Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Chương 20: CHƯƠNG 9.2

Tứ Nguyệt

16/08/2015

Đang lúc mọi người không biết phải làm sao thì một người đàn ông trung niên đột nhiên bị đẩy tới.

"Anh Lê, có đạo sĩ ở đây này."

A lê ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng run rẩy kia, trong đôi mắt xinh đẹp phát ra ánh sáng thâm sâu khó lường.

"Ông là đạo sĩ?"

"Phải."

"Vậy thì tốt quá." A lê vỗ tay nói.

"Hả? Là sao?"

"Thu hồn đi."

Kỳ lạ? Sao sáng sớm đã nghe thấy tiếng chuông rung lắc liên hồi như đạo sĩ đang làm phép thế?

Kiều Kiều tò mò muốn ngó đầu ra xem một chút, nhưng vừa nghĩ đến người đàn ông đáng giận kia thì lại thôi.

Không ngờ anh lạ có thể đối xử với cô thô bạo như vậy, đau đớn thống khổ không nói, nhưng nếu hại cô mang thai thì phải làm sao?

Cho nên tuyệt đối không thể tha thứ dễ dàng được.

Nguyên tắc này nhất định phải giữ vững, nếu không về sau chắc chắn sẽ bị anh bò lên đầu.

Ra quyết định xong, Kiều Kiều đè xuống lòng hiếu kỳ, không đi ra ngoài xem nữa.

Ít nhất. . . . . . cũng phải để anh chịu chút trừng phạt mới được. Kiều Kiều thầm nghĩ.

Cô quay lại phòng ngủ, trùm chăn lên, không muốn nghe tiếng chuông phiền lòng kia thêm .

Tiếng chuông kêu liên tục hai ngày thì dừng lại, sau đó lại có giọng của cha xứ đọc Thánh kinh.

Rốt cuộc là thế nào? Bắt quỷ sao? Hết mời đạo sĩ lại đến cha xứ? Chẳng lẽ. . . . . . sắp tới sẽ mời hòa thượng tới niệm kinh?!



Hay là đi qua xem anh một chút?

Khi Kiều Kiều còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt thì đột nhiên nghe được tiếng chuông cửa vang lên.

Là anh sao?

Kiều Kiều vui vẻ nhảy xuống giường, giầy cũng không kịp xỏ, vọt nhanh ra tới cửa, "Rốt cuộc cũng tới . . . . . ."

"Kiều Kiều."

Cô trợn to mắt nhìn người ba với khuôn mặt đầy sám hối của mình, giật mình lùi lại mấy bước. Cô kinh ngạc không chỉ vì ông ta, mà còn vì cả sự xuất hiện của người phụ nữ cùng đứa trẻ đứng sau lưng ông ta kia.

Là người đàn bà ác độc - mẹ kế của cô.

"Các người tới đây làm gì?" Giọng nói lạnh như băng nói lên lửa giận bừng bừng trong lòng Kiều Kiều.

"Ba mẹ tới đây để quỳ xuống tạ lỗi với con."

"Tôi không cần."

"Nếu không làm như vậy, người đàn ông gọi là Tiêu Trung Kiếm kia sẽ không buông tha cho ba mẹ. Cậu ta muốn ba mẹ phải xin lỗi vì đã làm con bị tổn thương." Nói xong, cả ba người cùng nhau quỳ xuống .

Là anh? Cả người Kiều Kiều cứng ngắc, cảm thấy trời đất đảo lộn.

Trời ạ! Cô đang làm cái gì đây?

Lần đầu tiên thấy bà mẹ kế chật vật hèn mọn như vậy cô rất hả dạ, nhưng nhìn em trai của mình cô lại thấy không đành lòng.

"Chỉ cần nói xin lỗi là được rồi, mấy người tự sống cho tốt, về sau chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì."

"Nhưng cậu Tiêu Trung Kiếm kia. . . . . ."

"Anh ấy sẽ không gây khó dễ cho các người nữa."



"Cám ơn."

Khi ba người bọn họ đứng lên chuẩn bị rời đi, Kiều Kiều nhìn bà mẹ kế rồi nói: "Nếu bà không chăm sóc ba cùng em trai thật tốt, tôi sẽ tìm bà tính sổ."

"Tôi biết."

Nhìn thấy người ba, người được coi là thân nhân trên đời này của cô rời khỏi cuộc sống của mình, cô chẳng hề có cảm giác tiếc nuối nào, ngược lại còn cảm thấy đây là một loại giải thoát.

Ấm ức trong lòng nhiều năm qua đã được giải tỏa, nhưng Kiều Kiều không cảm thấy nhẹ lòng hơn, mà còn từ từ sinh ra một loại cảm xúc khác. Hình bóng của một người đã dần dần xâm chiếm, lấp đầy trái tim cô.

Tiêu Trung Kiếm!

"Cầu xin Thượng Đế hãy cứu giúp người anh em Tiêu Trung Kiếm của chúng con. . . . . ."

Lời tụng xua đuổi ma quỷ của cha xứ còn chưa nói hết, bên tai đã nghe thấy tiếng bước chân chạy dồn dập, cha xứ thoáng kinh ngạc.

Không thể nào? Ác ma bây giờ đều đi giày cao gót sao?

Cha xứ định thần lại nhìn, hóa ra là một cô gái đi giày cao gót chạy lướt qua mọi người, một đường tới thẳng trước mặt Tiêu Trung Kiếm.

Kiều Kiều nhìn khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của anh, không khỏi giật mình.

"Sao bộ dạng của anh lại thế này?" Kiều Kiều cả kinh kêu lên.

"Là tại cô hại hết đấy, sao cô có thể vô lương tâm đến vậy, làm lão Đại của chúng tôi bị tổn thương?"

"Đúng đấy! Nhớ ngày đó vì cô mà lão Đại còn phi xe đến tận Cao Hùng xả giận giúp cô.

Anh ấy còn nói chỉ cần kẻ ăn hiếp cô còn sống trên thế giới này, thì nhất định không thể thoát được khỏi tay anh ấy. Bây giờ có thể kiếm đâu ra được người đàn ông hiếm có như vậy nữa chứ? Chỉ có lão Đại của chúng tôi mà thôi."

Nói xong, tất cả mọi người cùng đồng loạt gật đầu một cái, sau đó toàn bộ ánh mắt bất mãn của bọn họ đều bắn thẳng đến người Kiều Kiều. Dường như đang ám chỉ cô là người phụ nữ không tim không phổi, không hiểu được lão Đại của bọn họ đối xử với cô tốt như thế nào.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy lão Đại đối xử tốt với một cô gái, ngay cả cô gái mối tình đầu gì gì đó kia cũng không tới mức này. Vậy mà cô lại hại lão Đại tan hồn lạc phách, đến bây giờ chỉ còn là cái xác không hồn.

Quả nhiên là một trong mười đại ác nhân của Ác Nhân cốc mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mang Hạnh Phúc Đền Cho Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook