Một đời một kiếp

Chương 1: Trình thị Trình Mục Dương (1)

Mặc Bảo Phi Bảo

10/05/2013

Ngày mười tháng hai.

Quốc lộ E40 tại Bỉ, tuyết đọng rất nặng, ô tô chạy cực kì chậm.

Cô lướt trang web, đã có tin tức về thiệt hại do trận tuyết này gây ra. Ô tô xếp hàng dài đến hơn 900 km, thật không biết khi nào mới kết thúc.

Hơn 900 km? Nếu hiện tại có máy ảnh hay cái gì đó chụp lại không chừng sẽ là một tư liệu lịch sử rung động.

Cô đặt tay trên cửa kính xe, hơi nước tạo thành những vệt mờ không lớn không nhỏ.

Xe không lớn, ghế sau lại nhét đến bốn người.

Cũng không phải là những bạn học quen thuộc lắm với cô, nhất là người đàn ông bên cạnh, cô gặp hắn chưa được ba bốn lần. Hắn mặc trang phục leo núi trắng đen kết hợp, gương mặt rất trắng, ánh mắt màu nâu nhạt, ít nhiều có chút âm nhu.

Cô chỉ biết hắn không học cùng khoa với mình, nếu không phải bạn cùng phòng mời cô nhiệt tình như vậy, cô cũng sẽ không cùng hắn chen chúc trên xe này, ngồi chung một cái ghế. Hai người bên cạnh hắn mới là bạn học cùng khoa với cô.

Bởi vì xe chạy chậm khá lâu, hai người kia đã sớm ôm nhau, cúi đầu dùng tiếng Tâu Ban Nha nói chuyện, chậm rãi hôn môi, âm thanh rất nhỏ.

Cô ngủ mơ hồ một lát, khi tỉnh lại phát hiện xe đã dừng hẳn.

Người đàn ông bên cạnh ở trong tư thế thật không tự nhiên. Một bên tránh đôi tình nhân, tay này đặt lên ghế Nam Bắc, tay còn lại để trên đầu gối của mình. Bởi vì chân dài, hắn bất đắc dĩ nghiêng người kề sát vào cô.

Tư thế như vậy, tầm mắt hắn hiển nhiên dừng ngay trên người cô.

Cô thật đồng tình cười với hắn, nhỏ giọng hỏi, “Biết nói tiếng Trung không?”

“Muốn nói cái gì.” Hắn cười một cái, thanh âm trong như nước.

“Nói cái gì cũng được.” Cô mệt mỏi nhìn hắn, “Dù sao chúng ta nói như vậy, bọn họ nghe cũng không hiểu. Anh tên gì? Tôi là nói tên tiếng Trung.”

“Trình Mục.”

“Nam Bắc.” Cô rụt lui lại, chừa cho hắn chút không gian, “Phương Nam, hướng Bắc.”

“Nam Bắc?”

“Vâng.”

“Nam Bắc.”

“A?”

“Không có gì, tôi có hỏi qua bạn học nhưng không ai biết tên tiếng Trung của cô. Không nghĩ tới tên cô đơn giản như vậy.”

“Rất dễ nhớ phải không?” Cô thấp giọng cười rộ lên.

“Họ thật đặc biệt, tên cũng vậy, nghe qua một lần sẽ nhớ kĩ.”

Hai người nói chuyện một lát, cô cảm thấy ngày càng lạnh. Bởi vì không biết xe dừng đến khi nào nên đã sớm tắt điều hòa. Băng tuyết ngập trời như vậy, ngay cả hai người ngồi ở ghế trước cũng đã ôm lấy nhau sưởi ấm.

Hai người trước mặt như thế, hai người bên cạnh cũng như thế.

Người đàn ông trước mặt đang nhìn cô, mà cô cũng nhìn hắn. Trong không gian như thế này quả thực khiến người ta dễ dàng phạm tội.

Cô nhẹ giọng nói: “Hơn 900 km, nghe ra có vẻ rất tuyệt vọng .”

Trình Mục lấy từ trong người ra một bình rượu nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay của cô: “Quốc lộ này dài hơn 8000 km, như vậy cô nghĩ con số 900 này có đáng nhắc tới hay không?”

Cô khéo léo cầm lấy bình rượu mở ra ngửi: “Rất mạnh?”

“Rất mạnh.”

Cô cúi đầu nhấp môi, cay đến mức le lưỡi: “Anh cứ trực tiếp uống rượu nguyên chất thế này sao?”

“Nếu đã uống thì uống thêm đi.” Âm thanh của hắn rất nhẹ.

“Nếu say thì sao?”

“Tôi sẽ đưa cô về.”

Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí cảm thấy nếu hai người nói thêm một chữ nữa sẽ chạm phải môi nhau. Cô buồn cười mở cửa xe. Đã hai năm, không nghĩ tới khi sắp về nhà lại có được cuộc gặp gỡ này. Trong đôi mắt hắn có chút thành thực lại có chút mê hoặc.

Vừa rồi đối diện, thiếu chút nữa cô đã đồng ý với hắn.

Bên ngoài xe, gió tuyết quả thật rất lớn. Rất nhiều đứng ở bên cạnh xe nôn nóng chờ tuyết ngừng.

Mái tóc ngắn của Nam Bắc đã bị thổi loạn lên che cả mắt. Cô còn chưa thoát khỏi tâm tình lúc nãy, bỗng nhiên có tiếng súng chấn động, một viên đạn bay ngang qua người, cô theo bản năng ôm đầu ngồi xuống.

Tại sao có thể như vậy? Nơi này sao lại có bắn nhau?

Cô đang do dự không biết điều gì xảy ra thì cánh tay phải đau xót, cả người bị kéo mạnh về sau xe: “Đừng cử động, không nên làm bất cứ cái gì.” Tiếng thét chói tai vang lên bốn phía xuyên qua tai cô.

Nam Bắc đau đớn hoa mắt, trong lòng lại hận đến mức muốn giết người.

Sống hơn hai mươi năm, cô thật không biết bị trúng đạn lại đau buốt như vậy…

Cô tỉnh lại, cũng bởi vì đau đớn, Nam Bắc nghĩ đang ở bệnh viện, nhưng thật xui xẻo khi thấy mình vẫn ngồi ở trong xe, giữa dòng xe bị ách tắc đến hơn 900 km này.

May mắn là cánh tay bị thương của cô đã được băng bó, có thể bác sĩ đã đến.



Nếu đã đến, sao lại không mang cô đi bệnh viện?

Không biết Trình Mục đã thuyết phục bốn người kia thế nào mà hiện tại chỉ có hắn và cô ở trên xe: “Cô thấy thế nào?”

Cô dùng tay còn lại ôm lấy tay bị thương: “Vẫn là chế độ xã hội chủ nghĩa tốt nhất…Ở quốc gia cấp giấy phép sử dụng súng hợp pháp này, danh sách đăng kí thì khoảng bảy, tám vạn khẩu, nhưng thực tế có khi nhiều đến hai triệu, kẹt xe thế này cũng có thể gặp được cảnh bắn nhau trong phim Hollywood…”

Cô cố gắng nói chuyện cũng không ngăn được nước mắt tuôn rơi.

Cô thật sự không biết trúng đạn lại đau như vậy, không chỉ là vết thương, toàn thân đều đau, giống như thịt trên người bị cắt ra. Cuối cùng, không biết vì quá đau hay mệt mỏi, cô cuộn tròn người lại, mái tóc rối tung che phủ mặt, ánh mắt hỗn loạn, gương mặt đã trắng nhợt.

“Cô không sao chứ?” Có một âm thanh mơ hồ hỏi cô.

Mà ý thức của cô, sớm đã đi nơi khác.

Đài Châu, Trung Quốc.

Sau khi thôi học từ Bỉ trở về, đã bốn năm rồi cô không rời khỏi Vân Nam.

Nếu không phải ông Thẩm – người nuôi cô từ nhỏ trở về quê tế tổ, cô cũng sẽ không cùng ông trở về quê cũ Đài Châu.

Theo ông Thẩm trở về tế tổ lần này có chừng 170 người thuộc Thẩm gia từ khắp mọi nơi như châu Mĩ, Châu Âu, Mexico, Indonesia cùng với các tỉnh thành khác trong nước….nhưng chỉ có ông Thẩm cùng hai người con trai được ở tại nhà tổ tiên. Nam Bắc cũng ở nơi này. Ngày nào cũng như nhau, không chào hỏi các trưởng bối và tiểu bối thì cũng là đi thăm các cửa hàng ngọc quý ở gần đó.

Cửa hàng ngọc thuộc sở hữu của tư nhân. Chính phủ dùng nơi này để triển lãm, chiêu đãi khách quý, mọi người đều rất bận rộn.

Vào một buổi trưa, không khí có chút ngột ngạt.

Ông Thẩm nhận lời phỏng vấn của một đài truyền hình. Cô không có việc gì làm, từ cửa sau ra ngoài, đi dọc con đường nhỏ đến cửa hàng ngọc.

Cô đẩy cửa vào liền ngửi được mùi đàn hương tràn ngập trộn lẫn và cảm giác hơi lạnh của máy điều hòa phả vào mặt. Phía sau bình phong bằng ngọc lưu ly đối diện với cửa vang lên một khúc ca kịch truyền thống của Đài Châu, nhịp điệu nghe thật thú vị và mang phong cách cổ xưa.

Thời tiết bên ngoài thật nóng.

Năm Bắc hưởng thụ hơi mát từ máy điều hòa, thích ý nheo mắt lại và thở dài từng hơi.

Cô muốn gọi một li trà lạnh nhưng lập tức cả người sửng sờ.

Trong hai, ba vị khách đang ở nơi này, có một người rất nổi bật.

Là Trình Mục.

Cô vẫn nhớ rõ hình dáng của hắn trước khi hai người tạm biệt nhau. Khi đó, hắn vẫn là một chàng trai cao gầy, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt màu nâu rất xinh đẹp, giống mèo Ba Tư. Mà người trước mặt cô lúc này đã không còn như xưa. Hắn đã trở thành một người đàn ông thực thụ.

Nam Bắc ra hiệu cho cô gái trong cửa hàng vừa nhìn thấy cô im lặng, lặng lẽ đến gần nhìn kĩ hắn.

Trình Mục mặt áo sơmi màu đen và không mang trang sức gì trên người trừ một cái đồng hồ. Hắn ngồi một mình, tựa tay lên cạnh bàn, nhìn cô gái đang chọn vòng tay ở cách đó không xa. Hai người thỉnh thoảng cùng nhau nói chuyện, đều là dùng tiếng Quảng Đông [1]. Ngôn ngữ địa phương này thông qua âm thanh của cô gái quả thật rất dễ nghe.

Nơi này là cửa hàng ngọc quí tư nhân. Ngày đầu đến đây, ông Thẩm có nói với cô rằng người có thể đến đây thì chắc chắn là có quan hệ với Thẩm gia. Chẳng lẽ hắn cũng có quan hệ với Thẩm gia?

Nam Bắc thật không thể tin được.

“Cái này được không?” Cô gái nâng cánh tay nhìn hắn.

“Cũng không tệ lắm.” Hắn rất kiệm lời.

Trình Mục với cô đã từng quen biết, chỉ là quan hệ sơ giao qua sự giới thiệu của người bạn cùng khoa vật lí. Mà hắn đã chuyển đi giữa chừng trong quá trình học tập. Giờ đây, gặp lại tại Đài Châu, trong cửa hàng ngọc của Thẩm gia này, nên làm sao?

Cô không ra cửa mà đi về phía họ. Thảm dưới chân rất dày, đi ở trên có cảm giác thật mềm mại. Cô đến gần khiến cả người đều quay đầu nhìn.

Nam Bắc cười nói: “Nơi này vẫn còn nhiều loại tốt hơn.”

“Thật sao?” Ánh mắt cô gái lộ vẻ sung sướng.

“Còn thì lấy hết ra đây đi.” Trình Mục nhìn mặt cô, cẩn thận xem xét người bạn đã lâu không gặp này.

“Đợi chút.”

Nam Bắc quay đầu nói nhỏ với nhân viên cửa hàng vài câu. Không lâu sau liền có người mang đến những loại ngọc tốt.

Cô gái kia chắc cũng là người hiểu biết rõ về ngọc, ánh mắt vui mừng, cúi đầu nhìn những thứ vừa được mang đến.

Nam Bắc đứng bên trái cô gái lặng lẽ lướt tầm mắt qua, không tiếng động mà hỏi hắn: bạn gái?

Trình Mục chống tay trên cái bàn gỗ liêm. Hắn nhìn cô, trong mắt có ý cười nhưng lại không thể hiện trên khuôn mặt: “Những thứ này cũng không tệ, còn có cái gì đáng giá hơn không?”

Đối với câu hỏi của cô hắn hoàn toàn không để ý.

“Có.” Khóe miệng cô khẽ nhếch, nói với nhân viên cửa hàng lấy chìa khóa mở tủ trưng bày bằng thủy tinh ở phía trước.

Tủ to như thế, nhưng chỉ có hai chiếc vòng ngọc, như vậy đã có thể đánh giá được giá trị của chúng.

Cô không do dự lấy cả hai chiếc vòng ra, chọn chiếc nhỏ hơn mang vào tay cô gái. Nam Bắc nắm nhẹ tay cô gái kia, cẩn thận xuyên vòng ngọc qua bốn ngón tay rồi ép chặt eo bàn tay. “Cái vòng này rất đáng giá, cũng vừa vặn với cô đây.”

“Tại sao không trực tiếp mang vào?” Trình Mục hứng thú nhìn cô.

“Vòng tay này nhỏ, nếu mang vào sẽ rất khó lấy ra. Hơn nữa, vòng ngọc đã mang vào thì chính là đã lựa chọn chủ nhân, cứng rắn tháo ra là điều không tốt.” Nam Bắc nói như có như không, “Đây là bảo bối của cửa hàng, có lẽ anh cùng cô đây hãy suy nghĩ thật kĩ rồi trực tiếp mang vào.”

Hai cô gái bán hàng sau lưng cô cố nén tiếng cười.

Lời nói này tuy rất hù dọa người khác, nhưng không chuyên nghiệp, cứ như là lời của người đi lừa gạt. Nếu không phải trước đây ông Thẩm có nói để cô gái này có thể làm gì tùy thích, các cô thật không dám để Nam Bắc trực tiếp chạm vào đôi vòng này.



Nhưng mà lời cô nói lại có chút đúng. Tuy trong cửa hàng có người chuyên mang và tháo vòng ra cho khách hàng, nhưng chiếc vòng này nhỏ như vậy, nếu mang vào thì lấy ra sẽ rất đau đớn.

Cô vốn chỉ muốn hù dọa hắn.

Không nghĩ tới Trình Mục thật sự lấy đôi vòng tay, để cho cô gái kia trực tiếp mang vào.

Nam Bắc thấy đôi vòng ngọc tốt như vậy cuối cùng có thể bán thì thở dài một hơi. Cô bảo nhân viên cửa hàng tính tiền, chỉ thấy cô nhân viên tươi cười, không đến quầy mà khom người tiễn hai người họ ra khỏi cửa hàng.

“Là khách quen sao?”

“Không phải, người của chính phủ dẫn anh ta tới đã nói, cho dù anh ta chọn cái gì thì xem như là quà tặng.” Nhân viên cửa hàng sụt sịt, thật vất vả các cô mới giúp ông chủ tiết kiệm tiền, cất giấu đôi vòng tay phỉ thúy đó, không ngờ lại bị Nam Bắc mang ra. (phỉ thúy là tên gọi khác của cẩm thạch khi đạt những tiêu chuẩn nhất định.)

Hôm sau, mọi người đều biết, chuyện này trở thành chuyện cười về Nam Bắc, đưa tặng vòng ngọc trị giá bảy trăm ngàn. Nhưng mà cửa hàng ngọc này của Thẩm gia cũng là nơi trưng bày triển lãm của chính phủ, xem như Thẩm gia góp chút thành tích cho quê hương vậy, không có so đo điều gì.

“Không sao, vòng ngọc kia là một vị thái giám ăn trộm rồi lưu lạc ra khỏi hoàng cung. Đưa cho anh ta ít nhất không lo nó sẽ bị bán ra nước ngoài.” Thẩm Gia Minh, người lớn lên cùng cô, nói chuyện có chút chua, “Cùng lắm thì mang món nợ này ghi vào sổ của anh. Nhưng Bắc Bắc, sao em có thể rộng rãi với Trình Mục Dương như vậy?”

Cô sợ run, chớp mắt một cái: “Anh nói là Trình Mục Dương?”

“Đúng vậy, cháu thứ tư của ông chủ Trình, Trình Mục Dương.” Thẩm Gia Minh đứng lên, cẩn thận nhìn con vẹt trong cái lồng sắt, “Trình gia đến bây giờ chỉ nhìn tài năng mà không nhìn thân thích. Trình Mục Dương này từ khi ông Trình bảy mươi tuổi thì xuất hiện càng nhiều, có khả năng sẽ trở thành người thừa kế Trình thị.”

Cô lớn tiếng: “Em không biết hắn là người của Trình gia.”

Thẩm Gia Minh không cẩn thận suýt nữa bị con vẹt mổ vào ngón tay. Con vẹt điên cuồng va chạm vào cái lồng, Thẩm Gia Minh như không có cảm giác gì mà nhìn cô: “Thật trùng hợp.”

“Đúng vậy… Thực trùng hợp.”

Trình Mục Dương, thì ra hắn chính là Trình Mục Dương.

Nhiệt độ từ tách hồng trà trong tay dần tản ra.

Chiết Giang (một tỉnh của Trung Quốc) lúc này vừa đến mùa mưa dầm. Thời tiết nhiều mưa cũng như Vân Nam, khí hậu quen thuộc khiến cô không có cảm giác xa nhà.

Bây giờ nghĩ lại thấy bản thân mình đã ở rất nhiều nơi. Vài năm trước ở Bỉ, cũng là đất nước nhiều mưa, khí hậu rất thoải mái. Nhiệt độ cao nhất vào mùa hè chỉ là 28 độ, mùa đông nhiệt độ thấp nhất vào ban đêm cũng chỉ 0 độ.

Tuy là có nhiều trận tuyết rơi, nhưng cũng chỉ là những hạt mưa dính vào nhau, rơi xuống thì thành tuyết.

Trận tuyết lớn khiến xe cộ xếp thành hàng hơn 900 km kia cũng là mười năm khó gặp.

Khi đó cô được đưa vào bệnh viện. Vị bác sĩ người Bỉ không ngừng dùng tiếng Pháp hỏi cô ai đã lấy viên đạn ra? Trình Mục cuối cùng cũng thừa nhận là anh, cô thật kinh ngạc vì anh gan lớn như thế. Chẳng qua trong tay anh không có dụng cụ nào nên miệng vết thương trông rất khó coi.

Sau đó lại chữa trị, nhưng trên sườn tay phải của cô để lại một vết sẹo.

Những bạn học đi cùng bị dọa không ít, nhưng người trúng đạn là cô lại rất bình tĩnh. Trước đây cô ở Vân Nam cũng đã thấy qua cuộc đấu súng thật sự, cho nên trừ cảm giác đau đớn thì không còn cảm xúc gì đặc biệt. Từ khi lấy lời khai với cảnh sát đến khi đưa cô vào bệnh viên, Trình Mục cũng như cô, rất bình tĩnh, không có dấu hiệu hoảng sợ nào khiến cô rất kinh ngạc.

Khi đó cô chỉ nghĩ đầu óc mỗi người cấu tạo không giống nhau.

Bây giờ ngẫm lại, cô cuối cùng cũng hiểu rõ. Trình gia là gia tộc buôn bán vũ khí, hắn sợ mới là lạ.

Khó trách, hắn mới từ đầu đến cuối chỉ biết hỏi cô: “Cô có sao không?”

Thật sự là… Quá đáng.

Khi đó thời tiết rất ẩm ướt, miệng vết thương cũng rất khó phục hồi.

Sau khi trở lại trường học, mọi người phát hiện bên cạnh cô có thêm một người đàn ông xinh đẹp hỗn huyết, kiêm nhiệm bảo mẫu. Lúc ấy Nam Bắc ở cùng phòng với một cô gái người Nga, nghĩ rằng hắn ra vào phòng cô sẽ gặp không ít không ít khó khăn. Không ngờ cô bạn cùng phòng lại tốt bụng mà phối hợp với hắn.

Một buổi tối, cô vùi đầu vào bài vở, cô bạn cùng phòng liền hỏi được một người đàn ông như hắn thầm mến lâu như vậy thì có cảm giác gì? Cô mờ mịt không hiểu, cô gái Nga mặc quần đùi lắc lư trước mắt cô nói, Trình Mục đã bắt đầu chú ý tới cô ngay từ khi cô vào học.

Chuyện này Nam Bắc thật sự không biết. Giờ đây biết điều này, cô bắt đầu chút cảm xúc kì lạ.

Nhưng gia đình đặc biệt khiến cô không dám có ý nghĩ gì sâu xa. Hơn nữa, cô lại kém hắn xa như vậy.

Trình Mục là tài năng của khoa vật lý, đáng lẽ nên học đến cuối cùng rồi thuận lợi vào phòng thí nghiệm mới đúng.

Căn bản sẽ không có gì ngăn trở đường đi của hắn.

Chỉ có một lần, chỉ có một lần đó, cô thử hỏi hắn.

“Anh có ý kiến gì đôi với việc buôn bán vũ khí không? Anh muốn sống cuộc sống này không?” Cô tựa đầu vào ghế, lặng lẽ ngắm hắn.

Cô rất thích cùng hắn nói chuyện bằng tiếng Trung.

Giọng nói của hắn thật sự là rất chuẩn.

Trình Mục liếc cô một cái, dùng bút gõ nhẹ trên mặt bàn. Một lát sau nở nụ cười như con cáo giảo hoạt: “Nghe như vậy, có vẻ cô rất muốn sống cuộc sống này?”

“Làm sao có thể.” Cô rung đùi đắc ý, cười nhạt.

Buổi chiều kia, bên ngoài mưa dầm rả rích. Bên trong hắn ngồi rất gần cô. Quần áo trên người có mùi thơm nhàn nhạt, hương vị ấm áp.

Không thể không nói, sau này cô không thể tìm được một bảo mẫu tri kỉ như vậy.

—Hết chương 1—

****************

Chú thích:

[1]: Tiếng Quảng Đông là một nhóm ngữ âm chính trong tiếng Trung Quốc được nói chủ yếu ở các vùng Đông Nam của Trung Quốc, Hồng Kông, Ma Cao; nó cũng được dùng bởi một số Hoa Kiều sống ở Đông Nam Á và các nơi khác trên thế giới. Tại Trung Quốc, tiếng Quảng Đông còn được gọi là “Việt ngữ” vì hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây nguyên trước là đất của dân tộc Bách Việt (vùng đất mà ngày nay thuộc lãnh thổ phía Nam Trung Quốc cùng một phần ở thượng du, trung và đồng bằng châu thổ miền Bắc Việt Nam), nên họ gọi hai tỉnh ấy là tỉnh Việt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một đời một kiếp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook