Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Chương 13

Thanh Thanh Du Nhiên

19/04/2016

Cô nữ nhân viên khuôn mặt rạng rỡ, tay cầm sổ ghi chép bước lẹ về phía ba người, nở một nụ cười tươi hết sức có thể, cô ta hỏi:-Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách muốn dùng gì?

Trúc Đình ở bên cạnh làm bộ vuốt râu, bình phẩm khiến cô nàng đỏ mặt:

-Hmm…nhan sắc không tệ, dáng đẹp, thái độ phục vụ tốt, nhà hàng này được.

-Hèm, tôi muốn gọi một ít thức uống, đồ ăn gọn nhẹ, và phải tốt cho da, ba chúng tôi mỗi người một phần giống nhau còn cụ thể là gì cô tự quyết định đi, hợp yêu cầu là được.

-Vâng, xin đợi một lát – Cô nhân viên liếc hai người còn lại, thấy họ không phản đối mới cúi đầu chào rồi quay đi.

Diệp thị.

-Thực sự không thấy? – Diệp Lam Phi ngồi sau bàn làm việc mười ngón tay đan vào nhau trầm giọng hỏi lại.

-Vâng. Mấy ngày nay đều không thấy cô ấy đi làm, ngay cả đơn xin nghỉ phép cũng không có, điện thoại gọi cũng không được cứ như là bốc hơi rồi ấy.- Mai, người phụ trách phòng kế toán, cấp trên của Liêu Trúc Hàn đầu cúi phấp mà trả lời Diệp Lam Phi.

Không hiểu sao khi nghe đến hai chữ bốc hơi này trái tim anh lại liều mạng mà nảy lên, cảm giác sợ hãi còn nhen nhóm, ẩn sâu trong lòng thời gian qua bỗng chốc chiếm cứ cả toàn thân, một nỗi sợ hãi, cảm giác mất mát lan tỏa nhanh chóng. Anh cúi gằm mặt che đi xúc cảm của minh, cố gắng trấn an bản thân, Diệp Lam Phi ngẩng đầu nói với Mai:

-Được rồi , cô ra ngoài đi.

-Vâng.

Bất lực thở dài, anh đưa tay xoa huyệt thái dương, lúc này anh thật sự quá mệt mỏi. Mấy ngày nay, kể từ sau khi Liêu Trúc Hàn cúp máy của anh một cách phũ phàng, anh liên tục bị nhấn chìm trong đống công việc chất cao như núi, và một phần cũng bởi vì còn giận cô chuyện dám cúp điện thoại của mình, nên không còn chỗ hổng thời gian để ý đến cô. Đến khi có thời gian rồi, vốn định đi tìm cô tính sổ, trêu chọc cô một chút, lại không nghĩ rằng thời gian qua cô bặt vô âm tín. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi. Cảm giác sợ hãi bất an vừa bị đè nén lại từng chút từng chút một dâng lên trong lòng. Anh có dự cảm không lành, nhưng lại không dám nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra. Chưa bao giờ anh thấy bồn chồn lo lắng như lúc này, cảm giác như có tảng đá đè nặng trước ngực, khó thở xen lẫn một chút đau đớn mà bản thân không phát hiện ra. Liêu Trúc Hàn! Rốt cục em đã đi đâu?

Đúng lúc đó, tại quán ăn.

-Đây…là cái quái quỷ gì vậy?- Trúc Đình cau mày chỉ chỉ những thứ đồ vật lạ hoắc trước mặt.

-Anh bị ngớ ngẩn phải không – Ngọc Y cầm đũa định đập vào đầu Trúc Đình nhưng anh nhanh nhẹn tránh được.- Đây là thức ăn, thức ăn đó, hiểu chưa!



Trúc Đình trên mặt mang một nụ cười tỏa nắng quay sang hỏi nhân viên phục vụ:

-Vậy cô em có thể cho tôi biết đây rốt cuộc là gì không?

Cô nhân viên phục vụ nhìn họ ăn mặc sang trọng thì nghĩ họ là tiểu thư thiếu gia nhà giàu, vậy thì làm sao mà biết đến những thứ thức ăn này được, nên không nghi ngờ gì cả mà giới thiệu cho họ:

-Vị tiểu thư đây muốn thức ăn gọn nhẹ nên chúng tôi chọn một thức bánh truyền thống cho các vị, đó là bánh xèo…

-Bánh xèo xèo là sao, sao giống tiếng kêu quá vậy?

-Trúc Đình! Anh đừng có chen ngang. – Ngọc Y điên tiết quát lên.

-Được được, em bình tình, hạ hỏa, hạ hỏa đi. Cô nói tiếp.

-Vâng, thức uống bởi vì bây giờ trời mùa hè hơi oi nên tôi chọn nước trà xanh cho các vị, là loại trà giảm cân nên không sợ có nhiều kalo đâu, còn có sữa chua…

-Eo sữa chua là sữa bị hỏng rồi sao???- Trúc Đình lại một lần nữa chặn họng người ta.

-IM!!!

-Được được anh im, em đừng nóng.

-Sữa chua rất tốt cho da, nó giúp dưỡng da từ bên trong và làm khôi phục các tế bào sắc tố da nên tôi nghĩ cô sẽ thích nó.

-Ồ! Vậy được, cô có thể đi rồi.

-Vâng.

Trúc Đình cầm một miếng bánh trên đĩa lên, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nó như nhìn vật thể lạ, hỏi một câu rất ư là vô nghĩa:

-Thứ này mà cũng ăn được à?



-Anh không ăn thì thôi, nếu không ăn được thì họ bán làm gì?

-Vậy có nghĩa là em chưa từng ăn qua những thứ như này à?

-Đương nhiên! Suốt ngày quanh quanh quẩn quẩn ở nhà, em làm sao có cơ hội thử những thứ này chứ!

-Ô…- Trúc Đình kêu lên ,cứ như anh ta vừa phát hiện ra châu Mĩ vậy – Cô ta quên giới thiệu thứ này này, nó là cái quái gì vậy? – Vừa nói anh vừa chỉ vào cái đĩa nhỏ nhỏ chứa tương ớt.- Trông như máu ý, máu đông đặc à?

-Không, đó là tương ớt Basaco loại siêu cay, hình như thế thì phải…- Đáp lại lời của Trúc Đình, Đình Tuyên lúc này vẫn dán mắt vào thứ anh đang cầm trên tay.

Ngọc Y bĩu môi:

-Trúc Đình ơi Trúc Đình, anh có thể cái gì cũng đừng đem ra so sánh với máu được không? Mà này, Đinh Tuyên, anh đang xem cái gì vậy?

-Máy tính bảng.

-Máy tính bảng? Là cái gì vậy? Đình Tuyên, cậu xem, Trúc Đình tôi sống mấy chục năm trên đời mà vẫn chưa biết cái gì là máy tính bảng, nó rốt cuộc là cái gì vậy?

Đáp trả sự ngạc nhiên của Trúc Đình, Đình Tuyên vẫn đủng đỉnh, anh bình thản buông một câu:

-Cậu suốt ngày ru rú một xó, không thâm nhập vào xã hội của conn người thi làm sao mà hiểu được những thứ như thế này chứ, nói chung tôi có giải thích thì cậu cũng không hiểu được đâu. Tò mò làm gì cho phí công!

-Ờ! Cậu nói có lý! Vậy thôi tôi không hỏi nữa!- Trúc Đình gãi gãi cằm gọn lẹ đáp.

-Thôi được rồi, ăn thôi em đói lắm rồi, hai anh mà còn buôn dưa nữa là nhịn luôn đấy!

-Ấy ấy, từ từ thôi. Em bảo đói mà sao lại gọi có một ít thế này.

-Bộ anh tưởng anh ăn được no thức ăn của con người sao? Anh có quen ăn những thứ này không vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Chỗ Đứng Dưới Ánh Mặt Trời

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook