Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 73

Ninh Giang Trần

18/11/2017

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

"Cung tiễn Nhan đại nhân."

Lúc người gác cổng khom người cúi đầu, khóe mắt khẽ thấy bóng người xẹt qua thật nhanh, nghĩ thầm Binh Bộ Thượng Thư này đúng như lời bên ngoài nói tình tình thiếu bình tĩnh như đứa trẻ.

"Trở về phủ." Âm thanh từ bên trong xe ngựa truyền tới, phu xe giương roi lên, bánh xe lăn trên đường đá.

Nhan Bân nhỏ giọng: "Hài tử, ngươi chỉ cần biết, phụ thân ngươi là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa."

"Ta biết." Thanh Trĩ là một đứa trẻ yếu ớt nhưng kiên định, khuôn mặt nhỏ nhắn chín chắn hơn tuổi ngước lên từ trong ngực hắn.

Trong không gian, mây ngừng trôi gió ngừng thổi, có bao nhiêu người có thể đoán được làn sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, đổi thiên địa trong tương lai?

Trong hoàng cung nguy nga, cũng xảy ra giông tố khác.

"Khởi bẩm hoàng thượng, Nguyệt phi nương nương phụng mệnh đến."

Lý Giám vung tay lên, Quý Ngân Nhi mặc cẩm y, thiên kiều bá mị, khóe mắt mang theo nụ cười không che giấu được, đi vào trong điện nhẹ nhàng hạ bái: "Nô tì bái kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Cửa điện phía sau đột nhiên đóng lại. Vốn đang vui sướng muốn điên lại bị thay thế bằng tâm thần thấp thỏm không yêu, trong cung điện rộng rãi vang từng tiếng bước chân một ép tới gần, nàng không dám cử động.

Lý Giám đứng lại phía trước cách nàng không xa: "Ái phi, ngươi biết lần này trẫm tuyên ngươi đến là vì chuyện gì sao không?”

"Thiếp. . . . . . Thiếp thân không biết." Ngay cả ngẩng đầu nàng cũng không dám, chỉ cảm thấy sức ép cường đại như Thái Sơn đè đầu, làm nàng khó thở.

"Bốp!"

Khóe miệng tràn máu, nàng bị một sức lực đánh ngã đến trên đất, dù là con nhà võ cũng không còn một chút xíu năng lực phản kháng, tiếng vang ong ong quanh quẩn trong đầu.

Ngay cả ống tay áo của Lý Giám cũng không động chút nào. Hắn nửa ngồi xuống, "Trẫm hạ chỉ không cần bất kỳ lý do gì, ngươi lại có thể nói tiếp không biết."

"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . ." Quý Ngân Nhi biết bất kể như thế nào nàng cũng không đấu lại được người trước mắt này, nàng chỉ có thể cầu xin, lấy một đường sống. Tinh thần nàng vỡ tan, đưa tay kéo vạt áo long bào: "Thiếp thân không dám, cầu xin hoàng thượng. . . . . . Hoàng thượng tha mạng. . . . . . Thiếp thân không dám. . . . . ."

Lý Giám đứng lên: "Muộn rồi." Hắn xoay người, Quý Ngân Nhi cúi đầu nằm rạp trên mặt đất: "Người đâu."

Cửa mở ra, ngược chiều ánh sáng, Quý Ngân Nhi hoảng hốt nghe thấy "Đánh Nguyệt phi vào thiên lao, tội danh: âm mưu phạm thượng. Nếu như có người cầu cạnh, xử cùng tội", trước mặt bỗng tối sầm, ngất đi.

Cửa điện khép lại lần nữa, Lý Giám nói: "Xán Nhược, im lặng là bày tỏ không đồng ý sao?"



Thẩm Xán Nhược mặc còn chưa thay nam trang, lông mày anh tuấn khẽ nhăn, "Không có nguyên nhân mà hỏi tội là chuyện bạo quân làm."

"Nguyên nhân ta ngươi đều biết." Lý Giám chợt nhíu mày.

"Lúc này định xử trí nàng, sợ cũng không ngăn được lời đồn."

Lý Giám than nhỏ, đi tới ôm vai kia: "Xán Nhược, ngươi cho rằng ta sẽ sơ sót chỉ trừ họa nhỏ mà coi nhẹ đại nạn bên ngoài cung sao?"

Người nghe thấy liền giật mình: "Ngươi. . . . . . Biết?"

Lý Giám cúi đầu, khẽ hôn lên trán: "Xán Nhược, yên tâm, trẫm sẽ không để bất cứ chuyện gì hại đến ngươi." Hắn hơi nheo mắt lại, "Lúc này, Địch Uy cũng đã xử lý mọi chuyện gần xong rồi."

Thẩm Xán Nhược ngẩng mạnh đầu: "Ngươi. . . . . ."

Cuồng phong đột nhiên nổi lên khiến cho lửa tràn ra khắp nơi, lấy phủ Lễ bộ thượng thư làm trung tâm, một đám dân cư trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Lửa đỏ quang chiếu vào khuôn mặt không biểu cảm của Địch Uy, hắn nhận được lệnh cũng chỉ dừng lại ở chỗ khắc phục hậu quả, công việc dọn sạch phía trước đã có Ảnh Vệ xử lý toàn bộ ổn thỏa.

"Không được cho bất kỳ ai biết tối nay Sở phủ xảy ra chuyện gì."

Âm điệu lạnh lẽo giống như vương giả bị xâm phạm lãnh địa ra mệnh lệnh cuối cùng. Thân là thần tử, trừ phục tùng, không có lựa chọn.

"Hôm nay có ai đã bái phỏng Sở phủ?" Hắn nhỏ giọng hỏi.

"Bẩm đại nhân, Nhan đại nhân sau giữa trưa đã tới."

Địch Uy mặt liền biến sắc: "Hắn?"

Tấm màn tung bay, cửa cung bị gió thổi lay động, cuốn lấy lá rụng trong điện bay lên.

Dây cột tóc trong lúc đánh nhau đã bị rơi, sợi tóc tán loạn trên gương mặt mờ mịt, lửa giận lên cao khiến gió lạnh thấu xương cũng không thể hạ nhiệt.

Thẩm Xán Nhược tay cầm lợi kiếm, nhắm thẳng vào phía trước, giọng nói lạnh lùng kiên quyết không thể nghi ngờ: "Để ta đi."

Lý Giám yên lặng chăm chú nhìn hắn: "Xán Nhược, ngươi không nên hành động theo cảm tình."

"Cái gì gọi là hành động theo cảm tình? Chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn một thần tử vô tội bởi vì ta mà bị chém cả nhà sao?" Thẩm Xán Nhược trầm giọng nói, "Ngươi có phương pháp xử lý của ngươi, nhưng đừng nghĩ ngăn cản ta."



Hắn thu kiếm xoay người muốn đi, Lý Giám hét lớn một tiếng: "Xán Nhược ——! Đừng quên, ngươi là hoàng hậu."

Thẩm Xán Nhược dừng bước, Lý Giám hoãn lại giọng điệu, rồi nói tiếp: "Nếu để mặc cho Sở Ly quậy lớn chuyện, sẽ ảnh hưởng đến cả uy nghi hoàng tộc, cả gốc rễ của triều đình. Xán Nhược, nước vừa mới lập, không chịu được sức ép thương gân động cốt này, lòng dạ đàn bà nhất thời có thể khiến cả nước rung chuyển, ngươi suy nghĩ hậu quả một chút xem ——"

"Lý huynh." Thẩm Xán Nhược chậm rãi quay đầu lại, từ dưới ngước nhìn lên người trên long tọa: "Đó là mạng người."

Lý Giám bị ánh nhìn trong mắt hắn làm ngẩn ngơ.

Thẩm Xán Nhược từng bước một đến gần: "Đó là từng người vẫn còn sống ờ sờ, bọn họ có tình cảm có sinh mạng, bọn họ không phải là súc vật ngươi nói hy sinh thì bị hy sinh! Ta, Thẩm Xán Nhược, đường đường chính chính đang sống, bọn họ cũng đường đường chính chính đang sống, vì bí mật của một mình ta, lại bắt bọn họ biến mất, chuyện như vậy, Thẩm Xán Nhược ta làm không được!" Hắn hơi ngừng, "Lý huynh, ngươi nói đúng, ta là hoàng hậu, nhất quốc chi mẫu, dân chúng trong thiên hạ đều là con dân của ta, vậy bây giờ, nhất định ta phải đi cứu bọn họ, mới không phụ hành động quỳ lạy kêu nương nương thiên tuế kia."

"Xán Nhược. . . . . ." Lý Giám phi thân kéo hắn, tay phát run, "Ngươi đừng đi, ngươi đừng đi. Trẫm không thể mất ngươi. . . . . . Trẫm không thể thiếu ngươi. . . . . ."

Thẩm Xán Nhược cúi đầu: "Lý huynh, ngươi tự mình lên ngôi nên mọi chuyện đều suy nghĩ từ góc độ đế vương, bảo thay đổi là vì hoàn cảnh ép buộc khiến người ta không thể điều chỉnh lại. Ta cũng không trách ngươi, chỉ là ta cũng có nguyên tắc làm việc của mình, ta cũng có thứ mình muốn bảo vệ, cũng có tín niệm không thể bị xâm phạm. Chuyện hôm nay, ta không ngờ ngươi làm nhanh chóng cùng tàn nhẫn như vậy. Ngươi không muốn cho ta thời gian, không muốn để ta tham dự vào, ngươi chỉ muốn để ta nằm trong hoàn cảnh an toàn nhất. Nhưng cả đời Xán Nhược mong muốn, chỉ cầu quang minh lỗi lạc, trên không thẹn với trời đất, dưới không hổ với lương tâm mình. Nếu như ngươi trước đó nghe ta nói một hai, có lẽ đã không có cảnh tượng như trước mắt."

Lý Giám ôm lấy hắn: "Xán Nhược, trẫm sai rồi, lần sau chắc chắn trẫm sẽ nghe lời ngươi ——"

" Tiếp theo là tiếp theo, lần này là lần này." Thẩm Xán Nhược thoát khỏi ngực hắn: "Hoàng thượng, tối nay ta không thể không đi. Nếu như ngươi thực sự thông cảm cho ta, hãy thả ta đi, đây là trách nhiệm của ta."

Lý Giám trầm mặc, Thẩm Xán Nhược từng bước một lui về phía sau. Hắn nhìn người kia, lòng rối như bòng bong. Có rất nhiều chuyện ở bên trong, dù bọn họ có tình cảm kia, mâu thuẫn vẫn tồn tại. Đối với Lý Giám, hắn hận không được. Yêu không có sai, theo lập trường của Lý Giám, phương pháp hắn lựa chọn cũng không sai. Sai là ai đây? Vấn đề này, có lẽ chỉ có trời xanh mới có thể cho ra đáp án.

Lòng hắn biết, bước đi này, có bao nhiêu khó khăn. Nhưng hắn không thể không đi. Hắn nhìn Lý Giám một cái cuối cùng, muốn mặt mũi của đối phương khắc ở trong đầu của mình, lúc xoay người, hắn thở dài thật sâu.

Một bóng dáng từ phía sau đuổi theo hắn, trước khi thân thể hắn chạm xuống đất, Lý Giám đã đón lất hắn, ôm vào trong ngực.

Ánh mắt của hắn từ mê mang lâm vào buồn bã thê lương, Lý huynh. . . . . .

Lý Giám không dám nhìn cặp mắt kia, hắn ôm chặt Thẩm Xán Nhược ngã ngồi trong cung điện to lớn. Lòng của hắn đang hò hét: Xán Nhược, ta biết rõ ngươi sẽ hận ta, ta biết rõ. . . . . . Nhưng mà, ta không thể để cho ngươi đi. Trẫm không thể gánh chịu hậu quả mất ngươi, ngươi là mạng của trẫm!

Tiếng gió, mơ hồ truyền tới tiếng sấm, tiếng mưa rơi lần lượt đến, vang lên ngoài điện.

Ông trời chứng kiến tất cả, hơn nữa vẫn luôn nhìn về sau, luôn luôn.

Mưa từ từ dập tắt ngọn lửa thiêu đốt, nó luôn chậm một bước so với gió. Tàn mưa, mưa tàn, xóa hết những thứ đã từng tồn tại.

Ngựa chạy hết khả năng, người bên trong xe chịu đựng xóc nảy, cùng nước mưa hắt vào vô cùng ẩm ướt.

Mơ hồ truyền tới tiếng vó ngựa truy đuổi, chỉ cần ngừng nghỉ là lại chìm ngập trong cảm giác sợ hãi, khiến Nhan Bân nhíu chặt chân mày.

Hắn không ngờ Địch Uy sẽ đến nhanh như vậy, nhưng hắn hiểu rất rõ, thân là Hình Bộ Thượng Thư, Địch Uy sẽ nhổ cỏ tận gốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mẫu Nghi Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook