Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Chương 5

Jill Mansell

13/08/2020

Abbie vừa nằm dưới lớp bong bóng xà phòng trong bồn tắm một tối thứ Bảy vừa nghe trên đài những cú điện thoại mọi người gọi đến kể về các vấn đề khó giải quyết. Nghe được những bế tắc trong cuộc sống hay tình thế tiến thoái lưỡng nan của người khác đáng ra phải giúp cô quên Tom đi, nhưng kết quả không được như vậy. Anh đang tham gia chuyến câu cá với mấy đồng nghiệp đến hết cuối tuần này. Cái cớ thôi. Tuy nhiên, chuyến đi này đã được lên lịch từ mấy tháng trước rồi, nên có lẽ là thật.

Cô không biết còn phải nghĩ thế nào nữa. Bạn bè anh có thể đã biết điều bí mật nghiêm trọng của anh và đang giấu giếm cho anh. Mỗi lần nghĩ đến Tom bên người đàn bà khác, tim Abbie lại gợn lên nỗi sợ và cơn buồn nôn lại ập lên cổ họng. Nỗi xấu hổ xâm chiếm cô khi một người phụ nữ hiền lành gọi tới đài khóc nức lên vì chồng cô mới mất và bác sĩ vừa thông báo với cô là đứa con trai tật nguyền nặng của cô chỉ còn sống được sáu tháng nữa. Dù chung thủy hay không, ít nhất Tom vẫn còn sống. Ôi trời, trừ phi anh ấy cũng nhận được một tin khủng khiếp như vậy…

“… Còn bây giờ chúng ta cùng nghe Eric đang gọi tới,” Cô phát thanh viên nói. “Xin chào Eric. Vấn đề của anh tối nay là gì vậy?”

“Ờ… chuyện này đã tồn tại năm năm rồi.” Giọng Eric nghe rất lo lắng. “Nhưng cho tới giờ tôi vẫn có thể kiểm soát được. Vấn đề là tôi không biết mình còn có thể tiếp tục như vậy không. Tôi không thể giấu vợ tôi. Tôi yêu cô ấy, chị biết đấy. Tôi ghét có… chuyện này giữa hai chúng tôi. Tôi phải thú nhận, nhưng tôi sợ sẽ đánh mất cô ấy. Ý tôi là, nếu cô ấy không chấp nhận được chuyện này thì sao?”

“Eric à, anh có vẻ là một người chồng chu đáo. Thật tốt là anh đủ dũng cảm để gọi cú điện thoại này.” Giọng người dẫn chương trình vẫn đáng yêu và trơn tru, giống như mật tràn trên miếng bánh mì nướng. “Anh kể về bí mật của anh đi.”

Abbie chờ đợi. Anh ta ăn nằm với cô thư kí. Hay anh ta cờ bạc hết sạch số tiền dành dụm cả đời của gia đình. Hay anh ta đã giết mẹ mình.

“Ờ… vấn đề là, tôi là đàn ông thích mặc đồ phụ nữ,” Eric nói. “Tôi đã mặc đồ nữ trong hai mươi năm trời.”

Vậy thôi à? Abbie thở hắt ra đầy thất vọng. Sau cơn giận dữ cô đã trải qua, cô sẽ phát điên nếu Tom gục xuống thú nhận lý do gần đây anh cư xử lạ lùng là do anh muốn mặc quần áo phụ nữ. Trời đất, vợ Eric không biết là cô ta may mắn thế nào đâu.

“Ôi Eric, để tôi nói với anh điều này. Chuyện đó thực ra phổ biến hơn đa số mọi người tưởng đấy. Có rất nhiều, rất nhiều đàn ông bí mật mặc váy của vợ hay thấy sung sướng khi mặc quần lót phụ nữ bằng lụa bên trong quần áo công sở của họ.”

“Tôi có làm vậy đấy.” Giọng Eric thư giãn hơn. “Tôi là kế toán của công ty. Nếu mọi người biết tôi mặc cái gì bên dưới bộ đồ xám thì… ừm, tôi sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra. Tôi chỉ muốn chia sẽ điều này với vợ tôi.” Không thể dừng lại, anh ta nói thêm một cách tự hào, “Mà chỉ toàn đồ tốt thôi, chị biết không. Không có gì rẻ tiền cả, không phải sợi nhân tạo. Một trăm phần trăm lụa từ hãng La Perla.”

“Ôi Eric, đồ La Perla đẹp tuyệt. Anh có gu thẩm mỹ đấy.” Người dẫn chương trình tỏ vẻ ngưỡng mộ. “Nhưng phải giấu vợ như vậy thật khó nhỉ.”

“Phải, đúng là ác mộng. Tôi phải gói chúng lại trong hộp đựng politen, đặt trên gác mái dưới đáy cái rương đựng rèm cửa cũ. Mà tôi không thể giấu lâu hơn được nữa… Tôi muốn vợ tôi biết về tôi mà vẫn yêu tôi. Ước mơ của tôi là hai vợ chồng có thể đi mua sắm cùng nhau.” Eric có vẻ băn khoăn. “Nhưng nếu cô ấy coi việc này là đáng kinh tởm thì sao? Nếu cô ấy muốn ly dị thì sao?”

Abbie đặt bông tắm xuống và ngồi dậy, có hai thứ làm đầu óc cô rối lên. Thứ nhất, mặc dù nghe như điều không thể xảy ra, nhưng nếu Tom đúng là thích mặc quần áo phụ nữ thì sao? Hai năm trước khi họ được mời đi dự tiệc hóa trang, anh mặc giống nữ hoàng giải trí vậy! Cô chưa bao giờ nghĩ là anh làm thế vì muốn được đội mớ tóc xoăn giả màu vàng, bôi son trát phấn lòe loẹt và mặc chiếc váy dự tiệc bằng lụa màu ngọc lam trước mặt mọi người. Cho dù anh trông như bà chị xấu xí con dì ghẻ của nàng Lọ Lem và lông chân thì chỉa cả ra ngoài cái quần tất lưới.

Thứ hai, cho đến tận bây giờ cô vẫn chưa thể tìm ra một manh mối nào cả. Thế mới chứng tỏ… cô thiếu manh mối đến thế nào. Nếu cô lục tung trong nhà thì ai biết được sẽ tìm thấy cái gì?

Vậy cô còn chờ gì nữa? Bất cứ thứ gì cũng tốt hơn cái sự không tỏ tường khủng khiếp này. Xoẹt một cái, Abbie nhảy ra khỏi bồn tắm, lau khô và choàng áo ngủ lên. Sau đó, trong khi tóc vẫn còn đang nhỏ nước, cô chạy vào căn phòng ngủ ngăn nắp màu lục sáng và xắn tay áo lên. Ở đây trước. Sau đó là phòng làm việc, nơi Tom giữ tất cả các loại giấy tờ. Và nếu cả hai nơi đều không cho thêm manh mối gì, thì sẽ trèo thang lên gác mái đầy nhện và bụi. OK, nếu cô là Tom đang muốn giấu điều gì đó tội lỗi, cô sẽ giấu nó ở đâu?

Bốn mươi phút sau, cô đã tìm ra. Ngay lúc cô đã định bỏ qua phòng ngủ thì nó nằm ở đó. Trong ngăn tủ đựng tất của Tom, trong số tất cả những nơi không thể tưởng tượng ra. Cô gần như không định tìm ở những nơi quá lộ liễu. Nhưng ngay sau khi nghe tiếng giấy sột soạt và nắm lấy chiếc phong bị gập kín, cô biết đó chính là thứ mình đang tìm kiếm.

Giờ thì cơn buồn nôn của cô dâng lên từng đợt, càng lúc càng mạnh hơn. Run rẩy, Abbie đóng ngăn tủ lại và ngồi sụp xuống mép giường. Phải rồi, chính là nó đây, không nghi ngờ gì nữa. Bao thư màu xanh biển, tem hạng nhất, dấu bưu điện mười một ngày trước. Tên và địa chỉ của Tom ở mặt trước, viết bằng nét chữ phụ nữ. Nếu thư này là từ người tình của anh ta, thì cô ta đã liều mình gửi nó. Trừ khi đó chính là điều cô ta muốn làm, để mọi người biết về bí mật này.

Abbie nhắm mắt. Khi ta đã biết điều gì đó, ta không thể làm ngơ nữa. Cuộc đời cô từ đây sẽ thay đổi mãi mãi.

Được rồi, bắt đầu nào.

Cô rút mảnh giấy khỏi bao thư. Lúc cô mở tờ giấy ra, một bức ảnh rơi xuống sàn. Những ngón chân trần của cô nhăn nhúm vì lo sợ. Abbie cứ để nó đấy và bắt đầu đọc:



Bố Tom thương yêu, OK, bố không chịu viết thư lại mặc dù bố đã hứa là sẽ làm vậy, nên con đành viết cho bố lần nữa. Có phải bố đang hy vọng là nếu bố lờ con đi thì con sẽ bỏ qua không? Vì con dám chắc với bố là điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu! Cả đời con vẫn tự hỏi bố mình là ai, và bây giờ con đã tìm ra bố rồi., con sẽ không từ bỏ đâu – không đời nào. Tiện thể, con mừng là bố không tra hỏi về điều này, hay cố chối bỏ rằng bố không phải bố của con, nhưng mẹ nói con rất giống bố. Dù sao thì con cũng gửi vào đây bức ảnh con chụp năm ngoái (cái thời đội mũ kỳ dị của con!), bố có thể tự xem xem có giống không. Con cũng không xấu lắm đúng không?!

Mà con cũng rất tiếc là bố với vợ bố có thể thấy rất khó xử nhưng đây đâu phải lỗi tại con. Bố gọi điện cho con sớm nhé rồi bố con mình cùng lên lịch gặp nhau. Bố không thể biết được con mong gặp bố đến thế nào đâu! (Mẹ gửi lời chào và mẹ cũng xin lỗi, nhưng bố biết thừa mẹ thế nào rồi mà!)

Yêu bố,

Con gái đang rất muốn gặp bố,

Georgia xxxxxx

Abbie cúi xuống nhặt tấm ảnh lên lật lại. Còn cần bằng chứng gì nữa, chính là nụ cười của Tom, đôi mắt xanh biển nhạt ngước lên nhìn cô trên bộ mặt thiếu niên hình trái xoan. Một cô bé, cười tươi rói, với gò má của Tom và viền môi không thể lẫn với ai được của anh. Mấy lọn tóc xoăn vàng nhạt tuột khỏi chiếc mũ lưỡi trai màu tím của con trai. Con bé đeo đôi vòng tai rất to và mặc áo khoác bò trắng.

Con bé không xấu lắm. Nó rất xinh là khác. Và nó trông giống Tom đến nực cười.

Chầm chậm, Abbie tự gật đầu với mình. Ra vậy đấy; giờ cô đã biết sự thật. Tom không ốm. Cũng không phải anh đang ngoại tình. Nhưng anh đã có người tình từ nhiều năm trước.

Người chồng yêu thương, thẳng thắn, rất đáng tin cậy đã không chung thủy với cô, và người tình của anh đã sinh ra một bé gái mà bây giờ - dễ hiểu quá - con bé đang rất muốn gặp bố nó.

Sau tất cả những gì hai vợ chồng đã cùng trải qua, chuyện này giống như bị đâm dao vào bụng vậy, hết nhát này đến nhát khác. Ôm chặt ngực, Abbie phát ra tiếng rên nhẹ xót xa khi cảm thấy thế giới của cô đang sụp đổ. Bây giờ cô đã biết rồi, và cô không thể nhắm mắt làm ngơ được. Cuộc sống sẽ không thể như trước nữa.

Một tiếng sau đó chuông điện thoại reo. Màn hình hiển thị tên người gọi cho cô biết đó là đồng nghiệp Des. Cảm thấy quá khốn khổ, Abbie nhấc điện thoại lên thều thào “A lô.” Ôi trời, họng cô sưng lên vì khóc nên nghe chẳng giống mọi khi chút nào. Quá muộn rồi, giá như cô không trả lời điện thoại.

“Caz à? Có phải cô không?” Des có vẻ ngạc nhiên.

“Đúng rồi.” Cô hắng giọng rồi thử lại. “Chào anh.”

“Nghe này, tôi đang lên lịch phân công công việc, Magda phải đi dự đám tang ông chú vào thứ Tư, nên cửa hàng bị thiếu người. Cô có thể đổi ngày nghỉ sang thứ Năm được không?”

“Ờ… ừm…” Đầu óc cô giống như đống bông gòn; anh ta lại đang nói về chuyện phải bốn ngày nữa mới tới.

“Cô có sao không?”

“Được, vâng… vâng, tôi không sao…”

“Không đúng. Có chuyện gì thế?”

“Không có gì…” Vì anh ta đang tỏ ra tốt bụng, và có vẻ thực sự quan tâm nên cô đã không kìm lại được. Tiếng nức nở không ngăn nổi vỡ òa như đạn súng thần công.



“Được rồi. Là Tom phải không?” Des lên giọng nói gấp, “Có phải anh ta đánh cô không?” Như Siêu nhân sẵn sàng phóng tới cứu giúp.

“Không phải, Tom không có ở đây. Anh ấy đi c… câu rồi.” Tiếng nức nở lại bất ngờ òa ra. Mặt cô đã đanh lại, chua chát vì nước mắt.

“Còn cô ở một mình à? Được rồi, đừng đi đâu cả, hãy đợi ở đó. Năm phút nữa tôi sẽ tới.”

“Kh… không, anh không phải làm vậy đâu…” Nhưng đã muộn rồi, Des đã cúp máy. Anh ta đang đến.

Abbie chỉ đủ thời gian lau khô mặt và đau khổ soi gương với đôi mắt sưng vù trước khi chuông cửa nhà dưới reo. Nếu Cleo không bận gì, có thể cô đã gọi con bé đến. Nhưng Cleo đang ở Bristol với Will, và bây giờ Des đã đến nơi, cô cảm kích vì có người bên cạnh; mong muốn được tâm sự đang dâng lên không ngừng lại được, giống như dòng nước trong vòi tưới vườn, còn Des, một người thực sự tốt bụng, có thể là thính giả tận tâm.

Khi cô mở cửa, anh ta vừa nhìn mặt cô liền kêu lên, “Có chuyện gì thế?”

“Là Tom. Anh ấy đã ngoại tình.” Lúc dẫn đường vào phòng khách, Abbie nhìn nó bằng ánh mắt mới mẻ. Mọi thứ đều ngăn nắp tinh tươm, vì cả hai vợ chồng cô đều rất tự hảo về căn nhà của mình. Từ giấy dán tường Colefax và Fowler màu vàng nhạt đến rèm cửa cùng tông với sàn gỗ đánh bóng và thảm màu kem, tất cả đều hoàn hảo. Trông cô tươi cười hạnh phúc trong những tấm ảnh cô và Tom bên nhau, xếp trên bàn và trên bệ cửa sổ quanh căn phòng. Cô úp khung ảnh gần nhất xuống. “Và có một đứa con.” Nói lời đó quá to khiến cô giật mình. Sập, chiếc khung thứ hai úp xuống. “Con gái.” Rắc, tiếng nứt mảnh kính chiếc khung bằng bạc yêu quý có hình hai vợ chồng trong ngày cưới. Phải rồi, ngày hạnh phúc nhất đời cô. “Tên là Georgia.” Xoảng.

“Ôi Caz, trời đất, tôi rất tiếc.” Des trông thất kinh. “Con bé mới ra đời à?”

Abbie lắc đầu, lôi cái phong bì trong túi áo ngủ đưa cho anh ta. Cô nhìn anh ta xem bức ảnh trước, sau đó đọc bức thư.

“Trời ơi.” Đọc xong, anh ta nói, “Chuyện này khá nghiêm trọng đây. Nhưng con bé không nói nó bao nhiêu tuổi. Có lẽ chuyện này có từ trước khi hai người biết nhau.”

“Anh đoán hay đấy.” Xương hàm cô đau đớn vì gồng mình suốt từ nãy.”Nhưng không phải vậy đâu. Bọn tôi đã luôn bên nhau. Từ khi hai đứa mới mười bốn tuổi, anh có tin không. Là bạn thân từ thủa ấu thơ.” Những từ đó nghẹn lại trên lưỡi cô; mọi thứ đổ nát từ đây. “Cả hai cùng có lần đầu tiên trong ngày sinh nhật thứ mười sáu của tôi. Tất cả chúng tôi c… cần là được ở cùng nhau, mãi mãi, cho đến cuối đời. Làm sao tôi có thể thực lòng tin như thế chứ!” Xo-ả-ng, gương của một khung ảnh nữa vỡ vụn trên sàn và cô hơi giật lại vì một mảnh vỡ bật ra đâm vào chân cô.

“Thôi, dừng lại đi. Lại đây.” Tóm lấy tay cô, Des giằng cô ra khỏi đống kính vỡ. “Cô sẽ tự làm mình đau đấy.”

“Anh nghĩ tôi chưa đủ đau à?” Quá khích vì cuồng nộ và đau khổ, Abbie thét lên, “Anh không bao giờ hiểu nổi tôi cảm thấy thế nào đâu! Des, anh đã bao giờ tự hỏi tại sao tôi và Tom không có con không?”

Trong mắt Des hiện rõ sự kinh ngạc. Rõ ràng chưa bao giờ anh ta tự hỏi điều này. “Chưa.”

“Thế thì, là bởi vì tôi không thể có con. Không thể. Không bao giờ.” Có phải cô mất sạch tự chủ không? Abbie không quan tâm. Có lẽ không quan tâm tới việc mất tự chủ hay không là đủ để thấy cô đã mất tự chủ rồi. Lờ mờ nhận ra là Des đang đưa cô ra khỏi đống kĩnh vỡ - tuyệt thật, giờ anh ta đối xử với cô như một con cừu suy sụp – cô òa khóc nức nở. “Vì thế nên tôi không chịu được, thật đấy, khi đó là tất cả những gì tôi m… mong muốn trong cả đời này.”

Như Siêu nhân bắt đầu công việc, anh ta đưa cô ra khỏi phòng khách về hướng cầu thang. “Chỉ cho tôi chỗ để máy hút bụi đi. Cô lên trên thay đồ đi. Cô không ở đây một mình được đâu.”

Khi ta đã tới đường cùng và không biết phải làm gì mà được nghe lời chỉ dẫn rõ ràng, đơn giản thì sẽ thấy khuây khỏa hơn. Thay quần áo thì cô làm được. khi chiếc máy hút bụi Dyson kêu canh cách và gầm rú dưới gác, hút từng mảnh và vụn kính, Abbie mặc quần bò và cái áo len cổ tim rộng thùng thình vào. Ai cũng nói cuộc hôn nhân của cô và Tom phải là cuộc hôn nhân hạnh phúc nhất mà họ biết, và cô đã khờ dại tin họ. Trong khi đó sau lưng cô, lúc cô còn đang cảm thấy hạnh phúc và được yêu đến nực cười, Tom đã che giấu sự không chung thủy của mình. Và khi đã ngoại tình rồi… thì sao lại dừng lại chứ? Cô đoán là có khi anh ta đã có cả tá người tình rồi.

Nghĩ đến chuyện này thật không chịu nổi. Nên cô không nghĩ nữa. Cố dùng lược chải mớ tóc rối, Abbie đầu hàng và buộc tóc lên bằng chiếc chun màu lục.

Người ta có nên dùng máy hút bụi để hút kính vỡ hay không, hay cái bao bên trong sẽ bị rách ra không lành lại được mà biến thành vô dụng?

Ôi, cô biết rõ cảm giác đó mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mình Thử Yêu Nhé, Cleo?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook