Mị Ảnh

Chương 136: Diệt hắn

Anh Giai Ngây Thơ

20/06/2013

Đối với nữ nhân còn đi cùng với chính mình một đoạn đường này, hắn có thể giúp được ắt sẽ giúp?

- Vậy ngươi cho rằng, ta phải làm thế nào?

Đột nhiên âm thanh nhu hòa của Điệp Vận Du vang lên, chứng minh nàng đã chấp nhận chuyện Nghệ Phong nói là sự thực.

- Rất đơn giản. Nàng đã hận như vậy, vậy hãy báo thù! Diệt sạch bọn chúng!

Nghệ Phong cười cười nói. Nữ nhân này một mực cưỡng ép chính mình phải giả bộ, chính là không muốn chấp nhận sự thực. Có thể thực lực của đối phương quá lớn, cũng có thể bởi vì nàng đối với gã nam nhân kia có tình cảm quá lớn.

Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười ha ha. Vừa nãy nàng cảm thấy u buồn tới cực điểm, hiện tại đã hoàn toàn biến mất: Rất thú vị, rất thú vị. Rõ ràng Nghệ Phong mở miệng nói tiêu diệt bọn chúng. Nếu như hắn biết, bọn chúng là đại biểu của cái gì? Còn dám nói như vậy sao?

- Nghệ Phong, ngươi có biết hắn là ai không?

- Nếu như ta đoán không nhầm, nàng hẳn là một vị quý phi trong cung nào đó.

Nghệ Phong cười cười, vừa mới còn không dám khẳng định, hiện tại đã xác định được nàng: Tiêu Công gọi là phu nhân. Điệp Vận Du tự nói chính mình bị giam giữ nuôi dưỡng. Hơn nữa khúc ‘Tương phi oán’ khiến nàng phải khóc vô cùng thê thảm. Tất cả những chuyện này đều đã khẳng định.

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười:

- Ngươi đã biết, ngươi còn dám ăn nói đại nghịch bất đạo như vậy?

Nghệ Phong không hề để ý, nói:

- Trong mắt ta, chỉ có loại hai người. người ta yêu và người yêu ta. Còn lại, những người khác chết hết ta cũng không quan tâm. Đừng nói nàng muốn giết chết hoàng đế đế quốc, cho dù nàng giết hết mấy đời nhà hắn. ta cũng không quan tâm đến. Chỉ cần không ảnh hưởng đến ta là được.

- Ngươi rất ích kỷ! Cũng rất hổn đản!

Điệp Vận Du nhận xét Nghệ Phong.

- Cảm tạ!

Nghệ Phong cười nói.

- Vậy nàng dự định chợn con đường nào đây? Báo thù? Hay tiếp tục lừa dối chính mình?

Điệp Vận Du cười cười, không trả lời Nghệ Phong, ngược lại ngoảnh mặt nhìn Nghệ Phong. Thản nhiên nói:

- Nghệ Phong, làm đệ đệ của ta đi.



Nghệ Phong sửng sốt, lập minh bạch ý tứ của nàng. Lúc này nàng muốn chính mình là đệ đệ của nàng là sự thực, mà không phải vui đùa như lúc trước.

Nghệ Phong cười cười, nói:

- Chỉ cần nàng thừa nhận cuộc đánh cược kia. Ta sẽ đồng ý.

Hai gò má Điệp Vận Du nóng lên, đôi mắt muôn vàn phong tình của nàng trừng lớn liếc nhìn Nghệ Phong, sau cùng mới cắn răng nói:

- Được!

- Tiểu tử hỗn đản. ngươi thực không sợ chết. Biết ta là phi tần của hoàng đế, còn dám nói như vậy!

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, nói.

Nghệ Phong mỉm cười, gảy gảy dây cầm, cười cười nói:

- Nàng sẽ để hoàng đế biết sao?

Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười, nàng dùng ngón tay nhỏ bé mềm mại ấn một cái lên trán Nghệ Phong:

- Quả thực ngươi là một tiểu tử hỗn đản thông minh. Bất quá, ngươi không sợ ta sẽ giết ngươi sao?

- Nàng sẽ không giết ta.

Nghệ Phong đầy tự tin, nói.

- Nếu như nàng muốn giết ta, ta đã chết nhiều lần rồi.

Trong khoảng thời gian Nghệ Phong theo Điệp Vận Du, tựa cảm thấy một luồng khí tức như có như không trên người chính mình. Nếu không phải bản thân Nghệ Phong cố kỵ về thân phận Điệp Vận Du, chính mình cẩn thận điều tra. Dùng hồn lực gần cửu giai của chính mình cũng suýt chút nữa không phát hiện ra. Điều này càng nói rõ, thực lực của người này cao hơn Nghệ Phong nhiều lắm.

Trong mắt Điệp Vận Du hiện lên một đạo tia sáng kỳ dị:

- Rõ ràng ngươi có thể phát giác được, quả thực làm ta rất bất ngờ.

Điệp Vận Du rất hiểu thực lực bảo hộ của chính mình, cho đối với việc Nghệ Phong phát hiện ra chính mình, khiến nàng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Nghệ Phong cười nói, nhẹ nhàng kích thích dây cầm, tiếng cầm lại lần nữa vang lên:

- Ta tặng nàng ít điều bất ngờ sao?

Điệp Vận Du ngạc nhiên: Nghĩ ra chính mình quen thiếu niên này không đến một ngày đêm, nhưng hắn khiến chính mình có vô số điều bất ngờ. Trước hết, không nhắc tới đám thanh niên tài tuấn kia. Mà thái độ của Tiêu Công đối với hắn cũng đủ để người đời kinh ngạc. Điều thần kỳ nhất chính là, cầm kỳ của hắn đạt tới hạng nhất, mà khúc ca lại có thể xưng là sáng tác có một không hai.



- Khúc nhạc kia là do ngươi sáng tác?

Điệp Vận Du nhìn Nghệ Phong mỉm cười, nói. Trong lòng lại dự đoán câu trả lời là phủ nhận.

- Tiện tay mà sáng tác thôi. Không phải là thượng thừa.

Nghệ Phong coi thường, nói.

Ngữ khí này, nhất thời khiến Điệp Vận Du cảm thấy muốn đánh hắn: Người này, ngươi có thể thối rắm như vậy sao?

- Ta không tin!

Nghệ Phong nhún nhún người, không để ý tới, cười nói:

- Không tin cũng chẳng sao. Bản thiếu gia đã sớm nói, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa ta đều tinh thông. Đã là thiên tài, chính là lóe sáng như vậy.

- Phi...

Điệp Vận Du xì một tiếng khinh miệt, ngược lại bởi vì những lời này của Nghệ Phong, nàng mơ hồ có chút tin tường, liền cười nói:

- Khúc nhạc này bị ngươi bôi nhọ, nếu như Ngu Đại Gia kéo tấu, âm điệu nhất định sẽ liền mạch.

Nói đến đây, Điệp Vận Du ngừng lại, trong lòng lặng lẽ nói.

- Bất quá, khúc nhạc này ta tấu là thích hợp nhất.

Nghệ Phong hạ ngón tay gảy cầm xuống, quay đầu nhìn Điệp Vận Du bằng ánh mắt đầy cổ quái, cười nói:

- Cũng đúng, khúc ca này phù hợp với thân phận của nàng. Bây giờ ta sẽ khảy một bản ta vừa mới sáng tác tặng nàng.

Nghệ Phong nở nụ cười vô sỉ, khiến Điệp Vận Du cảm thấy bị hắn ngầm mưu tính. Thế nhưng nàng cũng muốn biết, rốt cục Nghệ Phong còn có thể bắn ra cái gì?

Nghệ Phong cười tà ác, trầm ngầm cầm cầm trên tay, tay kích thích liên tục. Khúc nhạc ‘Phượng cầu hoàng’ mà ai cùng thích được ưa chuộng từ từ lay động trong tay hắn.

Điệp Vận Du với cấp bậc cực cao của chính mình, tự nhiên có thể nghe ra ý vị bên trong, nàng khẽ tức giận Nghệ Phong, hai má khẽ nóng lên, dáng dấp e thẹn trong trắng ửng hồng. Tỏa ra cỗ phong tình vô cùng hấp hẫn. Thế nhưng, tràng cảnh này nàng không để Nghệ Phong trông thấy, bằng không, tất nhiên hắn sẽ quên cầm khúc đang tấu.

Điệp Vận Du cảm thấy ám thị trong khúc nhạc càng lúc càng rõ, đồng thời nàng khẽ sắt, nhưng không thể không thừa nhận, đây đúng là một sáng tác có một không hai.

Nàng nhẹ nhàng quay đầu chăm chú nhìn từng động tác của Nghệ Phong. Thân thể hắn cao ráo hơn người, khuôn mặt lộ vẻ ngây ngô, đôi môi đơn bạc, chút râu mềm mại trên mép đã bắt đầu phiếm đen. Mái tóc sau thời gian dài không tu sửa, có một vài sợi thoải mái xòa xuống, pha vẻ phóng khoáng. Điều khiến nhân tâm rung động chính là cặp mắt đen như mực kia, bên trong tản ra lực hấp dẫn, khiến người ta không thể kìm lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mị Ảnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook