Mộng Hồi Đại Thanh

Chương 10: Ấm áp (3)

Kim Tử

06/08/2016

Một lúc lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, thấy tôi vẫn đang chăm chú nhìn nàng, cũng có chút lơ mơ, nàng lắc đầu."Như vậy à. . . . . ." Tôi thở dài, trong lòng hi vọng nàng đã được hoàng đế sủng hạnh, điều này cũng giúp nàng có thể đoạn tuyệt với suy nghĩ đó, nhưng nghĩ lại, thật sự cũng không dễ dàng như vậy, nhiều nữ nhân như vậy, cho dù có thực lực. . . . . . Hừ, tôi không nhịn được bĩu môi, vận khí cũng đạt mười phần mười a! Tiểu Xuân thấy tôi m Tình Bất Định (*tâm tình không ổn định), hơi do dự hỏi tôi: "Tỷ tỷ? Làm sao vậy?"

"A? Ha ha, không có gì. . . . . ." Tôi cười ha ha, "Đương nhiên là hi vọng muội có một con đường tốt, nhưng chuyện này cũng không cần sốt ruột, còn phải xem ông trời." Tiểu Xuân dịu dàng cười: "Đúng vậy." Nàng cũng chỉ thuận miệng phụ họa với tôi, bộ dạng thản nhiên. Lòng trầm xuống, xoay xoay ly trà trong tay, Tiểu Xuân nhìn tôi không nói gì, cũng mơ hồ cảm thấy bầu không khí có chút không ổn, liền đứng dậy: "Tỷ tỷ, muội đi trước đây."

"A?" Tôi kịp phản ứng, "Được, muội đi đi, đừng làm sai chuyện gì." Tôi đứng dậy tiễn nàng ra ngoài, đến cửa, nàng dừng lại nói lời từ biệt: "Tỷ tỷ, tỷ không có chuyện gì là tốt rồi, có lẽ bữa tối còn có thể gặp nhỉ. Nghe nói hôm hoàng thượng muốn mở yến tiệc!" Tôi cười: "Biết rồi, muội đi thong thả." Nàng gật đầu, xoay người đi ra ngoài, tôi nhìn bóng lưng của nàng, đến bức tường chiếu bóng, nàng đột nhiên xoay người lại: "Tỷ tỷ, làm nô tài dễ bị ức hiếp, các vị chủ tử nói cái gì, chúng ta nghe cái đó cũng là ." Nói xong xoay người bước đi. Tôi sửng sốt, cúi đầu suy nghĩ, đây là ý gì. . . . . ."A!" Tôi ngẩng đầu, chẳng lẽ Tiểu Xuân đã nhìn thấy mọi chuyện ban nãy? Nàng đã thấy những gì, đã nghe những gì. . . . . . Lời này của nàng là. . . . . .

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau. Tôi kinh hãi, liều mạng giãy dụa, nhưng người nọ có khí lực rất lớn, tôi căn bản tránh không được. Trong đầu hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ. . . . . . Hừ! Tôi nắm bàn tay đang ôm trước người mình, hung hăng cắn xuống.

"A!"

Người nọ la lớn, buông lỏng tay. Tôi trở mình, quả nhiên là, đồng chí Thập Tam A Ca đang đứng đó liều mạng phủi, giơ tay lên miệng thổi."Ngươi thật độc ác!" Hắn hung ác nhìn chằm chằm tôi, đột nhiên tôi lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, hôm nay đã phải cậu nệ tiểu tiết rất nhiều rồi. . . . . . Tôi nở nụ cười, rất vui vẻ.

Hắn sững sờ, tôi xoay người vào phòng, đi dọn những ly trà, Thập Tam gia chậm rãi tiến vào, kéo ghế ngồi xuống, cũng không nói gì, mắt nhìn tôi chằm chằm. Tôi đem chén đĩa đã dùng qua đặt vào trong hòm, để ở ngoài cửa, thì sẽ có thái giám tới lấy. Tôi đi rót chén nước, đặt trước mặt Thập Tam a ca. Hắn cầm lên uống, lại xoa bụng, tôi không nhị được cười, quay người lại, từ hộp điểm tâm lấy ra chút Lật Tử Cao (1), Oản Đậu Quyển (2) đưa cho hắn, lại rót cho mình chén nước, an vị ở một bên nhìn hắn ăn.

Đột nhiên hắn ngẩng đầu nhìn tôi cười, vụn điểm tâm theo khóe miệng rớt xuống, trông rất ngốc, tôi không nhịn được bật cười. Mặt trời chiếu sáng ở phía tây, ánh nắng chiều rực rỡ, chiếu vào tấm rèm thành màu đỏ rực. Trong phòng yên tĩnh, thấy trong mắt của hắn toát lên sự hài lòng, tôi cảm thấy lòng tựa như nước sông giữa buổi chiều mùa hạ, ấm áp vô cùng. Tôi suy nghĩ sâu xa, lẳng lặng hiểu cảm giác này. . . . . .

"Vừa rồi ngươi khiến Lão Thập mất mặt đúng không?"

Tôi sửng sốt, tròn mắt nhìn, hắn cắn miếng bánh, lại lấy ly trà của tôi một hơi uống hết, lại rót tiếp, tôi đưa tay lau miệng cho hắn, ai ngờ hắn lại dựa vào ghế tiện tay lau vài cái, vừa ngầng đầu, mới phát hiện tay của tôi vẫn còn giơ ra giữa không trung. Này. . . . . ."Aiya!" Tôi cười than, hắn thật là ‘thẳng thắn’. Đang muốn thu tay về, đột nhiên khăn tay bị hắn đoạt lấy, tôi sửng sốt, nhìn hắn đặt ở miệng, cũng không lau, chỉ cười với tôi, sau đó cất vào người. Tôi không biết làm sao nhìn hắn, tính làm gì. . . . . .

"Này !" Hắn đột nhiên bu lại, tôi giật minh, theo ý thức ngồi xuống: "Làm sao?" Hắn khẽ cau mày nhìn tôi : "Ngươi vẫn chưa trả lời ta!" Tôi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tin tức này truyền thật là nhanh. Nếu hắn đã biết, hẳn Tứ đại ca kia cũng biết, những người khác cũng. . . . . . Aiya! Tôi cười khổ lắc đầu, người sợ nổi danh heo sợ béo nha!



Đột nhiên cảm thấy bên tai có khí nóng phun vào, tôi cũng không quay đầu, thản nhiên nói: "Không có gì, không có chuyện gì." Tôi đã sớm quyết định cho dù có tin đồn gì, cũng không phải do tôi nói ra. Nếu từ miệng của ta nói ra chuyện xấu xa đó, chỉ sợ hắn sẽ càng thêm tức giận! Tôi không nghĩ bởi vậy mà hắn mất đi sự phán đoán. Có lẽ tôi không giúp được hắn, nhưng quyết không thể liên lụy tới hắn.

Một bàn tay xoa hàm dưới của tôi, nhẹ nhàng xoay đầu tôi qua. Tôi bị ép đối diện với hai mắt hắn, trong đó có dịu dàng, có xúc động, nhưng tôi cao hứng nhất khi thấy được.

"Ngươi thật sự không sao chứ?"

Tôi mỉm cười: "Con người của ta đây, ưu điểm là một tay đối diện với tất thảy"

"Ha ha!"

Hắn sửng sốt liền bật cười, chúng ta cứ như vậy cười nhìn nhau. . . . . . Xa xa có tiếng người truyền đến, tôi kinh hãi, cách xa cự ly với hắn: "Ngươi đi nhanh đi, làm người ta nhìn thấy sẽ không tốt." Hắn không vui nhìn tôi . Tôi cười khổ, lời ong tiếng ve về tôi đã đủ nhiều nha. Tuy rằng chừng ấy vẫn tạm được, nhưng cũng phải từ từ nha! Nếu trong một ngày tôi đều phải tiêu hóa hết, thể nào tôi cũng nghẹn a. Tôi thấy hắn đứng yên, liền chắp tay, ra vẻ đáng thương nhìn hắn. Hắn bật cười, nhấc chân đi đến cửa hông, đẩy cửa ra lại xoay người lại, có chút do dự nhìn tôi: "Tiểu Vi, ngươi. . . . . ."

"A?" Tôi nhìn hắn, lại làm sao vậy? Hắn hơi nhíu mày: "Ngươi. . . . . ." Tôi sửng sốt, đột nhiên hiểu ra: "Đã biết, về sau ta sẽ cố gắng trốn tránh Thập gia bọn họ, không có việc gì." Tôi cười ha ha, lại bỏ thêm một câu, "Cho dù về sau hắn nói cái gì nữa, ta khi hắn thúi lắm cũng chỉ là ."

"Ha ha!" Mười ba cười lớn đi ra."Xuỵt!" Làm tôi giật cả mình, dùng tay ra hiệu làm cho hắn im lặng. Hắn đi nhanh tới, tôi còn chưa hiểu gì, hắn đã hôn thật mạnh lên má tôi, sau đó xoay người bước đi. Ta ngây ngốc đứng đó, tự giác lấy tay vuốt má. Thật là, lại bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi, nhưng. . . . .

"Ha ha!"

Tôi cười trộm đứng lên, lần này khác nha! Có lẽ tôi thật sự có chút thích hắn . . . . . . Cười được một nửa, đột nhiên nhớ tới, tuổi thật của tôi đã hai mươi lăm tuổi, Thập Tam a ca chỉ mới mười sáu tuổi, tôi đây có tính là trâu già gặm cỏ non không?"Aiya!" Tôi không nhịn được cười khổ đi ra, chẳng lẽ mình biến thành luyến đồng sao? Tôi đi tới đi lui trong phòng, tuy rằng biết mình lo lắng vớ vẩn, nhưng vẫn cảm thấy là lạ, không nhịn được dùng sức đập đầu mình."Tốt lắm, không nên suy nghĩ lung tung ! Thuận theo tự nhiên là được!" Tôi lớn tiếng nói với mình. n, cảm giác thật tốt, tôi hít sâu. Tốt, tiếp tục chiến đấu thôi!

Xoay người lại, "A!" Tôi hoảng sợ. Đức Phi cùng bọn nha hoàn đang ở cửa nhìn tôi . . . . . . Ông trời của tôi ơi, bọn họ đến đây đã bao lâu rồi. . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mộng Hồi Đại Thanh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook