Lưỡng Thế Hoan

Chương 173

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

26/09/2020

Trường Nhạc công chúa giật mình, "Ngươi có nhìn thấy, rõ ràng nhận ra những tấm da lông kia không?"

Thiếu nữ nói: "Lúc trước phụ thân ta thường dẫn ta đến vương phủ. Tấm đệm trong phòng Vương gia cùng Tiểu vương gia đều là da hổ, ta nghe phụ thân nói, từng cẩn thận mà ngửi, nhớ rõ cảm giác kia."

Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Bên ngoài phòng có lẽ là ngô đồng. Tuy bọn họ đóng đinh cửa sổ, nhưng ta nhìn thấy góc phòng có lá ngô đồng khô."

Trường Nhạc công chúa chưa phát giác ra nhìn về phía Tạ Nham, khẽ thở dài: "Manh mối......Rõ ràng còn không ít."

Tạ Nham trầm ngâm nói: "Mấy chục năm qua chiến loạn thường xuyên, các nước trọng võ coi nhẹ văn, công hầu tướng quân thường dùng lông mãnh thú làm tấm đệm kê lót, trong xe ngựa có vật ấy cũng không kỳ quái. Đã dùng để bắt người, tự nhiên phải là xe ngựa cũ kĩ, không phải là xe ngựa chủ nhân hay dùng, không chừng là xe ngựa đã thay thế không dùng nữa."

Trường Nhạc công chúa nói: "Trên tấm đệm có dầu mỡ, chẳng lẽ là sử dụng dưới bếp?"

Tạ Nham nói: "Các nơi giờ đều dùng xe ngựa phục vụ binh lính, mặc dù là tướng gia, cũng không có khả năng có quá nhiều xe ngựa không dùng đến. Nếu là nhà bếp thu mua, đương nhiên sẽ chọc cho người ta chỉ trích."

Trường Nhạc công chúa thở dài: "Phạm vi có chút lớn......Bây giờ đúng là lúc dùng người, nếu dám đi từng nhà... quý nhân tìm xe ngựa, phụ hoàng ước chừng sẽ vặn đầu ta xuống, nhìn xem bên trong có nước hay không."

A Nguyên nói nhỏ: "Không phải nước, là Tạ Nham!"

Trường Nhạc công chúa tự nhiên cười nói, nhìn về phía Tạ Nham càng lúc càng thâm tình, vì vậy sắc mặt Tạ Nham liền không tốt.

Cô gái kia cúi đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên nói: "Còn có một chuyện, không biết có tính là manh mối không?"

"Chuyện gì?"

"Sau khi chúng tôi được thả ra, cũng không thấy thi thể của bốn gã nô bộc và thị nữ kia, ngay cả máu tươi đều bị quét sạch .....Nhưng phía sau phòng của tôi, bùn đất ở dưới gốc hòe già, giống như bị đào lên."

"......"

Các sai dịch rất nhanh đem đất dưới gốc hòe già đào lên, đào ra bên trong có 4 cỗ thi thể.

Chính xác mà nói, là bốn cỗ thi thể không đầu.

Cung thị sớm đã trốn vào trong nội viện, sợ hãi khóc lóc, không dám ra đây nhìn lên một cái.

Vẫn là người thiếu nữ kia đi tới, cẩn thận phân biệt một phen, nói ra: "Theo dáng người, quần áo, chính là bốn gã nô bộc và thị nữ nhà chúng ta bị hại, không sai."

Nàng thậm chí còn thò đầu vào hố nhìn, "Đầu của bọn họ đâu?"

Tạ Nham thở dài một tiếng.

A Nguyên vỗ vỗ đầu thiếu nữ hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Cận Tiểu Hàm."

"Tốt, Cận Tiểu Hàm, thật là có thiên phú. Về sau nếu có cơ hội, không ngại cũng đi làm nữ bộ khoái, nhất định sẽ không kém nam nhân."



"Đầu của bọn hắn đâu?"

Cận Tiểu Hàm cố chấp mà hỏi, đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn chằm chằm A Nguyên.

A Nguyên chần chờ một lát, đáp: "Ta không biết. Nhưng ta đoán, có lẽ ở Thẩm Hà. Tám phần là có người cầm bốn cái đầu cho cha ngươi biết, các ngươi rơi vào trong tay bọn họ, nếu không nghe lời, kết cục của các ngươi cũng vậy. Vì vậy......cha ngươi đã chết."

"Chính là......như vậy?" Ánh mắt Cận Tiểu Hàm nhìn A Nguyên lại chuyển hướng Tạ Nham, hướng bọn họ chứng thực.

"Đại khái chính là như vậy! Về phần những ngững người này ai, trước mắt cũng không rõ ràng." đôi mắt Tạ Nham u ám , vỗ vỗ vai Cận Tiểu Hàm, thấp giọng nói, "Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, việc cha ngươi chết cùng với Tả Ngôn Hi công tử và Tiểu Hạ Vương gia không có quan hệ. Trái lại, có người muốn lợi dụng các ngươi, tiếp theo lại lợi dụng cha ngươi, đi hại Hạ Vương, đi hại công tử của Hạ Vương phủ."

Cận Tiểu Hàm phảng phất nghe hiểu, lại phảng phất nghe không hiểu, yên lặng nhìn thi thể hôi thối trên đất, vành mắt chậm rãi đỏ lên.

Trường Nhạc công chúa che mũi đi tới lui một vòng, chợt ngồi xuống nắm bùn đất, ngẩng đầu cười cười, "Cái này...... là trùng hợp sao?"

Bên trong lòng bàn tay của nàng, là một ít mảnh xác đậu phộng.

A Nguyên ngước mắt, "Công chúa, Dĩnh Vương là ca ca của cô, đúng không? Cô rảnh rỗi đi dạo trong phủ hắn, thuận tiện nhìn thoáng qua xe ngựa trong phủ, có lẽ không có vấn đề gì quá lớn đúng không?"

Ánh nắng xuyên thấu qua tán hoa hòe, khuôn mặt nàng liền bừng sáng, hình dáng tươi cười càng giống như châu ngọc chói sáng ngời.

Cân nhắc đến tấm lệnh bài của Dĩnh Vương phủ kia, Dĩnh Vương không thể nghi ngờ có khả năng nhất là người sau lưng Tiết Chiếu Ý ...

Nhưng trừ lần đó ra, cũng không có chứng cớ khác. Người thuyết thư Trương Hòa rắp tâm khó dò, cũng không ngoại trừ là cố ý giá họa.

Nếu có thể lần theo manh mối xe ngựa mà tra, cuối cùng điều tra rõ, có lẽ không chỉ là một án Hạ Vương.

Nhưng Dĩnh Vương là hoàng tử, là hoàng tử có khả năng kế vị.....

Trường Nhạc công chúa do dự một lát, lau trán nói: "Ta cùng Tam ca cũng không thân thiết. Hắn nói ta không giống nữ nhân, ta nói hắn không giống nam nhân......Nhưng mà cô cùng hắn quen thuộc, nếu như cô há miệng nói muốn ở phủ hắn mấy đêm, hắn tuyệt đối hai tay hoan nghênh!"

"Ta......"

A Nguyên không liệu được Dĩnh Vương lại cũng là tình lang của mình, lập tức há hốc mồm.

Một hồi lâu, nàng mới nói: "Nếu ta đi, Đoan hầu có vặn đầu ta xuống không?"

Trường Nhạc công chúa vỗ tay cười nói: "Sẽ! Hơn nữa ta dám khẳng định, hắn sẽ cảm thấy trong đầu cô không chỉ có nước, còn có phân......"

Tạ Nham cau mày nói: "Đừng rộn nữa! Hai người đừng nhúng tay, việc này một lát nữa ta sẽ cùng Cảnh Từ thương nghị."

A Nguyên chưa phát giác ra mà nhìn về phía phương hướng Đoan hầu phủ.

Nàng cùng Trường Nhạc công chúa đi ra ngoài trước, đem hành tung báo cho Cảnh Từ cùng Tạ Nham.

Nhưng Tạ Nham đã đến, Cảnh Từ một mực không tới.



Tắc Sênh quận chúa được an bài ở Di Minh cung của Lâm Hiền Phi ở tạm.

A Nguyên vốn cảm thấy chuyện này không cùng chính mình có liên quan lớn gì, nhưng mấy ngày này muốn đi gặp Cảnh Từ đều rơi vào khoảng không.

Sai người đi Đoan hầu phủ hỏi, Cảnh Từ hoặc là đi Di Minh cung, hoặc là trên đường đi Di Minh cung.

A Nguyên dần dần có chút bất an.

Thừa dịp Trường Nhạc công chúa đến đây cùng nàng thương thảo tình tiết vụ án, A Nguyên hỏi: "Đoan hầu có phải cùng Tắc Sênh quận chúa ở cùng nhau? Huynh ấy là thần tử, rõ ràng cũng có thể ra vào Di Minh cung sao?"

Trường Nhạc công chúa tức giận nói: "Đúng vậy! Vương Tắc Sênh kia ỏn ẻn làm yêu, thỉnh thoảng mời Cảnh Từ cùng Tạ Nham đi ôn chuyện, nửa điểm cũng không kiêng kị! Đáng giận phụ hoàng còn nói bọn họ thân thích khó được gặp nhau, không cho phép ngăn cản! Cảnh Từ lớn lên ở Trấn Châu, nghe nói cùng Vương Tắc Sênh là thanh mai trúc mã lớn lên từ nhỏ, cũng thế mà thôi, Tạ Nham cũng không có gặp nàng, cũng không biết thân thích thế nào, lôi kéo hắn làm gì vậy? Thật sự là đáng giận!"

A Nguyên mãnh liệt lại nghĩ tới ảo cảnh tiếng thiếu nữ thanh thoát gọi.

"Cảnh ca ca, chim ưng này thật đẹp! Cho muội chơi được không......"

Cô gái kia chẳng lẽ là......Vương Tắc Sênh?

Trong lòng nàng giống như bị người ta bóp nghẹt buồn đau, cũng buồn buồn hỏi: "Huynh ấy vội vàng cùng Tắc Sênh quận chúa, không nghĩ cách cứu Tả Ngôn Hi ra tù sao?"

Nàng từng cho rằng Tả Ngôn Hi khảm trong tim Cảnh Từ, xem ra nàng sai rồi, về sau nàng cho là nàng mới khảm ở trong tim hắn, chẳng lẽ......cũng sai rồi?

Trường Nhạc công chúa cũng chú ý việc này, cau mày nói: "Chuyện này ta cùng Tạ Nham nghe ngóng qua, giống như bọn họ đã cầu qua mấy lần, Hoàng Thượng không đồng ý, cho người tiếp tục tra xuống Khương Tham, muốn biết rõ hai người rốt cuộc có liên quan gì. Nhưng mà Tả Ngôn Hi giống như đơn giản là người tù mà thôi, tạm thời không đến mức lại chịu tội."

A Nguyên lắc lắc đầu, cố gắng khôi phục cõi lòng đau, lại hỏi: "Lần trước nhờ công chúa an bài tìm hồ sơ vụ án ta gặp tai kiếp, có hồi âm không?"

Trường Nhạc công chúa sau nửa ngày mới nói: "Không có ý chỉ của phụ hoàng ta cũng không nên liều lĩnh đi Hình hộ rút hồ sơ. Vốn trông cậy vào Tạ Nham, nhưng cô xem, Tạ Nham bị cái con yêu tinh kia mê hoặc!"

A Nguyên lặng yên.

Mấy ngày nay các nàng một mực an bài người theo dõi phủ của vương tướng, đại thần, đã từng tự mình đi qua con đường ngang qua nhà họ, xem có xe ngựa cũ nát lui tới hay không. Trong lúc đó cũng có cảm thấy khả nghi, nhưng nhìn lên, lại là đại thần nghèo kiết xác, không có tiền mua xe ngựa đẹp mà thôi.

Đương nhiên, càng nghèo hơn chính không phải đi xe ngựa nát, mà là đi bộ.

Cho nên đám quan lại bọn họ mạo muội ngăn lại, cũng không có cảm giác mình nghèo kiết hủ lậu. Phát hiện ngăn đón chính mình chính là Trường Nhạc công chúa và Nguyên đại tiểu thư, lại không khinh thường mà đi, cũng có ý nghĩ kỳ quái, không dám trèo cao lên nơi cường hãn như Trường Nhạc công chúa, rảnh rỗi không khỏi đến cửa Nguyên phủ dạo vài lần, vì vậy rất nhanh liền có lời đồn đại rằng Nguyên đại tiểu thư vẫn chứng nào tật ấy truyền ra.

Chỗ tốt duy nhất là, trải qua những ngày này ở chung, lại thêm những lần Cảnh Từ đi Di Minh cung thường kéo theo Tạ Nham, Trường Nhạc công chúa cùng nàng cùng chung mối thù, cùng vui cùng buồn, rốt cục triệt để dứt bỏ những ân oán ngày xưa..., hóa thù thành bạn.

Thấy A Nguyên phát sầu, Trường Nhạc công chúa an ủi: "Không ngại, hôm sau đưa tang Hạ Vương, Cảnh Từ sẽ xuất hiện."

Án Hạ Vương cuối cùng kết luận, hung thủ là Tiết Chiếu Ý, đồng lõa là Cận Đại Đức, bởi vì gian tình mưu hại chủ nhân.

Vì vậy vua và dân cao thấp, đều tiếc hận, Hạ Vương bận việc binh mã cấp bách cả đời, cuối cùng lại đã chết vì gian nô và ái thiếp quả thực không đáng.

Lương đế đau lòng vì mất cánh tay đắc lực, buồn bã mãi không thôi, đã sớm hạ chiếu hậu táng, cũng lại để cho con trai độc nhất Mộ Bắc Yên kế tục vị trí vương tước của Hạ Vương, an ủi lão Hạ Vương trên trời có linh thiêng, dẹp an đau xót cho đám thuộc hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook