Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 127: Ngày đại hỉ, hì hì

Dã Sắc

13/08/2020

“Mẹ, con không muốn nghe chuyện xưa nữa, con muốn ngủ.” Chuyện cổ tích nghe được một nửa, hắn dụi dụi mắt bĩu môi nói.

“Muốn ngủ à, vậy con ngủ đi.” Thu Tiểu Quân mỉm cười nói, vừa nói vừa cúi xuống đắp chăn cho hắn, hình tượng như một bà mẹ hiền dịu.

“Mẹ, mẹ cũng nằm lên giường đi, con muốn mẹ ngủ với con.” Mạc Thiếu Đình vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh mình.

Cô nghĩ nghĩ, cười đáp ứng, “Được.” Ngay sau đó liền lên giường, ngủ ở bên phải hắn.

Cô nằm xuống giường, Mạc Thiếu Đình lập tức nằm quay sang đối mặt với cô, một bàn tay hơi dùng lực ôm lấy eo cô, mặt hướng tới ngực cô cọ cọ, bỗng nhiên dùng ngón tay sờ sờ lên ngực cô: “Mẹ, chỗ này của mẹ thật mềm thật lớn.”

“Ha hả……” Thu Tiểu Quân tức khắc cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương rớt xuống dưới, nói đến xấu hổ liền có nhiều xấu hổ.

“Mẹ, đây là cái gì? Bên trong có bông sao?” Mạc Thiếu Đình lại lần nữa chỉ vào bộ ngực cô, dùng ngón tay chọc chọc, chớp đôi mắt không cố kỵ hỏi.

“Thiếu Đình, con, con đừng chọc vào nơi này.” Cô càng thêm xấu hổ, mặt đỏ hồng có chút trách cứ nói, “Mẹ là phụ nữ, phụ nữ đều có cái này, không cần cảm thấy kỳ quái.”

“A, phải không?” Hắn lộ ra một bộ dáng thực khó hiểu, “Mẹ, vì sao con không có?” Nói đến đây, hắn nhanh nhẹn cởi quần áo ra, chỉ vào bộ ngực thẳng như sân bay của mình, “Mẹ xem này, nơi này của con thật bằng phẳng.”

“……” Thu Tiểu Quân siêu cấp vô ngữ, một hồi lâu mới nói: “Thiếu Đình, bởi vì con là đàn ông, cho nên chỗ này là thẳng, nếu nơi này của con mà giống mẹ thì như vậy con mới là không bình thường.”

“À.” Hắn gật gật đầu, giống như nghe được cái hiểu cái không, bỗng nhiên nhăn chặt mày, rất khổ sở nhìn cô, “Mẹ, con thật là khó chịu.”

“Khó chịu?” Nhìn đến biểu tình khó chịu của hắn, Thu Tiểu Quân sốt ruột, cả người lập tức căng thẳng, “Thiếu Đình, con nói xem chỗ nào khó chịu? Đầu? Bụng? Hay ngực?”

“Mẹ, không phải phần đầu, không phải bụng, cũng không phải ngực, là nơi này.” Hắn kéo tay cô, duỗi đến phía dưới chăn hướng tới hạ thân của mình……

“……” Khoảnh khắc sờ đến vật kia, mặt Thu Tiểu Quân lập tức hồng lên như đít khỉ.

“Mẹ, chính là nơi này khó chịu, thật đau thật trướng.” Thời điểm cô sờ đến, hắn chớp chớp mắt, như sắp rơi nước mắt ra, khó chịu nói, “Mẹ, vì sao nơi này lại như vậy? Ách ô ~ con có phải sắp chết hay không?”

“Thiếu Đình, không phải, nơi này hiện tại biến thành như vậy, là chuyện phi thường bình thường.” Sợ hắn khổ sở, cô vội vàng cười.

“Đúng không?” Lệ quang trong mắt hắn vẫn chưa tiêu tán, biểu tình ngược lại càng thêm nhu nhược đáng thương, “Mẹ, trướng đau như vậy, làm như thế nào mới không còn trướng đau nữa?”

“Thiếu Đình, đừng khóc, đừng lo lắng, mẹ sẽ giúp, làm cho nơi này thật hết đau.” Thu Tiểu Quân vội vàng an ủi. Việc đã đến nước này, cũng đã từng cùng hắn phiên vân phúc vũ quá bao nhiêu lần, cô hôn lên trán hắn, bắt đầu phục vụ cho hắn tự sướиɠ…

“Oa a, mẹ, mẹ thật là giỏi.” Khuôn mặt Mạc Thiếu Đình thật mau lộ ra vẻ vui thích cùng mê ly, “A ~ một chút cũng không khó chịu, trở nên thật thoải mái.”

“A, thoải mái được thì thật tốt.” Nghe hắn nói như vậy, cô nhiều ít cũng cảm thấy vui mừng.

“Mẹ, mặt mẹ thật đỏ, mẹ là không thoải mái sao?” Hắn đột nhiên nhìn cô không chớp mắt, quan tâm.

“Không có.” Cô không chút do dự lắc đầu phủ nhận.

“Mẹ, khẳng định mẹ không thoải mái.” Hắn trăm phần trăm xác định, vươn tay ôm chặt lấy cô, “Mẹ, con muốn cho mẹ cũng thoải mái, con như vậy, mẹ thoải mái một chút sao?”

“……” Thu Tiểu Quân hoàn toàn cứng họng, mặt đỏ như muốn xuất huyết, đầu cúi thấp xuống, cắn khóe miệng buồn bực nhìn khuôn mặt tuấn tú mà tâm trí lại dừng lại ở năm tuổi… Thiếu Đình, tâm trí anh chỉ có năm tuổi nha, vì sao loại chuyện này làm tới nước chảy mây trôi như vậy?

Dưới sự trợ giúp của Thu Tiểu Quân, Mạc Thiếu Đình rốt cuộc vô cùng sảng kɧօα"ϊ, trộm cười cười, dán mặt vào sát thân thể cô, ngọt ngào ngủ.

“Thiếu Đình, anh nhanh khôi phục ký ức đi.” Thu Tiểu Quân sờ sờ đầu, nhìn mặt hắn, nhu nhu nói, “Tuy rằng anh như vậy em cũng thích, nhưng em càng thích anh trước kia hơn…”

Cô nói với hắn rất nhiều, lâu sau mới nhắm mắt lại chậm rãi tiến vào mộng đẹp.

Nói đến cũng khéo, thời điểm cô ngủ, Mạc Thiếu Đình lại tỉnh lại.

Hắn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của cô ngủ say gần trong gang tấc, tâm hắn thật nhu hòa, giương giương khóe miệng nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên môi cô, trong lòng đặc biệt thâm tình nói: “Bảo bối, tiểu yêu tinh của anh, anh không nghĩ lấy phương thức như vậy ở chung với em, nhưng mà chỉ có như vậy anh mới có thể được tình yêu của em thật nhiều, được em chú ý thật nhiều… Anh yêu em, anh hy vọng mỗi khắc mỗi giây em đều thuộc về anh.”



Trời sáng, một ngày mới bắt đầu.

Ngày mới hôm nay, ở nhà Hạ Tiểu Thỏ không khí vui vẻ giăng đầy, bởi vì hôm nay là ngày Hạ Tiểu Thỏ kết hôn với người nhỏ hơn bà chín tuổi Đông Phương Tuyết Dạ, hắn sẽ trở thành chồng chính thức thứ tư của bà.

Nghĩ đến nhà mình cấu tạo thật sự đặc thù, Hạ Tiểu Thỏ không muốn trở thành đầu đề trêи báo chí, càng không muốn bị giới truyền thông quấy rầy, bà thương lượng với Đông Phương Tuyết Dạ quyết định tiến hành hôn lễ thật đơn giản, cho nên hôm nay chỉ mời tới người thân của bọn họ cùng những bạn bè gần gũi nhất.

Hôn lễ cử hành ở bãi cỏ, bạn bè thân thích ngồi hai bàn, tràn ngập chờ mong cô dâu chú rể lên sân khấu.

Sống cùng Đông Phương Tuyết Dạ dưới mái nhà hai mươi mấy năm, Âu Dương Nặc, Mạc Mê, Giang Hãn ba người cũng không bài xích hắn, không duy trì hắn kết hôn với Hạ Tiểu Thỏ, cũng không phản đối, chỉ duy trì trạng thái trung lập. Ba mẹ Hạ Tiểu Thỏ cùng em trai em dâu tới, bọn họ đều thân thiết nhiệt tình chiêu đãi.

Thu Tiểu Quân kéo tay Mạc Thiếu Đình cùng Jack, Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ ở bên nhau, mấy người nhìn xem chung quanh bạn bè thân thích, vừa nói vừa cười, không khí thập phần hài hòa vui sướиɠ.

“Con trai ngoan, tối hôm qua ngủ ngon không?” Jack uống một ngụm rượu, sờ sờ đầu Mạc Thiếu Đình giống như thân thiết hỏi.

“Ba, tối hôm qua con ngủ rất ngon.” Mạc Thiếu Đình gật đầu cười, nhìn Thu Tiểu Quân, lại đặc biệt cao hứng bổ sung, “Tối hôm qua mẹ ôm con ngủ.”

Nghe được câu sau của hắn, trong lòng Mạc Hoa Khôi không dừng được có bao nhiêu toan, tay trái nhấc lên dùng sức vỗ vỗ đầu hắn, tà ác nói: “Mạc Thiếu Đình, cậu hai mươi mấy tuổi, còn muốn Tiểu Quân ôm mình ngủ, cậu không biết xấu hổ à?”

“Ô ô ~ ách ô ô ~” Mạc Thiếu Đình ngơ ngác, chợt khóc lớn lên, ôm chặt lấy Thu Tiểu Quân, mặt bộ chôn ở chỗ cổ cô, “Ách ô ô, mẹ, tên xấu xa này khi dễ con, ách ô ô ô……”

“Hoa Khôi, anh như thế nào lại như vậy? Hiện tại Thiếu Đình như đứa trẻ năm tuổi mà thôi, anh không cần khi dễ anh ấy như vậy.” Thu Tiểu Quân vội vàng an ủi hắn, nhìn mặt Mạc Hoa Khôi tràn ngập trách cứ nói.

Nghe những lời này, Mạc Hoa Khôi có ít nhiều điểm không thế nào không biết xấu hổ, trầm mặc một hồi, sau đó không kiên nhẫn nói: “Mạc Thiếu Đình, cậu đừng khóc được chưa, tôi về sau không đánh cậu nữa.” Nói đến đây, từ trêи bàn lấy một cục kẹo nhét vào tay Mạc Thiếu Đình, “Đây, tôi cho cậu ăn.”

An ủi cho trẻ con!

Mạc Thiếu Đình vì không muốn lộ ra, tận lực giả vờ có tính cách của con nít, lấy kẹo trong tay hắn, thật mau nín khóc mỉm cười, “A, có kẹo ăn nha, kẹo ăn ngon thật, hì hì…”

Nhìn đến hành vi này của hắn, chỉ sợ không có người hoài nghi Mạc Thiếu Đình là đang diễn kịch. Tròng mắt Mạc Hoa Khôi vừa chuyền, nhìn Jack một cái, sau đó quay lại Mạc Thiếu Đình thật chờ mong hỏi: “Mạc Thiếu Đình, cậu kêu Jack là ba, vậy kêu tôi là gì?”



“Kêu ngươi tên đại ɖâʍ đãng.” Mạc Thiếu Đình nghĩ nghĩ rồi trả lời, sau đó nghiêng đầu dựa vào thân thể Thu Tiểu Quân vui vẻ rạo rực ăn kẹo.

“Cái gì đại ɖâʍ đãng?” Mặt Mạc Hoa Khôi tức khắc kéo đến thật dài, “Mạc Thiếu Đình, tôi nói cho cậu, cậu kêu Jack là ba, vậy cậu cũng nên kêu tôi là ba, hơn nữa, còn kêu tôi là ba lớn.”

Mạc Thiếu Đình ngoảnh mặt làm ngơ, ở trong lòng âm thầm mắng hắn một câu không biết xấu hổ, tiếp tục như không có gì mυ"t̼ cây kẹo trong tay.

“Mạc Thiếu Đình, mau kêu tôi ba lớn, mau kêu!” Lúc này, Mạc Hoa Khôi đặc biệt sấn đến Mạc Thiếu Đình, lợi dụng hắn chưa khôi phục ký ức mà chiếm tiện nghi, “Cậu không gọi, coi chừng tôi đánh sưng môиɠ.”

Mạc Thiếu Đình làm bộ nghe không thấy.

“Mạc Thiếu Đình, cậu kêu đi, tôi không chỉ sẽ cho cậu ăn kẹo, còn sẽ mua đồ chơi cho cậu nữa.” Vì đạt được mục đích, Mạc Hoa Khôi vừa đấm vừa xoa.

Dường như con nít thật dễ dàng bị dụ dỗ.

Nghĩ đến đặc điểm này của con nít, Mạc Thiếu Đình cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Hoa Khôi cười hì hì, “Hì hì, tôi kêu ngươi là ba, ngươi sẽ thật sự mua đồ chơi cho tôi sao?”

“Đúng vậy, cậu bé kêu tôi bằng ba lớn, tôi sẽ mua cho cậu rất nhiều rất nhiều đồ chơi.” Mạc Hoa Khôi khẳng định, “Muốn đồ chơi, kêu tôi là ba nhanh lên.”

Kêu thì kêu, ai sợ ai a!

Mạc Thiếu Đình nghĩ như vậy, ẩn ẩn cắn môi, sau đó như cao hứng kêu lên, “Hì hì, ba lớn, ba lớn!”

“Ha ha, con ngoan, ba lớn ngày mai đi mua đồ chơi cho con.” Mạc Hoa Khôi cao hứng đến cực điểm, bỗng nhiên nghiêng người, chỉ chỉ về hướng Âu Dương Kiện Vũ đứng bên cạnh, “Con kêu ta là ba lớn, vậy kêu anh ta là gì?”

“Ba nhỏ.” Mạc Thiếu Đình nói.

“Ba nhỏ? A ha ha ~ a ha ha……” Mạc Hoa Khôi cười phun, “A ha ha, đúng đúng đúng, kêu ta ba lớn, kêu anh ta ba nhỏ, a ha ha ha……”

Dựa vào cái gì mà kêu hắn Âu Dương Kiện Vũ là ba nhỏ, Mạc Hoa Khôi là ba lớn nha?

Trêи mặt Âu Dương Kiện Vũ ẩn tia không vui, nghiêm túc nói: “Đệ, em đừng chọc cậu ta nữa, chúng ta hai anh em đến chỗ mẹ cùng Tuyết Dạ thúc thúc kính hai người một ly đi.”

“A ha ha, được, được.” Cười một hồi lâu, Mạc Hoa Khôi mới dừng lại, bưng cao ly rượu lên cùng Âu Dương Kiện Vũ hướng về phía Hạ Tiểu Thỏ và Đông Phương Tuyết Dạ.

“Jack, anh cũng đi qua thay em kính họ một ly rượu đi.” Thu Tiểu Quân nhìn Hạ Tiểu Thỏ trong bộ váy cưới, cười nói với Jack.

“Được.” Jack vui vẻ gật đầu, sau đó cũng bưng ly rượu đuổi kịp Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ.

“Thiếu Đình, anh còn muốn ăn cái gì không?” Thu Tiểu Quân cười cười, ôn nhu hỏi.

Mạc Thiếu Đình không chút do dự nghiêng đầu, ôm cánh tay cô làm nũng nói: “Mẹ, con không muốn ăn gì hết, chỉ muốn mẹ ở bên con, không đi đâu cả.”

Không ngờ vừa nói xong câu đó, hắn liền thấy được cha mình quốc vương Âu Dương Cảnh cùng mẹ Cố Mộng Mộng mặc lễ phục thật đẹp đang đi vào dự đám cưới. A, bọn họ tại sao tới đây?

Hắn thầm kêu một tiếng không tốt, vội vàng dùng thân thể che khuất tầm mắt Thu Tiểu Quân, sờ sờ bụng mình, đáng yêu nói: “Mẹ, kỳ thật con có hơi đói bụng, con ở chỗ này chờ, mẹ đi lấy đồ ăn ngon lại cho con, được không?”

“Được, không thành vấn đề, em đi lấy cho anh.” Thu Tiểu Quân không do dự đáp ứng ngay, “Em đi lấy đồ ăn cho anh, anh ngoan ngoãn ở đây chờ em, không được chạy loạn nha.” Dặn dò xong, cô mới xoay người đi về hướng bàn tiệc.

Chờ tới lúc cô đi khuất tới chỗ nhiều người, Mạc Thiếu Đình lập tức hướng về chỗ Âu Dương Cảnh và Cố Mộng Mộng, “Phụ vương… Mẫu hậu…”

“A Cảnh, con trai thấy chúng ta rồi kìa.” Cố Mộng Mộng nhìn thấy hắn thì trêи mặt tràn đầy vui sướиɠ, tươi cười.

Nhìn đến hắn, Âu Dương Cảnh trêи mặt lộ ra một chút không vui, “Tên tiểu tử thúi này, từ khi yêu cô gái tên Bạch Trục Nguyệt kia liền làm việc có chỗ không đàng hoàng, trong khoảng thời gian này có người lén lúc nói cho anh nghe con không xứng đảm nhiệm chức chánh án.”

“Ông xã, sự nghiệp quan trọng, tình cảm cũng quan trọng mà, đợi chút con lại đây, anh không cần quá nghiêm túc phê bình con.” Cố Mộng Mộng cười cười, nhỏ giọng nói.

Âu Dương Cảnh nghĩ nghĩ, mới hơi hơi xụ mặt gật gật đầu, “…… Thôi được.”

“Phụ vương, mẫu hậu, sao hai người lại tới đây?” Mạc Thiếu Đình đến gần, hạ giọng hỏi, vừa có chút thấp thỏm bất an nhìn về hướng Thu Tiểu Quân.

“Chúng ta và thím Hạ của con là bạn tốt, đương nhiên chúng ta phải đến đây.” Thanh âm Âu Dương Cảnh lạnh lùng nói, “Còn con, thật ra tại sao không nói tiếng nào lại đến Dương quốc này? Con thân là chánh án tòa án tối cao, Hoàng thái tử Vụ quốc, người nối nghiệp tương lai của Vụ quốc, chuyện gì cũng không nghĩ tới công việc mà liền chạy tới đây, thật không nên chút nào.”

“Phụ vương, tình huống hơi đặc thù, con cũng không muốn vậy.” Hắn nghĩ lại tới đêm hôm đó chuyện giữa Thu Tiểu Quân và Bạch Trục Nguyệt đánh nhau, vẻ mặt khó xử.

“Thiếu Đình, con hiện tại cùng cô gái kia phát triển như thế nào?” Âu Dương Cảnh quan tâm sự nghiệp của hắn, Cố Mộng Mộng lo lắng cho cảm tình của hắn.

“Mẫu hậu, con cùng cô ấy, hiện tại vẫn không biết đến bao nhiêu.” Hắn nghĩ nghĩ, nhăn chặt mày thực hụt hẫng nói, “Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ, còn có một người tên Jack, đều thích cô ấy.”

Ha hả, cạnh tranh tương đối kịch liệt a!

“Phải không?” Không biết như thế nào, được nghe lời này, Âu Dương Cảnh trêи mặt thế mà lộ ra sắc thái đầy hứng thú, “Thiếu Đình, nếu là như vậy, phụ vương ủng hộ con gấp đôi theo đuổi cô ấy, nhất định nỗ lực đánh bại Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ hai anh em đó, thành công ôm mỹ nhân về.”

“Uy, ông xã, anh đây là tâm ý gì?” Cố Mộng Mộng nhịn không được muốn cười, “Anh nói như vậy, em cảm giác anh lòng dạ đặc biệt hẹp hòi.”

“Ha ha, bà xã, anh đây là cổ vũ cho con trai chúng ta cố lên.” Âu Dương Cảnh cười nói, “Ha ha, thuận tiện tiêu diệt sĩ khí của Mạc Mê cùng Âu Dương Nặc, làm cho chúng ta thật uy phong.”

“……” Cố Mộng Mộng có điểm vô ngữ, âm thầm lĩnh ngộ, đàn ông đúng là động vật háo thắng nhất trêи thế giới này.

Không bao lâu, Thu Tiểu Quân lấy đồ ăn xong, xoay người đi về hướng bọn họ.

“Phụ vương, mẫu hậu, cô ấy đi lại đây.” Mạc Thiếu Đình nhìn Thu Tiểu Quân đang đi đến, nén giọng khẩn trương nói, “Phụ vương, mẫu hậu, vì để thành công theo đuổi cô ấy, con phải giả vờ trước mặt cô ấy làm một người có tâm trí của đứa bé năm tuổi, hai người nhất định phải phối hợp thật tốt với con.”

“Yên tâm, phụ vương nhất định phối hợp.” Âu Dương Cảnh cười nói.

“Ha hả, con trai, phụ vương con nguyện ý phối hợp, mẫu hậu đương nhiên sẽ càng nguyện ý.” Cố Mộng Mộng cổ vũ hắn, “Ha ha, biểu hiện cho tốt đi, chúng ta sẽ kiên cố hậu thuẫn cho con.”

“Phụ vương, mẫu hậu, thật cám ơn hai người.” Nghe được bọn họ nói vậy, hắn thật sự vô cùng cảm kϊƈɦ.

Chỉ chốc lát, Thu Tiểu Quân bưng mâm đồ ăn tới, nhìn thấy Âu Dương Cảnh cùng Cố Mộng Mộng, lại thấy Mạc Thiếu Đình đứng bên cạnh, trong lòng khẩn trương lại đầy vẻ xin lỗi, “Quốc vương bệ hạ, vương hậu, hai người cũng tới?”

“Bạch tiểu thư, nơi này không phải hoàng cung, cháu kêu chúng ta thúc thúc và dì đi.” Cố Mộng Mộng tươi cười từ ái.



“Dạ được.” Thu Tiểu Quân cười, gật gật đầu.

“Trong khoảng thời gian này, con trai tôi vẫn luôn cùng cô ở bên nhau sao?” Lúc này, Âu Dương Cảnh nhíu nhíu mày rậm, nhìn xem Mạc Thiếu Đình đang cắn ngón tay, vẻ mặt lo lắng hỏi.

“Dạ, đúng vậy.” Liên tưởng đến tình huống Mạc Thiếu Đình chỉ có tâm trí đứa bé năm tuổi, Thu Tiểu Quân trong lòng không tránh được cảm thấy xin lỗi cùng bất an.

“Con tôi như biến thành ngốc tử, đến tôi cùng mẹ cũng nhận không ra, cô có biết đây là chuyện gì không?” Âu Dương Cảnh uy nghiêm hỏi, khuôn mặt hoàn toàn không cười, nhìn có điểm dọa người.

“Thúc thúc, Thiếu Đình anh ấy…… Anh ấy…… mất trí nhớ.” Cô do dự một hồi, lại khó chịu lại tự trách, “Không chỉ có mất trí nhớ, còn chỉ có tâm trí của em bé năm tuổi.”

“Cái gì?” Âu Dương Cảnh tức khắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“A? Con trai tôi luôn luôn khỏe mạnh, tại sao lại biến thành như vậy?” Cố Mộng Mộng cũng phối hợp diễn, ôm lấy tay Mạc Thiếu Đình, rưng rưng nhìn mặt hắn, “Thiếu Đình, Thiếu Đình, mẹ là mẹ con, kêu mẹ một tiếng, được không?”

Mạc Thiếu Đình lạnh nhạt, “Cô là ai, tôi không quen biết cô.” Dùng sức tránh tay bà ra, hắn ôm chặt cánh tay Thu Tiểu Quân, đô đô miệng kiêu ngạo nói: “Các người nhìn rõ ràng đây, cô ấy mới là mẹ của tôi, mẹ tôi thật trẻ, thật xinh đẹp.”

“Thiếu Đình, cô ấy không phải mẹ con, ta mới là mẹ con a, ách ô ~” Cố Mộng Mộng cũng giả vờ thật giống, nước mắt rơi ra, “Ách ô ~ Thiếu Đình, con trai, mau đến chỗ mẹ.”

“Không tới, mẹ tôi ở đây, cô không phải.” Mạc Thiếu Đình ngược lại lui về phía sau một bước, tránh ra sau lưng Thu Tiểu Quân, “Mẹ, bảo vệ cho con.”

“Ách ô ~ tại sao lại như vậy, ách ô ~” Cố Mộng Mộng càng thêm thương tâm, một mạt nước mắt lại một phen nước mũi, nếu không biết bà đang diễn kịch, Âu Dương Cảnh sẽ cảm thấy đau lòng không thôi.

“Bà xã, em không cần quá thương tâm, con trai chúng ta nhất định sẽ tốt lên, nhớ lại chúng ta.” Âu Dương Cảnh ôm bả vai bà, nhìn nhìn Mạc Thiếu Đình mà nói chắc chắn.

“Thúc thúc, dì, tình huống hiện tại của Thiếu Đình chỉ là tạm thời, qua một thời gian sau, anh ấy khẳng định sẽ tốt lên.” Lặng im một hồi, Thu Tiểu Quân bảo đảm nói.

“Ách ô, Bạch tiểu thư, nếu con trai chúng tôi vĩnh viễn sẽ như vậy, vĩnh viễn không tốt lại, làm sao bây giờ, ách ô ~” Cố Mộng Mộng vẻ mặt khó chịu rúc vào ngực Âu Dương Cảnh, “Ách ô ~ nếu con tôi vĩnh viễn như vậy, cô sẽ rời đi sao? Ách ô…”

“Vương hậu, sẽ không như vậy, Thiếu Đình nhất định sẽ khá lên, tuyệt đối sẽ không vĩnh viễn như vậy.” Cô khẳng định nói.

“Ách ô ~ thế giới này, không có gì sự là tuyệt đối, ách ngô, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, ách ô……”

“Vương hậu, nếu Thiếu Đình vĩnh viễn không tốt lên được, tôi sẽ ở bên cạnh anh ấy, tận tâm chiếu cố anh ấy cả đời.” Thu Tiểu Quân nhìn mặt Cố Mộng Mộng đầy nước mắt, chân thành nói, “Nếu hai người không tin, tôi có thể thề.” Nói xong câu đó, cô lập tức giơ tay lên nói, “Tôi Thu Tiểu Quân thề, nếu như lời vừa rồi có điểm gian dối, tôi sẽ liền…”

“Chúng ta tin tưởng cô.” Cố Mộng Mộng âm thầm liếc đến Mạc Thiếu Đình đang tránh sau lưng Thu Tiểu Quân, giấu giấu nụ cười, vội vàng ngăn lại lời thề độc.

“Vương hậu, tôi thật cảm ơn người tin tưởng.” Thu Tiểu Quân lúc này mới buông tay xuống, thực cảm động nói.

Âu Dương Cảnh không hiểu chút nào nhìn cô, “Cô không phải kêu Bạch Trục Nguyệt sao? Vừa rồi lúc cô thề, vì sao lại kêu Thu Tiểu Quân?”

“Quốc vương, vương hậu, kỳ thật, tôi không phải tên Bạch Trục Nguyệt.” Cô cảm thấy, bọn họ là ba mẹ Mạc Thiếu Đình, mình cũng không cần phải dấu diếm bọn họ cái gì, “Tôi họ Thu, tên là Thu Tiểu Quân.”



Ở đầu kia khu vực hôn lễ…

“Mẹ, Tuyết Dạ thúc thúc, chúc hai người tân hôn vui sướиɠ.” Mạc Hoa Khôi nâng ly cười nói.

Âu Dương Kiện Vũ cũng cười giơ lên ly rượu, “Mẹ, Tuyết Dạ thúc thúc, con cũng chúc phúc hai người.”

“Ha hả, còn có tôi, chúc hai người hạnh phúc.” Jack cũng mỉm cười, nâng cao ly rượu.

“Ha hả a, cảm ơn, cảm ơn.” Hạ Tiểu Thỏ chặn lại nói cảm ơn, nhìn đến hai con trai nhiệt tình chân ý chúc phúc, trong lòng có bao nhiêu vui vẻ.

“Hoa Khôi, Kiện Vũ, ha hả ha ha, qua hôm nay, tôi chính là chồng hợp pháp thứ tư của mẹ các con, về sau, các con phải kêu ta là ba Tuyết Dạ nha.” Đông Phương Tuyết Dạ nhìn khuôn mặt mỹ lệ của Hạ Tiểu Thỏ, cao hứng nói với hai người.

“Ha hả, biết rồi.” Mạc Hoa Khôi cười nhíu nhíu mi. “Dù sao đều đã có ba người cha, thêm một người cũng không nhiều.”

“Ha hả ha ha……” Đông Phương Tuyết Dạ cười mãi, “Tới tới tới, chúng ta làm một ly. Hôm nay buổi tối, không say không về, ha hả a ha ha……”

“Ha ha ha hả, tốt tốt tốt, đêm nay không say không về.” Mọi người sôi nổi nâng ly.



Thời gian vui vẻ hạnh phúc trôi qua thật nhanh, sắc trời dần dần tối, mọi người ở đây đều cao hứng, uống không ít rượu, say say đảo đảo.

Khó có được giây phút nhàn rỗi, Hạ Tiểu Thỏ cao hứng kéo Cố Mộng Mộng đi đến một phòng phía sau nói chuyện riêng.

“Mộng Mộng, đêm nay là tôi cùng Tuyết Dạ động phòng hoa chúc, tôi rất khẩn trương.” Cô ngượng ngùng nói.

“Có cái gì lại khẩn trương?” Cố Mộng Mộng có điểm khó hiểu.

“Ai, nói thật cho cô biết, tôi đã lâu không cùng anh ấy làm loại chuyện này.” Cô đỏ mặt nói.

“Ha hả a, như vậy càng tốt, ha hả, nói như vậy, hai người đêm nay đêm động phòng hoa chúc khẳng định sẽ thật mãnh liệt.”

Xác thật, có lẽ là như thế này, mặt Hạ Tiểu Thỏ lại không tránh được đỏ thêm một phần, “Tôi đã không còn trẻ, tình cảm mãnh liệt làm gì.”

“Uy, chúng ta tuy rằng tuổi không còn trẻ, nhưng mà thể xác và tâm hồn cùng bên ngoài vẫn còn rất trẻ.” Cố Mộng Mộng sờ lên khuôn mặt được bảo dưỡng rất tốt, tự tin cười, “Buổi tối hôm nay cùng ông xã trẻ hơn cô chín tuổi thật nồng nhiệt đi, tranh thủ sang năm cùng tôi sinh hài tử.”

“Mộng Mộng, lời này của cô ý là?” Hạ Tiểu Thỏ kinh ngạc đến cực điểm, mở to hai mắt nhìn về phía bụng hơi hơi phồng lên của Cố Mộng Mộng.

Cố Mộng Mộng thấp thấp đầu, vuốt bụng mình, vô cùng hạnh phúc mỹ lệ cười nói: “Nơi này của tôi đang có một tiểu sinh mệnh.”

“Oa a, ha ha, thật tốt quá.” Hạ Tiểu Thỏ cười đến chảy nước mắt, “Mộng Mộng, tôi vì cô cảm thấy thật cao hứng, ở tuổi này còn có thể hoài thai.”

“Ha ha, ít nhiều ông xã tôi rất nỗ lực.” Mặt Cố Mộng Mộng hồng hồng, cười nói, “Tiểu Thỏ, tối hôm nay nỗ lực với Đông Phương Tuyết Dạ đi, tranh thủ cũng hoài thai.”

“Ha ha, được, tôi sẽ…” Hạ Tiểu Thỏ thật hâm mộ, liên tục cười gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook