Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Chương 122: Đồ khốn, anh trở lại đây cho em!

Dã Sắc

13/08/2020

Đã nửa giờ, Âu Dương Kiện Vũ cùng Thu Tiểu Quân vẫn chưa ra khỏi gian phòng ngủ kia ra, đối với Mạc Thiếu Đình cùng Mạc Hoa Khôi đang chờ trong đại sảnh, đây là một loại dày vò.

“Ách, Mạc Hoa Khôi, bọn họ vì sao còn không ra? Anh của cậu rốt cuộc trong phòng ngủ nói chuyện gì với Tiểu Quân?” Mạc Thiếu Đình bức rức, nhìn nhìn cửa phòng ngủ đóng chặt, đôi tay chống nạnh tức giận hỏi.

Mạc Hoa Khôi thật bất an ngồi trêи sô pha, nhìn cánh cửa kia, không chút khách khí liếc hắn xem thường, tràn ngập oán giận nói: “Làm sao tôi biết? Cậu hiện tại đã biết nóng nảy à? Cậu một người tới còn chưa đủ, cố tình muốn đem cậu ta theo?”

“Uy, tôi không biết cậu ta cũng yêu Tiểu Quân, nếu tôi biết, cho dù thế nào cũng không trói cậu ta đem tới.” Lúc này, Mạc Thiếu Đình đã biết hối hận, bỗng nhiên quay đầu, mặt đầy khó hiểu nhìn chằm chằm mặt Jack, “Jack, tôi thật không rõ, anh vì sao nhất định phải đưa Âu Dương Kiện Vũ và tôi cùng nhau tới Dương quốc?”

Jack ưu nhã ngồi trêи một cái sô pha khác, giấu giếm ưu thương, nhàn nhạt cười, “Bởi vì tôi biết anh ta cũng yêu Tiểu Quân.”

“Cái gì?” Mạc Thiếu Đình tức khắc lộ ra một vẻ không thể lý giải biểu tình, “Anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Cậu ta là tình địch của anh đó!”

Jack không cho là đúng nhún nhún vai, “Các cậu đều là tình địch của tôi, thêm một người cũng không tính là gì.”

“……” Mạc Thiếu Đình siêu cấp vô ngữ.



Qua hồi lâu, Âu Dương Kiện Vũ cùng Thu Tiểu Quân mới ngừng hôn nhau, bất quá vẫn duy trì loại ngồi mặt đối mặt, dáng ngồi thật ái muội đến cực điểm.

“Vì sao muốn giấu giếm thân phận, không chịu nói sớm một chút cho anh biết em chính là Tiểu Quân của anh?” Âu Dương Kiện Vũ thâm tình nhìn Thu Tiểu Quân, có chút trách cứ hỏi.

“Em sợ làm anh sợ, cũng lo lắng anh không thể tiếp thu em như hiện tại. Hiện tại, bộ dáng so với trước kia một chút cũng không giống nhau.” Thu Tiểu Quân nâng tay lên ôm cổ hắn, ẩn ẩn bất an.

“Sao lại có chuyện đó, anh nói rồi, chỉ cần là em, mặc kệ em biến thành bộ dáng gì, anh đều yêu.”

Nghe được vậy, tâm cô ấm áp nhu nhu, mỉm cười nụ cười thật động lòng người.

Bộ dáng cô cười rộ lên cực kỳ xinh đẹp, Âu Dương Kiện Vũ nhìn đến trong lòng nổi ngứa lên, “Tiểu Quân…” Thanh âm khàn khàn khó nhịn, đầu cúi thấp xuống lại một lần nữa hôn lên môi cô.

“Thịch thịch thịch ~”

Ai, thật là mất hứng, không nghĩ tới thời khắc say mê tốt đẹp nhất lại có tiếng đập cửa, thật mau, thanh âm Mạc Thiếu Đình không kiên nhẫn cũng truyền tới.

“Âu Dương Kiện Vũ, cậu nói chuyện với Tiểu Quân xong chưa?” Mạc Thiếu Đình vừa gõ cửa, vừa tức giận lớn tiếng hỏi, “Nhanh ra đây, tôi cũng muốn nói chuyện với Tiểu Quân, tôi đếm ba tiếng, cậu không mở cửa để Tiểu Quân ra đây, tôi sẽ tông cửa.”

Nghe được giọng Mạc Thiếu Đình, Thu Tiểu Quân vặn vẹo đầu, dừng nụ hôn với Âu Dương Kiện Vũ, có chút xin lỗi, “Kiện Vũ, chúng ta ra ngoài đi.”

“Em muốn ra nói chuyện với cậu ấy?” Biểu tình này của cô làm Âu Dương Kiện Vũ có điểm mất mát.

“Em muốn cùng anh ấy nói chuyện cho rõ ràng.” Cô gật gật đầu, ngay sau đó rời khỏi người hắn, đi từ từ ra cửa.

“Tiểu Quân…” Âu Dương Kiện Vũ vội vàng đứng lên, nhìn bóng dáng cô, bất an gấp giọng gọi lại, “Chúng ta đã hiểu rõ tâm ý của nhau, em sẽ phân rõ giới hạn với bọn họ sao?”

“Kiện Vũ, thực xin lỗi, em hiện tại…… không thể trả lời anh vấn đề này.”

Cô dừng bước chân, quay người lại, vẻ mặt khó xử nhìn Âu Dương Kiện Vũ, thở dài, sau đó bổ sung: “Em thành thật nói cho anh biết, Jack, Hoa Khôi, Thiếu Đình, em đối với các anh ấy cũng thật có cảm tình, em hiện tại không biết phải làm cái gì.”

Ở đây có mấy lựa chọn này, trong khoảng thời gian ngắn thật sự cô không biết mình nên lựa chọn như thế nào.

“Ha hả……” Nghe được cô trả lời, hắn cười, nhưng mà, nụ cười thật khó coi, “Tiểu Quân, em, em sao lại có thể như vậy?”

Cô chua xót, “Em cũng không biết… Trước kia, em có thể khẳng định em là người chuyên nhất, em chỉ yêu mình anh, nhưng hiện tại em gặp bọn họ. Mỗi người đều có ma lực giống nhau, làm em không khống chế được xao động. Kiện Vũ, em không muốn làm anh khổ sở, cũng không nghĩ sẽ làm họ khổ sở. Em hy vọng anh được tốt, được hạnh phúc, em cũng hy vọng họ được tốt, được nhiều hạnh phúc.”

“……” Hắn ưu thương trầm mặc.

Cô có thể lý giải tâm tình của hắn, cũng có thể lý giải sự trầm mặc của hắn, trong lòng minh bạch, hiện giờ mình đa tình như vậy, xác thật làm cho người khác không nói được lời nào. Cô chậm rãi xoay người, mặt đầy bất đắc dĩ mở cửa đi ra ngoài.

Mạc Thiếu Đình ở ngoài cửa thấy sắc mặt cô không tốt, lo lắng cực kỳ, “Tiểu Quân, em không sao chứ? Sắc mặt thế nào khó coi như vậy? Âu Dương Kiện Vũ nói gì với em đó?”

“Thiếu Đình, em không có việc gì.” Cô cười cười, lắc đầu, “Anh không phải nói muốn nói chuyện với em sao, bây giờ chúng ta đi ra ngoài tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện đi.”

Nói xong, cô kéo tay hắn nhanh chóng đi ra ngoài.



Hai người đi tới bờ biến, ánh mặt trời sáng lạn, cảnh sắc tuyệt đẹp, gió biển thổi nhẹ.

Đi tới một bóng cây cọ, Thu Tiểu Quân dừng bước chân, ngồi trêи bờ cát, đôi mắt mỹ lệ nhìn về biển rộng cuồn cuộn trước mắt.

Mạc Thiếu Đình cũng theo cô ngồi xuống bờ cát, dịch chuyển đến gần cô, nhìn về biển cả, bắt đầu, “Tiểu Quân, buổi tối ngày xx đó, có phải em đi vào hoàng cung, vào phòng ngủ của anh không?”

Muốn thừa nhận sao?

Cô nghĩ nghĩ, trầm mặc một hồi rồi gật đầu, “Phải.”



Cô gật đầu thừa nhận, buổi tối tốt đẹp hôm ấy không phải mộng, không phải mộng.

Hồi tưởng đêm đó chính mình không chỉ cùng cô vu sơn, còn nghe cô nói ra cô cũng yêu mình, Mạc Thiếu Đình đột nhiên kϊƈɦ động lên, nghiêng người, dùng sức ôm lấy cô, “Tiểu Quân, ha hả, anh biết, trong lòng em là có anh.”

“Thiếu Đình, đúng vậy, trong lòng em có anh.” Cô cười cười, không giấu giếm.

“Tiểu Quân……” Nghe được, hắn ôm cô chặt hơn nữa, trong lòng ngọt ngào, lập tức rèn sắt khi còn nóng: “Hôm nay cùng anh rời Dương quốc đi về Vụ thành đi.”

“Thiếu Đình, hiện tại em không thể trở về.” Cô nhíu nhíu mi, xin lỗi nói.

“Vì cái gì?” Hắn có chút không thể lý giải, đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn như thấy trêи đỉnh đầu mình như bị chậu nước lạnh dội xuống, trái tim cũng lạnh đi, “Em luyến tiếc Mạc Hoa Khôi? Ở trong lòng em, cậu ta quan trọng hơn anh? Em càng yêu cậu ta hơn một chút, phải không?”

“Ở trong lòng em, anh cùng anh ấy đều quan trọng như nhau.” Thu Tiểu Quân thầm than một hơi, nhìn mặt hắn chân thành nghiêm túc nói.

“Sao có thể?” Hắn cảm thấy buồn cười cực kỳ, “Trong lòng em rốt cuộc có bao nhiêu người đàn ông?”

“Bốn.” Cô cắn cắn môi, thành thành thật thật trả lời.

“Cái gì? Bốn?” Mạc Thiếu Đình đôi mắt tức khắc trợn trừng.

“Đúng vậy, là bốn.”

“Bốn là, là ai?”

“Anh, Hoa Khôi, còn có Jack cùng Kiện Vũ.” Nói đến đây, Thu Tiểu Quân cũng không hề giấu giếm gì nữa.

“A, Tiểu Quân, em, em đem tình yêu coi như trò chơi sao?” Hắn có cảm giác như mình bị cô làm cho tức chết, không thể tưởng tượng, “Có người phụ nữ nào đồng thời yêu cả bốn người đàn ông?”

“Mẹ của Hoa khôi cùng Kiện Vũ, mợ của anh, cũng yêu một lúc bốn người.” Cô nhún nhún vai.

Hắn cười khổ không thôi, “Ha hả, đúng vậy, anh thừa nhận, nhưng mà em không thể học bà ấy, mợ của anh Hạ Tiểu Thỏ là một trường hợp đặc biệt.”

“Em không có học theo bà, em đồng thời yêu bốn người do, đó đều là vận mệnh an bài.” Cô đô đô miệng, có điểm buồn bực, phản bác, “Em tin tưởng, em và anh, Hoa Khôi, Jack, Kiện Vũ ở bên nhau cũng sẽ là một trường hợp đặc biệt khác.”

“……” Mạc Thiếu Đình vô ngữ, một hồi lâu mới nói lắp cả giận: “Thu Tiểu Quân, anh, anh như thế nào lại yêu người phụ nữ đa tình như vậy?”

“Làm sao em biết được.” Thu Tiểu Quân hơi hơi trừng mắt nhìn hắn, rất vô tội hỏi lại, “Thế nào, anh hiện tại thật hối hận đã yêu em sao?”

“Đương nhiên.” Hắn trong lòng thật tức giận, mình đường đường là Hoàng thái tử điện hạ của Vụ quốc, cư nhiên lại cùng hai anh em Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, còn có Jack tới chia sẽ tình yêu của cô, thật sự quá nghẹn khuất.

Ách, người này nói thẳng câu “đương nhiên”, yêu cô Thu Tiểu Quân, hắn có cần thiết hối hận như vậy không?

Nghe hắn trả lời, trong lòng Thu Tiểu Quân cũng nóng lên, cô cảm thấy khó chịu, giương giương cằm, giả vờ không sao cả, nói: “Nếu là như thế này, vậy anh đi đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt em nữa.”

Mạc Thiếu Đình nóng nảy lên, “Tiểu Quân, anh……”

“Anh yên tâm, em biết dưa xanh hái không ngọt, anh đi rồi, em tuyệt đối sẽ không đi làm phiền anh, cầu xin anh trở lại với em.” Cô ngắt lời hắn, tiếp tục ra vẻ không sao cả.

Nguyên lai, chính mình ở trong lòng cô, là có cũng được không có cũng được?

Tâm Mạc Thiếu Đình bắt đầu thật đau, hắn trầm mặc một hồi, khó chịu gật gật đầu, “Được, anh đi.”

Gian nan nói xong, hắn đứng lên từng bước trở về, trêи bờ cát lưu lại một chuỗi dấu chân cô tịch.

Hắn đi rồi, tâm Thu Tiểu Quân thật không dễ chịu, nhìn bóng dáng hoàn mỹ của hắn phảng phất bị cô đơn vây lấy, trong lòng cô thật toan, thật khó chịu, lúc hắn sắp rời khỏi tầm mắt mình, cô vội vàng đứng, con mắt ướt đẫm khàn khàn rống to theo, “Uy, Mạc Thiếu Đình, tên khốn này, anh đi thật à?”

“Anh có thể không đi sao? Là em kêu anh đi.” Mạc Thiếu Đình lúc này mới dừng chân, xoay người, nhìn cô rồi trả lời thật lớn.

“Anh hôm nay nghe lời em như vậy sao?” Trong lòng cô tức giận, “Hiện tại em kêu anh trở lại đây cho em, không được rời em đi, anh sẽ nghe sao?”

“……” Hắn trầm mặc.

“Lập tức trở về cho anh, không được rời khỏi em.” Cô cũng trầm mặc một hồi, sau đó dùng thanh âm thật lớn ra lệnh cho hắn.

Muốn hắn trở về bên người cô sao?

Mạc Thiếu Đình do dự, trong lòng khó chịu lại rối rắm…

Tiểu Quân, anh hy vọng em là thuộc về một mình anh, anh hy vọng tình yêu của em chỉ cho một mình anh, nếu anh trở lại bên cạnh em, cho thấy anh không ngại em yêu đồng thời Mạc Hoa Khôi, Âu Dương Kiện Vũ, Jack ba người đàn ông khác.

Ách, Tiểu Quân, anh nên làm gì bây giờ? Anh yêu em, yêu em đến trái tim muốn chết đi, rồi lại sống lại, tim anh rốt cuộc phải bị em lăn lộn bao lâu nữa?

Anh không nghĩ đến rời khỏi em, một chút cũng không nghĩ tới, nhưng mà anh để ý đến em ngoài yêu anh còn yêu bọn họ, cũng để ý đến bọn họ cùng chia sẻ tình yêu của em.

Anh là Mạc Thiếu Đình, là Hoàng thái tử Vụ quốc, là quốc vương tương lai của Vụ quốc, anh yêu cầu là tình yêu chỉ với một người.

Hắn suy xét một hồi, rõ ràng, quyết định không trở về bên người cô, nhưng đôi mắt mê người ướt đẫm nhìn cô đứng dưới cây cọ, thân ảnh thật mơ hồ trong mắt hắn. Trong lòng Mạc Thiếu Đình yên lặng hướng cô nói một tiếng tạm biệt, xoay người hơi cúi đầu bước nhanh rời đi.



Thiếu Đình, lần này anh đi là thật sự rời khỏi em, không trở lại bên người em nữa sao?

Nhìn hắn lúc này thật kiên định rời đi, tim Thu Tiểu Quân đau quá, khi bóng hắn biến mất trong tầm mắt của cô, nước mắt cô trào ra, đến thở cũng cảm thấy đau.

Một hồi lâu, cô đứng tại chỗ như cũ, giống như đang chờ hắn trở về, nhưng hắn lại không trở về, tim cô thật đau thật mất mát.

“Tiểu Quân, Tiểu Quân……”

“Tiểu Quân……”

Bỗng nhiên, Jack, Âu Dương Kiện Vũ, Mạc Hoa Khôi ba người tìm lại đây, gọi cô tên, nhanh chóng chạy đến bên cô.

Nhìn thấy bọn họ ba người cùng chạy tới hướng mình, cô lúc này mới nở nụ cười, cố gắng điều chỉnh tốt cảm xúc, dùng sức vẫy vẫy tay, “Jack, Hoa Khôi, Kiện Vũ, em ở đây, em ở chỗ này…”

“Tiểu Quân……”

Rốt cuộc nhìn thấy được cô, ba người đàn ông yên tâm lại, tốc độ nhanh hơn, cơ hồ cùng lúc chạy đến trước mặt cô.

“Tiểu Quân, Mạc Thiếu Đình đâu?” Mạc Hoa Khôi nhìn xem bốn phía, không thấy Mạc Thiếu Đình thì cảm giác rất kỳ quái.

“Anh ấy đi rồi.” Cô cười cười, đặc biệt trầm thấp nói.

“Đi rồi?” Mạc Hoa Khôi mặt lộ vẻ kinh ngạc, dần dần lộ ra bộ dáng không mấy tin được.

Âu Dương Kiện Vũ vào lúc này giơ tay nhìn xem đồng hồ, quan tâm nói: “Tiểu Quân, hiện tại đã trễ, chúng ta trở về ăn cơm trưa đi.”

“Được.” Cô gật gật đầu, ngay sau đó đi ra khỏi bóng cây, cùng bọn họ song song đi dưới ánh mặt trời.

“Ách a ~” Đột nhiên, Jack ngã xuống bờ cát, hai tay che mặt, bộ dáng rất khó chịu rêи rỉ, “A ~ ách a……”

“Jack…… Jack……” Nhìn thấy hắn ngã xuống, thống khổ quay cuồng, rêи lên đau đớn, tim Thu Tiểu Quân nhảy dựng lên, vội vàng bổ nhào xuống bên cạnh hắn, bế hắn lên, “Jack, anh làm sao vậy?”

“Ách a ~ Tiểu Quân, kem, kem chống nắng trêи người anh đã hết tác dụng, a ~ ách a~ thật là khó chịu…” Jack thống khổ nói.

“Hoa Khôi, Kiện Vũ, mau cởi quần áo.” Cô quay đầu lại nhìn Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Hoa Khôi đứng ở một bên, lập tức gấp giọng ra lệnh.

“Tiểu Quân, vì sao muốn chúng ta cởi quần áo?” Mạc Hoa Khôi nhìn cô khẩn trương ôm Jack, khó hiểu.

“Jack rốt cuộc làm sao vậy? Đang tốt như thế đột nhiên lại như vậy?” Âu Dương Kiện Vũ cũng đầy nghi hoặc.

“Ách, Hoa Khôi, Kiện Vũ, hiện tại đừng hỏi em cái gì, mau cởi quần áo ra cho em, mau, mau!” Cô gấp đến độ muốn khóc ra, “Jack, anh nhịn một chút, thật mau sẽ không có việc gì.”

Lời nói của cô uy lực mười phần, nhìn biểu tình kia của cô tuyệt đối không phải nói giỡn, Mạc Hoa Khôi cùng Âu Dương Kiện Vũ nhìn nhau một cái, vội vàng cởi áo đưa cho Thu Tiểu Quân.

Cô nhanh chóng tiếp nhận quần áo, thật nhanh choàng qua, che lại mặt cùng tay Jack, sau đó dùng sức bế hắn lên, tốc độ như tia chớp đem hắn vào dưới bóng cây, động tác liên tiếp thật liền mạch lưu loát.

Ách, cô cư nhiên ôm một người cao hơn 1 mét 8? Hơn nữa còn ôm hắn chạy nhanh như vậy?

Âu Dương Kiện Vũ cùng Mạc Hoa Khôi nhìn đến trợn tròn mắt, ngốc, thật không dám tin tưởng cảnh vừa mới nhìn là thật sự, hai người nửa thân trêи trần trụi đứng dưới ánh mặt trời ngơ ngác một hồi, sau đó mới một trước một sau chạy về hướng cô cùng Jack.

“Jack, hiện tại anh cảm giác khá hơn chút nào không? Nơi này ánh mặt trời không chiếu tới.”

Giờ khắc này, tim Thu Tiểu Quân tất cả đều ở trêи người Jack, sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trêи người mỗi dây thần kinh đều căng chặt.

Jack nhìn cô, chịu đựng cảm giác khó chịu, lộ ra vẻ suy yếu, “Tiểu Quân, anh còn cảm thấy khó chịu… Anh đói, thật đói quá…”

“Đói?” Cô ý thức được, đây là một vấn đề thực nghiêm túc, khuôn mặt trắng bệch, “Đã bao lâu rồi anh chưa uống sữa chua?”

“Từ, từ ngày buổi sáng hôm qua đến bây giờ đều không có uống qua một ngụm, ách a…… Thật là khó chịu……”

“”Sữa chua” đâu? Ở đâu, em đi lấy cho anh.”

“Sữa chua đều ở nhà ở Vụ thành… Em đi vội vàng, quên mang theo.”

“……” Cô trong đầu một mảnh mờ mịt……

Jack, em nên làm cái gì bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ? Em là một con quỷ, máu trong người em, anh không uống được.

“Tiểu Quân, Jack, hai người rốt cuộc đang nói cái gì? Cái gì sữa chua?” Bọn họ đối thoại, Mạc Hoa Khôi nghe không hiểu gì, “Jack, anh lớn như vậy, mỗi ngày nhất định phải uống sữa chua sao?”

“Tiểu Quân, Jack rốt cuộc là làm sao vậy?” Âu Dương Kiện Vũ cau mày hỏi ngay sau đó.

Lúc này cô nào có tâm tư trảlời bọn họ, bỗng nhiên linh cơ vừa động, quyết đoán kéo tay Mạc Hoa Khôi, khôngđợi hắn phản ứng, cắn một ngụm trêи tay hắn.

“A ~ a a ~ Tiểu Quân, em làm gì vậy? A a ~ đau quá a……” Mạc Hoa Khôi lập tứcnhe răng trợn mắt kêu thảm thiết lên, nhìn đến tay mìnhbị cô cắn đến chảy máu, quả thực không dám tin tưởng đây là sự thật, “A~ em vì sao lại cắn anh a, a a, chảy máu……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Tiểu Yêu Nữ, Bốn Tên Sói Lớn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook