Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Chương 4: Đại học chính là tổ chức kiếm lời nhiều nhất

Điền Phản

05/11/2013

Tổ chức kiếm lời nhiều nhất chắc chắn là trường đại học, người giỏi giả vờ nhất không nhất định phải là chính khách (chính khách: những người làm chính trị (thường đã đạt đến chức vụ quan trọng của đất nước)) nhưng nhất định là lãnh đạo của trường học.

Gần đây trường đại học S bắt đầu đón nhận một đoàn thẩm định giáo dục, khiến toàn bộ trên dưới cả trường đều rơi vào tình cảnh thiết chặt quân luật, lãnh đạo ra lệnh cho người hướng dẫn.

Người hướng dẫn chỉ có thể ra lệnh cho sinh viên mà thôi.

Quán bì lạnh, quán bánh trứng ở chợ sau đã bị càn quét hết, như thế đã đủ đáng ghét lắm rồi, khóa học sinh mới các cô vì hưởng ứng lời kêu gọi, không ngờ lại bị bắt ép phải tham gia lớp tự học cả sáng và tối, trường học còn đặc biệt sắp xếp cả một phòng để học sinh tự học vào buổi tối, ngày nào cũng có người hướng dẫn tới điểm danh, ai cũng phải đến lớp. Cái này không tính cũng được nhưng sáng sớm còn phải đến khuôn viên trường học tiếng Anh nữa chứ.

Tự học buổi tối tất cả mọi người đều phải chịu đựng, không thể làm gì hơn là ngoan ngoãn đến lớp, cho dù là đến đọc báo cũng bắt buộc phải có mặt. Còn việc học buổi sáng sớm căn bản là chẳng ai để tâm, khuôn viên trường rộng như vậy chẳng lẽ còn có một vài vị lãnh đạo trường thỉnh thoảng đến kiểm tra sao?

Lần nào đám học sinh cũng đánh giá thấp sức mạnh của trường học, cũng không biết là vị lãnh đạo nào nghĩ ra cái ý tưởng ngu ngốc đó, chẳng ngờ lại phân chia khuôn viên trường thành các khu vực nhỏ hơn, bên hồ nước, bên hòn non bộ, trong đình nghỉ… Mỗi cán bộ lớp phụ trách một khu vực, mỗi khoa chịu trách nhiệm một ngày. Lấy một ví dụ cho dễ hiểu, tuần đầu tiên là khoa kế toán, cán bộ lớp 1 phụ trách đám người bên hòn non bộ A và đám người bên hồ nước, cán bộ lớp 2 lại phân công một đội đi vào trong đình nghỉ, một đội khác đi đến bên hòn non bộ B… Tuần thứ hai đến khoa kiến trúc, phân chia hệt như vậy, đem theo sách Tiếng Anh đến làm diễn viên (ý là giả vờ học ấy mà)

Vì vậy, “vận động vòng tròn” tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử trường đại học S cứ như vậy mà diễn ra lặp đi lặp lại.

(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)

Lão Tiền ngồi bên hòn non bộ, lật giở quyển sách tiếng Anh tạo nên thứ âm thanh “loạt soạt”, vừa vặn mình vừa mắng: “Mẹ nó, còn có kiểu này nữa sao, trường chúng ta ra vẻ quá mức rồi, ngày nào cũng phải đến phòng tự học lúc 9h tối, 6h sáng đã phải thức dậy để đọc sách, sớm cũng học, muộn cũng học, còn coi chúng ta là người nữa không?”

Tiểu Mỹ cười mắng “Ha, nói chuyện văn hóa chút đi!”

Đường Đường nói: “Đúng lắm, đúng là điên rồi, tớ lúc thi vào đại học cũng chẳng học nhiều đến thế!”

Mùa thu, sáng tối đều rất lạnh, Tô Ái Ái trợn mắt nhìn những con chữ Latin rắc rối trong quyển sách Tiếng Anh, ép chặt áo lông vào người nói: “Tớ chỉ muốn biết lúc nào mới được ăn, càng lạnh càng đói!”

Tiểu Mỹ nhìn đồng hồ, nói: “Còn mười phút nữa mới tới 7h, chịu đựng một chút.”

Tô Ái Ái buổi sáng thường bị hạ đường huyết, đầu lúc nào cũng váng vất, cũng chẳng có sức lực mà mắng chửi nữa, ấn chặt dạ dày tựa người vào núi giả.

Cúi đầu, sắp ngủ gật, lại bị một tiếng gọi làm thức giấc: “Ha, em gái!”

Hồn phách Tô Ái Ái đã đi mất 7 phần rồi, nhìn qua nhìn lại, còn ai có thể gọi như thế, quả nhiên là A Đan, bên cạnh anh ta còn có Âu Dương và anh bạn nhỏ.

A Đan ôm bóng rổ đi tới,, xoa xoa đầu Tô Ái Ái, hỏi: “Làm gì thế? Vẫn còn sớm lắm mà!”

Tô Ái Ái tức giận, lắc lắc quyển sách tiếng Anh trong tay: “Học bài buổi sáng!”

Âu Dương trừng to mắt: “ĐÚng là nhìn không ra!”

Tô Ái Ái chỉ chỉ xung quanh. Chỉ thấy trong bụi hoa, cạnh bồn cây, trong đình nghỉ đều rải rác thân ảnh của con gái trong khoa kế toán các cô, mai phục bốn hướng, rất hùng vĩ.

Anh bạn nhỏ thốt lên: “Ờ, lúc chúng tôi năm nhất cũng bị bắt ép làm như vậy đấy!” Anh ta rõ ràng người không to nhưng lại thích mặc một chiếc áo bóng rổ rất rộng, cười phá lên, môi hồng răng trắng, rất đáng yêu.

Sau này, thời đại hủ nữ lên ngôi, Tô Ái Ái mới hiểu từ nào là phù hợp nhất với anh bạn nhỏ – “Tiểu chính thái” ( Tiểu chính thái: từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ. Nguồn : trích chú thích trong cuốn “Chết, sập bẫy rồi” do Lục Hoa dịch. Cái này chắc bạn nào đọc đam mỹ nhiều thì hiểu)

Tô Ái Ái nghĩ thì ra cũng có người từng bị hành hạ như mình, bỗng chốc tỉnh táo hẳn lên, hỏi: “Các anh cũng phải dậy sớm như vậy sao?”

A Đan nói: “Khó lắm mới có hứng thú chơi bóng. Khi đó bọn anh phải học buổi sáng sớm, nếu không dậy, người phụ trách sẽ lên phòng kéo chăn ra, khi đó là một người phụ trách nữ, làm cho bọn anh chẳng ai dám trần truồng đi ngủ nữa…” Lại chỉ chỉ Âu Dương “Này, người này là người không thích dậy sớm nhất, người bị kéo chăn nhiều nhất cũng là cậu ta.”

Sáng sớm hình như Âu Dương kia không hề hoạt bát sôi nổi, cúi người xuống, tay cắm vào trong túi quần, trông có vẻ rất buồn ngủ. Nhưng dù là như vậy, vẫn nghe thấy A Đan nói mình, híp mắt, nhấc chân cho A Đan một đạp.

Ba tên nam sinh cao lớn, bắt đầu đứng ở bên cạnh hòn non bộ trêu đùa nhau.,

Tô Ái Ái dám cam đoan Đường Đường lúc này vô cùng kích động, bởi vì các anh chàng soái ca đang cùng tập trung một chỗ!

A Đan hỏi: “Lúc nào xong, đi ăn bữa sáng cùng bọn anh nhé?”

Tô Ái Ái lắc đầu, cô vẫn cúi đầu thấp, nói: “Còn phải một lúc nữa, em và các bạn cùng phòng là được rồi.” Vừa buồn cười: “Các anh dậy sớm để đi ăn sáng sao?”

Anh bạn nhỏ nói: “Không phải thế, không phải thế, Âu Dương bảo bọn anh gọi cậu ta dậy, cậu ta phải đi ăn cơm với người đẹp!”

Anh ta nói như vậy cũng bị Âu Dương giơ chân dài của mình lên, đạp một cái, anh bạn nhỏ sờ sờ cái mông vô tội của mình, nấp sang bên cạnh A Đan.

A Đan cũng không miễn cưỡng, khoát khoát tay, nói: “Bọn anh đi đây!”

Tô Ái Ái gật đầu, Âu Dương kia mơ mơ màng màng dời người đi theo A Đan, không còn vẻ sắc bén của thường ngày, rụt cổ lại, giống như một cậu bé, biểu cảm trên mặt đều là mệt mỏi, thật không ngờ được dáng vẻ khí khái của người này lúc bình thường, Tô Ái Ái cười khẽ một chút.

Anh ta vốn đã đi rồi, nhưng hình như nghe thấy, dừng bước, xoay người lại, ném một thứ gì đó tới, một đường vòng cung màu lam xuất hiện, tay Tô Ái Ái vô thức giơ lên, nắm được vật đó trong lòng, mời phát hiện đó là một cái kẹo bạc hà, có vỏ rất đẹp.

Cô ngầng đầu, ba người đó đã đi xa rồi, Âu Dương vươn tay, che miệng ngáp một cái, cả người giống như một con tôm khổng lồ, trông trẻ con đi không ít.

Tô Ái Ái bất đắc dĩ, bàn tay không còn ôm dạ dày nữa, bóc viên kẹo ra, là chiếc kẹo hình vuông trong suốt, kẹp nó vào đầu ngón tay, cho vào miệng…

Ồ, tên Âu Dương này chắc chắn là thiên địch của cô!

Chà~, mát thật đấy nhưng cay chết được!

Ăn xong bữa sáng, Tô Ái Ái lại gặp Âu Dương, muốn đến trả kẹo cho anh ta, đang định bước lên thì lại thấy một cô gái cầm cặp lồng và thìa đi tới bên cạnh Âu Dương, vỗ lên vai anh một cái. Hai người mỉm cười cùng đi tới vòi nước, Âu Dương rất tự nhiên cầm lấy hai cái thìa rồi xắn tay áo, đặt dưới vòi nước rửa.

Tô Ái Ái vốn là muốn chạy tới đó, thấy vậy ngược lại cảm thấy hơi ngại, không biết có nên đi qua đó hay không.

Đường Đường đứng bên cạnh cô, cảm thán: “haiz, tớ vẫn luôn tưởng rằng chủ tịch Âu Dương của các cậu là một tên playboy chính hiệu, không ngờ anh ta cũng là một người đàn ông tốt của thời đại mới, ăn cơm xong còn chủ động giúp bạn gái rửa thìa, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong!”

Đường Đường nói: “Chờ một chút, tớ đi mua bánh mi lát nữa lên lớp ăn!” Lại nhảy vào trong canteen đông đúc.

Tô Ái Ái xoay người, nghĩ thôi để lần sau vậy. Nào biết đúng lúc Âu Dương ngẩng đầu lên thấy Tô Ái Ái ngốc nghếch đang đứng ở kia chờ người, giơ tay, vẫy vẫy chiếc thìa màu bạc trong tay, chiếc thìa kim loại ánh lên trong ánh nắng khiến đôi mắt Tô Ái Ái nhất thời hoa lên.

Tô Ái Ái giơ tay đi tới đó, lúc bỏ tay xuống, Âu Dương không tiếp tục bước xuống bậc thang nữa, đứng ở trước mặt cô, cười gọi cô: “Em gái, ăn xong rồi à?”



Không còn thấy dáng vẻ giống con tôm khổng lồ lúc ban nãy nữa, khuôn mặt đang mỉm cười trước mắt còn trong sáng hơn cả tia nắng ban ngày.

Tô Ái Ái thở dài, người này tại sao một chút cũng không tự giác vậy.

Nam sinh bị bạn nữ bắt gặp trong lúc hẹn hò không phải đa số đều có chút xấu hổ sao?

Nhưng tên Âu dương này dường như chẳng có chuyện gì, vẫn tiếp tục giúp bạn gái rửa thìa!

Tô Ái Ái chẳng nói năng gì, lấy một viên kẹo từ trong túi áo ra: “Nè, trả cho anh!”

Âu Dương tay cầm thìa, vẩy vẩy tay, giọt nước trong suốt vẽ ra một đường cong rồi rơi xuống bậc thang xi măng, chiếc thìa kim loại ánh lên nét mặt của Tô Ái Ái với đôi đồng tử đang lay động. Anh nói: “Ờ, cái này, em cầm lấy đi, anh vẫn còn…”

Đang nói thì có một giọng nữ gọi: “Âu Dương.”

Là cô gái vừa mới cầm cặp lồng, trông có vẻ rất dịu dàng, xinh đẹp, có đúng hơn thì là tràn đầy sức sống, đi tới, vòng tay ôm lấy cánh tay Âu Dương, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vẫn chưa đi thế? Có chuyện gì rồi?”

Âu Dương chỉ chỉ Tô Ái Ái, nói: “Gặp em gái, đây là Tô Ái Ái, đây là Tống Giai Ngữ, khoa kinh doanh trong nước!”

Tô Ái Ái đoán đây chính là người đẹp khoa kinh doanh trong nước kia, gật đầu mỉm cười.

Đối phương cũng gật đầu, mái tóc dài dịu dàng lắc lư tạo nên từng đợt sóng, có vài sợi còn bay bay trong gió, bàn tay mảnh dài đưa tay vuốt vuốt chúng lại, rồi nói: “Chào bạn!”

Tô Ái Ái đang suy tư, không biết nên nói gì, Đường Đường cầm bánh mì chen ra ngoài, Tô Ái Ái nói: “Tôi đi học đây, bye!” Nhanh nhanh túm lấy Đường Đường đang ôm sách đi trước, đằng sau vẫn còn truyền đến tiếng nói của Âu Dương và Tống Giai Ngữ.

“Đưa thìa cho em nào, anh không phải cũng bị muộn rồi sao? Nào, buổi trưa ăn gì?” Cô nàng nói

“Tùy em.” Anh nói

“Vậy, đi chợ sau ăn hoành thánh bọc yến nhé? Mấy hôm trước không phải anh bảo muốn ăn sao?”



Haiz, đến cuối vẫn là anh chàng đẹp trai lại khiến mỹ nhân cười rồi!

Mã kinh, hoàn toàn xứng với môn Kinh tế chính trị Mác (bên trung quốc người ta chỉ công nhận chủ nghĩa Mác chứ không phải chủ nghĩa Mác-Lênin như bên mình) (mã kinh: sách xem tường ngựa và chữa ngựa – ý là rất khó hiểu)

Trong giờ học Mã kinh, gặp lại người điểm danh ban sáng: “Vấn đề này chúng ta tìm tạm một bạn trả lời!”

Ông lão nâng gọng kính lên một chút, cúi đầu bắt đầu tìm tòi trong tờ danh sách lớp.

Tô Ái Ái nhanh chóng vồ lấy Tiểu Mỹ: “Nhanh lên, đáp án ở trang nào?”

Lão Tiền nằm úp mặt xuống xem tạp chí nói: “Cậu đừng vội vàng như thế, lại không chắc chắn sẽ là cậu!”

Tô Ái Ái càu nhàu: “Sao cậu biết sẽ không phải là tớ?”

Bạn học Tô Ái Ái trên đời này sợ nhất câu nói “Tìm tạm một bạn học sinh trả lời!” của thầy giáo, tám chín phần ngẫu nhiên sẽ chọn cô, trăm phát trăm trúng. Thứ nhất, “Tô Ái Ái” cái tên này rất dễ nhận ra, hơn nữa là theo như kiểu sắp xếp alphabet trong sổ điểm danh thì cái tên này luôn đứng đầu danh sách. (Tô Ái Ái theo như phiên âm là Su Ai Ai giống như tên Anh bên mình ấy)

Quả nhiên, ông lão ấy không nhanh không chậm nói: “Tô Ái Ái, khoa kế toán!”

Tô Ái Ái nhận lấy quyển sách Tôn Tiểu Mỹ đưa tới, đối diện với đáp án viết trên sách, rất chính xác đọc lên.

Lúc cô ngồi xuống, lão Tiền vỗ lưng cô một cái: “Ha, phục cậu thật đấy!”

Tô Ái Ái nghĩ đó đều gọi là phản xạ mang tính tư duy, hễ gọi theo danh sách với cô đều không phải là chuyện tốt.

Thầy giáo nói: “Tìm tạm một bạn học sinh trả lời câu hỏi!” chứ không phải “Tìm một bạn học sinh trả lời tạm câu hỏi!” nếu có thể trả lời tạm thì tốt rồi!

Lúc trước đã nói rồi, Tô Ái Ái không hề thích cái tên của mình một chút nào. Lớn rồi còn bị người ta gọi là “Ái Ái”, “Ái Ái” giống như đang gọi tên tục vậy. Bạn học Tô Ái Ái là một người thật thà, vừa nghe người ta gọi như thế là sẽ vô thức muốn móc tim móc gan ra cho người ta. Vậy tên nào mới là hay? Vì dụ là, Phương Ca, chí ít cũng có chữ “Ca” làm đệm, cho nên Hạo Tử chưa bao giờ gọi thẳng là Phương Ca, không muốn gọi chữ Ca (anh trai) kia mà thường gọi là Tiểu Phương. Lại ví dụ như, Âu Dương Diệp Bách cô gặp hôm nay, còn ghê gớm hơn, dùng cả chữ “Bách” làm tên đệm.

Tô Ái Ái càng nghĩ lại càng thấy buồn cười, che miệng nằm lên bàn cười vui vẻ, Đường Đường đá vào chân cô: “Cười cái gì? Vui đến vậy sao?”

Tô Ái Ái đang định trả lời, điện thoại trên bàn đã “ù ù” rung lên,, lớp học lúc này đang vô cùng yên lặng, tiếng rung to như thế, hiệu quả tiếng động còn hơn cả nhà sư đánh rắm – không giống bình thường, cả lớp đều cười ồ lên.

Tô Ái Ái đỏ mặt, lao lên cầm lấy điện thoại, chuẩn bị mắng người nào gửi tin nhắn đến 100 lần, căm giận mở ra nhìn, là thông báo của A Đan: “Tối nay 6h liên hoan, không gặp không về!”

Tô Ái Ái thở thật dài, lúc nằm úp mặt xuống còn “Ai da” lên một tiếng – cằm đập thẳng xuống mặt bàn, răng cắn vào môi…

Tô Ái Ái cũng có lúc không hiểu đây là tình huống gì.

Vài đĩa lạc, khoai tây chiên làm đồ nhắm, một bàn đầy chai Budweiser, một đám con trai: “Cậu cạn, tớ cạn, mọi người cùng cạn”, cộng thêm con chó lông vàng của chủ quán đứng ngoài cửa.

Sau đó, con trai và chó, đều thích hét rất to.

Haiz, tại sao lại biến thành cái dạng này chứ? Lẽ nào tinh thần của Liệt Tình không chuyển được lên người cô sao? Hay là ông trời thấy Tô Ái Ái cô vận khí với con trai trước lúc 19 quá kém, cho nên để cô năm 19 tuổi này tiêu xài tấm thẻ tín dụng của mình trước?

Tô Ái Ái chạm cốc với anh bạn nhỏ ngồi bên cạnh, ở đây cũng chỉ có hai người họ là ôm lon coca-cola uống, cầm khoai tây chiên ăn thôi.

Bên kia, A Đan vụng trộm nói với Tô Ái Ái: “Sáng nay, hai cô gái ngồi bên cạnh em hình như anh gặp ở đâu rồi nhỉ?”

Tô Ái Ái suy nghĩ một chút rồi hỏi “Tóc dài hay tóc ngắn?”

A Đan nói: “Tóc dài!”

Tô Ái Ái nói: “A, là Tiểu Mỹ!” rồi lại bổ sung ngay một câu sau đó: “Cô ấy có bạn trai rồi, ở Bắc Kinh!”

A Đan nhìn Tô Ái Ái một cách kì quái: “Anh nói em gái à, anh lại chẳng muốn làm gì hết, anh trai trong mắt em là người không có nhân phẩm vậy sao? Anh chỉ là muốn nói cô nữ sinh đó thoạt nhìn khí chất không tệ!”

Tô Ái Ái bĩu môi: “Thôi đi! Anh vừa nói trong phòng em có ai khí chất không tệ là em lại run lên bần bật!” cô vẫn còn để tâm chuyện A Đan và lão Tiền chia tay quá nhanh kia.

A Đan cười phá lên, đôi lông mày rậm giãn ra nhiều, xoa xoa đầu Tô Ái Ái: “Run bần bật cơ à?”



Buổi liên hoan hôm đó là tổ chức vì Bàn tay nhỏ, nguyên nhân: thất tình, nguyên nhân sâu hơn nữa là bạn gái anh ta ở bên người khác.

Cách an ủi người khác của con trai và con gái không giống nhau, cách duy nhất chính là cùng đánh nhau, cùng uống rượu.

Trong phòng, tất cả mọi người đều sợ không khí quá tẻ nhạt nên mỗi người tụ tập thành đám cười nói vui vẻ. Bàn tay nhỏ tháo kính xuống, uống hết một chén, trên khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu ửng đỏ, lớn tiếng mắng: “Con mẹ nó, tại sao con gái cũng có thể phong lưu như vậy?”

Bất chợt trong phòng im bặt.

Tô Ái Ái nuốt một ngụm Coca-cola xuống, hơi ga làm lưỡi cô cay sè, cô nói: “Con trai cũng phong lưu mà!”

A Đan nghiêng đầu đi, bịt miệng cô lại. ÂU Dương ngồi cạnh A Đan, quay đầu nhìn Tô Ái Ái, trong mắt có vẻ đầy hứng thú.

Một lát sau, anh bạn nhỏ rung đùi đắc ý, đuôi chuột sau gáy lắc lư lắc lư, kết thúc đề tài bằng một câu: “Cả con trai và con gái đều phong lưu!”

Lúc này trong cửa hàng có một đám người bước vào, Tô Ái Ái bị người ta vỗ nhẹ lên vai: “Ăn cơm à?”

Quay đầu nhìn lại, lại là cậu bạn “Cầu bập bênh” đã rủ cô đến công viên Lam Điểu chơi bập bênh, nhóm người kia hình như là bạn cùng phòng kí túc của cậu ta, cũng là sinh viên trong lớp cô.

Tô Ái Ái đang nghĩ ngợi, không ngờ lại bị một ai đó đánh nhẹ vào vai, nhìn trên bàn một đống lon bia hỗn loạn, gật đầu: “Ừm, ăn cơm.” Nếu cô là Đường Đường, nhất định sống chết gì cũng phải hỏi thêm một câu: “Cậu thì sao? Cũng tới ăn cơm à?”

Đáng tiếc cô lại là Tô Ái Ái, đến đây không phải để ăn cơm chẳng lẽ lại để đánh nhau? Câu hỏi đó không phải là vô ích sao?

Tô Ái Ái không mở miệng, cầu bập bênh cúi đầu, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì cho đúng.

Đám người A Đan và Âu Dương ung dung đắc ý ngồi bắt chéo chân xem trò hay, Tô Ái Ái có chút buồn bực, mặt đột nhiên đỏ lựng.

Anh bạn nhỏ uống một ngụm Coca to, thấy đáy rồi vẫn tiếp tục hút, phát ra những tiếng “Rột rột”, tay Âu Dương đè lên đầu anh bạn nhỏ, ngăn tạp âm lại.

Cầu bập bênh có vẻ vẫn do dự, nói: “Cậu ăn đi, quán này full rồi, chúng tớ đi quán khác, bye bye!”

Tô Ái Ái gật đầu nói: “Được!”

Cầu bập bênh và mấy nam sinh kia đi ra cửa, vào một quán ăn khác.

A Đan đứng dậy cầm lấy lon coca của anh bạn nhỏ, quay đầu trêu Tô Ái Ái: “Còn nói không phong lưu, cậu nam sinh vừa rồi trước khi đi vẫn nhìn em lưu luyến không rời! Chập chậc, thương quá!”

Tô Ái Ái thực ra vẫn đang che giấu nét mặt mình bằng cách uống coca, nghe câu nói đó của anh ta lập tức ho sặc, Âu Dương đưa giấy ăn đến, Tô Ái Ái lau lau miệng, lườm A Đan: “Anh sai rồi, cậu ấy nhìn anh đấy!”

Câu nói đó vừa ra khỏi miệng, anh bạn nhỏ và Âu Dương vui vẻ đập bàn.

A Đan chỉ chỉ vào mũi mình, lèm bèm: “Anh lại chẳng có khuynh hướng giới tính kia!” Hình như rất bất bình, nói tiếp: “Thiếu gia anh đây vẫn luôn có bạn gái đấy!”

Anh bạn nhỏ cầm một chiếc chân gà, bổ sung: “Vẫn luôn có những cô bạn gái khác nhau!”

Tô Ái Ái vươn tay đến, vốn là định bắt tay với anh bạn nhỏ, thấy anh ta một tay cầm chiếc chân gà gặm đến mức chân gà chỉ còn lại ngón giữa, vậy nên vẫn là thôi đi, gật đầu nói: “Đó đó, vậy mà nói là không phong lưu!”

A Đan há miệng: “Anh mà phong lưu thì tên Âu Dương kia tính là gì? Đồng chí Tô Ái Ái, em có thấy Âu Dương kia phong lưu không?”

Tô Ái Ái nhai miếng khoai tây chiên, ngẩng đầu nhìn Âu Dương, người đó một tay chống lên má, một tay quay lon bia, nuốt nốt nửa ngụm bia trong miệng, đồng tử sáng ngời, thấy Tô Ái Ái nhìn mình bèn mỉm cười, nhất định chính là một bước phóng điện một bước.

Tô Ái Ái không nói nhiều, gật đầu kiên định trả lời: “Phong lưu!”

A Đan cười, đi đến đập vào người Âu Dương, Âu Dương đấm cho anh ta một cái: “Lại kéo tôi vào trò!”

A Đan chỉ chỉ Âu Dương, nói: “Thực ra em cũng có đôi chút thành kiến quá, tên nhóc Âu Dương này từ nhỏ đã hấp dẫn con gái rồi, đó là một chuyện bất đắc dĩ mà, cho dù cậu ấy không đi tìm người ta thì người ta cũng đến tìm cậu ấy, nhưng thực sự cậu ấy chưa bao giờ bắt cá hai tay! Thực ra, anh cảm thấy thế này, chuyện tình cảm bây giờ, mỗi người sẽ lại thay đổi thôi, mỗi thời kì đều sẽ có những tâm trạng khác nhau, phát hiện đối phương không thích hợp thì không nên miễn cưỡng, chia tay sớm một chút đối với cả hai đều là một loại giải thoát. Đàn ông và đàn bà ở bên nhau chẳng phải là vì mọi người đều muốn thoải mái sao?”

Âu Dương và A Đan dường như đã thống nhất ý kiến, vui vẻ cụng ly.

Tô Ái Ái cãi lại: “Đó là ý kiến của con trai thôi, đại đa số con gái dưới tình huống này, dù cảm thấy không thích hợp vẫn phải cố gắng tiếp tục, đi tìm lối thoát cho chính mình là hành vi rất vô trách nhiệm!”

A Đan giơ tay: “Đấy đấy, đấy chính là điểm khác biệt giữa con trai và con gái, nếu một cô gái muốn chia tay thì hầu hết đều không chia tay được, lại nghĩ cố lên một chút là được rồi. Nhưng nếu một người con trai muốn chia tay thì tuyệt đối là đã suy nghĩ rất rõ ràng. Tình yêu không phải là tha thứ, cũng không phải là thói quen. Cô gái à, anh vẫn đang yêu đương, em có thấy anh khoan dung không?”

Tô Ái Ái nha miếng khoai tây đến mức nếu phát ra tiếng “rồn rột”, nói: “Đàn ông con trai ấy à, ăn chơi đàng điếm, gặp dịp thì chơi!”

Âu Dương cầm một chiếc đũa, chấm vào bia, vẽ lên mặt bàn lưu lại vết nước lờ mờ, anh nói: “Tôi cũng có cố gắng, cũng có một tình yêu đích thực, nhưng yêu là có thể giả vờ sao? Nếu như tình yêu đã qua rồi, giả vờ yêu người khác mới là gặp dịp thì chơi.”

Anh ngẩng đầu, đôi mắt nheo lại, bỗng chốc trở nên chân thực: “Bất kể là ai sống trên đời này đều mong muốn có một người đối tốt với mình thực sự, con trai hay con gái đều muốn tiếp nhận sự ấm áp của nhau.” Rất nhanh khôi phục vẻ mặt bình thản như thường lệ, trừng mắt nhìn: “Cái gọi là con trai và con gái hiểu rõ về nhau chính là em biết anh dài hay ngắn, anh biết em nông hay sâu.” (kinh, câu nói quá hiểm)

A Đan ở chỗ kia cười đến đập bàn đá ghế, anh bạn nhỏ cũng cười ha ha, Tô Ái Ái uống một ngụm coca mới hiểu ra lời người kia vừa nói có chút kì lạ, ngoài miệng lại không thể nói gì, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

A Đan nói: “Haiz, em gái, anh nói thật. Em đi hỏi mà xem, có người đàn ông nào cả đời chỉ yêu một người phụ nữ không? Hơn nữa một người đàn ông cả đời chỉ có một người phụ nữ, con gái các em nghĩ người đàn ông đó tồn tại trên đời này sao?”

Bất kể là đàn ông hay phụ nữ, đều phải trải qua năm lần bảy lượt chia tay, đề cao năng lực kéo dài, năng lực chống đả kích, như vậy mới có sức quyến rũ nha!”

Anh bạn nhỏ kết thúc đề tài bằng một câu tổng kết: “Được rồi, đã hiểu rõ, bất kể là nam hay nữ đều phải yêu đương nhiều một chút, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”

Tô Ái Ái gõ gõ vài cái chén, lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng em vẫn nghĩ rằng, một người phụ nữ cả đời chỉ yêu một người đàn ông cũng chẳng phải là một chuyện đáng xấu hổ!”

Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô dưới ánh đèn có vẻ mơ hồ, con ngươi đen bóng cũng có vẻ không vui, trong phút chốc lại khiến mọi người không biết nói gì.

Đột nhiên, bàn tay nhỏ đã say đến mức không biết trời đất gì nữa đứng lên, nâng lon bia đã cạn trong tay, hô to : “Cạn ly”

Nói xong không ngờ anh ta lại gục luôn mặt xuống bàn, tất cả mọi người cười ầm lên.

Trong phòng tiếp tục ăn uống bét nhè, con chó màu vàng chán nản đứng lên, vẫy vẫy đuôi, lắc lư đi ra chỗ khác.

Những tên nam sinh này tuy rằng mồm miệng chẳng sạch sẽ gì nhưng đều sống rất thật, ung dung tự tại. Tô Ái Ái cầm theo đĩa lạc, nghiêng đầu nghe A Đan, Âu dương và anh bạn nhỏ nói chuyện, lúc nhập thần sẽ theo thói quen cắn đũa, lúc nghe thấy gì đó buồn cười sẽ nhếch miệng cười nhẹ, đầu đũa trượt ra chọc vào lợi cô, cô buông chiếc đũa xuống che miệng.

Vừa ngẩng đầu liền thấy Âu Dương nghiêng đầu vừa cừoi vừa nhìn cô, có lẽ hành động đáng buồn cười kia của cô đều bị anh ta thấy hết, Tô Ái Ái lập tức đỏ mặt, vùi đầu vào đám lạc trên bàn, chẳng có dũng khí ngẩng đầu lên lần nữa…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mảnh Hành Tây Nào Không Rơi Lệ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook