Mộng Xưa Thành Cũ

Chương 8: Chương 6.2

Mặc Mặc An Nhiên

17/05/2017

Sáng sớm hôm sau, tôi ngắm khuôn mặt có hai vòng mắt thâm sì như gấu trúc của mình ở chiếc gương trong nhà vệ sinh rồi dùng nước rửa đi rửa lại mặt mấy lần. Lúc quay người đi ra, chiếc gương vốn được cố định trên tường đó bỗng dưng rơi xuống vỡ vụn trên nền nhà. Tôi thừa nhận tôi bị dọa cho sợ gần chết, đây giống như phiên bản thực tế của câu chuyện cười “hỡi gương thần, ai là người đẹp nhất trên đời, sau đó gương vỡ vụn.” Trần Niên chạy vào nhìn thấy cảnh tương này cũng sững lại một lúc, rồi nhìn chiếc đinh gỉ sét bên tường, lại nhìn chiếc khung gương bằng nhựa, nói: “Chắc là tại cũ quá rồi, chỗ treo bị nứt. Chiếc gương này được mẹ con mua lúc chúng ta cưới nhau, sau này sẽ mua cho con cái khác.”

Tôi đi ra phòng khách, trong đầu vẫn vang lên tiếng vỡ của chiếc gương.

Vì vậy hôm đó, tôi vẫn chưa đến trường, cũng không mở máy điện thoại. Cho đến tận trước lúc đi ngủ, tôi mới không chịu được mở máy, không có tin nhắn nào.

Lúc nào tôi mới có thể thoát khỏi tích cách nhạy cảm quá mức này?

Một tuần sau tôi mới chính thức trở lại trường. Tôi tìm thấy bộ đồng phục chỉ mới mặc có hai lần ở góc tận cùng trong tủ quần ái, ngẫm nghĩ một lúc quyết định trang điểm qua để che đi sắc mặt xanh xao của mình. Tôi đang sốt, đêm qua tôi bị đám bài tập Vật lý làm cho phát điên, sáng sớm dậy phát hiện mình đang nằm ngủ trên đống bài tập đó. Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào khiến từng trang giấy trắng chữ đen phát ra âm thanh mơ hồ như tiếng cười. Tôi đứng dậy nhưng bị ngã xuống nền nhà bởi chóng mặt do bị hạ đường huyết và sốt cao. Tôi định tự chống người đứng dậy, nhưng thử đi thử lại hai lần vẫn không thành công. Khoảnh khắc đó nỗi sợ hãi và tuyệt vọng chưa từng có bao trùm lấy tôi.

Trần Niên ở bên ngoài làm bữa sáng, vẫn là ba món cũ: cơm trắng, bánh mì, trứng ốp.

lúc tôi đến cửa lớp học, bên trong đã vào tiết. Rõ ràng thời gian trôi qua vẫn chưa lâu, nhưng mọi thứ trước mắt đã trở nên vô cùng lạ lẫm. Cô giáo Ngữ văn vẫn thế, thích chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trên bục giảng. Khúc Thành vẫn ngồi ở vị trí sát cửa sổ, nghiêm túc làm bài tập. Tôi đứng một lúc ngoài cửa, bên trong dần dần có người phát hiện ra tôi. Ánh mắt ngạc nhiên của họ khiến tôi muốn chạy trốn. Lúc này cô giáo đã phát hiện ra cả lớp đang xì xào bàn tán liền hướng ánh mắt ra khung kính bình chữ nhật trên cửa lớp và nhìn thấy tôi. Gương mặt cô hiện rõ hai chữ “kinh ngạc“ trong khoảnh khắc. Tôi nghĩ có lẽ cô đã quên mất sự tồn tại của tôi cũng nên.

Tôi im lặng đi vào lớp, không ngẩng đầu nhìn bất cứ ai. Bàn ghế của tôi được đặt ở góc phòng học như phế liệu. Tôi đi đến, kéo chúng về chỗ cũ. Mặt bàn phủ lớp bụi dày, ngăn bàn đã trở thành bãi rác, túi đựng đồ ăn vặt, chai nước, thậm chí cả giấy chùi mũi. Ánh mắt từ bốn phía găm chặt vào người tôi. Tôi cắn chặt môi dọn dẹp, cố gắng không nghĩ đến bất cứ thứ gì. Không khí im lặng khác thường bao trùm khắp phòng học, dường như tất cả mọi người đều cố gắng thở thật khẽ. Trong không gian này, bất kỳ hành động nào của tôi, dù là nhỏ nhất, cũng mang đến tiếng động chói tai.

Sau khi dùng hết một gói giấy ăn mà mặt bàn vẫn phủ đầy bụi, tôi ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm nhưng không nhìn thấy dấu vết của giẻ lau, cũng chẳng biết có thể chạy đi mượn ai. Tôi im lặng ngồi dưới đất như một nấm mồ, nét mặt vô hồn, tay nắm chặt quai cặp sách. “Này, cho cậu!” Một cánh tay quen thuộc giơ ra, là một gói giấy ăn còn nguyên và một chai nước. Khúc Thành cúi xuống rót nước vào khăn giấy rồi dúi vào tay tôi. ''Lau sạch ghế rồi ngồi xuống, hết giờ đi tìm chậu nước sau.” Nói xong anh để mọi thứ lên mặt đất rồi nhân đó hạ thấp giọng nói với tôi một câu. Tôi chắc rằng những gương mặt đang há hốc miệng ra nhìn kia chỉ thấy Khúc Thành thì thầm với tôi điều gì đó, nhưng tuyệt đối không thể nghe rõ.

Anh nói: “Em giỏi lắm!”

Rất nhiều lúc Khúc Thành chính là người hướng dẫn cho tôi. Lúc nào cũng là anh cứu tôi thoát khỏi tình huống bế tắc bằng tác phong quyết đoán của mình, khiến tôi có thêm dũng khí trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Ngắn ngủi nhưng cũng đáng quý. Anh hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tán, ánh mắt dò xét kia, anh dũng cảm hơn bất cứ ai. Tôi cầm khăn anh đưa lau sạch mặt ghế, lúc đứng dậy bỗng sa sầm mặt mày. Tôi nhắm mắt đứng im một lúc rồi dùng phần nước còn thừa uống thuốc hạ sốt. Đúng lúc đó tôi nhận được tin nhắn của anh: “Em sao vậy?”

“Không sao, hạ đường huyết thôi.”

“Buổi sáng chưa ăn gì à?”

“Ăn rồi, không sao hết.”

Tin nhắn được gửi đi, bên kia không hồi đáp. Nghĩ kỹ một chút thì hình như lúc nào cũng là anh kết thúc cuộc trò chuyện trước. Ngoài vài câu trả lời cần thiết ra, rất ít khi chúng tôi nói chuyện phiếm. Bàn tay cầm điện thoại của tôi dần thả lỏng, cuối cùng bỏ nó vào túi.



Giờ nghỉ giải lao, tôi tìm nước và khăn lau sạch bàn ghế, vứt rác, sau đó đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm mà tôi đã vô cùng quen thuộc. Cánh cửa khép hờ nhung tôi vẫn nói to: “Thưa cô!”

“Vào đi!” Cô chủ nhiệm mới uốn tóc, lúc quay lại nhìn tôi xem ra cô tương đối bình tĩnh. “Cô vừa nghe tin em đã đến trường.”

“Em muốn ôn tập với các bạn.”

“Thế này… không vấn đề gì, có điều chúng ta đã bước vào giai đoạn ôn tập thứ hai, em có chắc là sẽ theo kịp không?” Ngữ khí khi nói câu đó của cô có phần dè dặt, bởi nếu cứ căn cứ vào tính cách trước đây của tôi, nghe xong câu đó hẳn tôi đã đóng sầm cửa bỏ đi, trước mặt các giáo viên khác cô hẳn cũng thấy khó xử.

Nhưng... “Em muốn thử xem.”

Trở về chỗ của mình ở lớp học, tôi thấy trên bàn có một thanh chocolate và một gói kẹo hoa quả. Tôi nhìn khắp lớp, phát hiện rất nhiều người đang trông về phía mình, xem ra họ đều biết là ai tặng tôi. Đương nhiên, tôi cũng biết. Bóc vỏ một chiếc kẹo hoa quà, bỏ vào miệng, khoang miệng tôi lập tức tràn ngập mùi vị ngọt ngào. Tôi xoa xoa trán, thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng.

“Cậu đã quay lại đấy à...” Một giọng nói yếu ớt bất chợt vang lên trên đỉnh đầu khiến tôi giật mình. Tôi ngẩng lên nhìn thấy... Lý Tư Tư.

Sau khi xảy ra chuyện kia tôi đã không muốn gặp mặt con người này, sau đó đúng là không nhìn thấy nữa, nhưng lúc này đây nghĩ tới Trầm Siêu đã mất, trong lòng cũng không còn thù hận gì. “Ừ, Cậu vẫn ổn chứ?”

Đối mặt với bộ dạng bình thản ung dung của tôi, Lý Tư Tư càng tỏ ra không tự nhiên. Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ đứng nhìn tôi trân trân. Tôi nhận thấy cô ta đã không còn giống như trước, gầy hơn, đôi mắt thâm quầng, vô cùng tiều tụy. Tuy nhiên vẻ mặt cô ta nhìn tôi lại khiến tôi thấy mơ hồ, trong đáy mắt kia như ẩn chứa sự đau thương tàn khốc nào đó mà ngay lúc này đây cô ta đang cố gắng giấu đi.

“Cậu làm sao thế?” Tôi cuối cùng vẫn không nhịn được, đành mở miệng hỏi.

“Cậu có biết anh ta chết rồi không...”

Cuối cùng tôi đã rõ điều gì khiến cô ta thất thần như vậy, chỉ có điều tôi không ngờ được rằng họ vẫn liên lạc với nhau, càng không ngờ rằng cái chết của Trầm Siêu lại là đòn đả kích lớn như vậy với cô ta. “Mình biết. Việc đó quá đột ngột, tất cả chúng ta đều không có cách nào... Cậu hãy...”

Một giây sau đó, tất cả hình ảnh trước mắt tôi trở nên mơ hồ rỗi trộn lẫn vào nhau. Có tiếng thét của lũ con gái, bởi vì Lý Tư Tư vừa dùng một cái tát để ngăn lời tôi nói lại. Do không phòng ngự nên tôi đã hứng trọn cái tát đó, đau đến mức ù tai. Lý Tư Tư đứng trước mặt tôi, từng giọt, từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt như thể người bị đánh là cô ta. Tôi cứ nghĩ tiếp theo cô ta sẽ chạy đến gào to vào mặt tôi, nhưng cô ta chỉ đứng yên khóc và run rẩy, sau đó giơ tay lên lần nữa.

“Đủ rồi!” Vào lúc cái tát thứ hai đang nhằm mặt tôi mà giáng xuống thì Khúc Thành bất ngờ đứng chắn trước tôi. “Việc này muốn trách thì trách mình, không liên quan gì tới cậu ấy.”

Tôi đứng sau lưng anh, nhẩm đếm không biết đây là lần thứ mấy anh ra mặt bảo vệ tôi. May mắn là Lý Tư Tư đã không giáng cái tát thứ hai xuống, bởi cô ta đã dồn toàn bộ sức lực vào cái tát ban nãy.

“Trần Mộng, mày là động vật máu lạnh, mày không phải người!” Lý Tư Tư nhìn tôi và Khúc Thành, toàn thân run rẩy hồi lâu, cuối cùng cũng ném ra được câu ấy. Cô ta nghẹn ngào tới mức không thể nói ra từng từ từng chữ rõ ràng, rồi trước những ánh mắt đang mở to vì ngạc nhiên của mọi người, cô ta ngồi gục xuống khóc nức nở.



Tôi hiểu cô ta đã kìm nén nỗi buồn trong lòng từ khi cô ta biết tin đó. Cô ta chỉ có thể dồn sự căm hận và đau thương lên con người cùng quen biết Trầm Siêu là tôi đây. Tôi không biết họ có chính thức qua lại với nhau không. NHưng cứ cho là có thì cũng chỉ làm sâu thêm sự giày vò đau khổ trong mình. Đặc điểm lớn nhất của yêu thầm là không có ai để chia sẻ, cũng không có ai để khóc lóc, khi mọi thứ kết thúc, chính bản thân phải tự nuốt tất cả đau khổ vào trong.

Điều này quá nặng nề với cô ta, cô ta không cách nào tự chống đỡ. Dù sao cô ta cũng không phải là tôi, không phải là con người máu lạnh vô tình đang ngồi trước mặt cô ta.

“Đau không?” Khúc Thành mượn khăn mặt và nước ấm từ phòng giáo viên để giúp tôi làm dịu vết hằn trên mặt. Ngón tay anh mặc dù đã bị ngăn cách bởi lớp khăn khi đặt lên má tôi, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được.

“Cũng hơi đau, anh đo học đi, em không thể dụ dỗ học sinh ngoan trốn tiết được.”

Khúc Thành chau mày nhìn tôi, hoàn toàn không thèm để ý tới câu đùa ngốc nghếch ấy. “Này, anh đang bày đặt nghiêm túc gì thế? Người trên giang hồ mà không chịu được hai cái táy thì còn nói chuyện gì, đúng không?”

Anh vẫn im lặng.

“Mau đi học đi, mau đi đi. Em sẽ về lớp ngay.” Tôi lấy lại khăn mặt từ tay anh rồi đẩy anh ra khỏi phòng rửa mặt. “Em tự làm được rồi. Này…”

Vòng tay anh đột nhiên bao chặt lấy tôi, vẫn êm đềm vững chãi như lần trước. Lần này rõ ràng là anh chủ động. Anh chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu, má anh nhẹ nhàng áp sát tai tôi khiến nửa mặt phải tôi dần dần nóng lên. “Đang ở trường đấy.”

“Mình yêu nhau đi!” Rồi dường như sợ tôi chưa nghe thấy, anh nhắc lại: “Yêu nhau đi, hai chúng ta.”

Tôi không ngờ anh có thể nói ra câu đó, nhưng tại sao lại là vào lúc này? Tôi tách ra khỏi người anh, lắc lắc đầu.

“Tại sao?”

“Bây giờ chưa phải lúc.”

Khúc Thành trầm mặc nhìn tôi, tôi nghĩ là anh hiểu. Cuối cùng anh đưa tay vuốt tóc tôi rồi quay người đi về lớp học. Tôi nghe thấy anh nói: “Anh chỉ sợ sau này sẽ không còn dũng khí nữa.”

Không cần biết như thế nào nhưng tuyệt đối không thể vào lúc tôi đang khó khăn như bây giờ được. Tôi không thể chấp nhận được việc anh vì áy náy hoặc vì thương cảm mà ở cạnh tôi, càng không thể để anh xem tôi như gánh nặng. Dù sao chúng tôi vẫn còn quãng thời gian dài trước mắt, chắc đủ để tôi có thể trở nên tốt đẹp hơn. Không phải những bộ phim truyền hình trên tivi vẫn có những tình tiết như vậy sao, rằng con gái luôn hỵ vọng sẽ được nắm tay đi cùng người mình yêu thương nhất vào lúc mình tốt đẹp nhất.

Tuy vậy vào lứa tuổi vẫn chưa biết lường trước tương lai này, tôi vẫn luôn chắc chắn một điều rằng anh là người tôi yêu nhất đời này kiếp này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Xưa Thành Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook