Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 56: Khôi phục ký ức mang đến nghi hoặc

Đằng La Luyến Nguyệt

10/07/2017

Tựa như Salazar đoán, Harry mất trí nhớ lần này không dài, ký ức cậu đang chậm rãi khôi phục, một ít cảnh tượng quen thuộc, một ít sự việc và con người quen thuộc, một ít trường hợp ở bên nhau đều có thể khiến trong đầu Harry xuất hiện ký ức mới.

Mà những ký ức này không phải chợt lóe rồi biến mất mà là vừa lắng lại trong đầu Harry lập tức một ký ức khác hiện lên, rồi liên tiếp cùng một chỗ.

Snape phát hiện ra điều này đầu tiên, nên mấy ngày nay anh luôn luôn giúp Harry khôi phục ký ức.

Không thể không nói điều anh làm rất có ích với Harry, bắt chước cảnh họ ở cạnh nhau làm ký ức Harry khôi phục càng nhanh.

Ký ức Harry hoàn toàn khôi phục là một tuần sau khi Alves giới thiệu cho Snape mọi thành viên trong gia tộc và một vài vị thế gia có quan hệ tốt với Prince.

Chuyện này Harry không nói với ai ngay, mà vẫn luôn giữ im lặng.

Khi không khôi phục ký ức, cậu đều cảm thấy không làm mà có được sự quan tâm và cưng chiều của người khác, trong khoảng thời gian này cậu kiêng kị rất nhiều, cũng băn khoăn rất nhiều, tâm trạng hỗn loạn chưa bao giờ có.

Nhưng, sau khi nhớ lại, tâm trạng của cậu lại càng không tốt.

Cậu biết Harry ấy xảy ra chuyện gì.

Đó là cậu khi còn bé, khát vọng tình yêu và sự quan tâm của người nhà, lại vì dì dượng lạnh nhạt mà trở nên sợ người khác.

Đi vào giới phù thủy, cậu mới có tình bạn và sự quan tâm của cha chú. Không thể phủ nhận, vài năm này, dường như cậu thay đổi rất nhiều, cũng che dấu rất nhiều.

Khi Harry nhớ lại hành động của mình khi mất trí nhớ, tâm trạng lại càng hỗn loạn.

Người mất trí nhớ ấy mới là cậu chân thật nhất, nhưng năm năm ở Hogwarts, dường như lại cách người ấy càng xa.

Cũng vì nhớ ra, cậu mới biết được vì sao mọi người cưng chiều cậu như vậy.

Cậu mất trí nhớ, đúng là một đứa trẻ ngoan.

Ngài Slytherin bảo cậu không cần để ý nhiều như vậy, giữ tính cách của mình là tốt rồi.

Nhưng, mình có thể sao?

Ở thời đại này thì có thể, vậy, nếu trở lại thời đại của mình thì sao?

Ở nơi đó, cũng không có ba ba cho cậu chỗ dựa, không có anh trai trân trọng của cậu, không có bạn bè chỉ vì vết sẹo mà làm quen nhưng dễ dàng tin tưởng lời nói dối của “Nhật báo Tiên tri”.

Cậu bi ai phát hiện ở ngàn năm sau, người bạn mình có thể thổ lộ cảm xúc chỉ có Hermione và Ron.

Một khi trở lại thế giới kia, còn phải đi đối mặt với Voldemort từ khi sinh ra đã không thể cùng sống chết ấy.

Ở thời đại đó, không ai cho phép cậu tùy hứng.

Nhưng, sau khi nhớ lại đoạn trống một năm đó, trong lòng cậu lại khát vọng cuộc sống cứ thế mà tiếp tục.

Có người cưng, có người yêu, có người thương tiếc, có người để dựa vào.

Cậu có thể tự nhiên cười, tự nhiên làm việc mình muốn làm.



Không cần lo lắng vì bị trừ điểm mà bị bạn học trong Nhà xem thường, không cần lo vì làm không tốt mà bị những tên Slytherin kia trào phúng.

Lại càng không cần lo lắng, ngày nào đó Voldemort lại xuất hiện trước mặt mình, cầm đũa phép kêu gào muốn giết mình.

Đã trải qua những ngày đó, cậu càng khát vọng thoát khỏi trói buộc trước kia.

Nhưng, cậu có thể chứ?

Harry ôm gối nghĩ, mọi chuyện trong mấy ngày nay.

Ngày qua bình thản mà ấm áp, là điều cậu khát vọng nhất.

“Lại đang ngẩn người?” Không biết khi nào Snape đã tới sau cậu, vươn tay ôm lấy cậu, “Đừng ngồi dưới đất.”

Snape có chút bất đắc dĩ.

Từ khi Harry khôi phục những ký ức trước kia liền thích ngẩn người.

Nhất là thích ngồi ở hồ Đen ngẩn người.

Harry được Snape ôm vào trong lòng, cúi đầu không biết nghĩ gì.

Chỉ là khôi phục những ký ức gần đây nhưng lại làm cậu cảm thấy được Snape che chở là một chuyện làm người ta không tưởng tượng nổi.

Cậu và Snape, từ khi cậu nhập học hai người đã không vừa mắt nhau.

Snape không thích cậu, mà Harry cũng không thích Snape, vì thầy luôn làm khó dễ cậu.

Nhưng xuyên qua một lần, lại làm chúng thay đổi.

Sau khi Harry khôi phục ký ức, thường thường yên lặng ngẩn người, sau đó nhớ lại “mình” mất trí nhớ ở cạnh Snape thế nào.

Nhìn Snape ngay từ đầu nghiến răng nghiến lợi vì hành động của mình, mãi đến cuối cùng, hai người ỷ lại nhau. Cậu mất trí nhớ kia thích kề cận Snape, mà Snape lại cực kỳ tự nhiên, thậm chí Harry xác định Snape đã quen với việc mình ở cạnh thầy rồi.

Một năm thôi, tình cảm hai người đã thay đổi lớn như vậy.

Harry khôi phục ký ức không thể phủ nhận chính mình không có cảm giác với Snape, chỉ là vì quan hệ hai người trước kia làm Harry hiện nay vẫn còn bối rối.

Nhưng cậu biết, dù cậu không nhớ lại chuyện một năm nay nhưng cậu đã quen Snape ở bên.

“Hử?” Snape không nghe thấy Harry nói chuyện, có chút kỳ quái nhìn cậu một cái.

Harry không biết nên nói gì với anh, nhưng có một số câu hỏi, cậu rất muốn có đáp án.

“S… Sev…” Cậu ngẩng đầu nhìn Snape, khi cậu mở miệng, cậu phát hiện mình thấy được vui sướng trong mắt đối phương.

“Em… nhớ ra rồi?” Snape dường như có chút không dám tin, “Khi nào vậy?”

“Một tuần nay, đứt quãng mơ thấy,” Một tối ngày nào đó, khi những giấc mộng phá vỡ tổ hợp lại cùng một chỗ, ký ức Harry cũng sẽ khôi phục, “Em nhớ lại thật nhiều chuyện một năm nay.” Harry nhìn mắt Snape nói.

“Ừ.” Snape dường như muốn nói gì đó nhưng anh vẫn như cũ giữ phong cách nhất quán, nhưng thản nhiên lên tiếng tỏ vẻ mình hiểu được.



“Anh không vui sao?” Harry nghiêng đầu nhìn anh.

“Là em không vui.” Snape xoa xoa đầu Harry, “Không phải sao?”

Dựa theo tính cách của Snape, dù là vui cũng không cười to như người bình thường, nếu anh có thể cong khóe môi, cộng thêm đáy mắt hiền hòa hơn cũng có nghĩa là tâm trạng anh vô cùng vô cùng tốt rồi.

Nhưng Harry lại khác, cậu là sư tử Gryffindor, luôn luôn cười là cười, không che dấu tâm trạng của mình, hơn nữa mấy ngày nay Snape hiểu cậu, anh biết lúc này Harry tuyệt đối không vui.

“Em… Em chỉ là…” Không thể không nói, dù nhớ lại chuyện trước kia, biết “mình” và Snape một năm này thật ra rất thân mật, nhưng Harry vẫn không thể thích ứng được Snape trở thành đối tượng bộc bạch.

Nhưng, ở thời đại này, không có giáo sư Dumbledore, không có Sirius, không có ai cả, chỉ có Snape biết mình, trừ anh, Harry thật sự không biết tâm sự cùng ai.

Hơn nữa, không thể phủ nhận, cõi lòng Harry đúng là muốn thân cận Snape.

“Không sao, nói đi.” Cho tới bây giờ Snape không phải là chuyên gia an ủi người khác, anh không trào phúng đã không tồi, làm sao có thể trông mong anh an ủi người ta chứ? Hiện tại giọng anh chỉ có thể coi là thanh lãnh, nhưng đối với Harry mà nói, thiếu đi sự trào phúng và khinh thường dĩ vãng, Snape lúc này lại làm cậu cảm thấy ấm áp.

“Em chỉ là cảm thấy không biết nên làm thế nào,” Harry do dự một chút, rốt cuộc nói ra khỏi miệng, “Em rất thích nơi này, em rất thích cuộc sống ở đây, ba ba… ba ba với em mà nói rất có lực hấp dẫn, nhưng… nhưng chúng ta không thể nào ở mãi đây được, chúng ta cần phải trở về thời đại của mình.”

“Em lo lắng sau khi trở về, không có cuộc sống như bây giờ?” Snape nhanh chóng phát hiện Harry do dự.

Harry gật gật đầu, đôi mắt tràn lo lắng, “Dù em có muốn hay không, dù em nghĩ thế nào thì mọi người đều coi em trở thành kẻ Được Chọn chung kết Voldemort. Dù hiện tại rất nhiều người đều cho rằng Voldemort đã chết nhưng họ vẫn không bỏ ánh mắt của họ trên người em đi.” Đó cũng là vì sao Fudge có thể lợi dụng “Nhật báo Tiên tri” gây nên nhiều sóng gió như vậy, nếu tất cả mọi người cho rằng Voldemort đã chết, không cần Kẻ Được Chọn, không hề chú ý Harry thì ai biết Harry Potter trong câu “chuyện này chỉ có Harry Potter mới có thể làm được” trên báo chí là ai chứ?

Dù Voldemort có tồn tại hay không, mọi người cũng không thể không nhìn cậu, đây mới là chuyện Harry bất đắc dĩ nhất.

“Hơn nữa, mặc em nghĩ gì, mặc em trốn tránh ra sao, Voldemort cũng không thể buông tha em.” Harry thở dài, “Ở khu mộ kia, ông ta kiên trì phải tự tay giết chết em.” Nếu không phải Voldemort kiên trì phải tự tay giết Harry, không cho nhóm Tử thần Thực tử tham gia vào thì làm sao Harry có thể thoát khỏi? “Nên em không biết, em thật sự có thể chứ?”

Tương lai mà ba ba miêu tả cho cậu, thật tốt đẹp, nhưng đối với Harry mà nói, trở lại thế giới của mình, muốn thực hiện điều đó cũng là thực xa vời.

Snape nhìn vẻ mặt Harry có chút mê man, hơi đau lòng.

Anh ôm Harry, nhẹ nhàng nói cho cậu biết, “Vậy, hãy làm mình mạnh lên, không phải Chúa tể Hắc ám đã mạnh ngay từ đầu, ông ta cũng phải trải qua nhiều thứ mới có thể được như vậy, em cũng có thể, không phải sao?”

“Em cũng có thể chứ?” Harry khó hiểu nhìn Snape.

“Ngài Slytherin đã biết chuyện này, ngài ấy sẽ tự mình sắp xếp huấn luyện cho em, vì để em có thể bình an sau khi trở về.” Snape nhẹ giọng nói với Harry, “Ta sẽ ở cạnh em, nhìn em dần dần mạnh lên.”

Lúc ấy, nguyên văn của Salazar là: “bay khỏi tử vong” thật là buồn cười, gia tộc Slytherin không có hậu duệ sợ chết, Slytherin có thể cuồng vọng nhưng không thể mất lý trí, người mất lý trí không nhận rõ hiện thực, không cần phải để lại.

Rồi Rowena bổ sung thêm một câu: chúng tôi không thể mặc Harry bị gã làm phiền, Harry cần mạnh lên.

Vì một câu nói đó, huấn luyện của Harry cứ thế được quyết định.

“Vì sao chứ?” Harry đột nhiên ngẩng đầu nhìn Snape, “Sev, anh có thể nói cho em biết, vì sao bắt đầu từ lúc em nhập học anh vẫn luôn ghét em? Nếu anh ghét em, tại sao không tiếp tục ghét chứ?”

Vì sao, khi cậu mất trí nhớ lại đối xử tốt với cậu như thế?

Vì sao, khi cậu mất trí nhớ, làm nhiều thứ cho cậu như vậy?

Snape nhìn mắt Harry, trong nhất thời, chìm vào yên lặng. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook