốc cũng không nhắc đến Vân Thiên nữa. Tôi cũng coi như chưa đến thành phố B, coi như bốn năm nay chưa từng gặp anh, tôi lại trở về cuộc sống vốn có. Tất cả giống như một giấc mơ, tỉnh dậy liền tan biến.

Không dám tin chuyện lại có thể đơn giản như vậy, tôi gọi điện cho Quyên Tử. Quyên Tử và tôi là bạn thân, chơi với nhau từ tấm bé, cô ấy hiểu từng chân tơ kẽ tóc của tôi và Vân Dịch, chỉ cần nghe thấy giọng nói của cô ấy là tâm trạng của tôi liền khá hơn. Tôi nói với Quyên Tử: “Mình luôn cảm thấy yên tĩnh đến đáng sợ”.

Quyên Tử an ủi: “Tử Kỳ, cậu phải biết rằng cậu đã xa anh ấy bốn năm rồi, trong bốn năm qua cậu đã thay đổi nhiều lắm, anh ấy nhất định cũng thay đổi không ít. Cậu quá lo lắng rồi đấy.”

“Nhưng mà Quyên Tử, tôi hôm đó anh ấy gọi điện đến, mặt dày và rất ngang ngược.”

“Tử Kỳ, những lúc bị trêu chọc trông cậu rất đáng yêu, chẳng qua tự cậu không biết đấy thôi. Mình đặc biệt thích nhìn dáng vẻ cậu bị trêu chọc đến cuống quýt lên, đôi mắt mở to, xinh y như lúc còn nhỏ, không có chút gì giống một phụ nữ đã sắp ba mươi.”

Tôi vội vàng muốn chứng thực: “Cậu bảo là Vân Dịch chỉ trêu chọc mình thôi à? Anh ấy de dọa mình mà.”

Quyên Tử than thở: “Đó là cậu sợ anh ấy quá thôi, thấy gió liền nghĩ là có mưa. Ở đâu ra người không biết lý lẽ như vậy chứ? Triển Vân Dịch có thể tồn tại và nắm quyền lớn ở một đại gia tộc như vậy, anh ấy không phải là không có lý trí.”

Thật thế sao? Vân Dịch chỉ là trêu chọc tôi thôi? Vây quanh anh ấy có đủ loại con gái đẹp, còn để ý đến tôi làm gì? Trong lòng lại thấy buồn, lại thấy trống trải. Phải chăng Vân Dịch không còn yêu tôi nữa? Anh ấy chỉ trêu chọc tôi, giống như trêu một đứa trẻ? Rồi tôi lại quay sang tự bảo mình, đây chẳng phải điều mày muốn sao? Chẳng phải mày sợ về lại bên cạnh anh ấy, sợ không còn được là chính mình nữa hay sao?

Tôi đúng là mâu thuẫn, nhìn thấy cả thói hư vinh và ích kỷ trong lòng mình.

Tôi phân tích kỹ lưỡng bản thân, tôi bỏ đi đã bốn năm, nhưng từ tận sâu trong đáy lòng chưa từng lúc nào có suy nghĩ rằng anh không yêu mình. Một khi anh vứt bỏ, tôi sẽ có cảm giác mất mát rất nặng nề. Tôi không biết kiểu mâu thuẫn tâm lý này có ở những người con gái khác hay không.

Suy nghĩ lâu lắm, cuối cùng tôi cũng định thần lại được. Tôi biết Vân Dịch không thích hợp với mình. Như vậy, cũng tốt, đợi từ từ hiểu rõ hơn về Ninh Thanh, hiểu rõ đến mức có thể kết hôn được, tôi sẽ lấy người ta, coi tất cả dĩ vãng thành như mây khói.

Công ty tổ chức liên hoan cuối năm, mời các đơn vị bạn tới, còn yêu cầu đưa cán bộ nhân viên đưa người thân đến dự. Ninh Thanh chủ động tìm đến: “Tử Kỳ, công ty em gửi thiếp mời anh, em có thể làm bạn gái anh được không?”

Tôi có thể từ chối được sao? Giơ tay ra cũng không nỡ đánh người đang cười, huống hồ đây lại là Ninh Thanh, anh đã hỏi như vậy, tôi chỉ có thể nói lời cảm ơn. Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi, tránh để tôi phải xuất hiện đơn độc một mình. Hai mươi bảy tuổi đầu, đã có thể gọi là gái già được rồi. Trong hoàn cảnh như vậy, có người đi cùng cũng đỡ bị trở thành chủ đề cho người ta bàn luận. Hơn nữa, những người trong công ty cũng quen biết Ninh Thanh từ trước.

Ngay trước buổi tiệc, tôi nhận được hoa và quà chuyển phát nhanh đến công ty. Đó là loại hoa lan vu nữ. Những cánh hoa khẽ rung rinh trong gió, mềm mại đến nỗi giống như sắp bay lên. Tôi mở gói quà ra xem, một bộ váy dạ hội màu trắng bạc, đẹp vô cùng. Sự quan tâm của Ninh Thanh khiến tôi cảm động. Tôi gọi điện thoại cho anh: “Ninh Thanh, cảm ơn vì hoa của anh.”

Ninh Thanh nói: “Em thích là tốt rồi, đến giờ anh sẽ đón em.”

Tôi thay xong chiếc váy màu trắng bạc, ngắm mình trong gương. Cô gái trong gương có cái cổ cao trắng ngần, lộ ra phân xương quai xanh cong cong tuyệt đẹp, chiếc váy có vẻ hơi rộng một chút, mấy hôm nay hình như hơi gầy đi, nhưng lại làm cho vòng eo mảnh mai hơn. Tôi nhìn vào trong gương mỉm cười, búi tóc lên, suy nghĩ một lát, cắm vào một nhành lan của Ninh Thanh tặng.

Quả nhiên, lúc trông thấy tôi, mắt Ninh Thanh sáng lên, trang phục của anh ấy rất hợp với chiếc váy tôi đang mặc. Càng nhìn, tôi càng cảm thấy mình với anh giống như đang mặc trang phục dành cho đôi tình nhân.

Ninh Thanh nói: “Tử Kỳ, em đẹp lắm.”

Tôi thấy rất xấu hổ, cố tình cài lên nhành lan vu nữ kia, tôi biết Ninh Thanh chắc chắn sẽ rất vui. Có phải đúng là tôi đang từng bước đẩy mình xích gần về phía anh không?

Tôi đã nghe thấy điều mà phụ nữ thích nghe nhất, đó là lời khen đẹp của đàn ông, thì ra tôi cũng là một người đẹp. Không biết tối nay có xinh đẹp làm ngây ngất cả hội trường không nhỉ? Mình phải để ý giữ hình ảnh, nếu tối nay Đại Hải dám đối xử thô bạo với mình giống như mọi hôm thì cũng tuyệt đối không được buộc miệng nói ra những lời không hay. Mình phải ôn tồn nhắc nhở cậu ta, rằng phải cư xử với phụ nữ nhẹ nhàng hơn. Tôi suy nghĩ miên man, khóe miệng chắc hẳn đã lộ ra nụ cười có ý tứ đặc biệt. Bởi vì Ninh Thanh vừa cười vừa hỏi tôi: “Tử Kỳ, đang nghĩ gì vậy? Có chuyện gì vui à?”

Tôi vội ngồi ngay ngắn trở lại, phủ nhận: “Không có gì”. Tâm sự này không thể thổ lộ được. Dù sao tôi nay tôi cũng phải cẩn thận, phải là thục nữ.

Ninh Thanh nói: “Tối nay anh sẽ làm một việc rất ý nghĩa.”

“Việc gì vậy?” Tôi tò mò hỏi.

“Đến lúc đó em sẽ biết”. Anh làm ra vẻ bí hiểm, không chịu nói.

Tôi cảm thấy khuôn mặt Ninh Thanh phảng phất một thứ ánh sáng, một thứ ánh sáng giống như hạnh phúc, giống như chờ đợi.

Đến cửa khách sạn, Ninh Thanh rất quan tâm giúp tôi cởi áo khoác. Tôi khoác tay anh bước vào trong. Tổng giám đốc keo kiệt cũng có thể nói là đã chi rất bạo tay cho buổi liên hoan tổng kết cuối năm này khi bao trọn chốn hội họp xa hoa nhất của thành phố C. Bên trong đã lộng lẫy xiêm áo. Chà! Các cô nương trong công ty khi trang điểm vào trông ai cũng xinh đẹp như hoa như ngọc.

Ngày ấy khi tuyển nhân viên, Tổng giám đốc bảo với tôi rằng, tuy nói nhìn người không thể chỉ căn cứ vào dung mạo, nhưng nếu không xinh đẹp thì đó nhất định là một nhược điểm. Làm công tác phục vụ khách hàng mà không xinh đẹp thì khách hàng làm sao có hứng thú đặt quan hệ được? Làm công tác đối ngoại mà không xinh đẹp thì việc kết nối sẽ có vấn đề. Còn như làm công tác nghiệp vụ, thì lại càng không thể không xinh đẹp, nó giúp việc quảng cáo có thể làm chơi ăn thật.Vì thế, một công ty giải trí đi đầu trong lĩnh vực mới, nhất định phải là một công ty có trai tài gái sắc ra vào tấp nập. Vậy nên, công ty chúng ta có thể trở thành một đơn vị lớn được kể đến trong cả nước hay không, điều đó một phần do nhận thức về cái đẹp của chúng ta quyết định.

Những lời nói ấy khiến tất cả chúng tôi đều tâm phục khẩu phục. Như cảnh tượng hôm nay chẳng hạn, chỉ riêng nhìn người thôi cũng đã thấy sướng mắt đẹp lòng. Quan hệ với các đơn vị khác cũng nhờ vào những hoa cỏ mát mắt này mà càng thêm hòa hợp.

Tôi trông thấy Đại Hải và Tiểu Nhược trong đám đông. Hôm nay Đại Hải ăn mặc rất chỉnh tề, trong một bộ âu phục, trông cậu ta thật nho nhã. Tiểu Nhược đứng cùng cậu ta, hai người chẳng khác gì một đôi kim đồng ngọc nữ.

Ninh Nhược nhìn thấy chúng tôi, vội kéo Đại Hải đi đến. Đầu tôi hơi ngẩng cao, lưng vươn thẳng, khẽ mỉm cười chào họ. Trong lòng tôi thầm nghĩ, với vẻ mặt này, không trấn áp được cậu thì tôi không phải là Đường Tử Kỳ! Quả nhiên, miệng Đại Hải há ra: “Ôi, tiểu thư khuê các nào vậy?”

Tôi phớt lờ cậu ta, nói với Tiểu Nhược: “Em và Đại Hải đứng cùng nhau đúng là xứng đôi. Tiểu Nhược, hôm nay trông em xinh lắm”.

Tiểu Nhược cười ngọt ngào: “Chỉ Tử Kỳ mới xinh, phải không, anh?”

Ninh Thanh cười, nói: “Ừ, hai em là những quý cô xinh đẹp nhất ở đây hôm nay.”

Quá chuẩn! Tôi đắc ý cười với Đại Hải.



Đại Hải cười đáp lại, nụ cười này sao lại quái dị thế nhỉ? Thế rồi nghe thấy cậu ta nói: “Ninh Thanh, nếu anh không ngại thì cho tôi mượn Tử Kỳ một lát nhé?”. Nói xong Đại Hải liền kéo tôi đi vào trong góc.

Tôi nghi hoặc: “Có chuyện gì thế?”

Đại Hải suy nghĩ một lát rồi mới bảo: “Tử Kỳ, chị phải chuẩn bị trước đi, tối nay, Ninh Thanh định cầu hôn ngay trước đám đông đấy.”

“Không phải vậy chứ? Đại Hải.” Tôi ngạc nhiên hết mức. Nhớ lại vẻ mặt của Ninh Thanh lúc trước, trong lòng cũng đã tin vài phần. Nhưng mà, trong trường hợp này, anh không bàn với tôi trước, làm thế nào bây giờ?

“Tiểu Nhược bảo với tôi thế. Tôi đã từng khuyên rồi, nhưng mà, suy nghĩ của Ninh Thanh không giống chúng tôi”. Đại Hải vội giải thích.

“Vì sao?” Một người tính tình nhẹ nhàng, săn sóc dịu dàng như Ninh Thanh sao lại có thể làm khó tôi ngay trước đám đông vậy? Có phải vì biểu hiện của tôi đã khiến anh có đủ tự tin không?

“Bởi vì…” Đại Hải đang định nói thì trên đài, Tổng giám đốc đã lên tiếng: “Thưa các vị lãnh đạo, các vị quan khách, hoan nghênh các vị đến đây…”

Tôi trước nay chưa từng nghĩ rằng Tổng giám đốc lại có một cái miệng quạ (1), chỉ nghe thấy nửa câu phía sau: “Công ty giải trí Thiên Địa và Tập đoàn Vân Thiên đã đạt được quan hệ hợp tác chiến lược, bây giờ mời ông Triển Vân Dịch – Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Vân Thiên lên có lời.”

Dáng người quen thuộc kia bước lên trước lễ đài, nhưng tôi hầu như không nghe thấy anh nói gì, chỉ cảm giác tất cả đang ở cách mình quá xa và mình thì như thể một người ngoài cuộc. Những chuyện diễn ra trước mắt, tiếng người và mọi thứ xung quanh đều xa vời, tựa như tôi không phải đang đứng trong hội trường này.

Tôi cứ ngây ra. Tôi trông thấy ánh mắt Vân Dịch hướng về phía mình, trông thấy khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười. Ôi, Quyên Tử, cô ấy sai rồi, chúng tôi đều đã sai rồi. Triển Vân Dịch không phải là sói, anh là một thợ săn, còn tôi chính là con mồi, luôn là như vậy. Anh chưa bao giờ thay đổi mục tiêu của mình.

Trong lòng tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ, liền quay lại nhìn Ninh Thanh một cái.

Ninh Thanh đứng yên lặng, không có chút gì là bất ngờ. Tôi đã hiểu vì sao anh muốn cầu hôn tôi trước đám đông. Anh muốn tôi đưa ra lựa chọn ngay trước mặt Triển Vân Dịch trong bối cảnh này.

Vân Dịch ở đây, tôi làm sao mở miệng được? Một khi đã lên tiếng nhận lời trước đám đông, tôi sẽ không được phép hối hận phải không? Đầu óc bỗng chốc rối như canh hẹ. Tôi nhìn bốn phía, muốn rời khỏi buổi tiệc, không muốn đặt mình vào cảnh khó xử khi còn chưa suy xét một cách thấu đáo.

Tôi lặng lẽ lẻn ra phía cửa, chỉ vài bước, Ninh Thanh đã chặn ngay trước mặt, anh mỉm cười đưa tay ra: “Có thể hân hạnh mời em nhảy một điệu không?”

Tôi sững sờ, nhạc nổi lên. Tôi chằm chằm nhìn anh, hơi quay đầu lại, gặp ngay ánh mắt của Vân Dịch, tính ngang ngạnh bỗng nổi lên, tôi liền đưa tay ra cho Ninh Thanh.

Ninh Thanh dìu tôi nhảy như một quý ông. Có người bảo, thực ra phụ nữ không nhất thiết phải biết nhảy, chỉ cần người bạn trai biết dẫn dắt. Bây giờ đúng là như vậy, dưới sự chỉ dẫn của Ninh Thanh, tôi nhảy một cách uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng. Tôi hơi ngẩng mặt lên, mỉm cười cùng nhảy với anh. Anh khẽ hỏi tôi: “Tử Kỳ, đồng ý lấy anh chứ?”.

Tôi bước lỡ nhịp, làm hỏng tiết tấu, cuối cùng anh vẫn nói câu này. Tôi dừng lại: “Ninh Thanh, anh đang thừa nước đục thả câu đấy!”.

Đây là Ninh Thanh ôn hòa nhẹ nhàng, Ninh Thanh khiêm tốn cẩn trọng mà tôi quen biết đây sao? Anh đã sớm biết tất cả từ lâu, chỉ còn chờ một cơ hội, một cơ hội khi tôi không được lựa chọn. Ninh Thanh chắc chắn rằng tôi không thể lựa chọn.

Tôi dừng bước, nói: “Ninh Thanh, anh có biết canh bạc của anh sẽ thua, đến vốn liếng cũng không giữ được không hả?”

Ninh Thanh nhìn tôi với ánh mắt rất lạ, có vẻ gì đó chưa từng thấy bao giờ, anh bình thản đáp: “Nếu không đánh bạc, anh mãi mãi không có cơ hội.”

Tôi quay người rời khỏi sàn nhảy. Lúc này, Triển Vân Dịch bước về phía tôi. Bộ trang phục đen ôm gọn dáng người dong dỏng của anh, trên khuôn mặt khôi ngô, đôi mắt anh giống hệt như ngôi sao trên đỉnh Đằng Long Sơn. Ninh Thanh ôn tồn lễ độ, còn Vân Dịch như cây ngọc giữa trời. Trông thấy Vân Dịch, theo bản năng, tôi vịn vào cánh tay Ninh Thanh. Sau khi làm xong động tác này tôi mới nghĩ, Ninh Thanh đoán quả thật không sai, tôi không có lựa chọn.

Vân Dịch đi đến chào hỏi Ninh Thanh một cách lịch sự. Cái nhìn dừng lại trên người tôi, rồi anh đột nhiên mỉm cười, nói: “Tử Kỳ, anh nghĩ óc thẩm mỹ của anh cũng không đến nỗi kém quá, chọn cho em bộ váy này cũng khá vừa vặn”.

Trời ơi! Đây là bộ váy anh tặng ư? Vậy mà tôi cứ nghĩ là của Ninh Thanh! Tôi không biết phải trả lời thế nào, chỉ hận một nỗi không thể cởi ngay nó ra. Đúng vào lúc mặt mày xanh xám, tôi nghe thấy Ninh Thanh nói với Vân Dịch: “Cảm ơn anh đã nhọc lòng quan tâm đến Tử Kỳ”. Anh nói rất chậm rãi, nhưng âm thanh lại vô cùng rành rọt.

Tôi trông thấy ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về bên này. Vân Dịch lịch sự đáp lại: “Cũng còn may, chưa quên số đo của Tử Kỳ”, vừa nói anh vừa quan sát tôi một cách suồng dã.

Chỉ có trời mới biết tôi và Triển Vân Dịch hoàn toàn trong sạch, đây đều do anh cố tình bày ra, cố ý dẫn người ta đến chỗ hiểu lầm, sao anh có thể hạ lưu đến như vậy? Tôi giận run lên, nhưng lại không cách nào giải thích rõ ràng.

Ninh Thanh giải vây cho tôi: “Anh Triển xem ra từng trãi hơn người khác rất nhiều, vì thế con mắt cũng rất độc đáo, tôi thay Tử Kỳ cảm ơn anh.”

“Vậy, tôi có thể nhảy cùng cô Đường được không?”, Vân Dịch mỉm cười hỏi.

Tôi đứng trơ ra tại chỗ, không suy nghĩ, không ý thức. Chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, khi nhận ra thì đã thấy mình bị Vân Dịch đưa vào sàn nhảy rồi. Tôi vùng vằng. Vân Dịch khẽ cười, bảo: “Tử Kỳ, em còn thế nữa anh sẽ hôn đấy.”

Tôi nhìn anh căm phẫn, giận đến đỏ bừng mặt. Vân Dịch càng ôm chặt, cơ thể tôi ép sát vào anh. Miệng anh ghé vào tai tôi bảo: “Đừng vùng vằng nữa, như thế khó coi lắm, anh chỉ muốn nhảy một điệu với em thôi, tối nay em đẹp lắm”. Tôi hoàn toàn bị động mặc cho anh kéo đi, càng lúc càng ra xa đám đông.

Tôi biết Ninh Thanh và những người khác chắc chắn đang nhìn mình, như mà, tôi còn có cách nào khác? Tôi có thể làm thế nào? Vòng qua cột hành lang, Vân Dịch kéo tôi ra thẳng ban công. Tôi cố hết sức đẩy anh, lùi lại phía sau, dựa lưng vào tường. Vân Dịch lại dang tay ôm chặt tôi vào lòng. Tôi không có đường lui, nhìn vẻ đắc ý lộ ra trên mặt anh, cơn giận dữ khiến tôi can đảm hơn, liền nhằm vào chỗ hiểm của anh mà đá một cái. Vân Dịch đau đớn lùi lại, tôi vội chạy ra ngoài, vẫn không quên ngoái lại nhìn anh.

Vân Dịch đau khổ nhìn tôi, vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Tôi không có thời gian để quan tâm, lập tức trở lại phòng tiệc. Thầm nghĩ: “Thật ấu trĩ, nghĩ em là một con thỏ sao? Thỏ cùng đường cũng cắn người đấy, hừm!”

Thấy tôi trở lại, trên mặt Ninh Thanh lộ rõ vẻ tươi cười. Anh đột nhiên cất tiếng nói to: “Hôm nay nhân tiệc liên hoan của Công ty Giải trí Thiên Địa, tôi có chuyện muốn tuyên bố. Tôi trịnh trọng cầu hôn cô Đường Tử Kỳ, cô ấy đã nhận lời, chúng tôi sẽ tổ chức lễ cưới vào một ngày gần nhất. Đến lúc ấy, kính mời các vị đến dự.”

Hội trường rộ lên những đợt huyên náo, những tiếng hoan hô chúc tụng. Tham dự buổi tiệc lại nghe được một tin thú vị thế này, vỗ tay cổ vũ có gì là không được chứ?

Diễn biến sự việc hoàn toàn bất ngờ. Tôi hiểu rất rõ thế nào gọi là phía trước thì sói, đằng sau có hùm, vừa thoát khỏi hang hùm lại rơi vào ổ sói. Không để cho tôi nghĩ ngơi một chút sao?

Tôi đứng ngây ra, không biết phải trả lời thế nào. Ninh Thanh không bàn bạc gì với tôi liền tuyên bố ngay trước đám đông như vậy. Đúng là anh đã ra cho tôi một bài toán quá khó.

Nếu tôi nói là có, thì sẽ trái với lương tâm của mình. Tôi với Ninh Thanh còn chưa đến mức nhất định phải lấy nhau. Còn nếu bảo là không có chuyện này, thì sẽ làm mất mặt họ Ninh, mất mặt Tiểu Nhược, mất mặt Đại Hải ngay trước đám đông. Ninh Thanh, Ninh Nhược, Đại Hải đều là những người tôi rất không muốn làm tổn thương.

Ninh Thanh đứng phía trước tôi, khuôn mặt chứa chan tình cảm. Tôi quay đầu lại, Vân Dịch nghiêng người tựa vào cột hành lang, cười nhạt. Nhìn về phía Ninh Thanh, thì ra anh cũng là một người rất lão luyện, tính đúng ngày hôm nay, tính đúng việc Vân Dịch xuất hiện, tính đúng… tôi sẽ chỉ có thể đối diện với anh, diễn theo vở kịch của anh.

Ninh Thanh bước đến trước mặt tôi: “Muốn nói chuyện với anh không?”

Tôi biết làm thế nào được, nói là không muốn, cự tuyệt anh ngay trước mặt mọi người, sau đó đợi Triển Vân Dịch đến ư? Vân Dịch đang ở một chỗ không xa chăm chú quan sát nhất cử nhất động của tôi. Tôi theo Ninh Thanh ra ngoài một cách vô thức. Nói chuyện với anh cũng được, tôi không muốn làm khó cho mình.

Chú thích:

(1) Miệng quạ: Để hình dung một người nào đó có cái miệng xui xẻo, nói chuyện tốt thì không thấy linh nghiệm nhưng chuyện xấu thì kiểu gì cũng xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mùa Tuyết Rơi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook