Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 117: Dụng tâm

Giai Nhân

20/03/2019

Đồ Du Du ngủ không được liền ra ban công hóng gió, thời tiết hôm nay có chút làm cho người ta khó chịu, từ lúc cậu rời khỏi tòa trung tâm thương mại kia thì vẫn cứ mưa cho đến tận bây giờ. Mưa tuy không lớn nhưng lại dai dẳng, tạo cho con người ta có cảm giác mệt mỏi. Bắc Kinh về đêm càng muốn sặc sỡ hơn so với buổi sáng, căn biệt thự này tọa lạc tại một vị trí lý tưởng trong thành phố, đứng tại vị trí ban công này có thể nhìn thấy được những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, ánh sáng lấp lánh đủ màu sắc, dưới màn mưa nhỏ hiện tại càng như muốn diễm lệ muôn phần.

Đồ Du Du hai tay đặt ở trên thanh an toàn của ban công, từng hạt mưa theo đó tí tách rơi xuống bàn tay cậu lạnh cóng, Đồ Du Du cứ ngẩn người như vậy không hề có cảm giác gì mãi cho đến khi trong phòng ngủ có tiếng động, cậu xoay người phát hiện ra có một bóng dáng quen thuộc mặc bộ quần áo lúc sáng đang tiến vào chỗ này.

Đồ Du Du trong giây phút đó đột nhiên cảm thấy cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, vốn định lên tiếng nhưng lại không thể, chỉ còn biết ngây ngốc đứng thất thần nhìn đối phương chậm rãi tiến về phía mình.

Tô Thành mang theo gương mặt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, hắn nhìn chằm chằm Đồ Du Du một lượt, trong ánh mắt kia có tia phức tạp xen lẫn một cảm giác gì đó thần bí khó diễn tả. Đồ Du Du cố gắng nuốt một ngụm nước miếng khàn giọng lên tiếng trước:

"Chuyện ở trung tâm thương mại là em không đúng, em không nên nóng giận vô cớ lớn tiếng với anh"

Tô Thành đang khoác một chiếc áo măng tô đơn giản, hai tay hắn thoải mái cho vào trong túi áo nhàn nhạt đáp lời:

"Cậu cũng biết mình vô cớ nóng giận hay sao?"

Đồ Du Du cúp mắt nhìn xuống mũi chân, giống như một đứa nhỏ làm sai không biết nên phải giải thích thế nào. Tô Thành đột nhiên vươn tay nắm lấy đôi bàn tay vì nước mưa rơi vào có phần ẩm ướt lạnh cóng kia của cậu đặt vào trong túi áo của hắn:

"Muộn như vậy cậu còn đứng ở bên ngoài này để mưa hắt vào hay sao?""

Đồ Du Du cũng bất ngờ bị hành động quan tâm kia của Tô Thành làm cho ngây ngốc, không rõ có phải là do bàn tay bị lạnh cóng đã mất đi cảm giác hay không mà cậu lúc này vẫn còn ngây ngô chưa phát hiện ra được trong túi áo của Tô Thành còn có một vật khác.

"Giúp tôi lấy ra đi"

Đồ Du Du ngẩng đầu hả một tiếng, Tô Thành từ trên cao nhìn xuống mang theo ánh mắt có tia phức tạp xen lẫn đau lòng nhìn cậu:

"Ở trong túi áo"

Mãi cho đến khi Tô Thành nhắc nhở thì Đồ Du Du mới nhận ra được trong túi áo của Tô Thành có một vật thể lạ hình hộp. Đồ Du Du chậm rãi lấy vật thể kia ra, bên trong phòng ngủ vẫn mở đèn, ánh sáng từ trong đó hắt ra ban công làm cho cậu nhận thấy rõ ràng đó là một chiếc hộp được bọc nhung đen vô cùng sang trọng.

"Mở ra đi" Tô Thành khàn giọng nói

Đồ Du Du có điểm run rẩy, không rõ sự run rẩy này là do cậu bị nhiễm lạnh hay là do trong lòng cậu đang xúc động, cậu chậm rãi mở ra chiếc hộp, bên trong đúng như suy nghĩ của cậu là một cặp nhẫn. Cặp nhẫn kia ở dưới bầu trời đêm phát ra thứ ánh sáng lấp lánh mờ ảo khiến cho Đồ Du Du nhòe đi cả hai mặt, hoặc cũng có thể nói hiện tại khóe mắt cậu đang có lệ nóng dâng trào.

"Có thích không?" Tô Thành trầm giọng hỏi

Đồ Du Du cúi đầu nhìn tới cặp nhẫn kia lâu thật lâu, kiểu dáng không quá đặc biệt, nhưng lại trùng hợp hợp ý của cậu vừa tinh tế lại vừa đơn giản. Tô Thành nhanh tay cầm lấy hộp nhẫn kia rồi lấy ra một chiếc nhẫn nhỏ đeo vào ngón áp út của Đồ Du Du:

"Cậu mà không thích thì tôi cũng hết cách, chọn tới chọn lui một hồi cũng chỉ chọn được cặp này tạm được, nếu không ngày mai tôi lại dẫn cậu đi chọn cái khác""

Đồ Du Du có cảm giác thật lạ lẫm, khi vòng tròn nhỏ kia được luồn vào ngón tay của cậu, đó giống như một sợi dây xích, một thứ chìa khóa gắn kết khó mà tháo ra được:

"Không cần đâu, em rất thích, anh hôm nay về muộn như vậy là đi chọn nó hay sao?"

Tô Thành trả lời:

"Vốn định mua hết tất cả những cặp nhẫn ở đó về cho cậu lựa chọn nhưng tôi sợ cậu lại tức giận, sau đó lại nói tôi không có dụng tâm"

Đồ Du Du đột nhiên ôm lấy eo của Tô Thành, gương mặt nhỏ nhắn mang theo hơi lạnh vùi vào trong lồng ngực ấm áp của hắn nói:

"Tô Thành em xin lỗi, em không nên lớn tiếng với anh như vậy"

Tô Thành thoáng giật mình, cái ôm vốn dĩ vẫn luôn mang theo sự quen thuộc từ rất lâu, giống như là tình cảm của bọn họ trước đây thật sự rất gắn kết:

"Sau này cậu muốn cái gì liền trực tiếp nói ra với tôi là được, mắc công tôi lại phải tốn thời gian mà đoán ý của cậu"

Đồ Du Du hơi buông Tô Thành ra, cậu cầm lấy chiếc nhẫn còn lại trong hộp giúp Tô Thành mang vào nó, mắt thấy hai chiếc nhẫn giống hết nhau ở cùng một chỗ, Đồ Du Du bất giác trong lòng cảm thấy hạnh phúc lạ thường:

"Em biết rồi, anh có thích nó hay không?"



Tô Thành ném hộp đựng nhẫn kia qua một bên, bàn tay siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Đồ Du Du:

"Cậu nói xem tôi nếu như không thích còn mua về hay sao?"

Đồ Du Du ngẩng đầu chủ động dâng hiến đôi môi mình, khi nụ hôn của hai người diễn ra, Đồ Du Du nhắm mắt cảm nhận sợi dây gắn kết của hai người. Đầu lưỡi Tô Thành mạnh mẽ tách mở khoang miệng cậu, bá đạo luồn vào bên trong đó càn quét mọi ngóc ngách, bàn tay cũng theo đó ở phía dưới bắt đầu tiến vào bên trong quần cậu nắn bóp cặp mông mềm mại kia.

Đồ Du Du cảm nhận được bàn tay không thành thật của Tô Thành đang luồn vào bên trong muốn kéo quần của cậu xuống, ngón tay không ngừng ở dưới kẽ mông cậu ma sát đến nóng bừng lên, Đồ Du Du khẽ thở dốc mềm nhũn xụi lơ ngã vào trong lồng ngực Tô Thành giống như là bị trúng phải liều thuốc mê.

Cơn mưa nhỏ mang theo làn gió khiến cho những hạt mưa theo đó cũng bị chuyển hướng, cặp mông vểnh không có gì che đậy liền bị nước mưa hắt vào, cảm giác lạnh buốt cùng nóng rực hòa lẫn vào nhau khiến cho Đồ Du Du càng như muốn điên cuồng hơn mà đáp lại nụ hôn của Tô Thành.

Đến khi nụ hôn kết thúc, bên khóe miệng của Đồ Du Du còn mang theo một vệt nước óng ả kéo dài đến tận cằm. Tô Thành vừa nhìn thấy đôi mắt mơ màng cùng biểu hiện kia liền hận không được muốn ngay lập tức nuốt người này vào trong bụng:

"Tôi hôm nay phải trừng phạt cậu, xem cậu sau này còn dám vô cớ nóng giận nữa hay không"

Nói rồi Tô Thành liền mạnh mẽ đưa tay nắm lấy vật nam tính ở dưới hai bắp đùi của Đồ Du Du, ngón tay mang theo vết chai cố tình ở trên đỉnh có lỗ nhỏ kia của cậu ma sát thật mạnh, Đồ Du Du vô lực khẽ rên lên một tiếng:

"A... Tô Thành..."

Tô Thành động tác nhanh gọn mang quần của Đồ Du Du kéo xuống tận cổ chân, hắn cố tình tiến lên phía trước mang cả người cậu chạm vào lan can phía sau. Lan can làm bằng thép lạnh buốt, lại mang theo nước mưa vẫn còn đọng lại, phần lan can chỉ cao đến eo dưới của cậu, nếu như đứng sát ở lan can đó thì mái che phía trên sẽ không đủ để che mưa:

"A... Tô Thành... thật lạnh"

Tô Thành hai mắt híp lại, nhìn tới mái tóc mềm mại kia bị mưa làm ướt mà có phần ẩm ướt dính vào gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Du Du, hắn lại nhịn không được mà dùng lực ở phía dưới dày vò vật nam tính kia của cậu. Đồ Du Du cảm giác giống như có một luồng điện từ ngay tại đỉnh kia đánh thẳng lên đến đại não, cậu giật mình khẽ kêu rên:

"A..."

Đồ Du Du cảm nhận được bàn tay to lớn lạnh buốt kia bắt đầu tiến vào bên trong vạt áo của cậu, hai bàn tay to lớn tham lam ở trước khuôn ngực cậu bá đạo nắn bóp, đầu ngón tay Tô Thành giống như một nghệ nhân tài giỏi ở trước điểm nhỏ phấn hồng kia của cậu gẩy mạnh:

"Đừng mà Tô Thành... có thể vào bên trong phòng ngủ hay không?"

Tô Thành tà ác khẽ phun nhiệt vào vành tai của Đồ Du Du:

"Không thể, hôm nay tôi muốn ở bên ngoài này làm chết em"

Nói rồi Tô Thành liền bất ngờ ôm lấy Đồ Du Du đặt ngồi trên lan can nhỏ kia, thành lan can quả thật rất nhỏ, Đồ Du Du bị đặt ngồi ở trên đó cảm giác giống như mông vẫn còn thiếu, cậu sợ hãi vội ôm chặt lấy cổ của Tô Thành nức nở cầu xin:

"Đừng mà Tô Thành, sẽ ngã mất thôi"

Áo pijama trên người Đồ Du Du đã bị tháo bỏ mọi hàng cúc, cả áo xộc xệch chị khoác hờ làm cho bại lộ bả vai mảnh khảnh cùng xương quai xanh thập phần quyến rũ. Từng hạt mưa li ti theo đó rơi ở trên thân thể Đồ Du Du làm cho cậu cảm thấy thoáng rùng mình nhưng từ trong cơ thể lại toát ra một làn nhiệt nóng như muốn thiêu đốt bản thân, sự nóng lạnh trái ngược khó diễn tả này xuất hiện cùng một lúc, lại cộng thêm sự phiêu lưu mạo hiểm khi bị đặt ngồi ở trên thành lan can nhỏ hẹp, thân dưới lại bị sự kích thích bởi khuôn miệng của Tô Thành đang không ngừng ngậm lấy chăm sóc vật nam tính kia của cậu, tất cả làm cho Đồ Du Du ngay tại thời điểm này như muốn phát điên lên mà nức nở cầu xin:

"A... Tô Thành... Tô Thành... cầu anh dừng lại có được không"

Tô Thành rất biết cách điều khiến cảm xúc của Đồ Du Du, khi hắn cảm nhận được thân thể kia của cậu thoáng có sự biết động liền dừng lại động tác, mang ngón tay cái ấn chặt ở trên lỗ nhỏ của đỉnh vật nam tính kia rồi tà ác nói khẽ vào tai cậu thế này:

"Thật sự muốn tôi dừng lại hay sao?"

Từng đầu ngón chân vì bị kìm hãm sự ham muốn mà quặp chặt, ngay cả gương mặt ướt đẫm không rõ là do nước mưa hay là nước mắt kia cũng thoáng chút ửng hồng, hơi thở hô hấp dồn dập, khuôn ngực phập phồng liên tục thở dốc:

"A... Tô Thành... anh mau buông tay"

Tô Thành một tay đang giữ chặt cố định ở phía sau lưng của Đồ Du Du, lúc nghe thấy cậu nói câu kia liền tà ác giả bộ thu tay lại. Đổ Du Du cảm thấy phía sau lưng dần mất đi chỗ lương tựa liền hoảng hốt ôm chặt lấy cổ hắn:

"A... không... Tô Thành anh đừng buông tay, sẽ ngã mất..."

Tô Thành hôn nhẹ vào bên tai của Đồ Du Du như muốn thay lời trấn an:



"Chẳng phải là nói muốn tôi buông tay hay sao?"

Đồ Du Du gương mặt khổ sở, cả người không dám vặn vẹo loạn chỉ sợ ngã xuống phía dưới, cậu khó nhịn đưa tay xuống phía dưới nắm lấy cổ tay của Tô Thành đang xấu xa không cho cậu bắn kia khẽ đẩy hắn:

"Tô Thành... anh buông tay ở chỗ này... buông tay ở chỗ này có được không... em thật sự rất khó chịu"

Tô Thành không những không buông mà còn dừng sức nắm chặt hơn:

"Như thế nào đây tôi bây giờ không muốn buông"

Đồ Du Du nức nở cầu xin:

"A... Tô Thành... đừng mà... cầu xin anh buông ra..."

Mưa đột nhiên lớn hơn một chút, cả người Đồ Du Du hiện tại sớm đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Tô Thành thật ra còn muốn ở bên ngoài này chơi lâu hơn một chút, nhưng nếu như còn trì hoãn kéo dài khẳng định vật nhỏ này sẽ không chịu được mà phát ốm, thế cho nên Tô Thành liền cúi người mang Đồ Du Du vác ở trên vai tiến vào bên trong phòng ngủ.

Đồ Du Du ở trên vai Tô Thành run rẩy kịch liệt, ở phía dưới giống như không thể khống chế được mà bắn ra từng đợt tinh dịch vương trên áo hắn, ngay cả khi Tô Thành đặt cậu nằm xuống giường rồi cậu vẫn không thể nào tự điều khiến bàn thân mà nằm ngửa ra liên tục bắn tới từng đợt khoái cảm kia.

Tô Thành cả một quá trình Đồ Du Du biểu hiện như vậy liền không hề bỏ sót, hắn híp mắt quan sát đối phương có những biểu cảm sinh động, xấu hổ cùng khoái cảm tất cả làm cho hắn nhịn không được nhanh chóng mang quần áo trên người cởi bỏ sạch sẽ, sau đó liền vươn tay kéo ngăn tủ lấy ra gel bôi trơn bắt đầu làm công tác chuẩn bị khai mở động nhỏ ấm nóng chôn dấu giữa hai cặp mông kia.

Khi gel bôi trơn mang theo chất lỏng lạnh lẽo tiến vào bên trong động nhỏ cùng đầu ngón tay có vẻ hấp tấp kia của Tô Thành, Đồ Du Du hơi cong người khẽ nắm chặt lấy chăn đệm bên cạnh, cơ thể của cậu lúc này thật sự rất nóng, đầu óc cũng mê man quay cuồng. Bên trong phòng ngủ đèn điện vẫn mở, bên trên trần nhà chính là chùm đèn điện thật lớn, Đồ Du Du khẽ nheo mắt nhìn đến mơ hồ, mơ hồ cho đến khi cậu bị một dị vật tiến sâu vào trong cơ thể:

"Ưm... Tô Thành..."

Tô Thành cúi người xuống ngậm lấy đôi môi của Đồ Du Du, đầu lưỡi liên tục tiến vào rút ra bên trong khoang miệng cậu, phía dưới truyền tới từng nhịp thúc dồn dập, hơi thở nóng bỏng phủ kín trong phòng ngủ.

Tô Thành rất thích Đồ Du Du, thời điểm hiện tại hắn coi cậu chính là đối tượng thích hợp nhất hơn bất cứ ai. Đồ Du Du chẳng khác nào như một thứ chất gây nghiện cao độ, khiến cho Tô Thành chỉ cần dính vào một chút đã không có cách nào rời đi.

Cơ thể rung chuyển đong đưa theo từng nhịp thúc mạnh, Đồ Du Du cảm nhận được nơi đó của mình đang không ngừng đón lấy từng đợt kích thích đáng sợ, dị vật to lớn kia của Tô Thành ở trong cơ thể cậu như muốn càng ngày càng nóng cứng hơn, mỗi lần tiến tới liền không có một điểm dừng mà điên loạn chạm tới nơi sâu thẳm trong cậu:

"Tô Thành... đừng quá nhanh... đừng quá nhanh"

Tô Thành nắm chặt lấy eo nhỏ của Đồ Du Du, trong giọng nói vẫn còn hiện hữu dục vọng và sự chiếm hữu:

"Nếu như không nhanh em sẽ không thoải mái đâu"

Đồ Du Du có chút sợ hãi, tuy rằng thật rất thoải mái nhưng cậu lại hoảng sợ trước sự điên cuồng dồn dập kia của Tô Thành, hắn không những không cảm thấy kiệt sức mà càng ngày càng sung sức điên cuồng hơn:

"Không Tô Thành... chậm lại... chậm lại đi..."

Tô Thành mắt thấy người phía dưới bị dọa cho đến nức nở liền hơi hơi chậm lại một chút, hắn vòng tay xuống để ở dưới đầu cậu hơi nâng lên:

"Như thế nào, em sợ sao?"

Đồ Du Du cùng Tô Thành đã trải qua thật nhiều lần ân ái, nhưng mỗi khi cùng hắn ở trên giường cậu vẫn luôn có cảm giác sợ hãi, bởi vì tốc độ của hắn rất nhanh, chẳng khác nào khiến cho bản thân cậu đang ngồi ở trên tàu lượn siêu tốc đổ dốc vậy:

"Ưm..."

Tô Thành khàn giọng nói một tiếng rồi cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Đồ Du Du, giây tiếp theo trong phòng lại chuyền tới tiếng da thịt va chạm kịch liệt, tiếng chiếc giường rung chuyển cùng tiếng thở dốc rên rỉ hòa lẫn vào nhau:

"Đừng sợ"

Tô Thành ở trên giường chính là bá vương, mà Đồ Du Du lại chính là thứ thuốc kích thích mạnh nhất, bọn họ trời sinh một cặp vừa vặn hoàn hảo. Đêm hôm ấy Tô Thành ở trên giường bức ép Đồ Du Du làm đủ mọi loại tư thế, ra ra vào vào trong cơ thể cậu không biết bao nhiêu lần, cậu cơ hồ còn nghe thấy rất nhiều câu nói quen thuộc của hắn: "Chỉ một lần này nữa thôi" câu nói kia mỗi khi phát ra từ trong miệng hắn liền khiến cho cậu rùng mình, báo hiệu cho một đợt mạnh mẽ nữa chuẩn bị phát động, mà chỉ một lần này nữa của hắn liền không biết lần nào mới là lần cuối cùng.

"Không... Tô Thành... em thật sự không thể nữa"

"Bé ngoan, em cũng nói câu này thật là nhiều lần rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mơ Tưởng Em Ấy Cũng Vô Dụng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook