Lưu Châu Nguyệt

Chương 5: Một trận mưa lạnh ổn định phong ba

Tử Ngọc Khinh Sương

18/03/2017

Một đêm này, Nhạc Như Tranh không ngừng mơ thấy ác mộng. Trong giấc mộng, khe ẩn nhỏ sau suối của nàng lại thành một vùng phế tích, những cánh hoa đỏ hồng diễm lệ dường như trở thành vết máu thông thường, vẩy đầy đất. Bỗng nhiên lại là vầng trăng khuyết trên trời, nàng bị một cái xích sắt gắt gao trói ở dưới góc cây mai, giãy giụa bằng mọi cách cũng không thoát. Nàng ở trong ác mộng đau khổ trầm luân, nhưng vẫn không cách nào tỉnh lại được, có lúc rõ ràng ý thức được mình đang nằm mơ, nhưng lại không cách nào mở mắt ra được, thân thể trầm luân, giống như bị ngàn vạn tầng lớp đá đè lên.

Nàng cứ như vậy kinh hãi vượt qua một đêm, đến khi thời điểm nửa tỉnh nửa mê mở mắt ra, ngoài cửa sổ đã sáng trưng, nhưng trên giấy cửa sổ lất tất giọt nước, hình như trời lại đang mưa.

Chỗ đau được rải thuốc bột làm như có tác dụng, cái cảm giác nóng như lửa đốt đêm qua đã biến mất, chỉ mơ hồ đau. Nàng nghiêng người sang, y phục tối qua nàng cởi ra để ở tủ trước giường đều đã biến mất, lúc này trong phòng sáng dần, nàng mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ. Gian phòng ngủ cùng gian phòng ngoài giống nhau, nơi này bày biện đơn giản, chỉ là ở dưới cửa sổ có một bàn trúc mộc mạc, trên bàn có giấy và bút mực, phía bên phải cái bàn có giá sách bằng cây tre, trên đó bày nhiều ống tranh cuộn, cũng không biết là nội dung gì.

Đúng lúc này cửa phòng mở ra, thiếu niên dùng miệng cắn một cái giỏ trúc đi đến, đến trước giường cúi người xuống đem rổ đặt ở tủ, nghiêng mặt sang bên nàng nói: ”Ăn điểm tâm.”

Nàng hơi ngẩn ra, chống người dậy, trong rổ quả nhiên có một chén cơm, còn có một bát rau dại trên núi nàng không biết tên luộc thành canh. Rau quả đựơc cắt cực nhỏ, trôi nổi trong chén canh, xanh biếc mềm mại, tản ra mùi thơm nhàn nhạt.

“Ngươi bị nội thương, vẫn không thể ăn thức ăn mặn.” Hắn ngồi vào trên ghế, cởi giầy, vươn chân, lần lượt đem hai cái bát ra khỏi giỏ.

Nhạc Như Tranh suy nghĩ một chút, trong phòng này dường như trừ hắn ra, chưa từng thấy người ngoài, liền nâng lông mày lên thăm dò hỏi hắn: “Đây là ngươi làm?”

Thiếu niên chân còn đặt trong giỏ, nghe được nàng hỏi như vậy, bỗng nhiên ngồi thẳng người, nhìn nàng một cách rất phức tạp, thấp giọng nói: “Ta rửa chân sạch sẻ.” Lập tức đem chân buông xuống, mang vào giầy rơm, không nói thêm một câu.

Nhạc Như Tranh lúc này mới ý thức được hắn mẫn cảm, vội vàng nói: “Không phải, ta không phải có ý đó. Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi lợi hại hơn ta, ta không biết làm đồ ăn.”

Thiếu niên tầm mắt cúi thấp xuống, Nhạc Như Tranh nhịn xuống đau nhức lấy chén canh kia, kẽ nhấp một hớp, chợt cảm thấy trong miện có hương lưu lại, liền mỉm cười nói: “Chẳng những nhìn ngon, mùi vị cũng tốt.”

Thiếu niên lặng lẽ giơ lên đôi mắt đen nhánh nhìn nàng, hơi lộ ra vài điểm ấm áp trên gương mặt tái nhợt. Ngày hôm qua trong đêm tối, Nhạc Như Tranh chỉ là nhìn sơ lược qua hắn vài lần, bây giờ đối mặt với hắn, chỉ thấy hắn tướng mạo có chút thanh tú, nhất là mặt mày sáng sủa tinh xảo, không nửa điểm tỳ vết.

“Chỉ là rau dại không đáng tiền.” Ngữ khí của hắn vẫn là bình tĩnh không chút gợn sóng. “Ta chỗ này không có cái gì tốt.”

Nhạc Như Tranh đang uống vài ngụm canh, chợt ngẩng đầu hỏi: “Ngươi không ăn sao?”

Thiếu niên nghiên thân hướng ra gian ngoài, nhàn nhạt nói: “Chờ ngươi ăn xong, ta lại đi ra ngoài ăn.”

Nhạc Như Tranh đỏ mặt lên, vừa ăn cơm, vừa nói: “Được rồi, ta còn không biết xưng hô với ngươi như thế nào?”

Thiếu niên ngẩn ra, nói: “Ta họ Đường.”

“Đường?” Nhạc Như Tranh cười cười nói. “Ta họ Nhạc, Nhạc Như Tranh.” (nhạc như đàn tranh)

Thiếu niên thấy nàng nói như vậy, tựa hồ cảm giác mình chỉ nói họ, có chút bất lịch sự, nói bổ sung: “Đường Nhạn Sơ.”

“Đường Nhạn Sơn…” Nhạc Như Tranh lặp lại một lần, lại nói: “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Mười chín.” Hắn nhàn nhạt nói.

“A? cùng tuổi với ta.” Nàng cong cong lông mày cười nói: “Ta lúc đầu nghĩ ngươi so với ta nhỏ hơn.”

Đường Nhạn Sơn lần đầu nhìn nàng kỹ, ánh mắt dường như là cảm phiền vì nàng có chút dài dòng.

Nàng thật giống như không có phát hiện hắn không vui, không để ý truy vấn: “Vậy là ngươi sinh tháng mấy?”

Hắn mím môi, một lúc lâu sau mới nói: “Chính là tháng này.”

Nhạc Như Tranh mắt lóe sáng, cười khanh khách nói: “Tháng hai? Trùng hợp vậy, ta là tháng giêng ra đời, vẫn là ta so với ngươi lớn hơn. Đã vậy ta vừa vặn gọi ngươi là tiểu Đường?”

Thiếu niên trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, như gió nhẹ lướt qua mặt nước tĩnh lặng, do dự trong khoảng khắc, hắn vẫn gật đầu một cái.

Nhạc Như Tranh hơi vội vã ăn xong điểm tâm, cái trán lấm tấm mồ hôi. Thiếu niên nhìn nàng nói: “Ngươi hơi phát sốt, hôm qua vô cùng mệt nhọc lại bị lạnh.”



Nàng cũng tự giác cảm thấy cơ thể hơi phát nhiệt, không khỏi trong lòng trầm xuống, lại chợt cấp thiết ngẩn đầu lên nói: “Tiểu Đường, nơi này ngươi có cây cỏ thuốc không?”

Đường Nhạn Sơ như nhìn thấu tâm tư của nàng, không khỏi cau mày nói: “Nếu như ngươi hiện tại liền uống thuốc, cũng không có khả năng chạy đi bắc Nhạn Đãng.”

“VẬy làm sao bây giờ?” Nàng uể oải mà cúi thấp đầu, nhìn nhìn chân mình nói: “Ta thật sợ sư phụ sẽ xảy ra chuyện….”

“Ngươi muốn tìm Long Tưu tán nhân là vì cái gì? Đường Nhạn Sơ lơ đãng hỏi một câu.

“Ta…” Nhạc Như Tranh muốn nói rồi lại thôi, không biết nên đối với hắn giải thích câu chuyện phức tạp này như thế nào, chỉ là than thở. “Chuyện trên gian hồ, ngươi sẽ không hiểu.”

Đường Nhạn Sơ chỉ hơn trầm ngâm, nói: “Nếu như ngươi tin ta, ta có thể hiện tại lên đường đi tìm Long Tưu tán nhân thay ngươi.”

“Ngươi??” Nhạc Như Tranh cả kinh, nghiêng người nhìn thân thể yếu ớt của hắn, lại nhìn ống tay áo trống không, trong lòng hoảng hốt, vội rời tầm mắt.

Nhưng Đường Nhạn Sơ nhường như đã nhận ra, nghiêng mặt sang một bên, nhìn mặt đất, nói: “Ta không có cánh tay, nhưng bước đi không chậm.”

“Không phải không phải…Ta chỉ là, chẳng qua là ngượng ngùng..” Nhạc Như Tranh nóng ruột cuống quít giải thích, nhưng cảm thấy trên mặt mình nóng thổi, thái độ chột dạ hết sức rõ ràng.

Đường Nhạn Sơ vẫn chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt rơi ở hai chân của mình. Nhạc Như Tranh nhìn hắn, thử thăm dò nói: “Ngươi đã đi qua bắc Nhạn Đãng sao?”

Hắn lắc đầu nói: “Ta không hề rời khỏi nơi này.” Nhưng lại tùy tiện nói thêm, “Bất quá ta biết rõ đường đi.”

Nhạc Như Tranh nhìn ra cửa sổ, rốt cục quyết định nói: “Vậy ngươi có thể giúp ta tryền một lá thư cho Long tưu tán nhân sao?”

Đường Nhạn Sơ cũng không có trả lời, chỉ là đứng lên, đi tới trước cửa sổ, nhìn một chút trên bàn sách đối diện, lại nhớ tới cái giỏ trúc bên giường, cắn cái giỏ trúc mang tới bàn sách, nhấc chân phải lên, đem giấy và bút mực bỏ từng cái vào trong giỏ, lại cúi đầu cắn rổ đi tới trước người nàng, dùng ánh mắt ý bảo nàng tự lấy những thứ trong giỏ.

Lúc hắn làm những thứ này nhìn như động tác lộn xộn, Nhạc Như Tranh không dám chăm chú xem. Đến lúc hắn cúi người ở trước mặt nàng, nàng chỉ trấn định tâm tư một chút, tự tay lấy ra giấy và bút mực.

Thiếu niên đem vỏ trúc thả lại trên bàn, ngồi trên ghế, rất an tĩnh nhìn nàng nghiền nát than mực, đặt bút, niêm phong bức thư.

“Cũng chỉ phải giao cho hắn phong thư này?” Thiếu niên nhìn nàng niêm phong xong bức thư mới hỏi.

Nhạc Như Tranh suy nghĩ, đặt bàn tay lên cổ mình cởi xuống một chuỗi ngọc. Chuỗi ngọc là bạch ngọc xuyên thành, ở giữa rũ xuống ba sợi tơ, mỗi sợi đỉnh một viên trân châu cao thấp giống nhau. Ba viên trân châu cũng không tròn trịa, mà là giống như giọt lệ, mặt ngoài màu xanh biển thăm thẳm. nàng đem chuỗi ngọc cùng bức thư đặt chung một chỗ, tự tay đưa tới trước Đường Nhạn Sơ, thấp giọng nói: “Làm phiền ngươi giúp ta đem cái này đưa cho sư bá của ta, hắn thấy chuỗi ngọc sẽ biết là ta ở chỗ này.”

Đườg Nhạn Sơ nhìn một chút đồ vật trong tay nàng, thấp giọng nói: “Đặt ở trong lòng ta.”

Nhạc Như Tranh lúc này mới bừng tỉnh, thoáng lúng túng đem mấy thứ nhét vào trong vạt áo ngắn của hắn. Đường Nhạn Sơ thay nàng thu dọn chén đũa, lại dùng rổ đựng nước trà, lương khô, đặt ở tủ sau đó mới ra gian ngoài.

Lúc hắn đi cũng không có nói lời từ biệt với Nhạc Như Tranh, Nhạc Như Tranh chỉ là nghe hàng rào trúc bên ngoài nhẹ nhàng vang lên, mới ý thức được hắn đã rời đi.

Lúc Đường Nhạn Sơ ở nhà, mặc dù cũng rất ít nói, nhưng ít ra trong phòng còn có chút động tĩnh. Hắn đi rồi, Nhạc Như Tranh một mình nằm, nghe tiếng mưa rơi tí tách, rơi trên mái hiên, đánh vào trên cửa sổ, đánh vào trên lá cây, hết thảy đều hãm sâu vào trong yên tĩnh. Nơi đây cách xa trấn nhỏ, cách xa mọi người, nghe không được nủa điểm ồn ào náo động, ngoại trừ tiếng gió thổi tiếng mưa rơi, liền chỉ có tiếng quạ thỉnh thoảng truyền tới, từng tiến oai oán.

Buổi trưa, mưa còn không có dừng, nàng ngơ ngác gặm lương khô, nghĩ đến Đường Nhạn Sơ chuyến đi này có thể hay không nhiều gian nan. Hắn chỉ có mười chín tuổi, đã bị tàn tật nghiêm trọng như vậy, lại một mình cư trú ở cái nơi rừng núi sâu hút rất nguy hiểm này, Nhạc Như Tranh không biết hắn làm như thế nào để sống sót.

Nàng đối với thiếu niên này tràn đầy nghi vấn, nhưng thời điểm ở cùng với hắn, nàng lại không dám nhiều lời, càng không dám tự tiện hỏi nhiều. Ban đầu Đường Nhạn Sơ rất trầm mặc, nhưng trong sự trầm mặc này mơ hồ ẩn chứa một cảm giác áp bách, để cho nàng toàn thân không được tự nhiên. Vô luận hắn làm chuyện gì, đều là một thái độ không mặn không nhạt, chỉ vẫn là cúi đầu, hoặc là tránh ánh mắt của nàng.

Nhạc Như Tranh nghĩ một lát, một lát thôi, vết thương trên chân có lúc sẽ phát sinh đau đớn, lại thêm nửa ngày hôm qua nàng té từ trên đồi xuống, chỗ té qua cũng sẽ lâu lâu phát tác, buổi chiều nàng liền ngủ mê mệt.

Rồi ban đêm đến, mưa lớn hơn nữa rơi xuống, giấy trên cửa sổ lủng loang lổ, tựa như phát họa ra rất nhiều hình kỳ quái. Gió thổi mưa rơi, xa xa truyền đến tiếng thác chảy xiết, lại còn có tiếng ù ù kỳ quái vọng bên tai không dứt, Nhạc Như Tranh nhìn chằm chằm cửa phòng chưa đóng lại rất lâu, trong lòng thấp thỏm.

Nàng trùm kín mền, tránh trong bóng đêm. Không biết vì sao, tuy là nàng tập võ, tính tình thẳng thắn, thế nhưng ban đêm mưa rền gió dữ như thế này, từ đáy lòng nàng nổi lên một trận sợ hãi. Loại sợ hãi này không nó rõ được cũng không tả được, tựa hồ như là ác mộng, lại tựa như là ảo giác, chỉ biết nó cuốn lấy nàng thật chặc, không để cho nàng thở nổi.



Sư huyng thường hay chê cười nàng, nhìn qua nàng gan lớn mạnh mẽ, kì thực lại giống như một tiểu hài tử sợ bóng tối. Mặc dù Nhạc Như Tranh không phục, nhưng cũng không cách nào giải thích.

Nàng cứ như vậy nằm co ro, vượt qua buổi tối thứ hai ở Nhạn Đãng.

Thời điểm trời sáng ngày thứ hai, mưa đã tạnh. Mực nước của dòng suối sau nhà cũng đã tăng vọt, Nhạc Như Tranh có thể nghe được tiếng nước đổ ào ào về phương xa.

Sắc trời dần dần chuyển tốt, Nhạc Như Tranh không có nấu nướng, Đường Nhạn Sơ vẫn chưa về. tâm Nhạc Như Tranh bắt đầu trở nên bất ổn, trước lo lắng hắn không thể chạy tới bắc Nhạn kịp, bây giờ lại lo lắng hắn có thể hay không an toàn trở về. Nàng ngăn mình suy nghĩ miên man, bắt đầu hối hận vì sao muốn hắn mạo hiểm đi tìm sư bá. Không biết hắn có hay không mang theo ô, mà nếu mang theo ô làm sao hắn cầm? Hắn mặc dù sinh hoạt trong núi, nhưng dù sao cũng không có hai cánh tay, nếu như gặp phải dốc núi dựng đứng, biết hay không sẽ xảy ra chuyện… Nhạc Như Tranh càng nghĩ càng hổ thẹn, sáng sớm cũng không ăn sáng, vẫn ngơ ngác nhìn cửa phòng khép kín.

Gần tới trưa, Nhạc Như Tranh ruột gan tim phổi gì cũng chạy đến cổ họng rồi, đúng lúc này nàng lại nghe được hàng rào trúc trong sân có động tĩnh, có người đi vào.

“Tiểu Đường!” Nàng kìm lòng không đặng cao giọng hô.

Tiếng bước chân hướng về phía căn phòng càng gần, sau đó cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Nhạc Như Tranh nhìn người tiến vào, ngẩn người. Người nọ mặc quấn áo ướt nhẹp, đầu đội nón lá, khuôn mặt bị che phân nửa. Nhưng hắn đi đến bên giường, ngồi xổm xuống ngửa khuôn mặt lên nhìn nàng, nàng liền nhìn thấy được đôi mắt đen kịt của Đường Nhạn Sơ.

Tóc của hắn có chút ước dính ở bên mặt, môi có điểm trắng bệch. Nhưng ánh mắt trong suốt như trước kia.

Nhạc Như Tranh thở dài một hơi, che ngực, có chút khoa trương nói: “Làm ta sợ muốn chết!”

“Có cái gì đáng sợ?” Đường Nhạn Sơ hơi kinh ngạc.

Nàng rốt cuộc cười vui vẻ, nói: “Ta đã lo lắng thật lâu, sợ ngươi gặp chuyện không may.’’

Đường Nhạn Sơ lạnh nhạt nói: ‘’Ta quen leo núi rừng, không có việc gì. Tại vì đêm qua mưa lớn làm chậm trễ một ít thời gian.’’ Hắn dừng lại một chút nói, ‘’Ta gặp được sư bá của ngươi rồi.’’

‘’Thật vậy sao?” Nhạc Như Tranh mừng rỡ thẳng người lên hỏi, “Sư bá nói gì?”

‘’Ta đem chuỗi ngọc của ngươi và bức thư cho hắn. Hắn lúc này đã lên đường cùng sư huynh ngươi đến Lưu Châu.’’ Đường nhạn Sơ suy nghĩ một chút, lại nói: ‘’Chuỗi ngọc của ngươi ta để trong ngực áo, mang về rồi.’’

Nhạc Như Tranh nhẹ nhàng tự tay lất chuỗi ngọc xanh biếc trong ngực hắn ra. Hắn mặc dù mặc áo mưa, nhưng áo bên trong cũng đã ướt đẫm.

Đường Nhạn Sơ nhìn nàng đem chuỗi ngọc thắt gúc lại, giấu vào áo, lại nói: “Sư bá ngươi nói ngươi trước hết ở chỗ này dưỡng thương, chờ bọn hắn giải quyết xong sự tình, sau đó đến đây đón ngươi.”

Tản đá lớn trong lòng Nhạc Như Tranh cuối cùng cũng tạm thời rớt xuống, nhìn Đường Nhạn Sơ từ nón lá xuống khuôn mặt, nói: “Cảm ơn ngươi, tiểu Đường.”

Đường Nhạn Sơ ngẩng đầu một cái, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh thỏa đáng, thậm chí không có như dự tính của Nhạc Như Tranh cười một cái.

Nhạc Như Tranh thấy hắn còn mặc quần áo nón lá ướt nhẹp, liền giơ tay nói: “Ta giúp ngươi thay đồ.”

Đường Nhạn Sơ lại lui về phía sau, mau tránh hai tay của nàng nói: “Không cần, tự ta trở về phòng thay đồ.”

Nhạc Như Tranh có chút mất mác nhìn hắn rời khỏi phòng, nghĩ thần chính mình trước nay tùy tiện, có phải hay không làm cho thiếu niên hướng nội này có chút chống cự. Nàng ngồi hồi lâu, Đường Nhạn Sơ đã thay đồ quay lại, hắn đã cởi bỏ áo mưa nón lá, thay một bộ quần áo màu xanh lam khác, kiểu dáng giống như bộ trước, đều chỉ là áo ngắn tới lưng. Bên hông buộc một sợi dây lưng cùng màu, phía dưới mặc quấn màu đen, ống quần như trước kia được cuộn lên. Lúc này mới đầu tháng hai, hắn lại mang chân không, không có mặc vớ.

Hắn đi tới trước giường, cúi người nhìn rổ một chút, giật mình: “Ngươi làm sao còn chưa ăn hết đồ ăn? Có phải không quen ăn mấy thứ này?”

Nhạc Như Tranh vội vàng nói: “Không phải, ta bởi vì trong lòng lo lắng, cho nên sáng sớm ăn không vô.”

Đường Nhạn Sơ liếc mắt nàng, nói: “Ta đi làm cơm. Ngươi ăn lương khô một ngày rồi.”

Nhạc Như Tranh nhìn sắc mặt hắn có chút tái nhợt hốc hác, liền nói: “Ngươi đi một ngày một đêm không mệt mỏi sao? Không phải đi nghỉ ngơi một chút?”

Đường Nhạn Sơ chỉ lắc đầu, ngậm rổ liền đi ra ngoài.

Thời điểm ăn cơm trưa, hắn như trước chỉ ngồi một bên nhìn nàng ăn xong, thu thập chén bát sau đó rời đi. Náng muốn gọi hắn ăn chung, nhưng gương mắt nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm làm người ta run sợ, liền yên lặng cúi đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưu Châu Nguyệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook