Lưu Luyến Không Quên 2

Chương 75: Tình vẫn còn đây (3)

Tinh Tử Khanh Khanh

08/01/2016

Lâm Y nhìn thấy đám người cả trai lẫn gái đang nổi giận đùng đùng xông về phía mình thì nhất thời ngây người, sợ đến thất sắc, đợi đến lúc cô hoàn hồn lại thì cô gái cầm đầu đã vọt đến trước mặt cô, bàn tay với những ngón sắc nhọn sơn đầy màu mè chộp lên mặt cô, đanh đá kêu lên: 'Đồ đáng ghét, dám quyến rũ Đông Đông của ta!'

'Viêm Viêm, không được làm bậy!' Đông Đông lúc này đã tỉnh táo lại kinh hãi kêu lên, tay vội kéo Lâm Y ra sau lưng, ngăn trở bàn tay đầy móng vuốt của cô gái, ngăn trở đám người sau lưng cô, mặt hắn tối sầm, 'Em đang làm gì? Không có việc gì chạy đến nơi đây nổi điên gì vậy?'

'Các người xem, mọi người mau lại đây xem ...' Cô gái được gọi là Viêm Viêm tức đến mặt tái mét, cô vẫy tay gọi những người đi đường, '... xem đôi nam nữ không biết xấu hổ này, xem kẻ thứ ba này!'

Ồ, thì ra là kẻ thứ ba, đáng đánh! Những người đi đường đã quây thành một vòng tròn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lâm Y, bàn tán xôn xao ...

'Không phải, không phải, các người hiểu lầm rồi ...' Lâm Y vội lên tiếng giải thích nhưng lời của cô rất nhanh đã chìm lỉm trong tiếng mắng mỏ đầy phẫn nộ của những người kia ...

'Đông Đông, anh cũng quá đáng thật, lại còn giúp kẻ thứ ba đối phó với vị hôn thê của mình nữa chứ!' Một thanh niên đứng sau cô gái tên Viêm Viêm lại thêm dầu vào lửa: 'Dạy cho cô ta một trận đi ...'

'A! Đừng mà ... là hiểu lầm!' Lâm Y kêu thất thanh, theo bản năng đưa tay che lấy mặt nhưng lúc đó, một đám thanh niên nam nữ đang cuồng nộ làm gì chịu nghe lời giải thích của cô ...

Ngay lúc nguy hiểm đó, Lý Tân cùng Lưu Dũng đột ngột xuất hiện, hai người, một tay vung ra là một người ngã xuống, mấy thanh niên nam nữ trước mặt Lâm Y trong chớp mắt đã bị quật ngã trên đất, kêu rên không ngừng.

Đông Đông và Viêm Viêm ngây người, ngừng cơn tranh chấp kinh ngạc nhìn một nam một nữ vẻ mặt lạnh lùng trước mặt, trên gương mặt xinh đẹp của cô gái còn treo một nụ cười lạnh ...

Đám đông vây quanh cũng nhìn đến ngẩn người, ai nấy đều không dám chớp mắt xem màn kịch hay đang diễn ra ...

Lúc này bỗng vọng đến mấy tiếng kêu uy nghiêm 'Tránh ra', đám người liền tản ra để trống một thông lộ, một chiếc Rolls-Royce màu đen chầm chậm dừng lại rồi thân hình cao lớn của Lãnh Nghị bước xuống.

Một đầu tóc ngắn đường hoàng, gương mặt anh tuấn phi phàm nhưng khí thế lãnh liệt cùng ngạo khí bức nhân, ánh mắt như dao cứ nhìn Lâm Y chằm chằm, căn bản là không thèm nhìn người khác một con mắt ...

Tất cả mọi người có mặt đều không dám thở mạnh nhìn người đàn ông khí thế quá mạnh mẽ trước mặt ...

Lâm Y cũng nhìn Lãnh Nghị chằm chằm, rốt cuộc khóe môi hắn cũng câu lên một nụ cười, bước những bước dài đến bên cạnh Lâm Y, một tay khoác lên vai cô, đôi mắt đen thâm thúy mang theo một chút trêu cợt: 'Bà xã, em nói đi tìm bạn học có chút việc ... ừm ... sao lại thành ra thế này?'

Bà xã?!! Ồ! Đám đông vây quanh lại bắt đầu xôn xao cả lên, người vợ có một ông chồng như vậy còn cần đi làm người thứ ba sao?? Ách ... nhất thời ánh mắt của đám đông đều chuyển về phía cô gái tóc dài uốn xoăn đang đứng ngây người kia, xem ra cô gái này cũng quá tùy tiện làm bậy rồi ...



Lâm Y mấp máy cánh môi nhưng vẫn không phát ra một âm thanh nào; Lãnh Nghị đã khoác vai dìu cô đi ra xe, Lâm Y hơi loạng choạng một chút rồi không thể không bước theo hắn.

Đông Đông ngây người nhìn theo bóng người đàn ông lạnh lùng kia đón Lâm Y lên xe ngồi, nhìn theo bóng xe dần khuất xa, đám đông cũng dần tản ra, lúc này hắn mới tỉnh táo lại đôi chút. Mặt Đông Đông tái mét, hung hăng giãy cô gái nãy giờ vẫn dán sát bên người hắn, miệng gào thét không ngừng kia ra, bước nhanh về phía xe của mình.

'Đông Đông, thực xin lỗi ...' Cô gái vội chạy đuổi theo hắn, 'Đợi em đã ... Đông Đông ...'

Trong xe, Lãnh Nghị nghiêng đầu nhìn Lâm Y, khóe môi câu lên một nụ cười, Lâm Y chỉ rũ mắt, lẳng lặng ngồi đó; Lãnh Nghị vươn tay định khoác lên eo cô nhưng bàn tay kia đã bị giãy mạnh ra, 'Đừng đụng vào tôi!'

Khóe môi Lãnh Nghị ý cười càng sâu: 'Y Y, sao em lại tìm một người đàn ông có vợ để hẹn hò chứ? Ừm ...'

Lời của Lãnh Nghị còn chưa nói hết thì Lâm Y đã áo não trừng hắn, Lãnh Nghị rất thức thời im bặt nhưng ý cười trên môi vẫn không tắt, Lâm Y lại trừng hắn lần nữa rồi mới lạnh giọng nói: 'Anh ngừng xe, tôi muốn xuống xe!'

Mắt Lãnh Nghị nhìn cô chằm chằm, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: 'Em muốn xuống xe sao?'

'Phải!' Lâm Y ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy kia, giọng thật kiên định.

'Được ... đến phía trước anh cho em xuống xe!' Lãnh Nghị vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, rất sảng khoái đồng ý.

Xe chạy đến một góc đường hẻo lánh thì "sít" một tiếng đỗ lại bên đường, Lâm Y mở cửa bước xuống, cô nhìn bốn xung quanh rồi không khỏi chau mày, người đàn ông đáng ghét này, cố ý đem cô đến chỗ hẻo lánh như vậy rồi bỏ cô lại, rõ ràng là muốn cô không bắt được taxi về đây mà.

Lâm Y cắn chặt môi, cất bước đi về phía con đường tối nhờ nhờ trước mặt, cố tìm bóng dáng một chiếc taxi ...

Lát sau Lãnh Nghị cũng bước xuống xe, hắn để tài xế lái xe rời đi trước còn mình thì rảo bước đuổi theo bóng cô gái quật cường phía trước ... Nghe phía sau có tiếng bước chân, sóng mắt Lâm Y khẽ động, cô biết đó là Lãnh Nghị ...

'Y Y!' Lãnh Nghị lên tiếng gọi, tay với ra kéo lấy tay cô.

Lâm Y giãy tay khỏi tay hắn: 'Anh đừng đi theo tôi!'

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên, hắn khoác tay lên vai cô gái, giọng nói nhu hòa nhưng tràn đầy tự tin vang lên bên tai cô: 'Y Y, anh biết trong lòng em vẫn còn thích anh, đúng không?'



Cô gái ngoảnh đầu sang hướng khác, giọng thật lạnh nhạt: 'Anh thật quá tự kỷ rồi ... tôi ... đã không còn thích anh!'

'Thật sao? Em xác định?' Lãnh Nghị liếc mắt nhìn cô gái như dò xét.

'Chắc chắn!' Lâm Y xoay mặt về phía Lãnh Nghị, rống to một cách chán ghét.

Chính ngay lúc hai người đang lôi kéo nhau, Lâm Y chợt nhìn thấy trong bóng tối nơi một góc đường phía trước có một người đang đứng, cánh tay hắn nhấc cao lên nhắm về phía cô và Lãnh Nghị, Lâm Y sợ hết hồn, không kìm được vội ngừng bước chân, Lãnh Nghị cũng đã nhìn thấy người kia, bước chân của hắn cũng dừng lại.

Lâm Y trừng mắt nhìn thứ đồ vật đang được nhấc cao lên trong tay người đàn ông kia, là một khẩu súng! Lần này thì nỗi sợ hãi đã khác rất nhiều, cô vội vàng ngẩng đầu, loáng thoáng có thể thấy gương mặt kia, trong bóng tối, trên gương mặt kia là một nụ cười hung ác ... hình ảnh trận đấu súng trong rừng rậm buổi tối hôm nào trong chớp mắt tràn đầy đầu óc Lâm Y.

'Lãnh Nghị!' Lâm Y nhịn không được níu chặt cánh tay Lãnh Nghị, thất thanh kêu: 'Chúng ta chạy mau đi!'

Nói thì chậm, làm thì nhanh, Lãnh Nghị ôm lấy Lâm Y che chở cho cô, trong lòng hắn Lâm Y có thể nghe được rõ ràng tiếng đạn chíu chíu sượt qua bên tai mình rồi phát ra những tiếng nổ trầm đục, rõ ràng là súng hãm thanh.

'Chạy mau đi!' Lâm Y hoang mang vô thố kéo tay Lãnh Nghị nhưng trong một chớp mắt đó, một viên đạn đã ghim thẳng vào ngực hắn, Lãnh Nghị nhíu chặt mày, một tay ôm lấy ngực, máu tươi từng giọt phún ra từ miệng vết thương, thấm ướt kẽ tay của Lãnh Nghị, thân hình cao lớn của hắn cũng theo đó ngã nhào trên đất.

'Lãnh Nghị!' Lâm Y sợ ngây người, đầu óc trong chớp mắt trống rỗng, hồn phi phách tán, cô quỳ thụp xuống bên cạnh Lãnh Nghị, tay sờ soạng nắm lấy bàn tay đang che ở ngực của hắn, máu tươi lập tức tuôn ra nhuộm ướt cả tay cô, Lâm Y khóc rống: 'Anh ráng lên, ráng chịu đựng một chút, em lập tức gọi cấp cứu ...'

Lâm Y luống cuống lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ngón tay dính máu run rẩy mở màn hình, ấn số gọi cấp cứu ...

'Y Y ...' Lãnh Nghị hổn hển gọi cô, một bàn tay dính đầy máu với về phía cô.

'Ân, Nghị, xe cấp cứu sẽ đến ngay bây giờ ...' Lâm Y cuống quít buông điện thoại xuống vươn tay nắm lấy bàn tay đang với về phía cô, trong tiếng nghẹn ngào vẫn không quên an ủi hắn: 'Không sao không sao đâu ... yên tâm, có em ở đây ...'

Khóe môi Lãnh Nghị câu lên một nụ cười yếu ớt, đôi mắt đen vẫn nhìn cô chằm chằm: 'Y Y, em còn yêu anh sao?'

'Ân, yêu ... yêu ...' Lâm Y gật đầu như bằm tỏi, giờ này phút này cô thật sự rất hối hận mấy ngày qua sao lại không đối xử với hắn tốt hơn một chút, cho dù Lãnh Nghị từng làm tổn thương cô, gạt cô vậy thì sao chứ? Yêu hắn thì nên tha thứ cho hắn mới phải!

Nhưng ... liệu có phải là quá muộn rồi không? Sự bi thương trong đáy mắt cuồn cuộn dâng như sóng triều, cô cảm nhận được trái tim mình đang vỡ vụn thành từng mảnh, tan nát rã rời. Cô áp gương mặt ướt đẫm nước mắt lên vai Lãnh Nghị: 'Em yêu anh, anh nhất định phải ráng chịu đựng ...'

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Luyến Không Quên 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook