Mèo Xù Ngốc Nghếch

Chương 59

Minh Kền

22/05/2014

Những dòng nước ấm nóng làm trôi đi mọi ưu phiền, mệt mỏi đeo bám trên người Vy. Cô thở dài, mắt nhắm lại để thư giãn. Dường như mọi thứ vẫn còn chưa chấm dứt hoàn toàn, nó vẫn đi theo cô từng ngày, từng ngày.

Tắm xong, cô bước ra trong chiếc áo choàng tắm màu trắng, đôi mắt hơi khép lại. Bây giờ đã là 10 rưỡi đêm, cô cần phải đi ngủ sớm để ngày mai còn đi làm, suy nghĩ nhiều chỉ khiến cô thêm mệt mỏi mà thôi.

And baby

It’s amazing I’m in this maze with you

I just can’t crack the code

One day you screaming you love me loud

The next day you’re so cold

One day you here, one day you there, one day you care

You’re so unfair sipping from the cup

Till it runneth over, Holy Grail...

Tiếng chuông điện thoại đổ liên hồi, Vy bước đến. Cô sững sờ khi nhìn trên màn hình biểu thị: Kevin is calling...

Đôi tay nhỏ bé run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại, đôi mắt cô lại nhòe đi. Cái tên này sao mà quen thuộc quá! Cái tên mà khiến cô nghĩ về hàng đêm, khi làm việc và ngay cả trong giấc ngủ của mình. Nhưng ngay lập tức những thứ đó được cô gạt bỏ, cô nhấn mạnh nút CANCEL để cuộc gọi kết thúc.

Tại sao mình lại phải nghe? Tại sao mình lại phải khóc như thế? Tại sao mình lại yếu đuối khi nhìn cái tên đó đến vậy? Tại sao...

Cô vứt chiếc điện thoại lên giường, đầu óc lại bất đầu choáng váng. Cô đã cố gắng quên đi, vậy mà tại sao khi sắp đạt được rồi thì anh lại đến để đẩy cô quay trở lại vị trí ban đầu? Tại sao? Anh ta ghét cô đến vậy sao? Đã đẩy cô vào bước đường cùng rồi mà cũng không chịu buông tha sao?

Reng reng...

Màn hình chiếc điện thoại sáng lên, nó tự hiển thị tin nhắn mới cho người đọc.

...

Đọc những dòng chữ trên, cô hốt hoảng mở tủ quần áo, lấy tạm chiếc áo khoác rồi chạy đến địa chỉ ở trong nội dung tin nhắn.

***

Tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar làm Vy cảm thấy khó chịu. Từ trước đến nay cô luôn cho rằng nơi đây là dành cho những con người hư hỏng, chỉ biết đốt tiền và ăn chơi trác táng. Cô cố gắng len lỏi vào trong, tránh xa những đứa mắt xanh mỏ đỏ kia. Mặt mũi thì non choẹt mà lại vào những nơi như thế này để đập phá, quả thật là đáng lo ngại.

Vy sững sờ, trước mặt cô là chàng trai cầm trong tay chức vụ cao nhất của một tập đoàn lớn trên toàn thế giới, xung quanh anh chất đầy những mảnh vỡ thủy tinh, rượu và bia văng tung tóe khắp sàn. Vy chạy tới đỡ lấy Kevin, khắp người anh nồng nặc mùi rượu mạnh. Nó xộc vào mũi khiến cô khó thở.

- Chị là Tiểu Vy phải không? Phiền chị đưa anh ấy về nhà hộ tôi nhé!

- Tại sao cậu lại biết tên tôi?

- Bởi vì...

***

Kính coong...

Cánh cổng rộng lớn được mở ra, bà Kim hốt hoảng chạy đến, đằng sau là vài cô hầu gái.

- Cậu chủ!

Những cô hầu gái đỡ lấy anh, bà Kim cũng đi theo họ để đưa anh lên phòng. Khi bà quay lại thì chiếc xe taxi trắng đã biến mất.

Vy dựa người ra đằng sau, câu nói của anh bồi bàn đã khiến cô suy nghĩ suốt từ nãy đến giờ.

Bởi vì cậu Kevin cứ nhắc đến tên chị rồi lại đập phá lung tung. Tiếng đổ vỡ làm khách khứa cảm thấy khó chịu. Tình cờ tôi mở điện thoại thì thấy tên chị ngay đầu tiên. Vậy nên tôi đã gọi điện nhưng chị lại tắt máy. Không còn cách nào khác, tôi đành phải nhắn tin cho chị!

Anh ấy vẫn còn yêu cô sao? Ngay cả trong cơn say, anh không ngừng nhắc đến tên cô, muốn cô xuất hiện để anh lại được cảm nhận hơi ấm từ những cái ôm của cô. Thế nhưng tất cả chỉ là ảo giác, muốn cũng chẳng được.

Anh ta đâu còn yêu mình? Tất cả chỉ là dối trá mà thôi! Đều là diễn kịch hết!

Cô cười chua xót, ánh mắt đượm buồn, nước mắt bắt đầu đọng dần trên khóe mi, chỉ cần cô đồng ý thì nó sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tình yêu đã khiến cô trở nên điên dại, không một ngày nào là không nghĩ đến người con trai đó. Bóng dáng của anh cứ dính chặt lấy cô mà không gì có thể tháo rời ra được. Tại sao cứ phải là Kevin mà không phải người khác? Ông trời thật trớ trêu, đưa cô đến với anh rồi lại tách rời ra như muốn trêu đùa tình yêu của 2 người, để giờ đây cô và anh phải tự hành hạ bản thân, dằn vặt với những tội lỗi mà mình đã gây ra. Chả lẽ cô cứ phải mang sự hành hạ này cho đến khi chết sao?

***

Xoảng...

- Chết tiệt!

- Sao thế? Lại có chuyện gì à?

- Tại sao cô ấy lại yêu hắn đến vậy? Hắn hơn gì ở tôi? Cô ấy vẫn chưa tỉnh ra sau những gì hắn đã gây ra cho mình sao?

- Cô ấy ư? À! Có phải cô gái tên Tiểu Vy không?

- Ừ! Tên Kevin khốn kiếp ấy! Tôi chỉ muốn giết chết hắn ta thôi!

- Cậu ghét Kevin đến vậy sao? Bình tĩnh đi! Đằng nào mà Kevin chẳng thất bại dưới tay chúng ta? Tức giận sẽ trở nên hồ đồ đấy!

- Nhưng tôi không thể chịu đựng được! Tôi căm hận hắn ta!

Nụ cười tinh quái thoáng xuất hiện trên khuôn mặt của người đàn ông đã đứng tuổi. Ông ta đẩy cặp kính, rót rượu ra một cái ly khác.

- Mọi chuyện tôi đã chuẩn bị xong rồi! Cậu có thể thực hiện bất cứ lúc nào cậu muốn!

- Cái gì? Ông đã xong rồi ư? Từ lúc nào vậy?

- Cũng mới đây thôi! Cậu cũng biết tôi là người như thế nào rồi đấy! Muốn ép bọn chúng bán cổ phần với giá rẻ thì cũng dễ thôi mà!



Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Nhấp một ngụm rượu, anh trầm giọng:

- Tốt lắm! Tôi thực sự khâm phục ông!

- Cậu quá khen rồi! Một phần công lao cũng là của cậu mà!

- Phải rồi! Cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra vào tuần sau! Nếu chúng ta thắng, Fashion King sẽ thuộc về chúng ta!

Anh hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, một tòa nhà lớn hiện lên ngay phía trước.

Kevin! Mày chết chắc rồi!

***

- Cô ơi! Cho 1 suất đùi gà rán ạ!

- Vâng! Có ngay!

Càng lúc, số lượng khách càng đông hơn khiến những cô nhân viên không lúc nào được nghỉ ngơi. Ai cũng cảm thấy mệt mỏi, mồ hôi vã rất nhiều trong khi thời tiết đã chuyển sang lạnh giá. Riêng Vy thì khác, cô chẳng cảm thấy nặng nhọc hay gì cả, thậm chí cô còn cảm thấy thích hơn rất nhiều.

- Chị Vy! Đĩa pizza này ở bàn 5 nhé!

- Ừ!

Một người đàn ông mặc quần áo thể thao bước đến, tay cầm một chiếc thẻ rồi trầm giọng:

- Như mọi ngày!

- Vâng!

Vy ngoan ngoãn lấy 8 suất gà rán, 6 pizza và 10 gói khoai tây rán cho người đàn ông này. Ngày nào ông ta cũng đến đây và mua đúng số lượng mà cô vừa lấy. Nhân viên trong cửa hàng ai cũng ngạc nhiên tột độ khi ông ta lại mua nhiều như thế mà cứ lặp đi lặp lại ngày nào cũng chỉ ngần đó đồ ăn. Tính ra ông ta đến đây cũng đã được 1 tháng. Khi mà cô bắt đầu làm việc ở đây thì cũng là ngày đầu tiên ông ta đến mua đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com

- Cảm ơn cô!

- Cảm ơn quý khách! Tạm biệt quý khách ạ!

Cô cúi đầu chào lễ phép, đó cũng được gọi là 1 phần công việc của mình. Chờ cho khách đi hẳn thì cô mới được phép vào bên trong để tiếp tục phục vụ người khác.

- Chị Vy!

Cô bé với nước da trắng, tóc màu nâu buộc thấp, mặc quần áo của nhân viên hốt hoảng chạy đến. Trên tay cô là một xấp tiền.

- Sao thế?

- Chị nhìn này! Trong thẻ của ông khách ban nãy có rất nhiều tiền! Từ 1 tháng trước đến bây giờ ông ta đều thanh toán thừa rất nhiều mà ông ta không hề biết. Số tiền thừa lên đến hàng triệu đồng rồi!

- Cái gì? Sao lại thừa nhiều vậy? Mọi người không biết gì sao?

- Em cũng không biết nữa! Bây giờ mới phát hiện ra!

- Đưa cho chị! Phải trả người ta ngay!

Cô giật xấp tiền từ tay cô bé rồi chạy ra ngoài. Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng. Cô sợ rằng họ cố tình để thừa lại để làm mất uy tín cho cửa hàng khi số tiền quá lớn như thế.

Từ xa, chiếc Mercedes Benz màu ghi đậu ở bên kia đường, mọi hành động của cô đã tình cơ lọt hết vào tầm mắt của chủ nhân chiếc xe. Anh tháo chiếc kính râm xuống, hai tay day day thái dương, cho dù đã uống canh giã rượu nhưng anh vẫn cảm thấy choáng váng.

- Cậu chủ! Tôi đã xong rồi ạ!

- Tốt! Các anh có thể về trước!

- Vâng thưa cậu chủ!

Vy ngó nghiêng xung quanh để tìm người đàn ông đó. Chen lẫn giữa những người đi đường quả thật chẳng dễ chịu gì, họ cứ chen lấn xô đẩy nhau, cô cảm thấy chật chội và khó thở.

Bỗng một người thanh niên lướt qua, va mạnh khiến cô bị mất đà ngã xuống đất. Khi chưa kịp định hình chuyện gì xảy ra thì số tiền trên tay cô đã hoàn toàn biến mất. Vy hốt hoảng chạy theo hướng của người thanh niên đó. Anh ta đi rất nhanh khiến cô không thể đuổi kịp.

- Cướp! Ai cứu tôi với! Cướp!

Cô hét lên để mong nhận được sự giúp đỡ của ai đó. Nhưng dường như thời gian không cho phép cô làm điều đó. Cô sợ hãi chạy nhanh hết sức, mong đuổi kịp được tên trộm kia.

Tên trộm chạy dọc theo đường lớn rồi chui lủi vào trong một cái ngõ nhỏ của một khu ổ chuột. Cô cứ chạy mãi, chạy mãi, quả thật đường đi ở đây rất rắc rối, ngoằn ngoèo. Khi đã đến ngõ cụt, hắn ta dừng lại, thở dốc. Cô cũng bị mất khá nhiều sức nên cũng không thể chạy tiếp.

- Trả... tiền... đây!

Cô đưa tay ra trước mặt hắn để đòi lại số tiền. Hắn quay mặt lại, nhếch mép cười một cái.

- Tao biết là mày sẽ đến mà!

Vy nhíu mày khó hiểu, cô nhận ra tên trộm không hề nhìn mình mà đang nhìn ai đó ở đằng sau. Cô quay lưng lại, mắt mở to hết cỡ.

- Trả tiền đi!

Giọng nói quen thuộc vang lên. Anh hơi lảo đảo tiến về phía tên trộm, đầu vẫn còn khá đau vì ảnh hưởng từ độ mạnh của rượu.

- Ke...Kevin!- Cô mấp máy.

Dường như anh không thèm để ý đến cô, chỉ lạnh nhạt nhìn tên cướp rồi ra lệnh cho hắn.

- Kevin à! Mày tới số rồi!

Khi vừa dứt lời thì đằng sau bắt đầu xuất hiện 6 tên bặm trợn, trên tay chúng là gậy gộc, tuýp nước và những vật dụng gây sát thương lớn.

Tên trộm nhếch mép cười, hắn bước đến, thả xấp tiền trên tay xuống đất.



- Kevin!

- Đừng gọi tên tao! Ghê tởm lắm!

Từ nãy đến giờ, anh chẳng tỏ vẻ gì gọi là sợ hãi khi nhìn thấy sự xuất hiện của bọn chúng. Anh đã biết trước điều này và cũng biết trước được người đứng sau giật dây.

- Có vẻ mày vẫn bình thản nhỉ? Được thôi! Xem mày thế này được bao lâu! Chúng mày đâu! Đánh nó đi!- Hắn phẩy tay.

Sau hiệu lệnh thì ngay lập tức cả 6 tên cùng xông đến. Chúng sử dụng vũ khí đánh anh liên tiếp. Sức của một mình anh không thể đối hết được với cả 6 tên. Hơn nữa trong người anh không có bất cứ vũ khí gì cả.

Bịch...

- Kevinnnnnnn...

Vy sợ hãi chạy tới, nhưng chưa kịp đến thì cô đã bị tên trộm kia giữ chặt lấy. Hắn ta vuốt mái tóc của cô, kề mặt mình bên tai cô.

- Buông ra!

- Bình tĩnh nào! Nếu cưng không muốn chứng kiến người yêu mình phải chết!

- Kevin!

Cô bỗng nhớ tới giấc mơ đáng sợ đó. Cô sợ nó sẽ trở thành sự thật. Đã có rất nhiều kẻ muốn giết anh để chiếm đoạt chức vụ cùng số tài sản lớn mà anh đang nắm trong tay.

Một tên chạy về phía hắn, khuôn mặt đanh lại tỏ vẻ tức tối:

- Đại ca! Nó lì quá! Đánh nãy giờ mà vẫn chưa ngất!

- Vậy sao?

Hắn rút từ trong túi ra một con dao sắc nhọn, đẩy Vy sang chỗ tên kia.

- Giữ cẩn thận!

- Vâng!

Hắn tiến đến, bọn côn đồ tự động dừng lại rồi lùi sang 2 bên. Xung quanh anh toàn là máu, những vết bầm tím trên khuôn mặt anh khiến cô đau xót. Đôi mắt màu cà phê vẫn nhạt nhòa trong tầm nhìn của cô. Anh chẳng cảm thấy đau, chẳng cảm thấy xót.

Vy bặm môi, cô muốn lao tới che chở cho anh nhưng không được. Hình ảnh của anh trong giấc mơ lại một lần nữa xuất hiện trong tâm trí cô.

Tên trộm ngắm nghía con dao một hồi lâu rồi giơ ra trước mặt anh.

- Đẹp không?

Anh không trả lời, chỉ lạnh nhạt nhìn hắn, máu càng lúc càng chảy ra nhiều hơn từ khóe miệng của anh. Chúng mạnh tay đến mức khiến anh không thể cử động nổi.

- Đáng thương quá! Không ngờ giám đốc của Fashion King mà có ngày lại phải thảm hại như thế này!

Cô sững người, câu nói đó... chẳng phải là câu nói của cô vợ trẻ trong giấc mơ của cô sao? Tại sao lại giống nhau đến vậy? Cô nhớ rõ ràng từng chi tiết, từng lời nói trong giấc mơ ấy cho dù đã nhiều ngày trôi qua. Một ác mộng đáng sợ như vậy, cô quên sao nổi?

Anh mấp máy môi, nói không thành tiếng. Hắn ghé tai sát lại gần anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh khỉnh:

- Mày nói gì cơ? Tao nghe không rõ!

Bốp...

Một cú đấm mạnh giáng vào mặt tên trộm, hắn lảo đảo ngã xuống đất, con dao bị rơi khỏi tay hắn. Bọn đàn em chẳng cần ra lệnh cũng tự động xông vào tiếp tục đánh anh.

- Dừng tay lại!

Hắn quệt vết máu nhỏ trên miệng, nhặt con dao từ dưới đất lên.

- Thằng khốn kiếp!

Phập...

- Khônggggggggg.... Kevinnnnnnn...

Vy gào thét trong nước mắt, cô giãy giụa để thoát khói tên lực lưỡng kia. Cô cắn mạnh vào tay hắn, đẩy hắn ra rồi lao đến.

Tên trộm giữ con dao một hồi lâu, đôi mắt chứa đầy sự phẫn nộ đáng sợ. Hắn từ từ rút con dao ra khiến anh đau đớn.

- Kevinnnnnnnnnnnn....

Cô đạp mạnh vào người tên trộm, ôm chầm lấy anh, máu từ vết thương vừa bị đâm loang lổ ra khắp người cô. Cô đau đớn hét lên, nỗi sợ mất anh đang xâm chiếm trong cô.

- Lôi con kia ra!

Hai tên lực lưỡng tuân theo lệnh của đại ca. Cô vùng vẫy, ôm chặt lấy anh. Kevin do mất quá nhiều máu nên đã ngất lịm đi.

Đoàng...

Màu đỏ của máu lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Viên đạn xuyên trúng tim tên trộm, hắn ngã xuống đất, mắt mở to, bên trong vẫn còn chứa chấp sự tiếc nuối khi chưa giết được kẻ thù của mình. Bọn đàn em sợ hãi chạy tán loạn khi nghe thấy tiếng súng từ xa. Ngay lập tức từ đằng sau chúng xuất hiện thêm vài chục người mặc đồ đen. Theo lệnh của người cầm đầu, họ xông đến và bắt đầu một cuộc chiến với bọn chúng.

Vy thất thần nhìn Kevin, đôi mắt cô tối sầm lại. Từ xa, một người đàn ông mặc quần áo thể thao chạy đến, trên tay ông ta là một khẩu súng lục đã lên nòng, chắc đó là người đã bắn tên trộm.

- Cậu chủ!

Cô chợt nhận ra đó chính là người mà cô đang tìm để đưa số tiền thừa. Mà bây giờ có tìm thấy cũng chẳng ích gì nữa.

Vì số lượng đông và được huấn luyện kĩ càng nên chỉ vài phút sau bọn cướp bặm trợn đã bị đánh gục dưới tay của những người mặc đồ đen. Họ đưa anh vào trong xe, nhanh chóng đến bệnh viện.

Xin anh đừng chết! Cầu xin anh!

Cô nắm chặt lấy tay anh, tay kia vuốt nhẹ mái tóc màu hạt dẻ bị dính máu, đôi mắt ươn ướt nhắm lại để cầu nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mèo Xù Ngốc Nghếch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook