Mãi Nhớ

Chương 7

Mặc Bảo Phi Bảo

02/07/2013

Chuyện sữa bột Tư Niệm tự biết mình đuối lý, cố tình gửi cho Trình Thần bốn hộp sữa bột kèm địa chỉ mua trên taobao.

Trình Thần chỉ gửi một tin nhắn, vẻn vẹn ba chữ 'OK, cám ơn'.

Cô cầm điện thoại, đứng ngẩn người trong tàu điện ngầm mất ba giây, cảm thấy Thẩm Úy Giác nói rất có lý. Có lẽ anh đã có bạn gái rồi, cũng có thể là đang quen một cô nữ nghệ sĩ nào đó từng hợp tác, thế nên tốt nhất vẫn phải tránh mặt anh.

Đột nhiên có tin nhắn mới: Biên kịch, chị đến chỗ nào rồi?

Là trợ lý Lưu.

Tư Niệm mở ô ra, trả lời lại: Mưa to quá, không gọi được xe, vừa xuống khỏi tàu điện ngầm.

Những giọt mưa lớn rơi xuống, bắn lên tung tóe làm ướt hết bắp chân người đi đường.

Trợ lý Lưu nhanh chóng trả lời: Đạo diễn với giám đốc đến cả rồi, đang ở tầng một quán quán cà phê ở quảng trường Hong Kong [1].

Kết quả cô đi vòng quanh quảng trường Hong Kong suốt mười phút vẫn không tìm được họ, đành vác ô đi khắp tòa nhà xem quán cà phê đó ở chỗ nào... Trong lúc đang tìm kiếm, cô đột nhiên trông thấy một bóng người rất quen thuộc đứng trước cửa hàng Apple.

Trong đám người ồn ào tấp nập, anh đứng lặng lẽ nhìn ra đường cái giống như đang chờ đợi ai.

Trùng hợp thế không biết?

Đột nhiên anh quay đầu nhìn qua phía này, Tư Niệm vội hạ thấp dù xuống. Nghĩ một lúc, vẫn quyết định nên tránh mặt.

Nào ngờ cô vừa xoay người thì điện thoại đổ chuông.

Cô ho một cái, ấn nút nghe, còn chưa kịp nói gì thì Trình Thần đã mở miệng: "Em ở đâu?"

Ngay cạnh anh...

Nếu nói thế chắc phải sẽ gặp nhau sao?

Cô lén nhìn Trình Thần qua chiếc ô, lẳng lặng chui xuống dưới cửa kính: "Em à, vừa ngủ dậy." Tiếng mưa quá to, cô đành nói thêm, "Đang đứng trên ban công phơi quần áo."

Rất nhiều người đứng ở chỗ này trú mưa, vì nói chuyện điện thoại nên cô chưa kịp gập ô lại, bị người bên cạnh trừng mắt một cái.

"Anh đợi một lát." Cô xấu hổ gập ô, xong xuôi mới nói, "Có chuyện gì thế ạ?"

Đứng ở đây có thể nhìn thấy lưng của anh.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, sau đó mới nhẹ nhàng nói một câu: "Nghe bảo em hẹn anh bàn chuyện kịch bản, ban nãy trợ lý của Lý Hiểu Thanh nói em sắp đến rồi."

Bàn kịch bản? Với anh?

Tư Niệm há hốc mồm, cái này là bị chơi khăm rồi.

Trình Thần hình như không để ý nhiều đến lời nói dối vừa rồi của cô, dứt khoát hỏi: "Đến đâu rồi?"

"... Sắp đến rồi."

"Quảng trường Hong Kong có hai tòa nhà nam bắc, em ở đường phía nam hay là bắc?"

Trước cánh cửa là cả đống người đứng lố nhố, cô lại đứng giữa, làm sao biết mình đang ở đường nam hay đường bắc chứ?

Trong lúc Tư Niệm đang cố gắng phán đoán, chưa trả lời được, Trình Thần lại hỏi: "Được rồi, nói anh nghe, bên cạnh em là cửa hàng Apple hay là cửa hàng Tiffany?" Trong giọng nói có ý cười, có lẽ đoán được cô không phân biệt nổi phương hướng.

"Apple." Cô quyết định không đấu tranh nữa, nói ra vị trí thực sự.



Sự thật chứng minh, cô thật sự đã phân sai nam bắc rồi. Lúc Trình Thần cùng cô ngồi xuống, Lý Hiểu Thanh mỉm cười nhìn Tư Niệm, "Đạo diễn Trình bảo ra hút thuốc, không ngờ lại gặp được em."

Tư Niệm cười cười, cầm menu lên, cúi đầu nhìn tên cà phê.

Công ty Lý Hiểu Thanh thường làm những bộ phim hiện đại, Tư Niệm lại chuyên tấn công vào mảng cổ trang, hai người quen nhau đã lâu nhưng chưa từng hợp tác. Lần này Lý Hiểu Thanh cố ý gọi đến bảo muốn làm một bộ phim cổ trang, còn mời một đạo diễn nổi tiếng, Tư Niệm cũng không nghĩ gì nhiều, nào ngờ... đạo diễn đó lại là Trình Thần.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trình Thần đang lau nước mưa dính trên người.

Ô của cô quá nhỏ, ban nãy trên đường hai người tới này anh gần như đi dưới mưa. Một tờ khăn giấy lau vài cái đã phải vứt lên bàn, anh cũng không thấy mình thê thảm, lại lôi một tờ khăn giấy khác ra.

"Mà này đạo diễn Trình." Lý Hiểu Thanh nhìn Trình Thần có phần sâu xa, "Cậu chỉ đứng ngoài cửa hút thuốc mà sao lại dính mưa thế?"

Trình Thần cười: "Ban nãy nhìn thấy Tư Niệm đứng đối diện, đoán chừng cô ấy nhầm nam với bắc rồi, bèn đi qua đón."

Một giọt nước chảy từ cằm anh xuống, Lý Hiểu Thanh cũng lôi giấy ăn ra giúp anh lau mặt.

Động tác rất mờ ám, Tư Niệm lặng lẽ dời tầm mắt.

Lý Hiểu Thanh hình như mới ly hôn thì phải? Chắc không phải...

Trong lúc cô đang nghĩ lung tung, chợt nghe Trình Thần ho một tiếng: "Dì phẫu thuật xong giờ thế nào rồi?"

Dì?

Tư Niệm im lặng lặp lại. Lý Hiểu Thanh cười thành tiếng, bảo: "Mẹ chị vẫn nhắc cậu suốt, nếu cậu thật sự nhớ bà thì phải đến thăm nom chứ. Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi."

Tư Niệm quay đầu lại, thấy Trình Thần vẫn đang lau nước mưa, nhìn cô mà như không nhìn, dường như nhìn thấu suy nghĩ ban nãy của cô.

Cô cười chột dạ, cũng không thể trách em mà, ai bảo động tác hai người mập mờ như vậy.

Ai mà biết Lý Hiểu Thanh là chị họ anh chứ...

Hai năm qua cô tránh được mấy cơ hội hợp tác với Trình Thần, nhưng vẫn nghe ta bảo anh rất chuyện nghiệp, ngầm tỏ vẻ anh rất giày vò người khác. Lần trước quay quảng cáo đã thấy một chút, lần này bàn kịch bản, cô liền phát hiện anh thật sự rất khó tính.

Tư liệu hôm trước mới được gửi tới, cô cũng mới giở qua một lần, nội dung cũng chỉ lướt qua.

Trình Thần thì cứ như đã xem rất nhiều lần rồi, lần nào hỏi cô cũng làm cô không trả lời được, cuối cùng Lý Hiểu Thanh không nhìn được nữa, phải vỗ tay cười: "Được rồi được rồi, còn chưa ký hợp đồng đâu, cậu đừng dọa biên kịch của tôi chạy mất."

"Cô ấy là như vậy." Trình Thần hờ hững nhìn Tư Niệm, kết luận, "Nếu không ép, cho cô ấy ba năm, cô ấy cũng không đọc hết tư liệu đâu."

Lúc này đến cả ánh mắt trợ lý của Lý Hiểu Thanh cũng biến thành mờ ám.

Đến lúc ra về, Lý Hiểu Thanh với Trình Thần đều quay lại công ty, địa chỉ vừa hay lại gần như Tư Niệm. Lý Hiểu Thanh nghiễm nhiên bày ra tư thế Trình Thần nhất định sẽ đồng ý, trực tiếp lôi Tư Niệm cùng đi nhờ xe Trình Thần. Lúc hai người đến ga ra, đi theo Trình Thần đến trước chiếc xe, Lý Hiểu Thanh lập tức bật cười: "Đạo diễn Trình, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi hả? Đổi xe rồi?"

Tư Niệm chăm chú nhìn chiếc xe trước mắt, quả thật đủ sức làm người khác phải thán phục.

Lần trước gặp anh, anh vẫn đi một chiếc xe giản dị, thay đổi quả là chóng mặt.

Đạo diễn chính là đạo diễn.

Cô có chút hối hận, vì sao đạo diễn với biên kịch lại cách nhau một khoảng lớn như vậy?

Vì là lúc tan tầm, lại mưa to, lái xe rất khó khăn.

Lý Hiểu Thanh lôi trong thùng đá ra hai lon coca, đưa một lon cho Tư Niệm: "Chị còn nhớ năm chị hai mươi mấy tuổi, chị với chồng đều nghèo cả, tiền nhà cũng không trả nổi, anh ta lại vẫn nghĩ sau này phải mua xe thế nào. Lần nào đèo chị bằng xe đạp cũng giả bộ hỏi, "Em thấy chiếc BMW này của chồng mình thế nào?", lúc đó chị sẽ rất ăn ý trả lời, "Lái nhanh hơn nữa, vượt hết mấy cái xe kia đi", muốn ngốc bao nhiêu có bấy nhiêu." Lý Hiểu Thanh nói xong, cười cười nhìn Trình Thần: "Làm gì có người đàn ông nào là không thích xe cộ."

Trình Thần cười khẽ, xoay tay lái, lên thẳng cầu vượt.



Lý Hiểu Thanh bỗng nhớ ra gì đó, rất có tinh thần nhiều chuyện quay đầu lại, nhìn Tư Niệm ngồi ở ghế sau: "Chị nhớ ra rồi, Thần Thần từng bảo mối tình đầu của thằng bé rất thích xe cộ."

... Mình có à?

Cô lén nhìn Trình Thần, anh nghiễm nhiên ra vẻ chuyện không liên quan gì đến mình.

"Thế ạ?" Tư Niệm đành cười gượng, đáp bừa một câu.

"Lúc đó nó vừa thi xong, bèn lôi chị đến triển lãm ô tô." Lý Hiểu Thanh nheo mắt lại, cười nói, "Chị liền hỏi nó, sao tiền còn chưa có mà đã lo chuyện đua đòi rồi, nó liền nói với chị một câu mà đến giờ chị vẫn nhớ rõ."

Trình Thần tiện tay bật nhạc, tiếp tục lái xe.

Tư Niệm bỗng tò mò, anh rốt cục đã nói gì vậy, nhưng lòng cũng lo sợ, không dám nghe tiếp.

Lý Hiểu Thanh hiển nhiên không chú ý đến tâm trạng hai người, tiếp tục kể: "Nó bảo nó có hẹn ước với bạn gái, nhất định phải mua một chiếc xe thật tốt, diễn một vở kịch chặn xe bus giống trong phim. Rất đáng yêu đúng không? Lúc còn bé nó đáng yêu lắm đấy." Lý Hiểu Thanh cười vui vẻ, Tư Niệm lại choáng váng.

Khi đó anh sẽ đứng trong buồng điện thoại công cộng nói chuyện với cô, lúc nghe cô nói cô rất thích một bộ phim nào đó, anh sẽ bảo, anh cũng biết.

Cô nhớ, cô từng chỉ vào TV, kích động: "Nữ chính bỏ chạy, nam chính lái xe ngăn xe bus lại... A a, lãng mạn muốn chết!"

Kết quả nói cả buổi, anh chỉ im lặng lắng nghe, không nói gì hết, khiến cô hơi cụt hứng: "Trình Thần, anh có nghe em nói gì không đó?"

Đầu dây bên kia liên tục xuất hiện tiếng động cơ phóng qua, trong hoàn cảnh ồn ào đó, anh chậm rãi nói: "Nghe rồi. Đợi sau này anh có tiền có xe, em nhất định phải ngồi xe bus để anh liều mạng đuổi theo. Nhớ phải ăn mặc giống cô bé lọ lem vào, tốt nhất là mặc đồng phục, anh sẽ mặc quần áo là lượt phẳng phiu, cuối cùng sẽ đỗ xe ngay trước đầu xe bus, không thèm để ý luật giao thông nữa..."

Giọng anh nghiêm trang, lại chọc cô cười đến vỡ bụng, làm đổ hết sữa chua lên người, vẫn phải nói: "Đúng thế đúng thế, anh nhớ là phải hùng hổ xuống xe, lao lên xe bus túm em đi, túm em đi dưới ánh mắt trừng trừng của mọi người."

Đoạn đối thoại vô tâm đó, không ngờ anh còn nhớ rõ.

"Sự đời thay đổi." Lý Hiểu Thanh cảm thán một câu, không biết là cho mình hay cho anh, "Hai đứa xem, lúc đầu chị ngồi xe đạp với chồng thì vui vẻ đến vậy, giờ xe anh ta đổi nhiều rồi, người ngồi trên ghế phụ cũng đổi luôn. Em nhìn đạo diễn Trình đi? Không biết mối tình đầu của thằng bé đang nằm trong lòng ai nữa."

Tư Niệm khó xử, không tiếp lời.

"Tư Niệm?" Trình Thần đột nhiên gọi cô.

"Dạ?" Thần kinh cô căng ra.

Anh đỗ xe tại ven đường: "Đường chật, em đi bộ chút vậy, chắc mất khoảng năm phút là về đến nhà thôi."

"Vâng." Cô lén thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn anh."

Lúc về đến nhà Coca đã đói đến mức hai mắt tỏa sáng, cô lấy một chiếc bánh puffs [1] vừa mua lúc xuống xe ra cho nó, không nghĩ nó càng lúc càng kén chọn, lớp bánh bên ngoài thì không ăn, cứ dùng vuốt xé nát lớp bánh ra để ăn phần kem bên trong.

Tư Niệm dở khóc dở cười, đành bỏ lớp vỏ xốp mềm ra, cầm thìa xúc phần kem bón cho nó.

Coca là mèo Ba Tư thuần chủng, tính tình lười biếng, những lúc không xù lông nó cũng rất ngoan ngoãn.

Thật không biết chủ nhân trước của nó nghĩ gì mà nhẫn tâm đập vỡ chân nó... Đúng lúc Tư Niệm đang cảm thán thì nhận được tin nhắn của Trình Thần. Vừa nhìn thấy cái tên hiển thị cô đã sợ phải xem nội dung, không rõ là vì lý do gì.

Coca cực kỳ nhạy cảm với chuông báo tin nhắn, không ngừng cào cào điện thoại, cuối cùng cô cũng hết cách, dưới sự áp bức của con mèo phải mở tin nhắn ra đọc.

Một dòng chữ: Xem tư liệu kỹ vào, mấy ngày nữa anh sẽ tìm em.

- Chú thích:

[1] Quảng trường Hong Kong: Tòa nhà chọc trời cao thứ hai ở Hồng Kông với 88 tầng và hoàn thành năm 2003.

[2] Bánh puffs: làm từ bột bánh choux, nhân kem tươi và hoa quả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Mãi Nhớ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook