Lưu Luyến Ngàn Năm

Chương 47: Bệnh sởi

Đằng La Luyến Nguyệt

10/07/2017

Ngàn năm sau.

“Em nói này, Sirius lại làm gì?” Molly bất đắc dĩ chống đầu, “Sao các anh không coi chặt anh ta?”

“Với tính tình kia của anh ta, chúng ta coi được mới là kỳ lạ đó.” Arthur vuốt tay, “Em biết không, trước kia chúng ta còn có lý do để anh ta ở lại quảng trường Grimmaul, nhưng hiện tại tội danh anh ta được rửa sạch, chúng ta có thể làm gì? Đối với anh ta mà nói Harry có thể quan trọng hơn bản thân nhiều.”

Vốn Sirius nên tới St Mungo kiểm tra thân thể, dù sao từ khi vượt ngục đến giờ sức khỏe chú vẫn luôn không được chữa trị tốt, nhưng vì Harry, chú hoàn toàn vứt béng việc này đi.

Vốn không có nhiều người biết chuyện Harry mất tích, nhưng hiện tại vì Sirius không hề băn khoăn đi tìm kiếm Harry dẫn đến rất nhiều người cũng biết Harry không phải “chuyển trường” mà đi đâu không rõ.

Vì thế, mọi người lập tức từ án oan của Sirius mà chuyển sang Harry, cũng không biết điều này là tốt hay xấu.

“Albus nói gì?” Molly đỡ trán, đối với một ba đỡ đầu bốc đồng ngay cả lời phê bình cũng không muốn nói.

Arthur nghĩ nghĩ, sau đó nói, “Ý Albus là, không giấu diếm chuyện Harry, Sirius muốn tìm người thì cứ tìm người.”

“Có lẽ anh có thể nói cho em biết lý do.” Molly nhìn Arthur, có chút không đồng ý mà nhíu mày.

“Em biết không, bà xã, chỉ có người Hội Phượng Hoàng chúng ta đi tìm Harry là không thể, hơn nữa chúng ta không thể tìm kiếm trong âm thầm, tốt nhất là Harry không sao, nhưng chẳng may thằng bé thật sự rơi vào tay Ai-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy, chúng ta sẽ ở thế bị động.”

“Ý anh là, không giấu diếm Harry mất tích, hiện nay giới pháp thuật phần lớn vẫn giữ thiện ý với Harry, nếu ngày nào đó họ có tin của Harry thì có lẽ chúng ta sẽ biết đầu tiên?”

“Đúng vậy, dù sao Bộ Pháp thuật cũng không thể tẩy não cả giới pháp thuật, nhất là sự kiện Umbridge lần trước, cùng với án oan lần này làm mọi người không tin lời Bộ Pháp thuật nữa, thêm một người tìm kiếm Harry thì hy vọng chúng ta sẽ lớn hơn một chút.”

“Nếu vì cái này, em không còn lý do gì phản đối đúng không?” Molly thở dài, “Dù sao thì em hy vọng tìm Harry sớm một chút, đứa trẻ kia thực đáng thương, haizzz…”

“Anh cũng mong vậy, Sirius đã không chỉ một lần gào lên ở Bộ Pháp thuật, nếu Harry xảy ra chuyện gì, dù là Bộ Pháp thuật thì anh ta cũng không để yên, em biết đấy, vì Umbridge mà Harry mới mất tích.”

Mà Umbridge lại do Fudge phái tới Hogwarts.

Có lẽ bằng vào gia tộc Black hiện tại đã xuống dốc, Sirius không đấu lại Fudge, nhưng ai biết nam đinh cuối cùng của gia tộc Black này nếu thật sự điên lên thì sẽ làm chuyện gì chứ? Nên dù ngày đó chạy tới Bộ Pháp thuật kêu gào với Fudge Sirius có vẻ ở trạng thái không tốt, mà tất cả mọi người đều biết thật ra mấy năm nay hơn phân nửa tài sản gia tộc Black đã bị người nào đó lấy đi, Sirius không dậy lên được sóng gió gì, nhưng không ai xem nhẹ lời này của Sirius.

Người nhà Black nếu điên lên, làm chuyện gì vĩnh viễn ngoài dự đoán của mọi người.

Biệt thự nào đó.

“Còn chưa tìm được?” Voldemort ngồi vị trí chủ thượng, nhìn Tử thần Thực tử đội mũ liên can, tia lạnh trong con ngươi màu đỏ không lúc nào không tồn tại sát ý làm một đám người dưới dù không nhìn ông ta cũng không tự chủ được mà hoảng sợ.

“Chủ nhân…” Có một Tử thần Thực tử run rẩy đứng dậy, “Dường như Harry Potter kia không phải do Dumbledore giấu đi, Hội Phượng Hoàng gần đây cũng không ngừng tìm nó.”

“A?” Giọng nói khàn khàn cất cao, Tử thần Thực tử nói chuyện kia run rẩy, khi xác định không có Crucio rơi lên người mình mới thoáng yên tâm.

“Ngài cũng biết, vì lỗi của con chuột kia làm Sirius nhà Black rửa sạch nỗi oan, gần đây hắn đã công khai xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Hơn nữa ngài biết, Harry Potter kia là con đỡ đầu của hắn, gần đây vì tìm con đỡ đầu hắn gần như đã làm ầm ĩ Bộ Pháp thuật, nên bầy tôi cảm thấy, Harry Potter mất tích như không phải là giả.”



“Vậy, cho ta một thời gian chính xác, chúng bay, bao lâu mới có thể tìm ra Kẻ Được Chọn đang chơi trốn tìm với chúng ta đây?” Ngón tay trắng bệch của Voldemort đùa nghịch đũa phép của mình. “Phải biết, kế hoạch của Chúa tể Hắc ám vĩ đại cần Kẻ Được Chọn nhỏ bé của chúng ta, nếu không tìm thấy nó, vậy chúng bay tự biết hậu quả.”

“Dạ… đúng vậy…” Người dưới run rẩy trả lời, “Nhưng, có lẽ chúng bầy tôi cần một ít thời gian.”

“A?” Voldemort hừ lạnh một chút, “Vậy, ta cho chúng bay một tháng, nếu không tìm thấy Kẻ Được Chọn mà ảnh hưởng tới kế hoạch của ta, chúng bay tự biết hậu quả.”

“Dạ… Cảm ơn chủ nhân vĩ đại…”

Sau khi hội nghị Tử thần Thực tử giải tán, Voldemort để Bellatrix ở lại.

“Mi cảm thấy những tên ngu xuẩn đó có thể tìm được Harry Potter trong vòng một tháng sao?” Sau khi Snape mất tích, Lucius bị giam vào Azkaban, Bellatrix trở thành trợ thủ đắc lực của Voldemort.

“Thưa chủ nhân tôn quý,” Đáy mắt Bellatrix lóe cuồng nhiệt, “Nếu ngài để bầy tôi cùng tìm kiếm…”

“Không, Bella.” Voldemort cắt ngang ả, “Ta có chuyện quan trọng hơn cần mi làm.”

“Xin ngài phân phó, thưa chủ nhân.” Bellatrix hưng phấn nói.

“Ta không muốn đợi chúng tìm được Harry Potter mới thu Cục Thần bí kia vào tay, ta muốn mi nghĩ cách, càng nhanh càng tốt.”

“A, dạ, thưa chủ nhân, xin ngài đợi tin tức tốt của bầy tôi.” Bellatrix hoàn toàn không thèm để ý nhiệm vụ Voldemort cho ả khó khăn bao nhiêu với thân phận bị truy nã của mình, đối với ả mà nói, chỉ cần chủ nhân của ả phân phó thì ả sẽ nghĩ mọi cách để hoàn thành.

***

Ngàn năm trước.

“Harry?” Snape lay Harry đang ngủ say, “Dậy đi.”

Harry mơ mơ màng màng mở mắt, vươn tay muốn ôm Snape nhưng bị Snape từ chối.

“Em nên bôi thuốc.” Snape thở dài.

Harry lầm bầm xốc chăn lên, lộ ra nửa người trên, rậm rạp điểm đỏ lộ ra trong không khí.

Snape nhìn những đốm đỏ lấm tấm dọa người, ánh mắt hiện lên một tia ảo não.

Anh cầm lấy độc dược bên cạnh, nhẹ nhàng bôi lên những chỗ đỏ trên người Harry.

Hai ngày trước đi rừng Harry dính phấn hoa nào đó, sau khi trở về trên người bắt đầu bị sởi. Snape chưa từng thấy những bông hoa này, đành phải hái mấy bông ếm thần chú rồi để Herpo mang về, hai tiếng sau hồi âm của Salazar tới, thuận tiện còn mang theo mấy bình độc dược của Godric.

Trên hồi âm của Salazar nói những phấn hoa đó là có độc, nhưng quả của nó lại ăn rất ngon, vào lúc hoa nở rộ nhất thì Harry dính phấn hoa nên người mới nổi sởi.



Tuy bệnh sởi không quá ngứa nhưng nếu sởi phá ra, những miệng vết thương không chỉ không tốt lên mà những nước mủ sẽ ăn mòn da bên cạnh, nên hồi âm Salazar luôn mãi dặn Snape nhất định phải chăm sóc Harry cho tốt.

Tuy Snape kiểm tra những độc dược đó chỉ biết dược liệu rất quý, nhưng vì không để lại sẹo – Salazar đặc biệt nhấn mạnh những vết sẹo này rất khó xóa đi – Snape không hề để ý bôi những độc dược đó lên người Harry.

“Ngứa…” Harry mơ mơ màng màng nằm trên người Snape, cằm cọ ngực Snape.

“Khi bôi thuốc chắc chắn sẽ ngứa, không được lộn xộn.” Snape nói khẽ bên tai cậu, những điểm đỏ này phủ đầy nửa người trên của Harry làm Snape nhíu mày.

Nếu thật sự để lại sẹo…

Merlin ơi, vết thương trên người Harry lúc trước chính là Rowena mất rất nhiều công sức mới xóa đi được, nếu anh đưa Harry một lần ra ngoài khiến cố gắng của Rowena đổ sông đổ bể, sau khi trở lại Hogwarts chắc chắn Rowena sẽ không tha cho anh.

Những nốt đỏ đó mọc lên người cũng không làm người ta cảm thấy ngứa, nhưng khi bôi thuốc lên sẽ làm người ta cảm thấy vừa ngứa vừa đau, hai ngày nay Harry vất vả nhất vào lúc bôi thuốc.

Vì không được gãi nốt đỏ, cậu bám chặt lấy áo choàng Snape, đáng thương nhìn anh.

“Ngoan, nhịn một chút.” Những điểm đỏ đã lên vảy, nhịn thêm một ngày nữa là được.”

Bản thân Snape cũng không ngờ, chỉ một đóa hoa dại bé xíu lại có thể làm Harry chịu tội vài ngày, thậm chí độc dược của Godric cũng chỉ có thể chậm rãi chữa trị. Sau đó anh trở về hái mấy đóa hoa kia, nhưng vì vài ngày nay chăm sóc Harry nên vẫn chưa nghiên cứu.

Mấy ngày nay cũng không ở rừng rậm, Harry cần chăm sóc, những độc dược đó cũng đặc biệt cảnh cáo anh phải ính toán tốt thời gian.

“Severus.” Ngay khi Snape giúp Harry bôi thuốc xong ôm cậu vào ngực ngăn Harry vì quá ngứa mà không được lộn xộn, có người ở trước phòng họ.

Snape cau mày cầm lấy cái chăn mỏng che Harry, rồi mới cho người đó tiến vào.

“Ơ…” Người tới nhìn Harry trong ngực Snape hô hấp có vẻ dồn dập, sửng sốt, như nghĩ tới điều gì, nhất thời lắp bắp.

“Có việc?” Snape thản nhiên hỏi, ôm Harry chặt hơn.

“A…” Người nọ hình như mới kịp phản ứng, nhìn trái nhìn phải mất tự nhiên, “Trưởng thôn bảo tôi tới báo anh mấy ngày này tốt nhất nên ở trong thông đừng tới rừng.” Họ biết Snape và Harry là vì muốn tới rừng mạo hiểm mới đi ngang qua đây, nhưng chuyện xảy ra gần đây khiến mỗi người trong thôn rất khẩn trương.

“Làm sao vậy?” Snape nhíu mày.

“Quanh rừng rậm có rất nhiều người của Giáo Hội đang nhòm ngó, thôn đã khởi động hệ thống phòng hộ, nếu hai người không ra thì hai người sẽ không bị người của Giáo Hội tìm được. Tuy không biết người Giáo Hội gần đây đang kế hoạch làm gì nhưng mấy ngày nay vẫn nên cẩn thận.”

“Giáo Hội?” Snape có chút kinh ngạc, “Họ chạy tới rừng làm gì?”

“Bên kia rừng có con đường có thể đi tới trường học phù thủy, cũng không biết có phải là vì lý do này hay không.” Người tới nhún vai, anh ta cũng không biết cái này, anh ta chỉ biết khi phạm vi Giáo Hội hoạt động lớn thì nghe lời trưởng thôn ở trong thôn là được.

“Tôi biết rồi.” Snape gật gật đầu với anh ta.

Người nọ đi rồi, Snape ôm Harry, sắc mặt trầm xuống. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Ngàn Năm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook