Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Chương 22: Trừng Phạt

Trà Muộn

28/08/2016

Lục Tình khẽ cựa người ưm một tiếng, mở to đôi mắt đen láy nhìn dưới cằm người đàn ông đang ôm mình, bàn tay rộng lớn phủ lên bụng nhỏ của cô. Đây có lẽ là buổi sáng yên bình nhất, sau cơn mưa trời lại sáng, trải qua kinh hãi giờ đây cô vẫn được nằm trong vòng tay che chở, người đàn ông này luôn mang đến cho cô cảm giác bị áp bức nhưng hắn rất bãn lĩnh, rất đàn ông, có khí chất của anh hùng thời chiến. Lục Tình liếc hắn rồi tủm tỉm cười trộm.

“Cười ngốc cái gì?” Hắn đột nhiên mở mắt nhu tình nhìn cô, giọng trầm khàn

“Đâu có” Mặt Lục Tình đỏ như quả cà chua chín.

Lãnh Phương Đông trầm mặc nhìn phản ứng đáng yêu, mặt cô ửng hồng diễm lệ, thật đúng là tiểu yêu tinh, sáng ra đã làm hắn muốn phạm tội. Hắn lật người đè cô dưới thân, đối diện với vẻ mặt ngây ngô, lúng túng, đôi môi ướt át mời gọi, hắn cúi xuống mút chặt miệng cô, đầu lưỡi chui vào quấn lấy từng hơi thở mang theo hương vị ngọt ngào, thật sâu thật lâu, nuốt lấy hơi thở của nhau.

Lục Tình hồng hộc thở dốc, miệng bị hôn sưng vù rất đáng thương, má hồng hồng, mơ màng nhìn hắn.

Ánh mắt mị hoặc kia thiêu rụi toàn bộ lí trí, kìm nén trong hắn, vật giữa hai chân đã sớm cứng như đá chọc vào người cô, Mắt hắn hằn tia máu sớm tích tụ sương mù dục vọng, dùng đầu gối tách nhẹ hai đùi cô ra, nhìn xuống nơi huyền bí kia không nhịn được đưa tay chạm đến, kích thích dâng lên sóng não, cánh hoa sưng đỏ sau cơn bão táp, khi chạm đến lập tức run rẩy dòng nước ấm chảy xuống, bên trong sưng đỏ ứ đọng dịch mật hòa lẫn cùng tinh dịch đặc sệt của hắn, là vết tích của cuộc yêu đêm qua, ngón tay luồn sâu vào bên trong chọc nhẹ.

“Đừng…em khó chịu” Lục Tình ngồi dậy đẩy hắn ra, chân chưa kịp khép lại đã bị hắn giữ chặt, cô yếu ớt lắc đầu.

“Ngoan, làm cho em hết đau” Hắn dụ dỗ hôn lên trán cô.

“Anh gạt người” Lục Tình có chết cũng không nghe lời đại ác ma, hắn mỗi lần đều nói như vậy nhưng giữ chừng lại hung hăng đè cô xuống yêu thương một phen, khiến cả ngày cô không thể bước chân xuống giường.

Cô che tay lại, không cho hắn nhìn.

Lãnh Phương Đông nhấc bổng cô lên ép vào đầu giường, cắn mút đầu lưỡi mềm mại, hôn đến khi cô mềm nhũn ngã xụi lơ, bàn tay thô ráp mon men vuốt ve đùi cô, ngón tay dài đút vào.

“Đông...đừng như vậy” Cô nỉn non níu lấy bờ vai chắc nịch.

Bỗng dưng hắn rời khỏi người cô, bước xuống giường. Lục Tình cứ tưởng hắn đã tha cho mình nên cô vùi vào chăn nhắm mắt ngủ, mặc dù phía dưới khó chịu cô cũng mặc kệ.

Chưa được mấy phút hắn đã trở lại, trên tay cầm một cái khăn nóng, Lãnh Phương Đông dịu dàng chờm khăn nóng vào đùi cô, hắn lau nhẹ bên ngoài, dịch chảy ra thấm hết vào khăn.

Cảm giác ấm nóng làm Lục Tình mở mắt, đau rát không còn mà lại dễ chịu vô cùng, cô không biết hắn đang làm cái gì. Hắn nhẫn nại lau chùi cẩn thận, thấy lối đi khô ráo hẳn, dịch ái đã được đẩy ra lau chùi sạch sẽ, cách hoa lung lay, mật dịch trong suốt lại tuôn trào khiến đóa hoa ướt đẫm.

Hắn quăng bỏ cái khăn xuống sàn, mở rộng đùi cô đặt lên vai, chen vào chính giữa, cán gốc cứng rắn rục rịt đi vào.

Lục Tình đang chìm trong mộng mị đột nhiên cảm nhận được vật cứng rắn xâm nhập, cô choàng mắt nhìn người đàn ông đã ra sức cày cấy trên người mình, cô muốn hô lớn đẩy hắn ra thì môi bị bịt chặt, hắn đè lên người cô, vừa hôn vừa cắn, thắt lưng chuyển động liên tục.

Mặt cô chuyển từ hồng sang đỏ lự, chân mỏi nhừ lắc lư trên vai hắn.

Người đàn ông này thật không có tiết chế, hắn nghĩ cô là cái máy sao? Lục Tình tức giận đẩy đầu hắn ra, nhưng thân thể đã phản bội lại lí trí, cô ngượng ngùng rên rỉ, lồng ngực rắn chắn va chạm mạnh vào bầu ngực trắng nõn mềm mại, hắn điềm tĩnh quan sát, ánh mắt kiên định, tấm lưng nhấp nhô lên xuống, cô vòng tay ôm lấy hắn. Nơi kết hợp càng thêm sít sao, Lục Tình dụi vào cổ hắn, nỉn non thổn thức. Trà Muộn lqd

Hắn không kiềm chế được lực dao động, càng lúc tăng tốc vọt vào chôn vùi trong cô. Hắn vươn đầu lưỡi liếm láp vành tai mẫn cảm, tiếng thở dốc trầm bổng bên tai, hơi thở hắn phả trên mũi, giọt mồ hôi dọc theo cơ mặt nhỏ giọt xuống má cô, hắn say sưa nhìn ngắm gương mặt khả ái ửng hồng vì hoan ái, bên dưới gào thét kịch liệt va chạm, dịch bỏng nóng hổi phóng ào ạt lấp đầy đóa hoa căng trướng nở rộ, sự kích chặt làm hắn tê tái, nỗi sung sướng không nói lên thành lời, Hắn thỏa mãn nằm sấp trên người cô, khung cảnh nhu tình ấm ấp, ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên hai thân thể đang xếp chồng lên nhau.

Buổi sáng lặng lẽ trôi qua, không khí vơi bớt mùi vẩn đục, hắn ôm cô lên mặc lên người bộ váy dài tay khuất tới đầu gối, cô mềm nhũn nằm trong lòng hắn, để hắn chăm chút từng muỗng cháo loãng vào miệng cô.

Lục Tình ngoan ngoãn há miệng ăn, bất kể hắn đưa tới cái gì cũng đều không từ chối, nhai nuốt ực một cái cô lại há miệng chờ đợi, mắt chẳng thèm mở ra. Không phải đồ ăn, không phải cháo mà là đôi môi của ai kia, hắn đắc ý nuốt trọn đôi môi của cô, đầu lưỡi tham lam tiến vào càn quấy bên trong khoang miệng.

“Có muốn ăn nữa không?” Không biết là hỏi cô hay tự hỏi chính mình, cô một mực lắc đầu, xoa bụng “Em no rồi”

Hắn sủng nịnh lấy khăn mềm lau miệng cho cô, ôm trở về giường. Lãnh Phương Đông đắp chăn lên kín người cô, tay khẽ miết vết rách trên cái trán nhẵn mịn của cô, ôn nhu đặt một nụ hôn, thì thầm:

“Ngủ một giấc đi”

Lục Tình nhắm mắt lại ngủ li bì, chẳng biết qua bao lâu, cơn ác mộng ập đến, tay chân giống như bị trói chặt, có một bóng người chạy tới bổ nhào lên người cô, ánh mắt của qủy dữ, trán cô bịn rịn mồ hôi- cô giật mình thét lớn.

“Mau tránh ra, tránh xa tôi ra”

“Tình, em làm sao vậy?” Lãnh Phương Đông nghe tiếng cô liền chạy vào.

“Em thấy ác mộng, em không thấy anh đến” Lục Tình đỏ hoe dụi mắt, run rẩy nói.

“Không sao, đó chỉ là mơ thôi” Hắn vỗ lưng cô thầm an ủi.



“Nhưng em còn sợ, lỡ họ lại đến nữa thì sao?” Lục Tình giờ mới nhớ đến hai kẻ đã hại mình, một người là mẹ cô, một người là Trần Khư Tuấn, cô không dám chắc chắn họ sẽ buông tha. Giương đôi mắt lo âu, sợ hãi.

“Họ sẽ không có cơ hội đến gần em, yên tâm”

“Anh đã làm gì họ?” Cô là muốn hỏi “Anh làm cách nào mà biết cô bị nhốt ở đâu? Làm cách nào cứ được cô?”

Hắn hiểu điều cô muốn hỏi, trầm ngâm một lát rồi nói

“Một lát nữa đưa em đến một nơi”

“Ở đâu vậy?”

“Đến rồi sẽ rõ” Hắn đáp lời, vòng tay ôm cô lên.

Ngồi trên chiếc xe màu đen quen thuộc, Lãnh Phương Đông đặt cô ngồi bên cạnh ghế phụ, hắn khởi động xe lao vuốt trong màn đêm.

Lục Tình im lặng không quấy rầy, còn hắn tập trung lái xe, tay lái của hắn rất điệu nghệ, vững chắc, cảm giác như đang ngồi trên xe đua tốc độ vậy. Cảnh vật bên đường cô còn chẳng nhìn rõ, tay bám chặt vào thành ghế.

“Anh lái chậm một chút đi mà”

Lãnh Phương Đông liếc mắt nhìn cô, chân đạp thắng, quay vô lăng, xe từ từ chậm lại.

Hắn quên mất còn đang có người ngồi trên xe, xem cô tái nhợt thế kia dâng lên nỗi áy náy.

Xe quẹo vào khu đất trống ngoài ngoại ô, cô nhảy xuống đất ngơ ngác nhìn xung quanh, định lên tiếng hỏi thì hắn đã vòng tay ôm cô đi về phía căn nhà phía trước.

Một người đàn ông ngậm điếu xì gà trên miệng trông thấy hắn lập tức nhả ra, cung kính cúi đầu.

“Đại ca” Anh ta nhìn cô vội rối rít “Chào chị dâu, em là Lý Trương”

“Chào anh” Lục Tình đỏ mặt đáp, một tiếng chị dâu kia cô vẫn còn chưa quen.

“Bọn chúng đâu?” Hắn lãm đạm

Lý Trương lập tức mở cánh cửa căn phòng, trong đó tối ngòm, có tiếng ai đó kêu gào thảm thiết trong đêm, cô sợ hãi nép vào người hắn.

Công tắt điện mở kên, ánh sáng từ bóng đèn tròn dần dần hiện ra mọi vật.

Có hai người bộ dáng thê thảm nằm trên đống rơm rạ, dưới đất toàn màu đỏ sẫm.

Lý Trương tạt gáo nước lạnh khiến tiếng gào gú thêm thê lương, người đàn ông mặt màu bầm tím nói sảng “Xin tha cho tôi, đừng giết tôi”

“Làm gã tỉnh táo trở lại” Lãnh Phương Đông hạ lệnh.

Lý Trương đá mạnh xuống bụng, nắm tóc giật lên, vỗ vỗ mặt người đàn ông

“Mau tỉnh lại”

“Xin đừng đánh tôi nữa, tôi biết sai rồi” Người đàn ông khẩn thiết cầu xin.

Lục Tình nãy giờ nép sau lưng hắn, cô há hốc mồng nhận ra gã là Trần Khư Tuấn- cả người cô rét lạnh, níu chặt eo Lãnh Phương Đông.

Hắn kéo cô ra phía trước, lạnh lùng nhìn kẻ dưới đất.

“Em muốn hắn ta chết như thế nào?”

Lục Tình giật mình nhìn hắn, chết là giết người sao? Cô lắp bắp “Không”

“Hử? Em nói gì?” Hắn nheo mắt.



“Đừng làm chuyện phạm pháp, em không muốn” Cô nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Tay cô lạnh ngắt.

“Kẻ đụng đến em, đều phải chết” Hắn siết cô vào lòng, trầm giọng lãnh khốc.

“Anh đã bắt bà ta rồi?” Cô hỏi, cũng thầm chắc chắn.

“Ừm”

“Đông…không cần làm như vậy. giao họ cho cảnh sát có được không?” Lục Tình giật giật tay hắn, cô không muốn nhìn thấy cảm máu me.

“Cảnh sát không thể giam họ cả đời” Hắn thờ ơ.

Hắn ra hiệu cho đàn em, một lát sau người đàn bà sắc mặt trắng bệch, giống như người điên vậy. Bà ta thấy cô liền lao nhanh đến

“Tình, mày quen biết với đám xã hội đen này. Mày mau kêu họ thả mẹ ra” Người đàn bà tóc tai rũ rượi, mắt bà ta toàn tơ máu, trông thấy cô liền kêu la thảm thiết.

Cô thoát khỏi bàn tay dính máu của bà ta, người này là mẹ cô sao?

Lãnh Phương Đông tư lự đứng nhìn, hắn không can thiệp vào để mặc cô xử lí, Lục Tình bịch miệng ngăn cơn buồn nôn, cảm giác thật kinh tởn.

“Tình, mẹ biết sai rồi, xin con thả mẹ ra được không?” Bà ta lê lết bấu víu lấy chân làm cô nhảy cẩn lên, hoang mang rối loạn.

“Biết sai còn làm chuyện tàn nhẫn với con ruột của mình. Bà không sợ ông trời nhìn thấy sao?” Nước mắt đè nén trong hốc mắt.

“Mẹ không dám nữa” Bà ta khóc lóc, dậm đầu xuống đất.

Hắn đang khoanh tay lãm đạm nhìn về phía cô, Lục Tình biết cô phải tự ra quyết định, vậy đều cô mong muốn trừng phạt họ. Khi chịu tổn thương, cô đã từng muốn giết chết họ, nhưng mà lòng người quá mềm yếu, thâm tâm cô chưa từng muốn trừng phạt hay hại bất kì ai.

“Em muốn về nhà”

Hắn không trả lời, nhìn sang Lý Trương. Chẳng mấy chốc bà ta và Trần Khư Tuấn bị treo lên dây xích, Lý Trương cùng một người thuộc hạ khác quất roi điện lên người cả hai. Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, vô cùng gên rợn, Lục Tình không tài nào chịu đựng được cảnh tàn bạo này, cô quay người bỏ chạy.

Cô chật vật trốn chạy khỏi nơi này, bị hục chân suýt ngã nhào, chân cô truyền đến cảm giác đau đớn, hình như chẹo chân rồi! Lục Tình bước đi khập khiễng, đột nhiên cả người bị nhấc lên, hắn vát cô lên vai.

Bụng va vào bờ vai cứng như đá của hắn, cô nhíu mày than nhẹ.

Không gian kín bên trong xe, điều hòa phả hơi lạnh cô co ro người lại, hắn im lặng lái xe.

Nước mắt cô tí tách rơi.

“Kít........két” Tiếng phanh xe gấp vang dội, Lãnh Phương Đông gắt gao nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị nổi gân xanh, gằm giọng rống lên.

“Em khóc cái gì?”

Lục Tình sợ sệt quên cả việc lau nước mắt.

“Chết tiệt, không được phép khóc” Hắn tức giận ghì chặt bả vai cô.

Lục Tình càng khóc dữ dội.

Hắn cúi xuống chặt môi lại, chằng chọc hôn mút, kích động, tức giận ngầu nghiến môi lưỡi.

“Đông…” Cô thút thít, lại tiếp tục nói

“Đừng lấy mạng họ”

“Em muốn tha cho họ, đừng quên rằng những kẻ đó suýt hại chết em” Hắn kìm chế cơn giận.

“Em không muốn tay anh dính máu” Lục Tình nghẹn ngào nước mắt thi nhau rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Nó, Em Trốn Không Thoát Đâu!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook