Ma Lâm Thiên Hạ

Chương 80: Đinh Hào Thu Chó

Thuần Khiết Tích Tiểu Long

02/09/2020

- Lại là... Màu đen.

Đinh Hào sững sốt nhìn ánh sáng lưu chuyển trên người Trịnh Phàm.

- Màu đen, có phải rất đặc thù, rất hiếm thấy?

Trịnh Phàm hỏi.

- Kỳ thực... Rất thông thường.

- Vậy ngươi khiếp sợ như vậy làm cái gì?

- Ngài nói giỡn, ngài đã nhập phẩm, ta làm lão sư cũng nên vui mừng, sau đó, hai người chúng ta không tồn tại quan hệ sư đồ, tự nhiên sẽ khách khí với ngài một chút, kẻ làm phế nhân như ta có thể tiếp tục hết ăn lại nằm.

- Há, ngươi không nhắc nhở ta cũng đã quên, ngươi hiện tại vô dụng, Tứ Nương!

- Có nô gia

- Kéo hắn xuống, làm phân trồng hoa.

Đinh Hào: “…”

Lẽ nào ngươi không nên nói một ngày làm sư chung thân là cái gì hay sao?

- Này... Này...

Hiển nhiên Đinh Hào có chút đột nhiên không kịp chuẩn bị, lần này là thật khiếp sợ chứ không phải giả vờ như trước.

Nếu là người khác, hắn có thể sẽ cười ha ha, rất là hào hiệp không để ý lắm, chỉ xem đối phương đang nói đùa thôi, nhưng đối với đám người này, trong lòng Đinh Hào không có chút chắc chắn gì.

- Đùa giỡn, đùa giỡn.

Trịnh Phàm đưa tay vỗ vỗ vai Đinh Hào.

Thời khắc này, Đinh Hào lại thở dài nhẹ nhõm.

Dù là hán tử làm bằng sắt, trải qua nhiều việc như vậy, may mắn trước khi chết bị cướp lấy, làm lão sư gần một tháng, mỗi ngày có người hầu hạ, ăn uống chưa gián đoạn.

Đặt ở một tháng trước, Đinh Hào thật có thể đi thản nhiên chịu chết, nhưng hiện tại, hắn đột nhiên cảm giác, sống sót cũng hấp dẫn mình hơn chết đi.

Quan trọng nhất chính là, hắn nhớ tới đám người này từng nhận lời với hắn, nói ngày “chủ nhân” trước mắt nhập phẩm, đó là thời điểm mình khôi phục!

Cho dù hắn từng nói với bản thân mình nhiều lần, việc này cơ bản là không thể.

Nhưng trong tiềm thức, dù thế nào cũng phải có một chút chờ đợi?

- Tứ Nương, ngươi tới đi.

Trịnh Phàm xoay người, dựa lưng vào ghế phía sau, đưa tay cầm chén trà bên cạnh, bắt đầu uống trà.

Tứ Nương đi tới trước mặt Đinh Hào, mang theo từng làn gió thơm.

Đinh Hào là người có kiến thức, tự nhiên biết rõ nữ nhân trước mặt chính là cực phẩm nhân gian.

Nhưng trong lòng hắn lại không bao giờ có ý khinh nhờn, bởi vì miêu tả cực hình lần trước, hắn đến bây giờ vẫn chưa quên.

- Lão Đinh a, chủ thượng chúng ta, coi trọng nhất là nhân từ, cũng coi trọng nhất bổn phận, hiện tại, có hai con đường cho ngươi chọn.



- Ngài nói.

- Con đường thứ nhất, chính là bị cầm làm phân sinh học.

- Sùng sục...

Đinh Hào không kìm lòng được nuốt ngụm nước bọt, không phải hai con đường sao?

- Con đường thứ hai, chính là nhận chủ thượng nhà ta làm chủ, sau đó, ngươi chính là nô bộc Trịnh gia chúng ta, sách, cái từ nô bộc này nghe không hay lắm, gọi là chó săn đi.

Đinh Hào: “…”

- Gia đinh.

Trịnh Phàm nhắc nhở.

- Chủ thượng, nhân gia vẫn cảm thấy chó săn càng bá khí hơn một ít đây.

Tứ Nương làm nũng nói với Trịnh Phàm.

Trên đời này có một đạo lý, đó là nam nhân đẹp trai làm nũng với nam nhân xấu xí thì ngươi sẽ hiểu đó là gay.

Lúc nữ nhân xinh đẹp làm nũng với ngươi, ngươi sẽ rất hưởng thụ, sẽ không kìm lòng được nghĩ bỏ tiền mua túi xách cho nàng.

Đặc biệt là sau khi trải qua lần kia, Trịnh Phàm đối với Tứ Nương, về mặt thái độ, có càng nhiều bao dung.

- Được, ngươi tùy ý.

Tứ Nương thoả mãn, nữ nhân lớn tuổi hơn nữa, cũng sẽ thích cảm giác được yêu thương, Tứ Nương cũng không ngoại lệ.

- Lão Đinh, ngươi chọn đi, hai chọn một, ngươi chọn cái nào?

Đinh Hào cảm thấy cay đắng, cái này gọi là hai chọn một?

- Ta là một kẻ tàn phế, cho dù làm chó săn cho ngài, trừ bỏ lãng phí lương thực, còn có thể làm cái gì?

- Ha ha, ngươi không cần lo lắng, chó của Trịnh gia ta tự nhiên không giống chó của nhà khác, ví dụ, chân chó của người khác đứt đoạn mất, có lẽ sẽ bị giết thịt bỏ vào nồi nấu, nhưng Trịnh gia chúng ta, sẽ chữa lành chân chó của nó lần nữa

Đinh Hào nghe vậy, gương mặt đỏ bừng vì kích động, lúc này hỏi:

- Ta... Ta có thể khôi phục?

Tứ Nương khoác tay, mười cái ngân châm xuất hiện trên ngón tay, thời khắc này, khí chất của nàng phát sinh biến hóa to lớn.

- Trước đây ta không làm nổi, hiện tại, ta có thể làm được rồi.

- Ta đồng ý, ta đồng ý.

Nói xong, Đinh Hào không chút do dự chủ động rời khỏi ghế,

Bởi vì gân tay chân đều gãy vỡ, không thể đứng lên, rất khó chắp tay chân, nhưng vẫn dùng phương thức này nói với Trịnh Phàm:

- Chủ nhân, chủ nhân, chủ nhân!

Nhìn như rất tiện, nhưng thật sự trong tình cảnh của Đinh Hào, hắn thật không có lựa chọn nào khác.

Trịnh Phàm để chén trà xuống, đứng lên, đi tới trước mặt Đinh Hào, cúi người xuống, nhìn mặt của hắn, nói:

- Kỳ thực, ta không quá biết mua chuộc lòng người. Chờ chữa trị xong sau, ngươi cứ an tâm làm làm việc đi, sau đó muốn tìm Bắc Phong Lưu thị báo thù, trước tiên nói với chúng ta một tiếng, nếu như thuận tiện, chúng ta sẽ giúp ngươi báo thù.



Muốn đứng vững gót chân ở Bắc Phong quận, sau này không thể không đối đầu với Bắc Phong Lưu thị. Cho nên, Trịnh Phàm cũng không tính là ký ngân phiếu khống.

Đinh Hào hít sâu một hơi, lần này, hắn càng thành khẩn hơn lúc trước:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

- Được, Tứ Nương, ngươi có thể bắt đầu rồi.

Nói xong, Trịnh Phàm liền đi ra ngoài.

Một lần nữa tiế lại gân tay gân chân, cần phải phẩu thuật, nhưng nhìn từng cây từng cây châm xuyên qua lại trên da thịt, vẫn làm cho người ta cảm thấy không dễ chịu.

Nhưng mà, tốc độ của Tứ Nương nhanh hơn dự đoán không ít, Trịnh Phàm ngồi xổm ở cửa thời gian chưa hút hết ba điếu thuốc Tứ Nương đã đi ra rồi.

- Thế nào rồi?

- Hồi bẩm chủ thượng, xong việc rồi.

- Hắn thì sao?

- Đau ngất đi, nhưng đúng là không tệ, vẫn nhẫn nhịn không hét một tiếng.

- Thực lực của hắn có thể khôi phục bao nhiêu?

- Thủ nghệ của ta, ngài còn không tin được sao?

Nói xong, Tứ Nương giật giật ngón tay của mình trước mặt Trịnh Phàm.

- Thực lực có thể khôi phục?

- Nghỉ ngơi hai ngày, hẳn có thể khôi phục Võ Phu cửu phẩm, thậm chí, bởi vì liên tục gặp đại nạn, Võ đạo tiến thêm một bước cũng không phải không thể.

- Như vậy a, không đúng, Tứ Nương, ta nhớ ngươi trước kia đã từng nói, tạm thời không có năng lực khôi phục giúp hắn.

Đôi mắt Tứ Nương lưu chuyển, lập tức nói:

- Gần đây vừa mới luyện tập, cảm giác kiến thức cơ bản đã tìm trở về rồi.

Đám người mù không có ở đây, Tứ Nương cũng không dám tự ý nói chuyện mình khôi phục không ít thực lực cho Trịnh Phàm biết.

- Há, là như vậy sao.

- Chủ thượng, nô gia đêm nay, còn muốn lại luyện tay nghề một chút, vạn nhất thất thủ tái phát, sẽ không tốt lắm. Cho nên, còn phải khổ cực chủ thượng, xin mời chủ thượng đáp ứng yêu cầu quá đáng của Tứ Nương.

- Nên, nên.

Lúc Trịnh Phàm đỏ mặt dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Tứ Nương, hắn hơi nghiêng về phía sau, Phương nha đầu đi tới.

Trịnh Phàm lập tức ho khan một tiếng, xoay người nhìn Phương nha đầu, hỏi:

- Làm sao rồi?

- Chủ nhân, tiền thính có người đến, là trong nha môn đến, muốn tìm chủ nhân.

- Tốt, ta đi xem xem.

Trịnh Phàm gật đầu với Tứ Nương, Tứ Nương hơi cúi đầu với Trịnh Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Lâm Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook