Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 33

Hoàng Thu Dung

04/07/2014

Trần Nghiêm không trả lời . Anh băng qua khoảng sân đi xuống phòng nghỉ dành cho nữ . Cửa phòng chỉ khép hờ và xung quanh vắng ngắt . Anh gõ nhẹ cửa để gọi . Nhưng bên trong vẫn im lặng , bắt buộc anh phải mở cửa bước vào trong.

Trong phòng không có ai ngoài Qúy Phi . Cô ngồi ở góc phòng , chúi mặt xuống gối khóc . Nghe tiếng chân cô cũng không hề ngẩng lên xem ai vào.

Trần Nghiêm đến ngồi xuống phía trước mặt cô , lên tiếng một cách trầm tĩnh :

- Đừng khóc nữa . Chuyện cũng không lớn như cô tưởng đâu . Cô bình tĩnh lại đi.

Nghe giọng nói của anh , Qúy Phi ngẩng phắt lên vì ngạc nhiên . Khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt . Mắt mũi đỏ hoe vì khóc nhiều . Trần Nghiêm nhìn cô chăm chăm . Rồi rút khăn trong túi ra , tự tay lau cho cô một cách nhẹ nhàng.

- Đừng sợ như vậy , không có gì ghê gớm lắm đâu.

Giọng Qúy Phi như vỡ ra :

- Anh không biết chuyện gì đâu , khách hàng họ …

Trần Nghiêm gật đầu :

- Tôi biết rồi , và tôi sẽ đứng ra giải quyết chuyện này . Cô không nên sợ quá như vậy.

- Làm sao mà tôi không sợ được . Tôi cũng không hiểu tại sao lại sơ xuất như vậy . Từ trước giờ , có ai bị như tôi đâu.

- Cũng có đấy , nhưng dưới hình thức khác Làm việc ở khâu đó không dễ dàng gì đâu.

Qúy Phi lại òa khóc lên :

- Đã biết không dễ dàng , sai giám đốc còn đuổi tôi ?

- Không có chuyện đó , không bao giờ.

- Lúc đó không có anh , nếu anh được nghe chính ông ấy nói …

Trần Nghiêm giơ tay chặn lại :

- Những câu nói lúc nãy không nghĩa lý gì cả . Nó chỉ nói ra lúc tức giận . Quyết định cho một người nghỉ việc không phải là chuyện đơn giản , cô nên hiểu điều đó.

Qúy Phi lắc đầu như không tin . Rồi lại gục xuống khóc tiếp . Cô đang khủng hoảng tình thần , và rất đau lòng vì ý nghĩ mình bị quát mắng.

Trần Nghiêm kiên nhẫn ngồi chờ cho cô bớt khóc . Anh hiểu Qúy Phi bị xúc động ghê gớm . Lần đầu tiên cô vấp ngã trong nghề nghiệp . Và cũng là lần đầu tiên bị quát tháo dữ dội . Có lẽ hơn ai hết , anh là người hiểu được điều đó là quá sức chịu đựng của cô.

Và anh nghiêng tới tìm cách kéo mặt cô lên :

- Sao lại yếu đuối vậy , Qúy Phi ? Bình thường cô bướng bỉnh lắm mà . Cô hãy hiểu rằng chuyện này không có gì ghê gớm . Mà nếu có như vậy , thì tôi sẽ che chắn cho cô , cô sẽ được an toàn mà.

- Tôi biết mình đã làm mất uy tín công ty , làm thất thoát tiền …. tôi sợ lắm . Chưa bao giờ tôi gây ra cái gì nghiêm trọng như vậy.

Trần Nghiêm nhìn cô âu yếm . Cái nhìn vị tha và trong đó có cả sự che chở mênh mông.

- Tôi sẽ đứng ra giải quyết cho cô . Cô sẽ không phải chịu trách nhiệm gì cả . Cô không tin tôi đủ khả năng làm việc đó sao ?

- Không thể đâu . Ai làm thì người ấy phải chịu.

Trần Nghiêm chận lại :

- Nhưng cô không đủ sức giải quyết chuyện nghiêm trọng này . Tôi biết như vậy là quá mức đối với cô . Còn đối với tôi , nó không là gì cả , chỉ là một sự rắc rối . Đây đâu phải là lần đầu công ty xảy ra cố sự.

Qúy Phi ngước lên , như không tin , rồi cô thì thầm :

- Chẳng lẽ còn cái gì ghê gớm hơn ?

Trần Nghiêm gật đầu điềm tỉnh :

- Còn chứ , nhiều chuyện điên đầu hơn . Nhưng rồi cũng giải quyết được . Không sao cả.

Qúy Phi nhìn anh chăm chú :

- Thật lạ , tôi không tin một chuyện trầm trọng thế này , đối với anh lại nhẹ tênh như thế.

Trần Nghiêm mỉm cười :

- Không nhẹ tênh , nhưng có thể giải quyết . Những chuyện ở công ty đều không vượt quá khả năng của tôi . Và giám đốc cũng vậy.

Qúy Phi rụt rè :

- Tôi gây ra lỗi như vậy , làm thiệt hại công ty , anh không thấy giận sao ?

- Nếu là người khác , thì tôi sẽ không nhẹ tay , sẽ không giữ bình tĩnh nổi . Nhưng chuyện này tôi chỉ thấy đau lòng.

- Anh nói gì ? – Qúy Phi nín khóc hẳn , và nhìn anh với vẻ hoài nghi.

Trần Nghiêm nghiêng tới vuốt ve tóc cô :

- Tôi đau lòng vì cô phải chịu cú sốc như vậy , nhất là không chịu được khi cô buồn.

- Lẽ nào anh quan trọng cảm xúc của tôi hơn là thương hại của công ty ?

- Chuyện này thì là vậy.

- Nhưng rồi khi đương đầu với khách hàng ,anh sẽ thấy giận.

- Tôi không thấy gì cả , vì người gây ra là cô . Là cô chứ không phải ai khác.

Và anh chìa tay ra kéo cô đứng lên :

- Bây giờ nín khóc đi , và xem như không có chuyện gì cả . Cô xuống làm việc tiếp đi , vui vẻ lên nào.

Qúy Phi vịn tay anh đứng dậy . Cô giơ tay chùi mắt . Nhưng khuôn mặt vẫn buồn rầu không tươi lên nổi.

Trần Nghiêm cúi xuống nhìn cô . Thấy vẻ buồn hoảng loạn và sự sợ hãi còn vương vất trên nét mặt cô , anh hơi kéo cô lại gần , nói như dỗ dành :

- Xuống làm việc như bình thường đi . Mọi việc cứ để tôi lo . Tôi muốn cô yên tâm như chẳng có chuyện gì xảy ra . Cười lên đi.

Qúy Phi cố gắng cười , nhưng là nụ cười gượng chẳng có chút sinh khí . Trần Nghiêm biết không thể dỗ cho cô khuây khỏa được , nhưng phải lo giải quyết chuyện của cô , nên anh buộc phải đi ra.

- Bây giờ tôi phải lên làm việc với giám đốc , chiều nay tôi sẽ đưa cô về . Cô xuống dưới đi.

- Vâng.

Qúy Phi ngoan ngoãn đi ra cửa . Trần Nghiêm đi lên dãy phòng hành chính . Còn cô theo lối xuống cảng . Vừa đi , cô vừa cẩn thận chùi lại mắt . Sợ bị mọi người thấy mình khóc.

Khi cô trở xuống cảng thì thấy Sang đã ở đó . Anh ta đang nói chuyện với mấy người xung quanh . Thấy Qúy Phi xuống , anh ta đi về phía cô.

- Thế nào rồi cô Phi ? Nghe nói giám đốc la cô dữ lắm hả ?

- Tôi nghĩ anh đã rình mò nghe được rồi và không những đã phát lại cho mọi người , hỏi chi nữa ?

Sang gật gù :

- Thật đáng nể . Miệng lưỡi vẫn còn gai góc lắm.

- Tôi dành cách nói đặc biệt đó cho mỗi mình anh mà.

Sang nhâng nháo chuyển đề tài :

- Lúc trước , thấy cô không phân biệt nổi loại tôm , là tôi hơi nghi rồi . Làm lâu , tôi tưởng cô khá hơn . Ai ngờ tôm bị bơm aga mà cũng không phát hiện ra nổi . Chậc !

Anh ta thở hắc ra , ra điệu lo lắng :



- Phen này công ty lỗ đậm , chắc lương tụi tôi bị giảm quá.

Qúy Phi mím môi , nhất định không chịu thua :

- Chỉ có những người mờ ám như anh mới hiểu hết thủ đoạn của bọn thương lái gian lận . Chứ ngay thẳng quá làm sao đoán nổi mấy chuyện đó.

- Ừ , ngay thẳng quá , trong sạch quá nên làm cho công ty mất uy tín . Tôi hơi lạ là sao cô còn muối mặt xuống làm việc . Lúc nãy giám đốc đuổi việc cô mà.

Qúy Phi tái mặt :

- Anh …

Cô chợt quay ngoắt người , bỏ chạy ra ngoài sân . Vừa chạy , vừa bụm miệng khóc . Mặc kệ giọng cười đắc thắng của Sang đuổi theo . Mặc kệ cả những cái nhìn của những người đứng quanh đó.

Bị đánh trúng vào điểm đa cảm nhất , cô hoàn toàn mất khả năng chống đỡ . Và cô chợt nhận ra mình phải tự nghỉ sớm hơn . Phải bỏ về từ lúc ra khỏi phòng giám đốc , chứ không phải đợi đến khi bị tên Sang vạch mặt.

Qúy Phi vừa ra đến nhà xe thì Hạ Lan cũng vừa từ phòng hành chính đi ra . Cô định chạy theo hỏi , nhưng không kịp , vì chiếc xe đã chạy tuốt ra cổng.

Hạ Lan đứng thần người nhìn theo . Rồi cô chạy lên lầu tìm Trần Nghiêm . Cô định lên phòng anh thì thấy anh cũng vừa từ phòng giám đốc đi ra.

Hạ Lan nói ngay :

- Lúc nãy cậu nói thế nào , sao Qúy Phi bỏ về vậy ?

Trần Nghiêm nhíu mày :

- Cổ về rồi à ? Lúc nào ?

- Mới tức thì , tôi chỉ kịp thấy xe nó chạy ra cổng chứ không kịp hỏi gì cả.

Trần Nghiêm đứng yên suy nghĩ một lát . Hạ Lan nóng ruột hỏi làm anh phải quay lại.

- Cứ để tôi đi tìm , chị làm việc đi.

Rồi anh đi xuống lấy xe . Ra khỏi cổng , anh lấy máy ra gọi Qúy Phi . Nhưng chỉ nghe tiếng chuông chứ cô không mở máy . Thái độ khó hiểu của cô làm anh nhíu mày lo ngại . Anh nghĩ rằng Qúy Phi đã gặp chuyện gì đó . Chứ nếu không , cô sẽ không phản ứng bốc đồng như vậy.

Trần Nghiêm lái xe đến nhà cô , anh đậu xe ngoài cổng , rồi bước đến bấm chuông.

Người ra mở cổng là ông Huỳnh . Ông hình như rất bất ngờ khi thấy Trần Nghiêm . Sau mười mấy năm không gặp , dù biết trong lòng anh , sự hận thù đã không còn nữa , ông vẫn không khỏi mang mặc cảm.

Hai người một già , một trẻ đều tự vượt lên những ý nghĩ riêng . Và Trần Nghiêm chủ động lên tiếng trước :

- Chào bác.

Ông Huỳnh nói chậm rãi :

- Cháu vô nhà đi.

Trần Nghiêm đi theo ông vào phòng khách . Anh mở đầu câu chuyện bằng một lời giải thích :

- Cháu tới tìm Qúy Phi , không biết là cổ đã về chưa ?

- Nó chưa về . Nhưng sao cháu tìm nó giờ này . Đây là giờ làm việc mà , trong công ty có chuyện gì sao ?

- Dạ , cũng có đó . Xảy ra một chuyện nhỏ thôi . Và cổ …

Anh ngừng nói khi nghe tiếng chuông reo . Ông Huỳnh đứng dậy bước ra nói chuyện . Rồi ông quay qua nhìn Trần Nghiêm như dò hỏi , đồng thời vẻ mặt lo ngại , nghiêm trọng :

- Sao đang giờ làm mà nó đi ra ngoài , có phải vì chuyện mà cháu nói không ? Nó đang ở bệnh viện.

Trần Nghiêm sững người . Lần đầu tiên anh có cử chỉ mất bình tỉnh khi anh đứng bật dậy :

- Ai gọi đến cho bác , họ có nói cổ thế nào không ?

- Bị gãy chân , cũng không đến nỗi nguy hiểm . Nhưng không hiểu tại sao nó lại ra đường giờ này chứ . Để bác đến đó xem.

- Cháu sẽ đi với bác.

Ông Huỳnh đi vào nhà trong . Nhìn ông có vẻ chậm chạp , nặng nề và mất đi phong thái linh hoạt trước đây . Đến nỗi Trần Nghiêm phải nhìn theo một cách tư lự.

Khi đến bệnh viện , ông Huỳnh như không muốn vào ngay . Ông vẫn ngồi yên trên xe , nói một cách chậm rãi :

- Cháu vào đó trước , bác sẽ đến sau.

Trần Nghiêm không có thời giờ tìm hiểu ý nghĩ của ông . Anh bước xuống xe , đi thẳng vào trong tìm phòng Qúy Phi.

Cô vừa được đưa ra phòng riêng và đang ngồi ủ rũ trên gường . Thấy anh , cô hết sức ngạc nhiên . Rồi bất ngờ òa lên khóc :

- Ba tôi đâu rồi ? Tôi sợ lắm . Không hiểu sao nhiều chuyện xảy ra với tôi thế này ? Tôi sợ lắm , anh Nghiêm à.

Trần Nghiêm nhìn chăm chú một chân bị băng bột của cô . Khẽ lắc đầu như không đồng ý việc làm của cô.

- Sao lại không nghe lời tôi chứ ? Cô đi đâu vậy ?

- Tôi vừa xuống xe thì anh ta đâm sầm tới . Tôi thấy anh ta bị ngã xuống đất , còn tôi thì đau ghê gớm . Không biết ai đã đưa tôi đến đây nữa . Lúc đó tôi bị ngất rồi.

Trần Nghiêm khẽ lắc đầu :

- Cô thật xốc nổi . Sao không đợi tôi ? Đang giờ làm mà cô bỏ đi đâu vậy ?

- Tôi không biết . Lúc đó buồn quá và xấu hổ nên tôi muốn bỏ đi . Anh ta làm tôi chịu không nổi.

- Cô nói ai ?

- Anh Sang . Anh ta bảo giám đốc đuổi mà tôi còn lì.

Trần Nghiêm cau mặt như giận dữ . Nhưng không nói gì . Anh vỗ nhẹ lên mặt cô :

- Đừng để ý anh ta làm gì . Lẽ ra lúc nãy cô phải lên tìm tôi . Tại sao tự bỏ về như vậy ? Bây giờ còn đau lắm không ?

- Đau ghê gớm , và tôi sợ lắm.

- Hôm nay hai chuyện xảy ra với cô , mà lại quá nặng nề , tôi biết cô sợ lắm , nhưng rồi sẽ qua hết . Tôi không để cô gặp chuyện gì nữa đâu , đừng sợ.

Anh rút chiếc gối qua phía sau cô , đặt xuống gường :

- Nằm xuống cho đỡ mỏi . Đói chưa ?

Anh định đỡ cô , nhưng Qúy Phi lắc đầu :

- Thôi , tôi muốn ngồi thế này . Nằm giống bệnh nhân , tôi sợ lắm.

Trần Nghiêm không khỏi mỉm cười vì ý nghĩ ngộ ngộ của cô , nhưng vẫn gật đầu chiều ý.

- Thôi đdược , nhưng đừng cố gắng quá đấy.

Thật ra , Qúy Phi đang rất mệt . Bị căng thẳng thần kinh cộng với chuyện đau đớn , khiến cô bủn rủn cả người . Nhưng vì trước mặt Trần Nghiêm , nên cô không nằm và cô tìm cách đuổi khéo.

- Anh làm ơn gọi cho ba tôi giùm . Không biết máy của tôi đâu mất rồi.

- Ba cô sẽ vô đấy . Nhưng gọi ba làm gì ? Cần gì cứ nói với tôi.

Mệt quá , nên hết mắc cỡ nổi , Qúy Phi đành nói thật :

- Tôi muốn ngủ , anh đi ra ngoài đi.

- Sao ?

- Tôi mệt lắm , anh gọi ba tôi giùm đi.



- Tại sao phải gọi ba cô ?

Rồi thấy vẻ đờ đẫn của cô , anh đổi ý :

- Thôi được rồi , ngủ đi . Nhưng có tự nằm xuống được không ? Để tôi giúp.

Nhưng Qúy Phi lắc đầu nguầy nguậy :

- Tôi tự làm được , anh đi ra đi.

Trần Nghiêm đứng yên nhìn cô . Trong mắt anh , có chút gì đó như không hài lòng . Và một chút âu yếm lo lắng lẫn buồn cười . Thấy cô vẫn không đổi ý anh đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt cô , rồi đi ra khép cửa lại.

Bây giờ Qúy Phi mới thấy yên tâm . Cô tự xoay sở để nằm xuống . Và chẳng bao lâu , cô ngủ mê mệt.

Trong thời gian Qúy Phi nằm viện , ngày nào Trần Nghiêm cũng vào với cô . Anh cư xử như người trong gia đình , chứ không chỉ là đồng nghiệp hoặc lãnh đạo chỉ tới thăm hỏi cho ra vẻ quan tâm.

Buổi chiều cuối cùng ở bệnh viện , trước lúc Qúy Phi về nhà , thì có một người đến thăm Qúy Phi . Cái người mà cô không ngờ đó là Sang.

Thường những bạn bè đến thăm cô thì hay đi nhiều người . Nhưng Sang thì chỉ đi một mình . Anh ta mang cho cô rất nhiều quà . Và cử chỉ thân thiện như từ trước giờ , cô là người mà anh ta mến mộ nhất trong công ty.

Anh ta hỏi thăm và xin lỗi cô một cách rất chi là ân cần . Ban đầu Qúy Phi tưởng anh ta hối hận vì đã "góp phần" đưa cô vào viện , nhưng dần dần nói chuyện , cô mới hiểu là anh ta hoảng hồn.

Mà quả thật , Sang đã bắt đầu thấy ngán . Mấy ngày nay trong công ty , anh ta nghe rất nhiều về chuyện phó giám đốc ngày nào cũng vào chăm sóc Qúy Phi . Một sự săn sóc vượt mối quan hệ của lãnh đạo với nhân viên . Từ trước giờ , anh ta có thấy phó giám đốc quan tâm quá mức tới ai đâu . Trừ chuyện Trúc Hiền đã bị chìm nghỉm.

Và anh ta đâm ra hối hận vì đã chọc vào người yêu của phó giám đốc.

Anh ta cứ một mực nhắc đi nhắc lại :

- Chuyện cũ bỏ qua nghe Qúy Phi . Tôi bậy quá . Ai đời lại đi kiếm chuyện với cô . Thôi , bỏ qua nghe . Xin lỗi nhé.

Qúy Phi phải nhắc đi nhắc lại mãi là cô không còn để ý chuyện đó . Anh ta vẫn chưa yên tâm . Và nếu không có Thiên Vũ vào , thì có lẽ anh ta cũng chưa về.

Qúy Phi bắt đầu thấy mệt , vì phải tiếp khách nhiều lần . Nhưng với Thiên Vũ thì cô thấy sợ nhất.

Ngày nào anh ta cũng vào . Mỗi lần vào là mang theo một bó hoa . Anh ta và Trần Nghiêm chạm trán rất nhiều lần . Và người nào cũng có vẻ lịch sự một cách lạnh lùng nhưng không ai bỏ cuộc.

Tối nay , Thiên Vũ ở lại rất lâu . Qúy Phi không muốn anh ta và Trần Nghiêm lại gặp nhau , cô nói như nhắc :

- Tối nay anh không đi hát sao ?

Thiên Vũ nheo mắt :

- Phi muốn tôi về hả ?

- Đâu có . Tại sợ anh quên , nên tôi nhắc thôi.

- Cuộc sống của tôi , dĩ nhiên là tôi không quên rồi . Nhưng tôi muốn ở lại với cô , tại sao lại không nhỉ ?

Qúy Phi miễn cưỡng mỉm cười :

- Thì tôi có nói gì đâu.

Thiên Vũ ngồi im một lát , khuôn mặt rất đăm chiêu , có vẻ gì đó bồn chồn và thiếu tự nhiên trong cử chỉ của anh ta , khiến Qúy Phi thấy lạ lùng.

Cô nói như nhận xét :

- Hôm nay anh lạ quá.

Thiên Vũ cười gượng :

- Vậy sao ?

- Anh không nên bỏ hát như vậy.

- Đừng nhắc chuyện đó , Qúy Phi . Hôm nay tôi có một chuyện quan trọng cần nói với cô.

Và anh ta lặng im . Qúy Phi sợ hãi nhìn anh ta . Cô có linh cảm anh ta sẽ nói ra điều đó . Cái điều mà cô biết chắc mình sẽ từ chối . Mà cô thì không muốn nói ra điều đó.

Cô khẽ nói :

- Đừng nói gì hết anh Vũ . Đừng bao giờ nói ra , không hay đâu.

- Không , tôi không chịu được nữa . Tôi muốn đi đến một kết thúc.

- Kết thúc gì chứ ?

- Tôi biết anh ta yêu cô . Tôi và anh ta không thể nào cứ chỉ là bạn cô . Anh ta cứ lạnh lạnh quan sát tôi , nhưng tôi biết anh ta cũng không muốn kéo dài tình trạng lấp lửng này , và tôi nóng nảy hơn , tôi muốn cô nói lên sự lựa chọn của mình.

- Thật ra … tất cả là do anh tưởng thôi.

- Tôi không tưởng tượng , Qúy Phi ạ . Giữa hai người , cô yêu ai ?

Qúy Phi lắc đầu định bảo anh ta đừng nói . Nhưng ngay lúc đó , Trần Nghiêm xuất hiện ở cửa . Thiên Vũ thoáng cau mày khó chịu . Nhưng rồi lập tức , anh ta đã làm một việc hết sức kỳ cục.

Anh ta chờ Trần Nghiêm bước vào , rồi nói ngay :

- Đây rồi . Hôm nay có mặt hai chúng tôi , cô nói đi , cô chọn ai.

Qúy Phi kêu lên :

- Đừng bắt tôi làm một việc lố bịch thế . Tôi không phải như Trúc Hiền.

Thiên Vũ nóng nảy :

- Tôi và Trần Nghiêm đều biết cô không giống Trúc Hiền , và hai chúng tôi đối với cô cũng không giống như với Trúc Hiền . Chính vì vậy mà chúng tôi đã kiên trì đến ngày hôm nay.

Thật kỳ cục , anh ta đã đặt ba người vào một tình thế quá thực tế . Đã bắt cô chọn lựa cái điều cô không thể chọn . Vì nếu nói ra sẽ rất kỳ với Trần Nghiêm , bởi vì anh có nói gì đâu.

Qúy Phi lén nhìn Trần Nghiêm , anh cũng đang nhìn cô chăm chú . Vẻ mặt anh trầm tĩnh , nhìn cô chăm chú . Vẻ mặt anh trầm tĩnh , nhưng trong mắt có cái gì đó như một dấu hỏi và anh vẫn cứ im lặng.

Qúy Phi chợt thấy hoang mang . Không hiểu Trần Nghiêm nghĩ gì lúc này . Trong lúc cô còn chưa biết nói gì thì Thiên Vũ chợt bước tới , lắc tay cô một cái vẻ nóng nảy :

- Cô đừng né tránh nữa , tối nay tôi muốn biết sự thật.

Cử chỉ mạnh bạo của anh làm Trần Nghiêm thoáng cau mày , anh nói giọng nghiêm nghị :

- Anh không thể nhẹ nhàng hơn sao ?

Qúy Phi không chịu nổi sự thúc ép , cô chợt bụm mặt nói như la lên :

- Anh đi ra ngoài đi , tôi không chịu nổi khi thấy mặt anh.

Thiên Vũ lùi lại , vẻ mặt đau đớn thất vọng , vừa như mất hẳn tự tin . Anh lạc giọng :

- Có nghĩa là cô đã lựa chọn ?

Và bất chợt , anh ta lao ra cửa . Đột ngột đến nỗi Qúy Phi ngơ ngẩn nhìn theo không kịp hiểu.

Chỉ có Trần Nghiêm là không ngơ ngẩn , anh trầm tĩnh xoay mặc cô lại :

- Em không hề nghĩ đến anh ta . Vậy còn anh ?

Lại một lần nữa , Qúy Phi bị bất ngờ . Cô chưa biết phản ứng thế nào , thì Trần Nghiêm đã nói :

- Từ lâu rồi , anh nghĩ rằng nếu để lòng thù hận giết chết tình yêu đối với em , thì anh sẽ mất một góc lớn cuộc đời mình . Anh yêu em.

Và không đợi Qúy Phi trả lời , anh cúi xuống môi cô . Qúy Phi chới với một lát , rồi ngẩng đầu lên đón nhận . Trong lúc này , cô chợt nhớ lại thái độ xa cách xua đuổi của anh ta ngày cô trước . Nhưng nhớ chỉ để mà nhớ , ngoài ra nó không có ý nghĩa gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thời Ta Đuổi Bóng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook