Một Thời Để Nhớ

Chương 26: LỜI TẠM BIỆT…

AnnaDo2001

15/07/2016

Chap này ta bù cho couple Ngưu Yết nha! ∩__∩

Bảo Bình đứng trước cổng KTX mà dám bước vào. Nếu anh bước vào thể nào mọi người trả hỏi han cơ sự ra sao. Lúc đó anh phải trả lời mọi người như thế nào? Còn cả Song Tử nữa chứ!?

Mẹ anh đúng thật là quá cô chấp mà! Đã biết là anh đã yêu người khác lại còn dẫn một gái khác về nói đó là vị hôn phu! Định hại chết anh sao?????

Cuối cùng thì Bảo Bình cũng bước vào nhà kể rõ cho mọi người nghe. Không ai nói gì! Nhất là Song Tử. Cô lại đau thêm một lần…

Song Tử ôm con thú nhồi bông vào lòng. Sao cô toàn như thế? Tại sao cô không thể hưởng thụ được tình yêu một cách trọn vẹn? Rốt cuộc tình yêu là thứ gì?

Cạch…

Cửa phòng bật mở. Là Bảo Bình. Anh bước tới gần chỗ Song Tử, nhẹ nhàng ôm lấy cô vào trong lòng. Anh đưa tay lau nước mắt trên má Tử Nhi.

– Tớ vẫn ở bên cậu…

Bảo Bình nhẹ giọng vốt tóc Song Tử. Song Tử cảm thấy mình như được sưởi ấm….Rất ấm áp…

————————-

_Sân bay_

Từ cổng, Ma Kết bước ra rất nhẹ nhàng. Cả người anh mặc nguyên một cây đen, kính cũng đen nốt. Anh chỉ có một mình…

Xử Nữ chạy tới ôm chầm lấy anh. Người con trai đó! Cô mãi mãi không thể đánh mất. Cả đám cũng chạy lại hỏi:

– Thiên Yết đâu? – Kim Ngưu nghến chân nhìn ra sau Ma Kết.

Nụ cười trên môi Ma Kết tắt ngấm. Anh đưa mắt nhìn Kim Ngưu có chút buồn buồn…

– Cậu ấy…gửi lời tạm biệt cậu!

Cả đám ngạc nhiên. Kim Ngưu chỉ cười nhẹ rồi quay lưng bước đi. Cô không muốn mọi người nhìn thấy cô yếu đuối…

Xử Nữ lay lay tay áo Ma Kết hỏi:

– Sao lại vậy?

Ma Kết thở dài nhìn mọi người.

– Thiên Yết đang cùng cha cậu ấy đang tham gia một phi vụ tầm cỡ thế giới! Vì vậy bọn sâu bọ không thiếu. Thiên Yết sợ…Kim Ngưu xảy ra chuyện gì…Chắc cậu ấy cũng không muốn sống nữa…

Và hôm ấy trời mưa rất to…



——————————————————-

Kim Ngưu nhìn lên bầu trời kia. Trong xanh quá! Bây giờ đang là mùa thu. Lá vàng rơi đầy đường tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạng.

Kim Ngưu ghé qua mấy tiệm đồ ăn bên đường. Cô như thấy được hình ảnh Thiên Yết bị cô làm cho tí thì phải ra đường ở vì sức công phá đồ ăn. Cả hai cười đùa, ăn uống làm cho bao nhiêu người xung quanh cũng cảm thấy ghen tị.

– Con ăn gì? – Bác chủ quán hỏi.

– Dạ???Con…cho con mì đen ạ!

Kim Ngưu mỉm cười đáp lại.

Không lẽ cô phải quên!?

Quên một người không hề dễ!

Kim Ngưu lang thang trên những con đường mà cô và Thiên Yết đã từng đi qua. Bây giờ, mọi thứ chỉ là kí ức….Những kí ức tuyệt đẹp…

Kim Ngưu muốn khóc nhưng không được vì cô phải mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Nhưng nước mắt mặn chát vẫn chảy dài trên khuôn mặt cô. Cô ngước lên nhìn bầu trời cho nước mắt chảy vào trong…

Thì ra nước mắt chảy vào trong lại đau như vậy…!

——————————————————-

_New York City_

Thiên Yết vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn. Đã gần một tháng anh không gặp hay nói chuyện với cô…

Thời tiết ở New York hôm nay thật tệ! Mới sáng sớm mà trời đã mưa phùn rả rích, bầu trời tối om không chút dấu hiệu của mặt trời.

Thiên Yết khẽ ngả người ra sau. Đôi mắt anh nhìn ra ngoài kia. Mọi thứ thật xa lạ!

Anh nhớ Kim Ngưu…

Không biết giờ này Kim Ngưu đang làm nhỉ?

Không biết cô có buồn khi anh không ở cạnh cô không?

Anh rất lo. Nếu anh không trở về…thì Kim Ngưu sẽ như nào…?

Như Ma Kết nói, anh thật đã thật sự rung động…

Thì ra yêu là như vậy!



Anh không thể gọi điện cho cô sợ bọn xấu sẽ làm hại cô…

Rào…!

Mưa lớn hơn. Nhưng buồn…

Anh nhớ Kim Ngưu thích mưa lắm! Có lẽ bây giờ cô cũng đang rất buồn nên mưa mới buồn như thế…

Lòng anh đau nhói…

Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời…!

————————-

Cự Giải dạo này có vẻ vui hơn. Chuyện giữa hai người họ cũng giải quyết xong xuôi rồi! Giải Bạch đã được đính ước với nhau thì không còn gì phải lo nữa.

Cự Giải bước xuống nhà, hỏi:

– Kim Ngưu đâu?

– Tớ tưởng cậu ấy…ở trong phòng! – Sư Tử chạy ra.

– Không có! Ngưu vừa có cuộc gọi nên ra ngoài rồi! – Nhân Mã cũng đi tới.

_Tại một quán cafe_

Kim Ngưu ngồi đối diện với một chàng trai…

– Em muốn ta là bạn trước đã!?

Kim Ngưu khuấy đều cốc cafe sữa nóng hổi.

– …Cũng được! Tùy em vậy…

Chàng trai đó trả lời. Ánh mắt có chút buồn…

Ngoài đường, gió thổi nhè nhẹ. Mang theo những chiếc lá vàng.

Mây của trời cứ để gió cuốn đi….!

————————-

Ngắn vậy thôi cho m.n hóng a!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thời Để Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook