Lưỡng Thế Hoan

Chương 209

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

27/09/2020

Người hầu nghe A Nguyên nhắc đến bản án của lão Hạ Vương, cũng không dám cản trở, do dự một lát, nói: "Đại tiểu thư nếu như thế nói, không bằng hãy chờ thêm một lát, để thuộc hạ tìm Vương gia đến, thương nghị xong sẽ cùng nhau hành động sẽ tốt hơn?"

A Nguyên nói: "Tốt thì tốt. Chỉ sợ chờ hắn đến xong, người ta muốn tìm cũng chạy mất!"

Người hầu vội hỏi: "Thuộc hạ sẽ nhanh đi nhanh về!"

Thị vệ đi theo lão Hạ Vương thân kinh bách chiến quả nhiên không giống người thường, chỉ e nếu chậm một lát sẽ làm lỡ đại sự của A Nguyên, tiếng nói vừa xong, người đã chạy như bay, có thể nói nhanh như tia chớp.

A Nguyên vỗ trán nói: "Ngươi chạy trốn nhanh nữa thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ Mộ Bắc Yên sẽ ở cửa ra vào Đinh gia chờ ngươi?"

Nàng vỗ vỗ Tiểu Hoài vẫn đang bất an vỗ cánh, "Đã sợ thành như vậy cũng đừng ở chỗ này vướng bận! Đi, giúp đỡ tìm Bắc Yên đi!"

Đôi mắt đen lúng liếng của Tiểu Hoài trừng nàng, mờ mịt khó hiểu.

A Nguyên thở dài: "Tìm Bắc Yên, Mộ Bắc Yên! Mộ Bắc Yên! Chính là Tiểu Hạ Vương gia, cô gia nhà ngươi!"

Tiểu Hoài nghe được hai chữ "Cô gia", lập tức ngóc đầu lên, bổ nhào về phía trước nâng cánh liền bay ra ngoài, đoan chính bay về hướng Mộ Bắc Yên rời đi.

A Nguyên mở to hai mắt nhìn, "Con ưng này thành tinh rồi! Bằng không thì chính là bản sao của Tiểu Lộc?"

Thị nữ ở Nguyên phủ hầu hạ A Nguyên khá đông, Tiểu Lộc thường thường không xen tay vào được, tuy nhiên địa vị không cao lại rất rảnh rỗi. Tiểu Hoài hung mãnh, lại chỉ nhận ra Tiểu Lộc, vì vậy Tiểu Lộc liền thường xuyên cùng Tiểu Hoài nói chuyện, lúc nhắc đến Mộ Bắc Yên, mở miệng một tiếng "Cô gia nhà ngươi", sẽ không liệu Tiểu Hoài cái khác nghe không hiểu, cũng đã hiểu được Mộ Bắc Yên chính là cô gia nhà nó......

Cô gia của Tiểu Hoài đã bị Tiêu Tiêu dẫn vào hậu viện tiệm bán thuốc.

Tả Ngôn Hi nghe hắn đến, đã bước nhanh ra, cau mày nói: "Bắc Yên, sao đệ lại tới đây?"

Mộ Bắc Yên không đáp, đi vào trong phòng nhìn lên, Cảnh Từ ngồi ở trên giường trúc gần cửa sổ đọc sách. Bên cạnh tay của hắn có chén thuốc, đã không còn nửa phần nhiệt khí, ước chừng đã sớm nguội lạnh, một ngụm cũng không có động tới.

Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tả Ngôn Hi, cũng không đứng dậy, rảnh rỗi tiếp tục lật sách. Mặt mũi của hắn gầy, khí sắc cũng không tốt lắm, nhưng mặt mày lạnh mà kiên nghị, cũng không bởi vì ốm đau mà hiện ra vẻ gầy yếu.

Mộ Bắc Yên chứng kiến ánh mắt hắn như vậy liền nhịn không được mà ghét.

Ngày đó hắn trêu đùa A Nguyên một hồi, Cảnh Từ xếp đặt thiết kế giam hắn, đưa hắn nhốt trong nhà xí thối không ngửi được, chính là ánh mắt lạnh lẽo đáng giận như vậy.

Cũng vì hắn đáng giận, sau khi Thăng Ninh trưởng công chúa bị ngộ hại, hắn đặc biệt gọi Mộ Bắc Yên ra, hỏi hắn vì sao cố chấp muốn kết hôn với A Nguyên, Mộ Bắc Yên rất ác ý nói chỉ là muốn trả thù hắn.

Bất luận Cảnh Từ đối với A Nguyên đến tột cùng có cảm tình như thế nào, ít nhất hắn là thật sự không muốn nam nhân khác đụng vào nàng. Chỉ vì Mộ Bắc Yên hạ độc với A Nguyên, dù chưa làm cái gì, cũng có thể đối với hắn như vậy, còn nếu như Mộ Bắc Yên cưới nàng thì sao? Lại là mượn hoàng mệnh quang minh chính đại cưới nàng, thích đụng vào nàng như thế nào liền đụng vào nàng như thế ấy?

Mộ Bắc Yên vốn tưởng rằng Cảnh Từ tất nhiên sẽ giận dữ, ai ngờ Cảnh Từ an tĩnh hồi lâu, mới trầm thấp đáp hắn một câu: "Nếu ngươi bởi vì chuyện lần kia mà ghi hận trong lòng, ta xin lỗi ngươi. Ta trả thù ngươi như thế nào, ngươi cũng có thể trả thù ta như thế, ta chịu hết là được. Nhưng xin ngươi đối xử tử tế với A Nguyên. Nếu không, ta không buông tha ngươi!"

Mộ Bắc Yên lúc ấy nghe được quả thực không thể tin được lỗ tai của mình.



Trong ngôn ngữ của Cảnh Từ dù chưa từng yếu thế, nhưng đã nói rất rõ ràng. Hắn ở đây xin lỗi vì chuyện lần trước, cũng nguyện ý tiếp nhận sự trả thù của Mộ Bắc Yên.

Vì vậy, hắn từng đem Mộ Bắc Yên nhốt ở nhà xí suốt cả đêm, Mộ Bắc Yên có thể trả thù trở lại, nhốt hắn ctrong nhà xí một đêm?

Nhưng Mộ Bắc Yên chợt nhớ tới, hắn nếu dám làm như vậy, Lương đế không chừng sẽ lột da hắn đem hắn ném ở dưới hầm cầu chết đuối trong đó.

Vì vậy, Mộ Bắc Yên đối với sự rộng lượng của Cảnh Từ xì mũi coi thường, sẽ không coi là đúng.

Vì vậy, lần kia nói với chuyện chung thân của A Nguyên, hai người tan rã trong không vui.

Tả Ngôn Hi đã theo sát đi tới, truy vấn: "Bắc Yên, đệ như thế nào biết rõ nơi đây, đuổi tới nơi đây tới tìm ta?"

Mộ Bắc Yên hỏi lại: "Huynh như thế nào lại ở chỗ này?"

Tả Ngôn Hi cau mày nói: "Lữ đại phu kinh doanh tiệm thuốc này cùng ta cũng vừa là thầy vừa là bạn, đối với chứng bệnh của Đoan hầu rất có tâm đắc, cho nên đưa Đoan hầu tới đây ở mấy ngày, thuận tiện khám và chữa bệnh ở gần đây."

Mộ Bắc Yên cười lạnh, "khám và chữa bệnh ở gần đây? Là gần với người trong lòng của huynh Khương Tham cô nương để tiện gặp nhau ư?"

Đôi mắt Cảnh Từ lóe lên, rốt cục nhìn về phía Tả Ngôn Hi.

Hiển nhiên, Tả Ngôn Hi cũng chưa từng nói về việc này.

Tiêu Tiêu lấy chén trà nhỏ, dựa vào cạnh cửa, một tay ôm vai, một tay cầm trà chén nhỏ từ từ uống, xem như canh gác cho mọi người, lại có thể thu hết thần sắc đám đông vào mắt.

Tả Ngôn Hi khuôn mặt phiếm hồng, lúng túng khó xử. Ngoài lúng túng còn có vài phần xấu hổ, "Bắc Yên, đệ theo dõi ta?"

Mộ Bắc Yên cả giận nói: "Huynh mỗi ngày đi theo người phía sau đại quý nhân rung đùi đắc ý, ta phải bị coi thường bao nhiêu mới có cái kia tâm theo dõi huynh? Ta theo dõi chính là Hàn Kình, phát hiện có người lén lén lút lút cùng hắn lui tới, thuận tiện đi theo kiệu nhỏ của người nọ rời đi một lúc, không muốn chằm chằm đến nhà Dĩnh Vương tâm phúc Đinh Thiệu Phổ, liền gặp Khương Tham hạ kiệu, sau đó cùng huynh nắm tay vào nhà......"

Hắn oán hận nhìn chằm chằm vào Tả Ngôn Hi, "Huynh đang ở Đinh gia chờ, đủ thấy cho huynh đã sớm biết, Khương Tham còn có một thân phận, là con gái của Đinh Thiệu Phổ, là người của Dĩnh Vương......Như vậy, khi Khương Tham lần nữa xuất hiện ở những vụ án lúc trước, huynh cũng nên biết rõ nàng, hoặc là nói Dĩnh Vương, cùng với chuyện phụ thân bị hại có quan hệ? Huynh còn giúp cô ta? Vẫn luôn giúp cô ta? Thậm chí sau khi hồi kinh vẫn còn cùng cô ta liên lạc bí mật?"

Tả Ngôn Hi sắc mặt đã đỏ hồng rồi trắng bệch, "Đệ......Vẫn còn tra Hàn Kình? Tra án nghĩa phụ bị ngộ hại?"

Mộ Bắc Yên trách mắng: "Đừng tìm ta nói cái gì nghĩa phụ! Huynh không xứng! Dù khiêm cung hiếu thuận được người tán thưởng thế nào, huynh cũng không xứng! Thân phận duy nhất của huynh, chính là tình nhân của tiểu tiện nhân tham dự hãm hại phụ thân ta! Còn nghĩa phụ...... Huynh đừng mẹ nó làm ta buồn nôn! Phụ thân mắt bị mù mới thu dưỡng đồ súc sinh như huynh vậy! Ta mắt bị mù mới đem huynh coi là huynh đệ! Thật là chó chết!"

Cảnh Từ, Tiêu Tiêu cũng không khỏi tập trung tư tưởng suy nghĩ nhìn về phía Tả Ngôn Hi.

Mộ Bắc Yên quát mắng mặc dù ngoan độc, đôi mắt đào hoa lại có ánh sáng âm u hiện lên, chăm chú nhìn Tả Ngôn Hi, rõ ràng đang đợi Tả Ngôn Hi giải thích.

Tả Ngôn Hi thế nhưng nhếch môi trầm mặc rất lâu, mới nói khẽ: "Ta thực xin lỗi nghĩa phụ."

Mộ Bắc Yên ngạc nhiên, cơn phẫn nộ trong ngực nhất thời cuồn cuộn lên, đến mắng cũng đều mắng không nổi, nâng chân lên, hung hăng một cước đá vào giữa ngực và bụng Tả Ngôn Hi.



Tả Ngôn Hi tuy có võ nghệ trên người, rõ ràng không né không tránh, chịu một cước giận dữ của hắn, lập tức bị đạp phải bay ra ngoài, dọc theo bên tường trượt xuống, khóe miệng không ngờ chảy ra một dòng máu.

Tiêu Tiêu mắt thấy huyên náo đã lớn, Mộ Bắc Yên còn muốn xông lên đánh người, Cảnh Từ lạnh lùng nhìn, lại không có ý nhúng tay, vội thả chén trà nhỏ đi ngăn trở, chợt nghe sau lưng gió đã bắt đầu thổi, chưa kịp quay đầu, đã thấy Tiểu Hoài nhào vào phòng, cánh vũ đảo qua bên cạnh tay hắn, làm chén trà nhỏ trên tay quật ngã trên mặt đất.

Tiêu Tiêu biết cọng lông súc sinh này không hiểu sao mà hận hắn tận xương, vốn lại là tâm can bảo bối của A Nguyên, tổn thương nó không được, vội lui ra mấy bước, lưu ý đề phòng, Tiểu Hoài đã lướt qua hắn, bay thẳng về phía Mộ Bắc Yên, nghỉ trên vai hắn, ngạo kiều bễ nghễ nhìn mọi người, thật cũng không có ý tìm Tiêu Tiêu báo thù.

Mộ Bắc Yên rùng mình, bất chấp việc muốn đánh Tả Ngôn Hi, hỏi vội: "Tiểu Hoài, ngươi làm sao không cùng A Nguyên trở về? A Nguyên đâu?"

Tiểu Hoài vỗ cánh, liếc hắn một cái, hình như có chút bộ dáng đắc ý, lại nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, cũng như Mộ Bắc Yên hoàn toàn không hiểu được nó muốn biểu đạt cái gì.

Nhưng Tiểu Hoài vô luận như thế nào cũng không nên bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh hắn.

Cảnh Từ rốt cục đứng dậy, chằm chằm vào Mộ Bắc Yên, "Chẳng lẽ ngươi lôi kéo A Nguyên cùng tra án phụ thân của ngươi?"

Mộ Bắc Yên mặc dù lo lắng cho A Nguyên, lại vạn phần không quen nhìn bộ dáng khí thế khinh người kia của Cảnh Từ, cả giận nói: "Ta kéo nàng cùng tra án thì sao? Vợ chồng chúng ta là một, bất luận phú quý hay gian nan khổ cực, cùng tiến cùng lui, đó là đạo lý hiển nhiên! Phụ thân của ta, cũng là công công của nàng, cả đời anh hùng, làm sao có thể chết không minh bạch như thế? Ta dù không độ lượng, cũng sẽ không là Tả Ngôn Hi! Ta sẽ không tiếc một cái giá lớn tra được đến cùng!"

Cảnh Từ nghe hắn nói nảy sinh vợ chồng là một thể ..., liền lùi lại mấy bước giống như bị người khác bắn vào ngực một mũi tên, thối lui đến thư án bên cạnh, cúi đầu nhìn về phía chén thuốc nguội lạnh trên bàn.

Hắn bưng lên chén thuốc kia, ngửa cổ uống cạn.

Tiêu Tiêu nghĩ đến A Nguyên, chỉ đành trước bỏ qua Tả Ngôn Hi, sải bước chạy vội ra ngoài.

Vừa bước ra cánh cửa, liền nghe được đầu tường có người kinh hỉ kêu lên: "Vương gia, có thể tìm được người rồi! Ta liền hiểu được Tiểu Hoài đã tìm được người, đi theo nó quả nhiên đã tìm được!"

Tiêu Tiêu vội giương mắt, đã phân biệt ra người đang đang trèo trên đầu tường hướng vào trong nội viện nhìn quanh đúng là người hầu phía mình, hỏi vội: "Sao ngươi lại tới đây? A Nguyên đâu?"

Người hầu nhảy xuống tường, chạy lên trước vội vàng bẩm: "Nguyên đại tiểu thư để cho tiểu nhân chuyển lời đến Vương gia, hunh thủ mưu hại Thăng Ninh trưởng công chúa, chính là hắc y nhân cao thủ ngày đó xuất hiện ở trong phòng người thuyết thư. Hiện tại người nọ đang ở ngay tại Kiều Lập quý phủ, nàng muốn vào Kiều phủ tìm kiếm, thấy rõ bộ mặt thật của người nọ."

Mộ Bắc Yên thất thanh nói: "Kiều phủ? Nàng như thế nào lại đi Kiều phủ?"

Người hầu nói: "Vị Khương cô nương kia sau khi Ngôn Hi công tử rời đi không lâu liền lại đi ra ngoài, chúng ta đi theo một đường, theo tới Kiều phủ."

Hắn chần chờ, lại nói: "Hung thủ kia có lẽ võ nghệ cực cao, sau khi Tiểu Hoài phát hiện lập tức né tránh trở về, căn bản không dám đối mặt. Tiểu nhân mặc dù khích lệ Nguyên đại tiểu thư trở tìm về Vương gia thương nghị tái hành động, nhưng Nguyên đại tiểu thư sợ lỡ mất cơ hội, nhất định không chịu chờ. "

--- đề lời nói với người xa lạ---

Chỗ bình luận rốt cuộc đã tốt rồi, mọi người có thể nhắn lại ...... Nhìn không thấy các bạn nói chuyện có chút cô đơn lạnh lẽo.

Đương nhiên, viết sách vốn chính là một chuyện cô đơn lạnh lẽo, thực tế đối với ta đây tác giả ngây ngốc mà nói.

Mọi người ngày mai gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook