Lưỡng Thế Hoan

Chương 120

Tịch Nguyệt Giảo Giảo

25/09/2020

Sau khi người nọ đi, trong sương mù mới có nam tử trẻ tuổi đi tới, xa xa liền sờ lên cái mũi thanh tú, hướng phu nhân mặt nạ bạc đằng sau nói: "Hạ cô cô, thật sự rất thối đấy!"

Hạ cô cô nhìn về phía công tử nhà bà, thần sắc ôn từ, "Nếu như đắc tội con, thối chết cũng xứng đáng."

Cảnh Tri Vãn mỉm cười, "Thả hắn ra đi! Cẩn thận đừng đem hắn lại gần con."

Hạ cô cô gật đầu, "Yên tâm, tuyệt không để hắn hun mùi đến A Từ."

Bà bước nhanh chạy đi qua, nhanh chóng mở khóa, xé đi giấy niêm phong, lóe đi vào nhanh chóng ném một người ra.

Người nọ bị trói giống như cái bánh trưng, nhưng dây thừng được cắt ra, hắn liền lăn vài vòng thoát khỏi dây thừng sau khi bị ném ra, sau đó miếng vải rách trong miệng được lấy ra, hắn kéo lê thân thể đến góc tường, đỡ tường nôn, chẳng những nôn ọe ra bữa cơm đêm qua, không sai biệt lắm nôn ra cả mật, run rẩy toát mồ tôi.

Cảnh Tri Vãn đi qua, lại ngửi thấy mùi tanh tưởi, không khỏi lại lui một bước, mới hỏi: "Ngươi coi như không tồi?"

Người nọ bỗng dưng quay đầu, đầu tóc toán loạn lộ ra khuôn mặt vàng, một đôi mắt hoa đào trải qua đêm đã ảm đạm đi nhiều, lại bởi vì thống khổ nôn mửa nên hiện ra vài phần mê man.

Đúng là phong lưu tiêu sái trong truyền thuyết, trên đường đến nha môn còn có thể trốn đi tìm tiểu nương tử Tiểu Hạ Vương gia - Mộ Bắc Yên.

Thấy được Cảnh Tri Vãn, hắn hít vào một hơi, dương quyền liền đánh tới.

Cảnh Tri Vãn nhàn nhạt nhìn hắn đánh tới, không thấy thân hình hắn động thế nào, lại nhẹ nhàng tránh ra.

Mộ Bắc Yên đang định chuyển chiêu, đánh vào gương mặt vân đạm phong khinh kia, chợt thấy một đạo sát khí lạnh lẽo bức tới, vẫn còn chưa biết ở đâu, trên cổ đã bỗng dưng mát lạnh, cuối cùng bị một thanh kiếm sáng như tuyết đặt vào cổ.

Mũi kiếm mỏng và lạnh giống như nước đá, lặng yên không một tiếng động muốn đem hàn ý thấm đến trong tâm can.

Mộ Bắc Yên rốt cục chỉ có thể đứng yên tại chỗ đó, chằm chằm nhìn vào nam tử dường như tay trói gà không chặt trước mặt, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi dám động vào ta!"

Cảnh Tri Vãn cười khẽ, "Ngươi dám di chuyển liền biết?"

Mộ Bắc Yên chậm rãi nghiến răng lọt qua hai từ : "Đoan.....hầu! "

Cảnh Tri Vãn chậm rãi thu kiếm, mặt mày hắn ngưng lại hàn ý: "Biết rõ ta là ai, cũng biết rõ ta vì sao mà đến đây, ngươi còn dám vô lễ với A Nguyên?"

"A Nguyên......" Mộ Bắc Yên kinh hãi.

"Ngươi......Ngươi quả nhiên là bởi vì nàng mà trả thù ta! Không sai, ngươi mới là vị hôn phu của nàng. Nhưng ngươi không rõ nàng là người như thế nào, nàng cùng ta quan hệ như thế nào ư?"

Ánh mắt Cảnh Tri Vãn như hồ sâu, "Ngươi đã cùng Nguyên đại tiểu thư có quan hệ như vậy, chẳng lẽ không nhìn ra nàng căn bản không phải là Nguyên đại tiểu thư tầm hoan tác lạc ư? Chính là trong mắt ngươi chỉ hời hợt, nhìn không ra mặt khác, Tạ Nham chẳng lẽ cũng không nhận ra, không nói cho ngươi?"

Mộ Bắc Yên cười lạnh, "Ta là người xưa nay nông cạn, đoán không ra Đoan hầu văn võ toàn tài, nhưng lại tài giỏi như vậy, lại còn giả bộ bệnh tật, còn cùng với một nữ tử có danh dự xấu như vậy có quan hệ thông gia, tất nhiên càng nhìn không ra Nguyên Thanh Ly có gì khác lạ. Tạ Nham sinh nghi, chẳng lẽ ta phải tin hắn mà không tin vào hai mắt của mình? Huống chi, thật muốn bàn về thật giả, chẳng lẽ Nguyên phu nhân cũng không nhận ra con gái ruột của mình?"



Đáy mắt Cảnh Tri Vãn trào phúng "Nguyên phu nhân là hạng người khôn khéo thế nào, làm sao có thể không nhận ra con gái ruột của mình?"

"Nguyên phu nhân nhận ra được con gái ruột? Cũng nhận ra được nàng không phải Thanh Ly?" Mộ Bắc Yên kinh hãi cùng nghi hoặc, "Nếu như bà ta nhận ra, vì sao không vạch trần A Nguyên, còn muốn tiếp tục sai đem nàng nhận là Thanh Ly?"

"Bà ta muốn vạch trần cái gì? " Cảnh Tri Vãn cười, "Vạch trần nữ tử này cùng Nguyên Thanh Ly giống nhau như đúc, lại không phải con gái bà ta? Đáng tiếc A Nguyên cái gì cũng không nhớ rõ, như một tờ giấy trắng, chẳng lẽ bà ta phải nhìn chằm chằm vào đứa con gái trước mắt, lại nhớ về đứa con gái xa xôi ngàn dặm không có tin tức?"

"Chẳng lẽ bà ta không muốn tìm lại Thanh Ly ư?"

"Vậy cũng phải tự bà ta tìm về......" Cảnh Tri Vãn tiếc hận giống như than nhẹ, nhẹ nhàng nhìn móng tay, phủi đi bụi bặm, "Bà ta năm đó gieo xuống đủ loại nghiệt, nên nghĩ đến hôm nay sẽ nhận quả báo. Ta cũng muốn nhìn xem, bà ta chính là một tay che trời, còn có thể tìm về con gái Thanh Ly hay không!"

Mộ Bắc Yên đổ mồ hôi, đang lúc gió lạnh thổi sáng sớm, lại sợ run cả người.

Hắn híp đôi mắt hoa đào, chậm rãi nói: "Là ngươi? Thanh Ly gặp tai kiếp mất tích, ngươi cùng A Nguyên, cái người ngay cả mình là ai cũng không biết xuất hiện, sau đó quan hệ thông gia......Cũng không phải trùng hợp, mà là ngươi đang âm thầm bố trí? Ngươi......rốt cuộc là ai?"

Cảnh Tri Vãn cười cười, "Ngươi không phải là đã biết sao?"

Vấn đề tựa hồ có chút buồn cười, Tạ Nham đoán được, Mộ Bắc Yên cũng đoán được, lúc này Cảnh Tri Vãn đã nhận.

Hắn không phải là Tri Vãn, hắn là Đoan hầu.

Đoan hầu Cảnh Từ.

Nhưng Mộ Bắc Yên vẫn như cũ không hiểu được, Đoan hầu Cảnh Từ đến tột cùng là ai.

Lúc còn ở kinh thành, Lương đế bỗng nhiên đưa một nam tử trẻ tuổi lên làm Đoan hầu, sau đó gả Nguyên đại tiểu thư có tai tiếng xấu cho hắn làm vợ.

Có người từng ngờ vực vô căn cứ có phải hay không bởi vì Nguyên gia phu nhân được sủng ái, mới thuận tiện cho Nguyên đại tiểu thư lấy Đoan hầu mà mình thích. Tin tức truyên ra sau đó, Đoan hầu bệnh nặng, Nguyên đại tiểu thư làm sao lại thích một nam tử sắp chết?

Sau đó, lại có người nói, Đoan hầu là con riêng của Lương Đế.

Nếu là con riêng của Lương đế cũng không có gì khó nói. Dĩnh Vương Chu Hữu Khê, mẫu thân là Lữ thị vốn là kỹ nữ trong quân doanh, bởi vì tướng mạo xinh đẹp, lại được ở lại lều vải hầu hạ mấy ngày, về sau Lương đế nhổ trại mà đi, Lữ thị phát hiện có thai, về Biện Kinh, trên đường về ở Từ Tâm am sinh hạ một đứa con, Lương đế nghe nói vậy vui mừng ban là Dĩnh Vương, sung sướng đưa trở về.

Đến cùng nối dõi tông đường vẫn là quan trọng nhất, Lữ thị mặc dù bởi vì thân phận quá mức nghèo hèn, đến nay chỉ là phân vị tài nhân, Dĩnh Vương cũng đã phong vương, mà lại trẻ tuổi nhất trong số con trai của Lương đế.

Sau đó liền có người suy đoán, là nghĩa tử, hoặc con nuôi. Nhị hoàng tử Chu Hữu Mân là con nuôi, theo Lương đế chinh chiến bốn phương, lập nhiều công lao hiển hách, Lương đế thích thú cũng đối xử cũng như nhau, thậm chí còn đồn đại Lương đế ý định lập hắn làm thái tử.

Nhưng nếu như là con nuôi, nghĩa tử, hoặc là tự mình sinh ra dưỡng dục, hoặc là tùy tùng theo chinh chiến thập tử nhất sinh, Lương đế mới có thể đặc biệt chiếu cố, phong vương phong hầu.

Đoan hầu tựa hồ không có gì liên quan, mà lại cả ngày chân không bước ra khỏi nhà, lại có lời đồn đãi nói, là bạn của Lương đế, lúc nghèo hèn cùng nhau trải qua, bệnh nặng qua đời đem con trai độc nhất gửi cho hắn, Lương đế nhớ kỹ tình cũ, mới gia phong ban thưởng.



Nguyên Thanh Ly khuynh quốc khuynh thành, dưới váy bao người theo đuổi, mà lại phần lớn là vương tôn công tử, sau khi truyền ra hôn ước, những người còn lại đều cảm thấy ưu tư.

Vì vậy, tiểu đệ của sủng phi trong cung vì tức giận mà đến Hầu phủ cầu kiến, ước chừng cũng không có ý tốt, Đoan hầu nói từ chối tiếp khách, tất nhiên là cự tuyệt gặp, vì vậy vị này mắng chửi. Đang mắng chửi hăng, không biết ở đâu truyền ra tiếng ho khan của nữ tử, mái hiên yên tĩnh bỗng chạy ra mấy tráng hán, đem vị tiểu quốc cữu kia đánh cho mặt mũi bầm dập, thiếu chút nữa ngay cả cha mẹ hắn cũng không nhận ra, sau đó ném như rác rưởi ra ngoài cửa phủ.

Tiểu quốc cữu gia được người khiêng về nhà, vừa về nhà xong, còn chưa và vào cung cầu tỉ tỉ hắn, trong nội cung đã nhận được khẩu dụ của Lương đế, nói công tử đối với Đoan hầu nói năng lỗ mãng, phụng hoàng mệnh phải cho chút giáo huấn, sau đó tiểu thái giám tiến lên, giơ cái trường côn, đánh bầm dập. Đáng thương cho công tử kia da mềm thịt non, kêu rên cả một đêm, không đợi đến hửng đông liền đi đời nhà ma. Tỉ tỉ là sủng phi của hắn từ đó thất sủng, cũng ở lãnh cung mấy ngày rồi chết không rõ nguyên nhân.

Tạ Nham thường hầu hạ Lương đế, lại bởi vì nguyên nhân nhà mẹ đẻ, đối với chuyện xưa năm đó có biết được một ...hai..., thực sự không dám lộ ra quá nhiều, cũng tại lúc ấy liền âm thầm cảnh cáo Mộ Bắc Yên, không thể đi trêu chọc Đoan hầu.

Hôm nay, vị Đoan hầu thần thần bí bí vì A Nguyên mà chạy tới huyện Thẩm Hà nho nhỏ này.

Nếu như A Nguyên cùng Nguyên Thanh Ly căn bản là hai người, hắn bố trí mọi thứ hết thảy là vì cái gì? A Nguyên không phải là Nguyên Thanh Ly, vậy nàng là ai? Vì sao lại có dung mạo giống Nguyên Thanh Ly như vậy? Vì sao nhận định mình là Nguyên Thanh Ly? Nguyên Thanh Ly thật sự đã đi đâu? Hay hoặc là, thiên hạ thật sự có phương pháp có thể cho một người mượn thân thể của người khác để sống lại?

Còn có, A Nguyên rõ ràng hoàn toàn không biết gì cả. Như vậy, cạm bẫy xung quanh nàng bố trí xuống, là cạm bẫy thế nào?"

------------

Ánh nắng dần dần phá vỡ sương mù, mà Cảnh Từ cũng giống như sương sớm, không biết từ lúc nào đã như sương khói đi mất vô tung vô ảnh.

"Cảnh Từ, Cảnh Từ....."

Mộ Bắc Yên thì thào nhớ rõ tính danh lạ lẫm này, bước nhanh đi khỏi nơi này, trong đầu một mảnh hỗn độn, mùi tanh tưởi trong mũi không xua đi được giống như đã ngấm vào xương, giống như cuối cùng cũng không thể chạy thoát khỏi ác mộng.

Phía trước đã là đường lớn, chợt có bóng dáng quen thuộc chạy qua.

Hắn gãi mái tóc rối tung, đang ngơ ngẩn không biết nên đi về nơi đâu, bên kia liền có hai thân ảnh chạy qua, nhìn thoáng qua, đã té ngã chạy trở về, kêu lên: "Tiểu vương gia!"

Cái âm thanh "Tiểu vương gia" này cuối cùng đem hồn Mộ Bắc Yên kéo về.

Hắn nhìn chăm chú phía hai người mới chạy tới,mới phát hiện đúng là tùy tùng theo phụ thân mình, một tùy tùng trong đó là người hôm trước giúp Tả Ngôn Hi lừa hắn.

Hắn sửa sang lại quần áo mất trật tự, ho một tiếng, lúc này hỏi: "Chuyện gì?"

Người hầu vội nói: "Tiểu vương gia, tranh thủ thời gian hồi phủ thôi! Vương gia đang tìm ngài đấy!"

Mộ Bắc Yên nhất thời nổi giận đứng lên, "Các ngươi còn cùng ta nói năng vô nghĩa? Lại là Tả Ngôn Hi bảo các ngươi, có phải hay không?"

--- đề lời nói với người xa lạ---

Tiểu Hạ Vương gia đáng thương, nhà xí dột suốt cả đêm mưa nha!

Ngày mai gặp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lưỡng Thế Hoan

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook