Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2559: Nhất sinh nhất thế nhất song nhân 57

Trình Ninh Tĩnh

08/08/2017

Hai người ở bên trong nói chuyện, Hạ Thiên còn lớn tiếng như thế răn dạy, bên ngoài Rachel cùng Crystal đang chờ lập tức xông tới, lại thấy Hạ Thiên một tay chống ở trên giường, cơ hồ muốn nằm đè lên người công chúa bọn họ, tư thế ái muội, hai người đưa mắt nhìn nhau, thoáng cái không biết nên làm cái gì bây giờ, Hạ Thiên quay đầu, "Cút ra ngoài!"

Hắn đối với Rachel Crystal cũng không giống với đối Sophia tính tình tốt, hai người nhanh như chớp lại chạy ra đi, lại phục hồi tinh thần lại, dựa vào cái gì bọn họ cút ra ngoài a, muốn cút cũng là Hạ Thiên cút a, đây là nước A địa bàn a. Rachel không cam lòng muốn đi vào, nói không chừng hắn bắt nạt công chúa đâu, Crystal kéo cô, sau đó thông tri quân thượng cùng vương phi.

Sophia đẩy hắn, “Cậu tránh ra một chút."

Hạ Thiên liếc nhìn cô một cái, lui ra một chút, Sophia xoa xoa mi tâm, muốn ngồi dậy, nằm không thoải mái, cô cũng ngủ đủ rồi, Hạ Thiên cẩn thận từng li từng tí đỡ cô đứng dậy, cầm lấy gối kê ở sau lưng cô, Sophia nói, "Phiền phức anh đem đèn bật một chút."

"Bật đèn?" Hạ Thiên nhìn nhìn trời bên ngoài, tuy nói là chạng vạng , bên này cùng châu Âu như nhau, muốn tới ** điểm mới trời tối đâu, hiện tại tia sáng đích xác không quá sáng sủa, thế nhưng, đọc sách đều không có vấn đề gì, bật đèn làm cái gì? Hắn mặc dù không hiểu, nhưng bắt đầu mở đèn, một bật đèn mới phát hiện, phòng bệnh này lý thủy tinh đèn đặc biệt sáng sủa, giống như ban ngày.

Hạ Thiên tuy là nghi hoặc, nhưng là không nói gì, này dù sao cũng là phòng bệnh dành riêng cho công chúa, cao cấp một điểm tựa hồ cũng nói được, Sophia nhìn hắn, nhất thời không biết nói cái gì.

"Nhiều năm như vậy không gặp, không có gì nói nói với tôi?"

"Tôi và anh cũng không phải rất quen biết."

Hạ Thiên mỉm cười, Sophia đều đã quên, lần trước thấy hắn cười là chuyện bao nhiêu năm trước, nhìn ngây người mấy giây, lại thật nhanh dời đi chỗ khác tầm mắt, Hạ Thiên nói, "Oa Oa, em oán tôi sao?"

Một câu nói, hỏi được Sophia tâm cũng đau.

Oán sao?



Không, cô một chút cũng bất oán, cũng không hận, cô chỉ là bất đắc dĩ.

"Anh đã cứu tôi, tôi sao có thể oán anh, tôi rất cảm kích anh." Sophia trả lời rất chính thức, cũng không một điểm ám muội, cô không hiểu, vì sao hắn lại xuất hiện ở trong phòng bệnh.

Đấu súng sự tình, chẳng lẽ quá khứ rất nhiều ngày? Còn là nói, hắn vẫn luôn chú ý động thái nước A, hoặc là nói quan tâm động thái của cô? Không có khả năng, ca ca hận cô, năm năm trước ở Zurich, cô là có thể cảm giác được.

"Chớ giả bộ, được không?" Hạ Thiên khẽ nói, "Tôi không phải đồ ngốc, ngay cả em rốt cuộc có ký ức hay là không có ký ức đều phân biệt không được, năm năm trước tôi có lẽ còn có thể bị em lừa, bây giờ, em còn muốn gạt tôi? Chính em đều đã quên, thời gian em nửa tỉnh nửa mê nói cái gì đi, nha đầu ngốc, đó cũng không phải là lời nói đối với một người không quen biết sẽ nói."

Cô rốt cuộc nói cái gì? Cô trong lòng hiểu rõ, khó tránh khỏi trong lòng oán hận chính mình, thế nào như vậy không kháng cự được, vì sao nhìn thấy hắn, tất cả đều không khống chế được, ngụy trang nhiều năm, hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nếu như cô tiếp tục phủ nhận, cũng quá giả tạo .

Ca ca thông minh như vậy, khẳng định biết cô là ngụy trang, cho hắn biết cũng không sao chứ, tám năm, bọn họ cũng không phải là lúc trước bộ dáng, coi như là bọn họ thời thơ ấu một đoạn ký ức mà thôi.

"Kia làm sao? Tôi đã không phải là Oa Oa của tám năm trước." Sophia nhìn hắn, "Anh cũng không phải là ca ca trong ấn tượng của tôi, chúng ta đều đã trưởng thành, không phải còn nhỏ."

"Em quả nhiên toàn bộ nhớ."

"Anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook