Lưỡng Thế Hoan

Chương 204

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

27/09/2020

Cảnh Từ đáy mắt có chút đau khổ thoáng hiện ra, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh đáp: "Quan hệ của ta cùng hoàng thượng, ước chừng nàng đã đoán được. Năm đó bởi vì chuyện quá khứ của người, làm mẫu thân ta mệt mỏi tuổi trẻ mất sớm, cữu phụ ta một nhà canh cánh trong lòng, cũng không hy vọng hoàng thượng nhận ta trở về, cho nên cữu phụ một mực lén gạt đi sự hiện hữu của ta, khi ta bảy tám tuổi liền đưa ta đến Yến quốc. Nhưng Hoàng Thượng một mực luôn có nghi ngờ, về sau có được chút ít tin tức, liền phái Tả Ngôn Hi đến Yến quốc kiểm chứng, dùng danh tiếng đại phu tiếp cận ta. Hắn đã từng gặp Nguyên Thanh Ly, cũng đã gặp nàng, biết rõ các nàng dung mạo giống nhau. Về sau ta gặp chuyện không may, hắn đã cứu ta, nói thẳng ra ý đồ khi đến đó của hắn, hy vọng ta có thể quay về Đại Lương tĩnh dưỡng. Ta đáp ứng, nhưng yêu cầu đem nàng cùng nhau về Đại Lương, không thể để cho nàng gả cho Lý Nguyên."

"Không thể để cho ta gả cho Lý Nguyên, phải gả chỉ có thể gả cho huynh?"

Vì vậy, dưới sự an bài của Lương đế, hết thảy sự tình không thể nàoxảy ra, đột nhiên dễ dàng như thế.

A Nguyên đáy mắt đã nổi lên sương mù, vội vàng nháy mắt một cái, vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào Cảnh Từ, khàn khàn cười.

"Vì vậy, huynh là tại nói cho ta biết, năm đó huynh đối với Phong Miên Vãn tình thâm ý trọng? Tiểu sư muội cắt đi gân chân huynh, bỏ huynh lại nơi hoang dã giữa bầy sói, chính là Phong Miên Vãn phải không?"

Cũng chính là......nàn của lúc trước?

Cảnh Từ ngưng mắt nhìn nàng, sau nửa ngày, đôi mi buông xuống, thản nhiên nói: "Đương nhiên không phải."

A Nguyên đã nín thở chuẩn bị nghe hắn trả lời khẳng định, nghe thấy hắn nói lời ấy lại ngoài ý muốn, kinh ngạc nói: "Không phải?"

Cảnh Từ nói: "Nếu như là nàng, ta đã sớm đánh gãy chân nàng, cũng ném nàng vào rừng với bầy sói! Nếu có thù hận, ta sao không chịu báo, còn lưu lại cho nàng cùng Mộ Bắc Yên cả đời tiêu dao?"

(Editor: anh lại dối lòng)

A Nguyên liền hỏi: "Chúng ta đây năm đó lại có ân oán gì, khiến huynh cần phải cùng ta định ra hôn ước như vậy? Lại khiến huynh ti tiện như thế, cố ý cùng ta thân mật sau đó vứt bỏ ta không để ý?"

"Ti tiện?"

Cảnh Từ phảng phất cười khẽ một tiếng, chẳng qua là trời dần ngả về hoàng hôn, A Nguyên lại nhìn không rõ hắn có phải đang cười thật không.

Rất nhanh, Cảnh Từ rõ ràng đáp: "Ta cùng với Phong Miên Vãn vốn có hôn ước, nhưng sau khi ta gặp chuyện không may, nàng chẳng những không quan tâm không giúp đỡ, ngược lại rất nhanh hối hôn muốn gả cho Lý Nguyên. Nàng nói ta có nên trả thù hay không? Chẳng lẽ bởi vì nàng cho rằng nàng chẳng qua là A Nguyên, ta nên đại nhân đại lượng đem sự phụ lòng của nàng lúc trước bỏ qua tất cả? Ta chẳng qua nghĩ cách kéo dài hôn ước ngày đó, dỗ dành nàng yêu ta, sau đó làm nàng tổn thương, vứt bỏ nàng không để ý."

Hắn lui về phía sau một bước, lại đứng ở chỗ rất cao, trước sau như một bễ nghễ nhìn nàng, "Nếu như đây coi như là ti tiện, cũng là nàng ti tiện trước. Dù là Tắc Sênh từng vô lễ với nàng, dù Hạ cô cô từng có ý hoặc vô tình có ý tổn thương nàng, ta cũng chưa từng thực xin lỗi nàng nửa phần. Ta khí lượng hẹp hòi, không được phép nàng đối đãi với ta như thế. Hôm nay, nàng vứt bỏ ta, làm tổn thương ta một hồi, ta cũng vứt bỏ, làm tổn thương nàng một hồi, cũng coi như cân bằng đi? Từ nay về sau hai ta không thiếu nợ nhau, riêng phần mình gả lấy, đi đường coi như người lạ, không hẳn không phải một chuyện tốt."

A Nguyên lại có chút thở không nổi, cứng ngắc gật gật đầu, "Ừ, chuyện tốt."

Cảnh Từ cả cười cười, "Biết rõ cũng tốt. Từ nay về sau ai đi đường nấy, mỗi người đều bình an được không!"

A Nguyên nói: "Xin cứ tự nhiên! Chuyện của Trưởng công chúa, ta không tham dự nữa. Đối thủ vốn là hướng về phía chúng ta mà tới, đa tạ huynh lần này đi theo Tiêu Tiêu giải vây cho chúng ta. Ngày sau cũng không dám lại làm phiền Cảnh hầu đại giá!"

Cảnh Từ đã quay người đi về hướng tinh xa, câu trả lời miễn cưỡng theo làn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

"Trưởng công chúa là cô cô của ta, ta vì bà mà đến, bất hạnh không thể cứu bà mà thôi. Nàng ngàn vạn đừng hiểu sai ý, tự mình đa tình đã cho là ta vòng vo tâm ý, đối với nàng còn có ý muốn gì! Điều ta không cần, chính là không cần......"

A Nguyên nghẹn ngào đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn đi xa, rốt cuộc nói không ra lời.

Tay của nàng run rẩy mạnh mẽ, ôm lấy Tiểu Hoài chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, hỏi: "Là thế này phải không? Chính là......đơn giản như vậy ư?"

Tiểu Hoài nghiêng đầu khó hiểu nhìn nàng, mắt cũng mờ mịt.

A Nguyên nói: "Chàng nói đại khái là thật sao? Ta cái gì cũng không nhớ rõ, vì sao hết lần này tới lần khác đều cảm nhận được chàng ngày xưa thật sự đối đãi với ta rất tốt? Vì sao ta ta cảm giác mình là sư muội đó? Nhưng ta đương nhiên sẽ không hại tính mạng chàng."



Nàng ôm Tiểu Hoài, ngồi vào một chỗ núi đá bên cạnh, ngắm nhìn sắc núi đã ngã màu đen đặc, nghe gió núi thổi sát qua bên tai, nhắm mắt lẳng lặng hồi tưởng ảo cảnh về nàng lúc trước thỉnh thoảng lại xuất hiện.

Ngây thơ, thiện lương, ngốc nghếch, si tình.

Trong nội tâm, trong mắt, chỉ có một nam tử rốt cuộc A Nguyên không nhìn rõ vẻ mặt, một nam tử nàng gọi là sư huynh.

Mà nam tử kia, không thể nghi ngờ là Cảnh Từ.

Về sau nữ bộ khoái Nguyên Thấm Hà tự tin tuấn mỹ, kiêu ngạo thông minh, võ nghệ cao cường, làm sao dễ dàng yêu thích một người như vậy, còn dễ dàng bị hắn triệt để nắm lấy như vậy?

Kìm lòng không được tới gần hắn, kìm lòng không được trầm luân trong đó, chẳng qua là vì nàng là Phong Miên Vãn?

Phong Miên Vãn kia tựa hồ sớm đã rời đi rất xa, nhưng căn bản không cách nào tách biệt khỏi A Nguyên.

A Nguyên cười hỏi Tiểu Hoài: "Vì vậy, còn có rất nhiều chuyện ta cũng không biết ư? Có thể rốt cuộc đều không quan trọng, đúng hay không? Ta không nên nghe xong mấy câu của Tiêu Tiêu, liền cho rằng chàng thật sự hối hận, thật có thể thâm tình đối đãi với ta. Chàng đối với ta cũng không cần, ta lại càng không nên có cần chàng, đúng hay không? Quá khứ chung quy đã là quá khứ, ta nên bỏ qua những quá khứ thống khổ kia, để sống thật đặc sắc, tươi sáng, đúng hay không?"

Tiểu Hoài ngây thơ nhìn nàng, sau đó vỗ cánh, dương cánh bay về phía không trung, chỉ tự tại bay xung quanh trên đầu nàng.

A Nguyên cười nói: "Tiểu bại hoại, bại hoại!"

Cười cười, chợt thấy trên tay mát lạnh.

Nàng thò tay tại trên mặt vừa sờ, cả tay đã ẩm ướt.

Có thể nàng rõ ràng cảm thấy rất vui, rõ ràng vẫn luôn vui cười......Ở đâu ra nước mắt?

Có lẽ, người thút thít nỉ non chính là Phong Miên Vãn?

Kẻ nên bị vĩnh viễn vứt bỏ Phong Miên Vãn......

--------------------------

Lúc Mộ Bắc Yên tìm được A Nguyên, A Nguyên đã ngồi bên cạnh núi đá thật lâu.

Trên đầu nàng là bầu trời đêm, Tiểu Hoài đã khôi phục tinh thần, đang cố gắng học cánh bay lượn thẳng hàng khi thiếu đi một nửa lông vũ trên cánh.

Bởi vì nhìn Tiểu Hoài nhàn nhã, Mộ Bắc Yên ngược lại không lo lắng A Nguyên, cho đến khi nhìn hắn đến thần sắc của A Nguyên.

Hắn bước nhanh về phía trước, kêu: "A Nguyên!"

A Nguyên sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, yên lặng nhìn bầu trời đêm xa ngút ngàn dặm. Mộ Bắc Yên gọi hai lần, nàng lúc này mới quay mặt lại, sau nửa ngày mới miễn cưỡng cười nói: "Chuyện của Trưởng công chúa đã xử lý xong rồi ư?"

Mộ Bắc Yên nói: "Chỉ cần không liên lụy tới chúng ta, sao cũng tốt. Ta chẳng qua là ghé vào bên kia xem náo nhiệt một lát mà thôi. Hôm nay Tạ Nham đã dẫn người đến đây tiếp ứng Trường Lạc công chúa, Đoan hầu cũng rời đi, chúng ta tự nhiên cũng nên xuống núi! "

Hắn chợt chỉ bên kia đường núi, "Nàng xem, bọn họ đã đi xa rồi!"

A Nguyên đưa mắt, nhìn thấy trên đường núi có mấy bó đuốc sáng lên, chập chờn sáng rồi tắt trong gió đêm, soi sáng chiếc kiệu mọi người túm tụm lại khiêng vững vàng mà đi.



Thời điểm hắn đến, vì tận lực khiến đối phương cho rằng người đến chính là A Nguyên, kiệu của hắn phủ đầy rèm; nhưng giờ phút này thân phận rõ ràng, rèm trên kiệu của hắn đã được gỡ ra, A Nguyên liền có thể mơ hồ nhìn thấy thân ảnh thon gầy bóng lưng thẳng tắp trên kiệu.

Vẫn quái gở kiêu ngạo như cũ, mắt không nhuốm bụi trần, đến trả thù cũng trả thù thật ngoan độc bạc tình bạc nghĩa, dứt khoát mau lẹ.

Mộ Bắc Yên theo ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua, ôn nhu nói: "Đoan hầu nói, về án cướp giết ngày đó, hắn sẽ đích thân nói rõ với nàng. Hắn......nói gì đó?"

A Nguyên trầm thấp nói: "Kỳ thật cũng không nói cái gì, đơn giản đúng là những điều chúng ta đã đoán. Người giúp hắn đem ta cùng Thanh Ly hoán đổi chính là Hoàng Thượng, giết Nguyên phủ tuỳ tùng đương nhiên chính là Hàn kình của Long Hổ quân......"

Nàng bỗng nhiên dừng lời, bình tĩnh nhìn về phía đường núi.

Đoàn người của Cảnh Từ đã dọc theo đường núi đi tương đối xa, bó đuốc thỉnh thoảng bị cây rừng che lại, hào quang lốm đốm càng phát ra yếu ớt. Nhưng có một bó đuốc không biết lúc nào đã rơi xuống ở phía sau cùng, hơn nữa đứng tại chỗ trống trải mà A Nguyên có thể thấy, sau đó giơ lên cao cao.

Lúc A Nguyên nhìn kỹ, Mộ Bắc Yên đã nói: "Ồ, là Tiêu Tiêu! Hắn đang nhìn về phía nơi này! Chậc chậc, nếu như hắn không phải ca ca của nàng, vậy nhất định là đã yêu nàng rồi! Ta đã nghe ngóng, hôm nay Cảnh Từ chính là được hắn khuyến khích tới đây giải vây."

Quả nhiên là ý của Tiêu Tiêu, cũng không phải Cảnh Từ chính mình muốn tới.

A Nguyên đứng lên, hướng Tiêu Tiêu phất phất tay.

Phía sau lưng nàng chính là vầng trăng sáng mềm mại chiếu xuống. Nàng đứng dưới ánh trăng, thân ảnh cao gầy trong đêm tối cũng giống như ánh trăng loé lên trong sương trắng, tay áo bị gió thổi đã nhanh nhẹn giơ lên, cơn gió thổi qua, thanh dật không giống như người chốn phàm trần.

Tiêu Tiêu quả nhiên liếc nhìn nàng, lập tức dương môi nở nụ cười, cũng hướng về phía nàng vung tay lên, rồi mới sải bước hướng về phía dưới núi chạy đi, đuổi theo hướng Cảnh Từ.

Cảm giác đau buồn đầy cõi lòng của A Nguyên bất giác đã tản đi rất nhiều, lúc này mới nhìn Mộ Bắc Yên nói: "Hắn rất có thể không phải ca ca của ta."

"Ừm? Vậy thì thật sự là yêu nàng rồi?"

"Không chừng là đệ đệ của ta?"

"......"

"Ai lớn tuổi ai trẻ hơn, còn chưa có rõ ràng đâu! Ta nhìn hắn càng giống đệ đệ của ta."

Thực tế cùng nàng đánh cuộc, nói thua phải gọi hắn ca ca......

Sau đó nghĩ như thế nào đều cảm thấy kì lạ.

A Nguyên chép miệng, ngâm thét lên gọi Tiểu Hoài quay về, kéo Mộ Bắc Yên, nói ra, "Chúng ta đi thăm Trường Lạc công chúa một lát, nếu như không có việc gì, chúng ta cũng xuống núi thôi!"

--------------------

Trên đường núi, Cảnh Từ lặng yên thu hồi ánh mắt nhìn qua núi rừng cố gắng ngóng về phía ánh mắt nàng, nắm quyền đưa đến bên môi, trầm thấp ho hai tiếng.

Tiêu Tiêu đã bước nhanh chạy tới, nhẹ giọng dặn dò dư phu, "Dưới chân thà rằng chậm một chút, nhất định phải ổn định."

Cảnh Từ nói: "Chuyện này không ngại, trời đã không còn sớm, tranh thủ thời gian xuống núi thôi!"

Tiêu Tiêu cười khổ nói: "Công tử, nếu như người bởi vậy mà bệnh tình tăng thêm, Hạ cô cô lại đi bẩm báo lên Hoàng Thượng, đều là chuyện ta gây ra, chỉ sợ ta gánh không nổi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook