Mộng Vô Thường

Chương 4: Tình quái, tình xà

Ngưng Văn

01/07/2013

-Phì.....ì.......

Quái xà kêu lên đầy khổ sở. Nó không có ý chống lại chủ nhân nhưng để bảo vệ Tương Liên thì đành phải thế. Chủ nhân đang rất giận, có phải không?

-Ngốc nghếch!

Quái xà bị cuốn về phía người đàn ông lạ. Tương Liên cũng hốt hoảng định chạy đến thì...

-Mấy vết chỗ này, còn đau không?

Người đàn ông với chiếc áo choàng đang cúi xuống. Dưới thân Quái xà có những vết xước, ửng đỏ lên:

-Hôm trước lại bò qua băng động phải không?

Quái xà lấm lét ngó đi chỗ khác, cái đầu to liên tục lắc như phủ nhận. Người đàn ông hừ nhẹ một tiếnt, đi về phía cuối hang. Khi trở lại, trên tay là một bình nhỏ, bên trong là thứ nước có mùi hăng hắc, xức vào những vết trầy của Quái xà:

-Phi......i...........i...........

Quái xà vùng nhẹ. Một luồng khói nhẹ bốc lên. Khi tan đi thì những vết xước cũng không còn nữa. Người đàn ông cất bình thuốc vào người, tay đẩy nhẹ vào đầu nó:

-Ngốc nghếch. Lần sau lại đi nữa, có phải không?

...Góc sơn động bập bùng lửa. Tương Liên vẫn không nhìn rõ gương mặt người đàn ông sau lớp áo che kín mặt. Quái xà cuộn tròn bên nàng khoan khoái. Dường như nó rất thích lửa, thích cảm giác ấm áp này.

-Ngươi đi tìm thức ăn cho ta nên mới bị thương có đúng không?

Tương Liên hỏi nhỏ...Quái xà nhìn nàng, cái đầu nhỏ lắc lư:

-Ta có thể đoán ra được mà....Băng động ấy có xa lắm không? Ta có thể tự đi tìm thức ăn được mà.

Lần này Quái xà lắc đầu rất mạnh. Khi chỉ thế nó còn chồm dậy, liên tục lắc lư thân mình ra chiều phản đối dữ dội.

-Băng động cách đây không xa lắm. Bên trong có nhiều thức ăn cho con người, nhưng muốn vào được phải bò qua một bãi dây ma toàn gai nhọn. Tiểu Thanh to xác nhưng chỉ là một con rắn, muốn lấy được thức ăn thì phải làm vậy mà thôi.

Cái đầu rắn lại cúi xuống....Ánh mắt không chớp hướng về Tương Liên như trấn an: "Không đau....Không đau". Nhưng mắt nàng chợt rưng rưng lệ. Từ nhỏ đến lớn, trừ cha mẹ và Bảo ca, kẻ đối xử tốt với Tương Liên nhất lại là một con Xà quái chứ không phải là người.



-Quyết định giữ nàng ta lại, vì sao?

Quái xà quay về hướng chủ nhân của mình. Những tiếng "phì...phì..." tuôn ra như suối. Vẻ mặt của một con rắn cũng thay đổi một cách sinh động...Cuối cùng nó vòng quanh cơ thể nàng thành một cái ôm thật chặt. Cái mõm dài áp vào má Tương Liên lành lạnh, nhưng nàng không thấy sợ chút nào.

-Đúng là đồ ngốc nghếch.

Chủ nhân của nó thường thốt lên câu nói ấy. Nhưng đôi tay hắn lại làm điều ngược lại. Chỉ một cái vẫy tay là Quái xà đã bị cuốn đến, để hắn ôm nhẹ vào lòng:

-Được rồi...Chiều ý ngươi vậy, ta cho ngươi để nàng ta lại. Có được chưa?

-Phi......i....

Hắn quay qua "bãi chiến trường" vẫn còn ngổn ngang máu và những mảnh xác thịt không nguyên vẹn của Tô Phi. Lại một tiếng cười khẽ, giọng điệu tràn đầy sủng ái, thương yêu:

-Được rồi...Ta dọn dẹp cho bảo bối của ngươi không sợ nữa.

-Ông à....Tôi...

Tương Liên vừa lên tiếng thì đã bị ngắt lời:

-Cô nương ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ. Nếu nàng đủ can đảm mà dọn dẹp hết những mảnh xác thịt vương vãi đó, ta cũng chẳng dám đặt cược để nàng ở lại với Tiểu Thanh đâu.

-Phi....iiii...

Quái xà kêu lên như đồng tình...Đôi mắt của nó híp lại, như đang cười vậy. Vòng ôm lại kéo Tương Liên thêm sát vào lòng. Thật ấm. Ấm quá, giữa trời đông.

Quái xà và Tương Liên đã nhắm mắt đi vào giấc ngủ...Người đàn ông vẫn còn đứng đó. Sơn động cao nghìn trượng, nhưng không thể nào giam được, nếu người ta đã muốn đi.

Mắt hắn chạm phải con heo được muối đặt trong một góc sơn động. Lại chợt nhếch môi cười:

-Đúng là ngốc nghếch. Loài người không phải chỉ có ăn rau quả và trái cây như ngươi nghĩ. Chúng cũng ăn thịt, không phải là thịt chết mà thịt sống chúng cũng ăn....

Quái xà vẫn an lành ngủ. Trong cơn mơ tiếng "phì....phì..." thỉnh thoảng lại vang lên như một tiếng khóc. Đã hơn trăm năm tuổi, nhưng Xà quái vẫn là Xà quái, không khác lần đầu hắn mới gặp là bao.

Xà yêu, Hồ yêu luôn là những loài yêu quái mà con người căm ghét. Họ cho rằng, bọn chúng gian ác, xảo quyệt, khó đề phòng. Nhưng đó chỉ là quan niệm của loài người.



Trong tự nhiên, chúng cũng chỉ là những sinh mạng cần phải sống. Vậy thôi....

Ký ức suốt mấy trăm năm của người đàn ông ấy không có nhiều việc còn đọng lại. Một trong những việc mà hắn nhớ, chính là con Xà quái này trong một buổi chiều mưa gió, cuống cuồng sợ hãi chui vào trong sơn động. Gặp hắn, nó co vào một góc, đôi mắt âm ấp nước, miệng không ngớt phun ra những âm thanh "phì....phì" yếu ớt.

Ngốc nghếch!

Hắn thường gọi con Quái xà của mình như thế. Nó rất ngốc nghếch nhưng hắn cũng ngốc không hề kém. Nếu không ngốc nghếch thì tại sao lại cưu mang một con vật to xác nhưng vô dụng, không làm được gì ngoài những tiếng " phì....phì".

Cái đầu Quái xà trống rỗng. Chỉ có duy nhất một bóng hình tồn tại. Một cô gái nhỏ...Cô gái đã nuôi nó từ khi còn là một con rắn con nở ra từ vỏ trứng. Người nó trông thấy đầu tiên là cô gái ấy. Một cô gái nhỏ nhắn, xinh xinh.

Quái xà lớn lên bên cô gái ấy. Nàng ta cũng rất thương nó. Quái xà được đóng cho một cái cũi nhỏ. Mỗi ngày, cô gái thường mang thức ăn đến cho nó. Là thịt heo ướp muối. Cái vị mằn mặn, thật khó quên.

Cho đến một ngày, cô gái mang nó vào rừng....Sau đó thì bị lạc. Quái Xà luôn nghĩ thế. Do nó ham chơi nên bị lạc....Trong tâm trạng hoảng loạn của một sủng vật luôn được người ta yêu thương, chăm chút, giờ trở nên lạc lõng, nó chỉ biết bò, bò đi mãi. Muôn thú xung quanh bị dáng vẻ to lớn của nó làm cho sợ hãi. Chúng bỏ chạy, càng khiến Xà quái sợ sệt hơn.

Trong lòng nó, luôn muốn được về nhà, luôn muốn được nằm trong chiếc cũi êm ái. Mỗi buổi chiều lại nhìn thấy tiểu chủ nhân....Tuy là gần đây ít khi chủ nhân đến gần cũi nhốt nó, nhưng Quái xà vẫn muốn thấy chủ nhân....

Sau vài ngày ở lại trong sơn động, nó mò về làng. Dáng vóc to lớn của Quái xà đương nhiên khiến người ta chết khiếp. Họ không hề nhìn vào đôi mắt long lanh, trong veo của nó, đồng loạt hét lên :" Quái vật....Yêu xà".

Toàn thân bê bết máu. Cái đau lan tràn khắp người...Quái Xà quỵ xuống. Hình như nó mơ hồ nhận thấy nét thân quen chập chờn trong mắt những người đang vây kín thành một vòng tròn quanh mình....Chủ nhân....Tiểu chủ nhân...Người mỗi buổi chiều hay đứng trước cũi....Chủ nhân....Tiểu chủ nhân.

Người đàn ông thở dài. Tình cảm của loài người là có thật, nhưng chúng có thể thay đổi theo hoàn cảnh. Còn loài thú thì khác....Chúng là những loài sinh vật cố chấp. Khi đã yêu ai, tin tưởng ai chúng sẽ không ngừng tin tưởng và thương yêu họ, dù có bao lần bị chà đạp lên tình cảm đó, dồn chúng vào đường cùng, đánh đổi sinh mạng của chính mình.

Xà quái, hết sức cố chấp. Nó cứ đi tìm bóng hình chủ nhân năm cũ...Ngay cả khi đã có linh tính, vẫn không bỏ đi cơ hội. Thành Tiếu Biệt là nơi cô gái kia từng sống, cũng là nơi Xà quái suýt bỏ mạng với tấm thân đầy thương tích ngày nào.

Cô gái này....Người đàn ông nhìn về phía Tương Liên. Nàng ta không phải là chủ nhân năm đó mà Xà quái đang tìm kiếm. Nhưng nó lại không muốn rời xa nàng ta nữa. Vì sao vậy, vì nó tìm thấy ở nàng ấy cảm giác ấm áp của tình người. Hắn là một sinh vật nằm ngoài trời đất. Xà quái sợ hắn, tôn sùng hắn, trung thành với hắn nhưng nó không yêu thương hắn, không xem hắn là một nơi mà nó có thể yêu thương?

Còn hắn, tại sao lại không bỏ rơi được một con xà ngốc nghếch? Hay là bởi hắn cũng vô cùng ngốc nghếch. Hắn muốn thương yêu một thứ gì đó, nhưng lại chẳng dám đặt tình cảm cho lũ con người bé nhỏ. Mạng sống chúng mong manh song tâm hồn lại vô cùng phức tạp. Hắn không nắm bắt được họ, không biết lúc nào chúng sẽ yêu thương và phản bội. Sự quan tâm của hắn đành dành cho một con Xà.

-Phi....i....

Xà quái trở mình. Cái đầu gác lên người Tương Liên, nũng nịu. Nàng chỉ khẽ cựa người một chút, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu nó như trấn an. Cả hai vẫn ngủ, tựa vào nhau dù bên ngoài tuyết vẫn rơi.

Người đàn ông thêm củi vào trong đống lửa. Hắn sẽ không bao giờ nói cho Xà quái biết....Thực ra nó không phải đi lạc. Ngày hôm ấy người con gái đó mang Xà quái vào rừng để bỏ. Nàng ta cũng không nỡ giết nó. Chẳng qua là nàng cũng không ngờ con rắn bé xíu ngày nào nở ra từ vỏ trứng xinh xinh trong vườn ngày một trở nên to lớn. Người xung quanh gọi nó là Quái vật. Nàng ta không muốn phiền phức cho mình, chuyện ấy với con người hắn cũng không trách móc. Song, điều hắn không tha thứ được cho nàng ta chính là chiều hôm đó khi Xà quái co tấm thân đầy máu vào trong góc, oằn lên đau đớn bởi những vết dao đâm của lũ dân làng muốn diệt trừ Quái thú, nàng ta cũng nằm trong đám người vây kín lấy nó, đôi mắt ráo hoảnh, chỉ chăm chăm tìm cách để người ta thấy mình không liên quan đến Quái vật đang quằn quại đằng kia.

Nàng ta và cả bọn người đó đều đã chết. Từ đấy, những kẻ không biết chuyện mới cho là Quái xà tàn ác. Đâu ai biết đằng sau còn có một Quái vật khác. Một kẻ không có khái niệm về năm tháng, chỉ đơn giản là tồn tại trong cõi thế gian này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
đấu phá thương khung
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Vô Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook