Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Quyển 4 - Chương 107: Tạ: Gặp gia trưởng

Thất miên thất dạ

11/06/2017

Lúc tôi còn rất nhỏ, đã mất đi phụ thân.

Mặc dù hiếu kỳ, nhưng tôi càng rõ ràng, đó là nỗi đau không nên nhắc đến.

Từ khi tôi bắt đầu hiểu chuyện, mẹ làm việc phi thường bận bịu, làm nghiên cứu, soạn bài, dẫn dắt học sinh... Công việc chiếm cứ hai phần ba thời gian của mẹ, còn lại một phần ba, nhưng cũng không thuộc về tôi.

Thậm chí, thời gian tôi và mẹ có thể chung đụng còn không sánh được học sinh nàng đắc ý nhất.

Không phải là chưa từng oán giận, nhưng tôi biết, mẹ là yêu tôi, chính như tôi yêu mẹ.

Xưa nay mẹ sẽ không quên sinh nhật tôi, có thể thuộc lòng thời khoá biểu của tôi và ca sĩ tôi thích nhất, biết hết thảy quan hệ thân mật bạn trai của tôi, chưa bao giờ can thiệp hứng thú của tôi, cũng chưa bao giờ nỗ lực dò xét tôi ... Ngoại trừ thời gian làm bạn với tôi quá ít, hầu như mẹ là một người mẹ hoàn mỹ.

Cũng chính bởi vì nàng nuôi thả giáo dục, để tôi rất sớm học được độc lập, mặc dù là một mình rời đi cố hương, đến một thành thị khác đi học, tôi cũng chưa từng hối hận sợ sệt.

Tôi tôn trọng sự lựa chọn của mẹ, đồng thời lấy nàng làm gương, tôi cũng hi vọng mình có thể trở thành sự kiêu ngạo của mẹ.

Tôi cho rằng, mẹ ở thành phố B sống rất tốt, thế nhưng hiện tại lại có một người chạy tới nói cho tôi, không phải như vậy.

Càng quá đáng chính là, người này đang dùng mẹ uy hiếp tôi.

Tôi cảm giác mình sắp điên rồi.

"Tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh?" Tôi nỗ lực duy trì trấn định, kì thực tâm hoảng ý loạn, một chút đều không nắm chắc - tôi căn bản không dám đi đánh cược một khả năng nhỏ nhoi kia.

"Tạ tiểu thư không tin tôi cũng là lẽ thường, nếu như cô nhất định muốn nhìn thấy chứng cứ..." Lăng Chí nhún vai một cái, từ trong túi tiền móc ra một nhánh bút máy đưa tới.

Tôi bắt đầu lo lắng, phản ứng đầu tiên chính là đi tìm kiếm nắp bút máy đó- quả nhiên, mặt trên dùng chữ tiểu triện khắc lại một chữ "An". Cái bút máy này, là thời điểm tôi năm thứ nhất đại học, tiêu hết tích góp làm thuê đến đệ nhất dũng kim, mua quà sinh nhật cho mẹ. Cũng không phải đồ vật quý trọng cỡ nào, nhưng là tâm ý của tôi.

Có thể thấy, bút máy đã có chút cũ, trên nắp bút chữ viết bị mài phai nhạt dấu vết, có thể thấy được chủ nhân thường thường vuốt nhẹ thưởng thức.

- nói như thế, mẹ thật sự ở trong tay bọn họ.

Tâm tôi phảng phất bị một cái tay chiếm lấy , chặt đến thở không lên khí.

Tiêu vỗ vỗ bờ vai tôi, một tay nắm tôi thật chặt, từ lòng bàn tay liên tiếp truyền đến hơi chút lạnh lẽo, để tôi hơi hơi tỉnh táo một chút - đó là chiếc nhẫn chúng tôi vừa mới trao đổi qua.

Đúng rồi, Tiêu đã là thê tử của tôi đây.

Vì nàng, cũng vì mẹ, tôi không thể dễ dàng bị đánh đổ, tôi phải tỉnh táo, tỉnh táo lại.

Hít sâu một hơi, tôi hướng nàng gật đầ, ra hiệu chính mình không sao rồi; nàng cười yếu ớt đáp lại, nhưng cũng không buông tay, trái lại nhìn về phía Lăng Chí, lạnh giọng hỏi: "Mục đích của ngươi?"



"Rất đơn giản, xin mời Tạ tiểu thư cùng tôi đi thành phố B, đương nhiên, Tiêu đội trưởng cũng có thể cùng đi." Lăng Chí thấy chúng tôi có vẻ xiêu lòng, vẻ mặt cũng không khỏi ôn hòa một chút.

- nghe hắn ý tứ, chỉ sợ bọn họ từ vừa mới bắt đầu mục tiêu chính là tôi, mà không phải Tiêu.

Chẳng qua, trên người tôi có cái gì bọn họ cảm thấy hứng thú sao?

Không nghĩ ra manh mối, tâm tôi cũng bị lo lắng chiếm cứ, không đợi hắn giục, liền cùng Tiêu đồng thời lên xe của hắn.

Đám Hoạt Thi kia đúng là không có theo tới, chỉ ở tại chỗ nhìn theo ba người chúng tôi lái xe rời đi, phảng phất con rối hình người mất đi linh hồn.

"Anh không sợ chúng tôi đào tẩu?" Nắm bút máy, tôi không nhịn được hỏi.

Tuy Lăng Chí dị năng hệ lôi lợi hại, thế nhưng chỉ cần chúng tôi muốn chạy trốn, thêm vào Nhị Bảo trợ trận, hắn tuyệt không phải đối thủ của chúng tôi, trói lại hắn làm con tin, cũng không phải là không thể...

Hắn vô tình liếc mắt kính chiếu hậu một cái, giọng điệu chắc chắn: "Cô sẽ không... Trừ phi, cô không muốn gặp An giáo sư ."

Tôi nắm chặt nắm đấm, nhưng vô lực phản bác - hắn nói không sai, khi chưa nhìn thấy mẹ, xác định mẹ an toàn trước, tôi không dám manh động.

Tôi có thể làm, đại khái chỉ có cầu khẩn mẹ không có sao thôi.

Xe bất quá đi mấy tiếng, chúng tôi liền gặp phải một làn sóng rồi lại một làn sóng quân đội Hoạt Thi đi ra đoạt lại não tinh, mỗi một kẻ dẫn đầu lúc nhìn thấy Lăng Chí thì đều sẽ hướng hắn xa xa cúi chào, mệnh lệnh đội viên nhường đường cho đi, có thể thấy được Lăng Chí địa vị không thấp, mà chúng tôi cũng tuyệt không có khả năng chạy trốn, thảo nào hắn không có sợ hãi.

Bên dưới quân đội dày đặc vây quanh như vậy, tôi và Tiêu chỉ cần rời khỏi không gian, chính là có chạy đằng trời .

Tôi không khỏi lại nghĩ: Nhiều Hoạt Thi bồi dưỡng như vậy, chỗ nào là tác phẩm của tổ chức bình thường? Có thể hay không, cũng có quan hệ với căn cứ đào tạo xác sống bồi dưỡng cũng ở thành phố A? Nếu hai cái thật sự có liên hệ, người giật dây đó, thật sự là tổng thể thật lớn a...

Có lẽ là thấy tôi trầm mặc quá lâu , Tiêu kéo tôi vào trong ngực nàng, để sát vào bên tai của tôi khẽ cười nói: "Em đang lo lắng cái gì? Sửu tức phụ chung quy phải thấy cha mẹ chồng, lẽ nào mẹ em còn là lão hổ, sẽ ăn tôi hay sao?"

Biết nàng là hết sức trêu tôi vui vẻ, tôi cũng theo nàng khoa trương lắc lắc đầu, ở trên cằm nàng chạm khẽ một cái: "Nếu chị như vậy còn tính là 'Sửu tức phụ', kia chẳng phải là tân nương khắp thiên hạ đều không mặt mũi gặp người ?"

"Ồ ~ xem ra, người nào đó đối với tôi rất có tự tin, hả?" Nàng cảnh cáo liếc mắt Lăng Chí sau khi xuyên qua kính chiếu hậu nhìn chúng tôi chuyển động cùng nhau khiến vô lăng trơn trượt trong nháy mắt, lập tức ngó mặt đi chỗ khác, đối đầu tầm mắt của tôi nhưng quyến rũ mà ôn nhu.

"Không, người nào đó chỉ là đối với ánh mắt của chính mình có tự tin mà thôi." Tôi xoa gò má của nàng, hôn môi một đường lan tràn, cuối cùng dán lên mục đích thực sự, cực điểm triền miên - về phần ý nghĩ của Lăng Chí, mặc kệ nó!

Thật vất vả nhìn thấy cột mốc đường có đánh dấu chữ thành phố B, tôi cảm giác Lăng Chí phụ trách lái xe so với tôi càng thêm thở phào nhẹ nhõm.

Càng tiếp cận thành phố B, càng khó nhìn thấy xác sống kết bè kết lũ, liền ngay cả linh tinh gặp phải một hai con đều là khô quắt khô gầy, dường như rất lâu cũng không từng ăn uống, bị bánh xe nghiền một cái liền hóa thành nát vụn, không có nửa điểm uy hiếp; trái lại tỉ lệ gặp phải Hoạt Thi và trạm gác nhân loại tăng cao không ít, hầu như có thể nói đem một khu vực lớn đều khống chế bên dưới mạng lưới giám sát -- không hổ là đô thành B.

Tôi không khỏi đem to nhỏ căn cứ trên đường gặp được so sánh cùng nhau, lại phát hiện đều chỉ là lấy trứng chọi đá thôi. Mà khi tôi thật sự nhìn thấy căn cứ thành phố B sau tận thế được xưng là kiên cố nhất hoàn thiện nhất, tôi cuối cùng đã rõ ràng tại sao nhiều người như vậy vót đến nhọn cả đầu cũng muốn đến thành phố B tìm kiếm che chở.

Xe bọc thép, súng phòng không, pháo cối... Hết thảy tôi có thể tưởng tượng đến vũ khí quân sự, ở đây giống như không cần tiền xếp hàng ngang, đem thành phố B tầng tầng vây quanh; xi măng cốt thép xây dựng tường thành có ít nhất mười mét trở lên, giống như tường đồng vách sắt hộ vệ thành phố này, không cần nói là xác sống, coi như là quân đội dùng đại pháo oanh thành, cũng không thể đánh hạ nhanh như vậy.

Xe chúng tôi cách cửa thành không xa liền bị yêu cầu dừng lại, trên tháp quan sát cao hơn hai mươi mét tỏa ra một chùm đèn tín hiệu màu đỏ, đánh dấu địa điểm chúng tôi đỗ xe.



Lăng Chí ra hiệu chúng tôi theo hắn xuống xe.

Cửa thành dần dần mở ra, một đội binh lính thân mặc quần áo quân đội chậm đến gần, không nói một lời đem chúng tôi ngăn cản. Đi ở cuối cùng chính là một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, đeo quân hàm, xem tuổi đã không nhỏ, thế nhưng thân thể thẳng tắp, phong độ hiên ngang, không chút nào trạng thái già nua, nói vậy khi còn trẻ nhất định là đại soái ca - tôi cảm giác được một khắc đó hắn xuất hiện, Tiêu lập tức trở nên căng thẳng.

Không chờ tôi đặt câu hỏi, nàng lại cấp tốc khôi phục trấn định, dắt một khéo léo mỉm cười, như đeo lên một tấm mặt nạ không chê vào đâu được: "Đã lâu không gặp, cha."

"Con gái, rốt cục cam lòng trở về?" Cha Tiêu, cũng chính là cái người quan quân trước mắt nghiêm túc thận trọng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tiêu cùng tôi nắm lấy tay nhau, sau đó dời ánh mắt, quay về Lăng Chí hơi gật đầu, lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Tiêu, ánh mắt sắc bén, không giận tự uy, thanh âm trầm ổn bên trong mang theo không thể nghi ngờ, "Đi theo ta."

"Bá, bá phụ chào ngài, con tên Tạ An Nhiên, là Tiêu..." Tôi cũng không biết bản thân dũng khí từ đâu mà đến, chếch bước che ở trước người Tiêu, nói lắp ba lắp bắp hướng nam nhân lạnh lùng có khuông mặt tương tự Tiêu giới thiệu chính mình.

"Thê tử của con, con dâu ngài." Tiêu cướp lời trước tôi nói rằng, đem hai chữ "bằng hữu" tôi còn chưa mở miệng nghẹn trở lại - nhưng dường như nàng còn chê sắc mặt của đối phương không đủ lạnh lẽo, kéo tay tôi giống như khoe khoang quơ quơ, chiếc nhẫn màu trắng bạc ở dưới ánh mặt trời chiếu rọi hiện ra ánh sáng kim loại chói mắt, "Thật xin lỗi con không thể chờ được huynh trưởng tìm được chị dâu sau đó mới kết hôn, ngài sẽ không trách con chứ?"

- tôi còn thực sự không phát hiện Tiêu có một mặt phản nghịch như vậy, tựa hồ đang cố ý gây hấn với đối phương, mà chính mình lại dửng dưng như không cười... Nói thật, Tiêu như vậy, để tôi cảm thấy đáng yêu, lại đau lòng.

"Hồ đồ!" Ba ba Tiêu quả thực bị làm tức giận, khí thế kia như là một con sư tử nổi giận, phảng phất sau một khắc liền muốn nhào lên xé người - hắn phất phất tay, mệnh lệnh đám binh sĩ phía sau, "Mang nàng đi cho ta!"

"Rõ, quan trên!" Đám binh sĩ nhận được mệnh lệnh, ra vẻ liền muốn tiến lên đem tôi và Tiêu kéo ra.

Tôi cảm giác được Tiêu sầm mặt lại, mu bàn tay lộ gân xanh, tựa hồ không nhịn được muốn ra tay rồi - nếu như ở đây động thủ, chỉ sợ sẽ bị những súng pháo oanh tạc biến thành chất thải.

Tôi gấp đến độ cái trán trực đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết nên khuyên giải hay là lôi kéo Tiêu chạy trốn.

Lúc này, Lăng Chí lại chặn lại những binh lính muốn lên trước kia, cau mày nhìn về phía ba ba Tiêu, đúng mực nói rằng: "Tiêu tư lệnh, phòng nghiên cứu chúng tôi cùng quân bộ luôn luôn là nước giếng không phạm nước sông, chuyện gì đều có chỗ thương lượng, ngài sẽ không muốn ở cửa động thủ đưa tới đội bảo vệ đô thị chứ?"

"Hừ, ta phải xử lý việc nhà của chính mình, điều này cần phòng nghiên cứu các ngươi phê chuẩn sao? Tiểu Lăng a, ngươi quản chuyện không khỏi cũng quá rộng!" Tiêu tư lệnh cười lạnh một tiếng, nhưng không mua nợ.

"Tôi tự nhiên không có quyền dính líu vụ sự nhà ngài, thế nhưng hai vị tiểu thư này đều là tôi mang đến, các nàng đi ở tự nhiên cũng là do phòng nghiên cứu của tôi phụ trách sắp xếp, kính xin Tiêu tư lệnh không nên ra tay can thiệp... Bằng không sự tình làm lớn, ai trên mặt cũng rất khó coi." Lăng Chí nhất định không chịu thoái nhượng, tuy rằng giọng điệu vẫn là cung kính, trong ngoài lời nói nhưng mang theo một tia uy hiếp.

"Tiểu tử ngươi tính là thứ gì, cút ngay cho ta!" Tiêu tư lệnh vẫn không hề bị lay động, trong cơn giận dữ thậm chí đã không để ý song phương ở bề ngoài hòa bình, nói rõ là không nể mặt mũi cũng phải đem Tiêu mang đi - bởi vì tôi cùng Tiêu không chịu tách ra, hắn liền hạ lệnh đem hai người chúng ta đồng thời mang đi.

Bất luận là Tiêu hay là Lăng Chí, đều bày ra công kích trận thế; đám binh sĩ kia cũng không cam lòng yếu thế, giơ lên vũ khí.

Thời khắc bầu không khí giương cung bạt kiếm động một cái liền bùng nổ, cửa thành lần thứ hai mở ra .

Liền nghe một giọng nữ uyển chuyển mà khinh hoãn bỗng nhiên vang lên: "Chậm đã."

Tất cả mọi người đều dừng động tác lại, theo tiếng kêu nhìn lại - nhìn một cái, hốc mắt của tôi liền ướt át.

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mừng muộn, Trung thu vui vẻ ~~

Vốn là muốn phụ một phần chơi s, m xấu hổ, sau đó suy nghĩ một chút, cảm thấy thật giống có chỗ nào không đúng (? ) tiết Trung thu có vẻ như không thích hợp loại nhịp điệu này... Liền thôi ╮(╯▽╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mạt Thế Chi An Nhiên Hữu Dạng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook